Chương 206: Xác định phương hướng

Giang Thành nhìn theo hướng Dương Lạc chỉ, quả nhiên Giang Thành đã đoán đúng, cậu bé chắc đã chạy nhanh đến xưởng sản xuất vôi bột rồi. Bây giờ, điều mà Giang Thành đang lo lắng là liệu cậu bé có nói với mọi người trong thôn về sự xuất hiện của đám người Giang Thành không, mà toàn bộ xưởng sản xuất này có biết bao người chứ.

Giang Thành muốn vào xưởng sản xuất tìm hiểu, nhưng xưởng sản xuất này có quá nhiều người, Giang Thành không dám tùy tiện bước vào.

"Hôm nay cứ đến đây thôi, chúng ta quay trở về trước đã. Ở đây có quá nhiều người, đợi đến tối, chúng ta sẽ lẻn đến sau."

Giang Thành nói xong liền cùng Dương Lạc quay về chỗ của Diệp Hồng.

“Thế nào rồi, có tìm được gì không?” Thấy Giang Thành và Dương Lạc quay lại, Diệp Hồng lo lắng hỏi.

"Bây giờ, về cơ bản có thể chắc chắn được vị trí xưởng sản xuất sản xuất vôi bột chính là ở phía sau thôn này, hơn nữa trong xưởng sản xuất còn có rất nhiều người.". Ủng hộ chính chủ vào ngay { TRUМtru yen. me }

Giang Thành dừng lại một chút rồi nói: "Vừa rồi cậu nhóc cũng có nói phần lớn người trong thôn đều làm việc trong xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, cho nên rất có khả năng hầu hết người trong xưởng sản xuất đều là người trong thôn này."

Diệp Hồng nghe xong không biết nên nói cái gì: "Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, có cần phải lẻn vào thăm dò một chút không?"

"Anh cũng có kế hoạch này, nhưng hiện tại có quá nhiều người. Đợi đêm vắng người thì qua.” Giang Thành nói xong liền lên xe.

Hơn nữa, điều Giang Thành lo lắng lúc này là liệu cậu nhóc có kín tiếng không, không biết cậu có nói cho người trong thôn biết về sự tồn tại của Giang Thành và những người khác hay không nữa.

Nếu Giang Thành Dương Lạc và Diệp Hồng ở đây, đợi đến trời tối rồi mới vào đó, chẳng may người trong thôi phát hiện ra sự tồn tại của ba người, không biết họ còn có thể làm ra chuyện gì nữa.

Chính vì vậy mà Giang Thành vội vàng lái xe trở về phòng cảnh sát hình sự.

Hơn nữa Giang Thành còn có một số chuyện cần hỏi Vương Vũ, chỉ khi xác định rõ chuyện này, Giang Thành mới có thể biết mục tiêu của mình rốt cuộc có đúng hay không.

Sau khi trở về phòng cảnh sát hình sự, người bên trên đã đến phòng cảnh sát hình sự để thẩm vấn Vương Vũ và chuẩn bị cho phiên tòa.

May mắn thay, Giang Thành đã trở về kịp thời đúng lúc người của tòa án chuẩn bị đưa Vương Vũ đi.

“Xin chờ một chút.” Giang Thành hét lên một tiếng rồi chạy tới, Trương Minh Sơn ở bên cạnh không khỏi sững sờ.

“Cậu sao vậy, sao lại hấp tấp như vậy, có gì thì cứ từ từ nói.” Trương Minh Sơn có chút gượng gạo nói.

“Tôi vẫn còn một chút manh mối nên muốn hỏi thêm Vương Vũ, có thể cho tôi chút thời gian không?” Giang Thành hiểu rằng, hôm nay dù có thế nào thì người của tòa án cũng sẽ Vương Vũ đi.

Dù sao thì trường hợp của Vương Vũ cũng đã gây ra không ít những xôn xao cũng như ảnh hưởng mạnh mẽ đến khắp thành phố Trung Châu.

Nếu như vụ án này không kết thúc, toàn bộ người dân thành phố Trung Châu sẽ luôn sống trong cảnh sợ hãi, dẫu sao Vương Vũ cũng trắng trợn, lái xe đâm chết vợ là Bạch Băng.

Mặc dù Trương Minh Sơn không biết Giang Thành còn nghi ngờ gì muốn hỏi thêm Vương Vũ, nhưng chỉ cần là chuyện mà Giang Thành muốn làm thì nhất định phải có mục đích nào đó.

Trương Minh Sơn xua xua tay, Vương Vũ lại bị đưa vào phòng thẩm vấn: "Giang Thành, cậu vào phòng thẩm vấn đi, bên này đã có tôi lo, nhưng cố gắng càng nhanh càng tốt."

Trương Minh Sơn nói xong liền móc trong túi ra một hộp thuốc lá năm đồng, sau đó liền bước đến chỗ của mấy người bên Tòa án.



