Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Hề Cấm Kỵ

Chương 209: Bình minh của lý trí

« Chương Trước
Cậu nhóc khϊếp sợ gật gật: “Đúng là tôi đã báo cho người trong thôn nghe. Bởi vì lai lịch của các anh không rõ ràng, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

“Vậy nhóc nói cho tôi nghe, sao muộn vậy rồi bọn họ còn đến xưởng sản xuất vôi bột để làm gì, có mấy người đang ở trong thôn và ở trong xưởng sản xuất vôi bột?”

Giang Thành chỉ hỏi như vậy, nhưng cậu nhóc cũng không trả lời đúng ý của anh.

“Tôi không biết cái gì để nói cho anh cả. Anh cần gì phải hỏi tôi chứ. Tốt nhất anh mau thả tôi về. Người trong thôn không tìm thấy tôi thì nhất định sẽ đi tìm.”

Giang Thành nghe xong thì bất đắc dĩ cười cười: “Thế nhưng không phải người trong thôn đều đã đi đến xưởng sản xuất vôi bột rồi sao? Sao có thể có người phát hiện ra nhóc mất tích vậy.”

Cậu nhóc im lặng ngay lập tức, không biết nói những lời gì để tranh cãi với Giang Thành.

“Tôi không biết bọn họ đã cho nhóc cái gì, không những để nhóc lại thôn Tiểu Thập canh gác thay bọn họ mà còn thay bọn họ giữ bí mật nữa.”

Giang Thành nói đến câu cuối thì trên mặt đầy sự tức giận, nhưng mà vẻ mặt của cậu nhóc vẫn không có bất kỳ thay đổi nào.

“Cho dù nhóc không chịu nói, thật ra tôi cũng có thể đoán mà. Có phải bên trong xưởng sản xuất vôi bột, ngoại trừ việc tạo ra vôi bột thì còn sản xuất những thứ khác nữa đúng chứ.”

Nghe Giang Thành nói, cậu nhóc hoảng sợ mở to mắt: “Sao anh lại biết những chuyện này, chẳng lẽ anh đã đi vào xưởng sản xuất vôi bột sao?”

Nhìn phản ứng mãnh liệt của cậu nhóc, Giang Thành cơ bản đã có thể xác định xưởng sản xuất bánh kẹo kia nhất định là đang sản xuất kẹo chứa virus CVH2-6.

Đúng lúc này, Giang Thành lấy gói kẹo chứa virus CVH2-6 do mẹ của Nựu Nựu đã mua lúc trước.

“Tôi tin nhóc đã từng nhìn thấy vật này bên trong nhà xưởng.” Giang Thành vừa nói vừa huơ huơ trước mặt cậu nhóc.

“Sao anh lại có thứ này. Đây không phải là thứ đang sản xuất bên trong nhà máy sao? Anh lấy nó từ đâu?” Cậu nhóc nhìn gói kẹo trong tay Giang Thành, ngẩn người ngồi im trên đất.

Như vậy, Giang Thành có thể xác định xưởng sản xuất vôi bột tuyệt đối chính là một trong những nơi sản xuất ra loại kẹo chứa virus CVH2-6 này.

“Vậy nhóc có biết đây là cái gì không?” Giang Thành đung đưa chiếc kẹo trước mặt cậu nhóc, hỏi.

Cậu nhóc do dự hai giây rồi im lặng, không biết nên nói cái gì: “Cái này không phải là kẹo sao? Những thứ đó đều giống như này mà.”

Giang Thành nghe xong thì lắc đầu bất đắc dĩ: “Thế mà nhóc không biết đây là thứ gì.”

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ nó không phải kẹo à? Tôi vẫn cho là bên trong nhà máy luôn sản xuất chỉ là những thứ bánh kẹo cho trẻ con ăn.”

Giang Thành nghe xong thì tò mò mở to hai mắt: “Vậy nhóc cũng là trẻ con mà, nhóc đã nếm qua thứ này rồi sao?”

Cậu nhóc lắc đầu: “Bọn họ không cho những người trong xưởng sản xuất ăn kẹo này. Thật tình thì đến bây giờ tôi cũng không chắc đây là thứ gì.”

Đúng lúc này, Dương Lạc xuất hiện bên ngoài xe, mở cửa xe ra: “Nếu như nhóc đã không biết thì tôi sẽ nói cho nhóc nghe đây là cái gì vậy.”

Cậu nhóc thấy dáng vẻ của Dương Lạc và Giang Thành đột nghiêm nghiêm túc, có điểm không đúng lắm, sau đó lập tức bị khí thế của hai người dồn ép.

“Thứ này nhìn bên ngoài thì giống như kẹo, nhưng thật ra bên trong nó có chứ một loại virus có thể xâm nhập vào hệ thần kinh và đại não của con người - virus CVH2-6.”



Dương Lạc tỉ mỉ giảng cho cậu nhóc tất cả tin tức có liên quan đến loại kẹo chứa virus CVH2-6.

Cậu nhóc nghe xong toàn bộ thì ngẩn người: “Chuyện này sao có thể như vậy, các anh nói dối đúng không? Trên đời này làm gì có thứ đáng sợ như vậy?”