Giang Thành không dám lãng phí thời gian, nhanh chóng đến phòng thẩm vấn, mà cả người Vương Vũ vẫn đang trong trạng thái mù mờ.

"Đội trưởng Giang Thành có chuyện gì vậy? Không phải đã nói muốn đưa tôi đi rồi sao? Sao lại gọi tôi trở lại?" Vương Vũ tò mò hỏi.

"Bây giờ tôi có một vài câu hỏi quan trọng muốn hỏi anh. Anh phải trả lời tôi càng nhanh càng tốt." Vẻ mặt của Giang Thành lo lắng khiến cho ngay cả Vương Vũ cũng ngơ ngác.

"Những gì tôi biết tôi đều đã nói hết cho anh rồi, hơn nữa chuyện gì đã xảy ra với tôi, tôi đều nói với anh không sót một chữ, anh còn thắc mắc chỗ nào sao?"

Nghe Vương Vũ nói, Giang Thành gật đầu: "Tôi có một câu hỏi rất quan trọng mà trước đây tôi chưa từng hỏi quá, về xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà anh từng kinh doanh, chỗ đó là do đích thân anh điều hành sản xuất sao?"

Khi nghe những lời này, Vương Vũ dứt khoát gật đầu: "Tất nhiên rồi, xưởng sản xuất sản xuất vôi bột do tự tay tôi thành lập, chế tạo vật liệu, phối hợp vật liệu… Tất cả mọi thứ, tôi là người nắm rõ nhất.”

Nghe được lời nói của Vương Vũ, Giang Thành thở phào nhẹ nhõm: "Vậy tôi hỏi anh, vôi bột do xưởng sản xuất sản xuất của anh sản xuất so với chỗ khác có gì khác không?"

Tại sao Giang Thành lại hỏi như vậy, bởi vì trước đó Dương Lạc đã điều tra được manh mối, thứ dính trên bề mặt các thùng giấy đựng kẹo chứa Virut CVH2-6 không phải thứ xa lại gì mà chính là vôi bột.

Hơn nữa, đó lại không phải là vôi bột bình thường. Trong đó không chỉ có bột Daturaline mà còn có bột ngọc trai được trộn cùng.

Rất có thể Vương Vũ không biết, Daturaline từ đâu đến, vậy bột ngọc trai ngày phải giải thích thế nào đây?

Vương Vũ sửng sốt một chút rồi đột nhiên bật cười: "Đội trưởng Giang Thành đang hỏi tôi về bí mật thương mại của xưởng sản xuất của tôi sao?"

Khi nghe được lời này, Giang Thành suýt nữa thì phun ra một ngụm máu. Lúc này, Giang Thành nóng lòng muốn chết, anh muốn bắt Thằng Hề kia càng sớm càng tốt, vậy mà lúc này, cái tên Vương Vũ trước mặt còn có tâm trạng để nói đùa nữa?

Nhìn thấy khuôn mặt Giang Thành trở nên tối sầm lại, Vương Vũ không dám nói đùa: “Được rồi, nếu anh đã muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho anh, trước đây xưởng kinh doanh vôi bột của tôi không tốt lắm."

"Sau này, khi làm việc với Thạch Đầu, lợi nhuận và doanh thu đã tăng lên gấp đôi, anh có biết vì sao không?"

Nghe vậy, Giang Thành lắc đầu: "Anh đừng có thừa nước đυ.c thả câu, tôi muốn biết đáp án của anh ngay bây giờ, rốt cuộc trong trong bội phấn mà anh sản xuất có thứ gì trong đó không?”

“Quả nhiên là đội trưởng Giang Thành thông minh.” Vương Vũ cười cười, sau đó nói với Giang Thành toàn bộ câu chuyện.

Sau khi hợp tác với Thạch Đầu, Vương Vũ có rất nhiều vốn, mà thị trường vôi bột ở Trung Châu nhỏ như vậy nhưng lại có không ít các nhà cung cấp.

Vương Vũ tự hỏi làm thế nào để làm cho bột vôi trong xưởng sản xuất của mình trở nên đặc biệt hơn? Vì vậy, Vương Vũ đã đến thăm một số xưởng sản xuất khác.

Anh ta thấy rằng chất lượng của vôi bột gần như tương đương nhau, vôi vôi của Vương Vũ không có những ưu điểm rõ ràng nào.

"Cho đến một ngày Thạch Đầu nghĩ ra một phương pháp thần kỳ, đó là thêm một ít bột trắng vào vôi bột, hơn nữa loại bột này có thể làm cho vôi kết dính hơn."

“Bột trắng?” Giang Thành nghe vậy liền nhíu mày, bột trắng trong lời Vương Vũ nói rốt cuộc là thứ gì chứ? Chẳng lẽ Daturaline có tác dụng làm cho vôi bột trở nên kết dính hơn?

“Ban đầu tôi cũng tò mò không biết đây là gì, nhưng sau đó tôi mới biết hóa ra đó là ngọc trai được mài ra thành bột rồi trộn vào vôi bột”.