Nghe nó nói xong thì Giang Thành cũng đỏ mắt: “Con gái của tôi cũng vì loại virus do Thằng Hề chế tạo ra này mà mất đi tính mạng. Cậu còn bảo chúng tôi nói dối.”

“Vậy thì dựa vào đâu tôi phải tin lời của các anh. Cho dù các anh là cảnh sát, các anh có quy tắc của các anh thì tôi cũng có quy tắc của chính mình.”

“Được, nếu cậu không tin thì cậu có thể nếm thử một viên xem trên người cậu sẽ có phản ứng gì.” Giang Thành nói xong liền mở nắp lọ ra đưa đến trước mặt cậu nhóc.

Cậu nhóc vốn chưa tin Giang Thành và Dương Lạc, nhưng sau khi nghe Giang Thành và Dương Lạc nói, hơn nữa còn nói rõ ràng đến như vậy rồi nên cậu nhóc cũng không dám tuỳ tiện nếm thử.

“Cậu có biết vì sự xuất hiện của loại virus CVH2-6 này mà đã đe doạ đến tính mạng của rất nhiều đứa trẻ không?”

Giang Thành nói ra những lời này, cảm xúc rất mạnh mẽ: “Tôi không cần cậu phải làm gì cho cảnh sát, nhưng mà tôi chỉ muốn cho cậu biết được chân tướng sự thật, xem trong chuyện này cậu đã đóng vai trò gì.”

Nghe anh nói xong, cậu nhóc im lặng, vẫn không muốn nói chuyện đã xảy ra cho Giang Thành và Dương Lạc.

“Cậu nhóc, cậu phải biết rằng nếu cậu nói chuyện này ra cho chúng tôi, trên thực tế chính là đang tự cứu lấy mình. Bởi vì hiện tại vẫn chưa xác định được trong chuyện này cậu đảm nhiệm vai trò và thân phận ra sao.”

Giang Thành đã nói rõ ràng như vậy rồi, đương nhiên cậu nhóc cũng hiểu ra: “Được. Nhưng mà tôi chỉ có thể nói cho anh nghe về chuyện của tôi.”

Thế là năm phút sau, cậu nhóc đã kể chuyện của mình rõ ràng rành mạch ra cho Giang Thành nghe.

Lúc trước ở thôn Tiểu Thập, bên dưới chân núi thôn Tiểu Thập có một cái cột điện có lắp camera giám sát.

Người trong thôn đứng ở xa đã nhìn thấy nhóm người Giang Thành đến đây, thế nên đã đề cao cảnh giác, nhanh chóng rút lui, chỉ để lại một mình cậu nhóc.

Mục đích đúng là để cho sự xuất hiện của cậu nhóc làm giảm đi lực chú ý của ba người Giang Thành, từ đó sẽ giúp cho toàn bộ thôn Tiểu Thập được an toàn.

“Rốt cuộc thôn Tiểu Thập làm gì, nếu giống như cậu nói thì đây khác giống như một bộ lạc đúng không? Hay là còn có bí mật nào khác nữa?”

Giang Thành nghe đến đây thì vội vàng hỏi. Bởi vì mặc dù không phát hiện ra thôn Tiểu Thập có gì kỳ lạ nhưng thường thường thì những chỗ như thế này thì càng kỳ quái.

“Thật ra sự tồn tại của thôn Tiểu Thập, chẳng qua chỉ giống như một lớp phòng ngự thôi.” Nói đến đây, vẻ mặt của cậu nhóc trở nên quái lạ.

“Lớp phòng ngự là có ý gì?” Giang Thành không hiểu một nơi nhỏ bé như thôn Tiểu Thập thì có thể làm được gì.

“Tôi không biết các anh có phát hiện ra bên dưới chân núi nằm sát thôn Tiểu Thập có một căn phòng nhỏ, xung quanh đều trống rỗng hay không.” cậu nhóc nghiêm túc nói.

Cẩn thận nghĩ lại vị trí kia một chút, Giang Thành đột nhiên nghĩ đến căn phòng nhỏ trong miệng cậu nhóc chắc hẳn là chỗ bên trong bức vẽ của Phỉ Nhiễm.

“Cậu có ý gì? Căn phòng nhỏ kia có liên quan gì đến thôn Tiểu Thập sao? Không nói dối cậu, sau khi đến thôn Tiểu Thập chúng tôi đã tìm được căn phòng nhỏ kia.”

cậu nhóc nghe cong thì nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Mặc dù tôi không biết mỗi người trong thôn Tiểu Thập đang làm cái gì, nhưng mà bọn họ để tôi ở lại đây là đang muốn kéo dài thời gian của các anh.”



Giang Thành nghe được mấy chữ “kéo dài thời gian” thì cả người lập tức sững sờ, giống như lập tức hiểu ra ý “phòng ngự” trong lời nói của cậu nhóc là gì.

Lúc ba người Giang Thành lái xe đi vào địa phần của thôn Tiểu Thập, tất cả mọi người trong thôn Tiểu Thập đã bắt đầu tiến về phía căn phòng nhỏ kia.

Nhưng người trong thôn Tiểu Thập đều sợ rằng, nếu như đám người Giang Thành đến thôn Tiểu Thập lại phát hiện ra trong thôn không có một bóng người sẽ lập tức đi về phía căn phòng nhỏ. Vậy thì bọn họ sẽ không có thời gian rút lui.

“Ừ, vậy nên bọn họ mới để cho tôi ở lại kéo chân các anh. Mặc dù ngoài mặt thì tôi luôn đuổi các anh đi, nhưng mà tôi càng đuổi thì các anh càng muốn ở lại để tìm hiểu sự thật.”

Thông qua những lời cậu nhóc nói như thế này, bây giờ xem như là Giang Thành đã hiểu rõ. Xem ra tất cả chỉ là một cái bẫy.

Khó trách lúc nhóm Giang Thành đi đến căn phòng nhỏ dưới chân núi kia thì phát hiện ra nhóm người bên trong cũng vừa đến không được bao lâu.

Hơn nữa, theo như phân tích của Diệp Hồng, lúc bọn họ rời đi thì tương đối vội vàng. Xem ra, ngay lúc nhóm Giang Thành còn đang bối rối đứng ngoài cửa thôn Tiểu Thập mới đúng là cho bọn người kia thời gian rút lui.

“Cậu có biết căn phòng nhỏ kia dùng để làm gì hay không?” Giang Thành thăm dò hỏi cậu nhóc. Thật ra trong lòng Giang Thành đã hiểu căn phòng nhỏ kia cũng giống như một cái kho chứa hàng nhỏ.

“Nói thật thì có rất nhiều chuyện tôi cũng không biết rõ. Tôi chỉ biết là những chuyện tôi đang làm là gì.” Cậu nhóc nói rất nghiêm túc, vẻ mặt không giống như đang nói dối.

“Tôi thật sự không biết căn phòng kia có chỗ nào kỳ lạ hay đặc biệt hay không. Nhưng mà tôi biết bọn họ đều vô cùng để ý đến căn phòng đó và xưởng sản xuất vôi bột.”

Giang Thành nghe xong thì nghiêm túc gật đầu: “Vậy cậu có biết ai là ông chủ của xưởng sản xuất vôi bột kia không? Là ai đã chỉ đạo người dân trong thôn sản xuất loại kẹo chứa virus CVH2-6 này?”

Nghe anh nói xong thì cậu nhóc lắc đầu: “Tôi chỉ biết là trưởng thôn của chúng tôi đã dẫn dắt mọi người đi theo một ông chủ rất thần bí để làm ra chuyện này. Nhưng mà người kia là ai thì chúng tôi cũng không biết.”

Giờ phút này, trong lòng Giang Thành đang suy nghĩ, rất có thể ông chủ thần bí đứng sau chuyện này chính là Thằng Hề và Thạch Đầu hợp tác lại với nhau.

Không biết là vì tiền bạc hay là còn mục đích khác đã khiến cho những người dân trong thôn này trở thành tay sai, liều mạng vì Thằng Hề và Thạch Đầu.

Nhưng mà theo hiểu biết của Giang Thành về Thằng Hề, với tính cách của gã tuyệt đối không phải là dạng người chủ động ra tay.

Rất có thể là gã ta đã lợi dụng Thạch Đầu làm ra những chuyện này, còn gã thì chỉ đứng đằng sau màn, gϊếŧ người không thấy một giọt máu.

“Tôi muốn biết toàn bộ dân trong thôn và trong nhà xưởng có bao nhiêu người. Chuyện còn lại không bắt cậu phải làm gì cả.” Giang Thành hỏi dò.

“Nói thật, tôi chỉ biết trong thôn vẫn còn một số ít người đang ngồi chờ, nhưng còn xưởng sản xuất vôi bột thì tôi thật sự chưa vào.”

Nghe cậu nhóc nói vậy, Giang Thành sợ ngây người: “Thế nhưng mà tôi nhớ có một lần cậy đã đi về phía xưởng sản xuất vôi bột mà, sao có thể không vào xưởng sản xuất vôi bột chứ?”

Giang Thành nghĩ thầm, nếu như cậu nhóc này chưa từng đi vào thì sao có thể biết bên trong nhà xưởng sản xuất vôi bột có sản xuất loại kẹo này chứ?

“Tôi chỉ đi vào một lần. Tôi phát hiện ra những bộ máy móc bên ngoài nhà xưởng đều dùng để sản xuất vôi bột.”

cậu nhóc nói xong bắt đầu khoa tay múa chân vẽ ra toàn bộ kết cấu của xưởng sản xuất vôi bột.

Gần như là vẽ một bản đồ nho nhỏ trong không trung cho Giang Thành xem.

“Tận cùng của xưởng sản xuất vôi bột chính là khu vực trung tâm nhất. Ban ngày sẽ không sử dụng, chỉ đến khi đêm xuống mới bắt đầu sản xuất ra một thứ gì đó.”
« Chương Trước