Nghe được lời Vương Vũ nói, Giang Thành mở to hai mắt, xem ra phương hướng anh đi không sai, xưởng sản xuất sản xuất vôi bột mà Vương Vũ điều hành trước đây quả nhiên đã trộn vôi bột với bột ngọc trai.

Bây giờ, Giang Thành đã rõ, hóa ra thứ dính trên các thùng kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 đều là đến từ xưởng sản xuất này.

Giang Thành, người đã biết đáp án cuối cùng, lúc này vừa kích động vừa lo lắng, vội vàng đi tìm Diệp Hồng và Dương Lạc.

“Hai người còn nhớ ngôi nhà nhỏ trong bức tranh mà Phỉ Nhiễm từng vẽ không?” Vừa thấy hai người họ, Giang Thành liền nói.

“Đương nhiên rồi, sao tinh thần anh có vẻ kích động vậy?” Dương Lạc ở bên cạnh tò mò nhìn Giang Thành.

"Lúc đó, chúng ta đã tìm ra một số lượng lớn kẹo vitamin chứa virus CVH2-6 trong sân, trên bề mặt thùng kẹo vitamin còn có khác thứ bám dính vào, Dương Lạc, cậu có nhớ không?"

Sau khi nghe xong, Dương Lạc dứt khoát gật đầu: "Tôi nhớ, thứ đó chính là vôi bột, hơn nữa còn trộn thêm bột ngọc trai và Daturaline vào trong nữa. Sao vậy, anh có manh mối gì sao?"

Giang Thành gật đầu: "Vừa rồi, tôi vừa thẩm vấn Vương Vũ, chúng ta có thể khẳng định xưởng sản xuất sản xuất vôi bột gia đình do Vương Vũ và Thạch Đầu điều hành chính là nơi sản xuất thứ vật phẩm kia."

Diệp Hồng nghe vậy liền sửng sốt: "Ý của anh là? Chẳng lẽ những viên kẹo chứa vi rút CVH2-6 kia được làm từ xưởng sản xuất sản xuất vôi bột này?"

"Tôi đoán là như vậy, nhưng hiện tại, tôi vẫn chưa có bằng chứng đầy đủ nên không thể chắc chắn hoàn toàn, vì vậy đêm nay tôi phải đến xưởng sản xuất vôi bột một chuyến để điều tra một chút."

Vẻ mặt của Giang Thành rất nghiêm túc và chắc chắn, Diệp Hồng cũng gật đầu: "Vậy thì tối nay chúng ta cùng nhau đi xem."

Giang Thành ngồi đợi ở phòng cảnh sát hình sự một buổi chiều, một buổi chiều tựa dài như thể một năm vậy, thật vất vả mới có thể đợi đến khi trời tối, tối đến mức giơ cả bàn năm ngón tay ra đều nhìn không ra.

Giang Thành chậm rãi lái xe, dẫn theo Dương Lạc và Diệp Hồng đi về phía xưởng sản xuất sản xuất vôi bột.

Muốn đi đến xưởng sản xuất sản xuất vôi bột, bắt buộc phải đi qua làng Đại Thần, Giang Thành theo đường cũ phóng xe vào khu rừng nhỏ cách đó một cây số.

Giấu xe dưới bóng tối, ba người mang theo súng, từ từ tiến về làng.

Dẫu sao, con đường mà cậu nhóc hôm nay đi vẫn tương đối vắng vẻ, chỉ cần ba người Giang Thành cẩn thận là có thể đi qua Thôn Đại Thần, đến thẳng đến xưởng sản xuất vôi bột.

Nhưng điều Giang Thành không ngờ rằng mình đã tính toán sai, hơn nữa cậu nhóc cũng đã không giữ lời hứa.

Cậu nhóc không phải ngốc, là một ngôi làng lớn quanh năm chẳng có mấy người đến ở, đột nhiên lại gặp được đám người Giang Thành, cho dù lúc đó chỉ là lời nói dối khi gặp nguy hiểm, cũng không biết thân phận thật sự của nhóm người Giang Thành thì cậu cũng đem kể hết mọi chuyện cho người trong thôn nghe.

Vì vậy, người trong thôn chẳng qua chỉ thêm tăng cường đề cao cảnh giác, nhưng không ngờ đám người Giang Thành sẽ lại tới.

Nhóm ba người bao gồm Giang Thành, Dương Lạc, Diệp Hồng lặng lẽ đi đến cửa thôn Đại Sơn, cả đám chợt nhận ra rằng thôn Đại Sơn này, ban ngày không có ai nhưng nào ngờ ban đêm đèn đốc nhà ai nhà nấy đều sáng rực rỡ.

Hơn nữa, nơi này như thể sợ gặp trộm cướp vậy, trong thôn còn có cả một đội nhóm đi tuần tra.

Giang Thành sửng sốt nhìn quanh một lượt, đám người này bên ngoài ít nhất có sáu bảy mươi người, mà số người đội Giang Thành vỏn vẹn chỉ có ba người.