Chương 28: Để lại di sản cho con trai nữ chính

Ba Hạ bị một tiếng gọi ba này làm cho bối rối, giật mình hoảng hốt, cười ha ha không ngừng, làm gì còn nhớ đến Du Lạc gì đó nữa.

Ba Hạ mẹ Hạ muốn bù đắp cho con trai, nên suốt quá trình Hạ Đông Thần đều rất phối hợp, một nhà ba miệng nhanh chóng thân thiết với nhau.

Hạ Đông Thần về nhà là một chuyện vui lớn, ba mẹ Hạ vội vàng muốn báo với toàn bộ thế giới biết, muốn giới thiệu con trai của mình với người ngoài. Nhưng mà trước đó cần phải sửa soạn lại một chút, tránh để cho người ta coi thường.

Sau khi hỏi qua ý kiến của con trai, mẹ Hạ tìm mấy thợ trang điểm và thầy dạy lễ nghi, thậm chí còn một bác sĩ thẩm mỹ. Ba Hạ tay nắm tay dạy con trai cách xử lý các mối quan hệ giữa người với người thế nào, phân tích một chút về quy tắc ngầm trong giới nhà giàu cho anh biết.

"Đông Thần, con có muốn đi học đại học không? Nếu như không muốn đi, ba sẽ tìm người móc nối quan hệ cho con." Ba Hạ có chút lo lắng nhìn sang con trai mình. Kể từ khi biết con trai mình lớn lên ở cô nhi viện, thành tích lại rất tốt nhưng bỏ lỡ cuộc thi vào đại học, nên ba Hạ rất đau lòng tự trách mình, tóc cũng bạc thêm vài sợi.

"Đi đến trường học cũng được ạ, nhưng có thể sắp xếp một vài khóa học nữa." Hạ Đông Thần không muốn lớn tuổi mà còn đi học để giả vờ còn trẻ.

"Được được được!" Miệng ba Hạ đồng ý, trở về đã liên hệ ngay với mấy bị giáo sư, chương trình học cơ bản cũng đã sắp xếp xong, quan trọng nhất là đầu tư tài chính, đương nhiên bản thân ông và vợ sẽ tự tay dạy cho anh.

Bọn họ vốn là ông lớn trong ngành đầu tư, con trai dù không kế nghiệp của ba, thì ít nhất cũng hiểu một biết hai, đi ra ngoài cũng sẽ không dễ bị người ta lừa gạt.

Hạ Đông Thần khôn khéo phối hợp, hơn nữa ở phương diện đầu tư lại thể hiện tài năng hơn người, ba mẹ Hạ vui vẻ hớn hở, cười suốt mấy ngày không thể ngậm miệng lại.

Bây giờ, một nhà ba người đang chuẩn bị ăn cơm trưa, cả nhà bác Hạ đến nhà.

Ba Hạ nghe được quản gia thông báo, nụ cười càng nhiều hơn, nói nhà bếp chuẩn bị thêm chén dĩa, mẹ Hạ cười không nói, nụ cười trong mắt nhạt đi một chút, Hạ Đông Thần đều nhìn thấy cả, trong lòng thầm nghĩ.

Một lát sau, một nhà ba người xuất hiện ở nhà ăn. Bác Hạ dẫn đầu lớn giọng nói: "Cháu tôi ở đâu rồi! Mau để bác cả nhìn một chút xem!"

Bác gái trung niên cả người đeo đầy trang sức đi phía sau cũng quái gở nói: "Sao đột nhiên lại trở về thế, đã yêu cầu làm giám định ADN chưa thế? Mấy năm nay cũng không phải không có ai đến cửa lừa gạt."

"Mẹ, mẹ bớt nói một chút đi, chú và thím chắc chắn đã kiểm tra qua rồi." Người đàn ông trẻ tuổi bước cuối cùng dịu dàng khuyên nhủ, nói xong nhìn Hạ Đông Thần gật đầu một cái xem như xin lỗi.

Hạ Đông Thần hơi nhíu mày, quan sát người đàn ông trẻ tuổi này một lần, mặc âu phục màu trắng, tính tình dịu dàng, khóe miệng cong lên một nụ cười, dễ khiến người khác sinh lòng hảo cảm.

Nếu như trong lời nói không có chứa dao găm thì tốt hơn rồi.

Kiểu gia tộc như nhà họ Hạ này không thể không cẩn thận hơn, dù trên người anh có vết bớt, và mí mắt giống như ba Hạ, thì nhà họ Hạ đều biết phải nên làm giám định ADN. Loại chuyện này cũng bình thường thôi, có thể nói ra cũng có chút tình cảm.

Bây giờ, đối phương nói xong, ba mẹ Hạ lại nhìn Hạ Đông Thần bằng ánh mắt lo lắng.

Hạ Đông Thần tựa lưng vào ghế ngồi, giống như không nghe thấy gì, trái lại thì rất hăng hái nhìn người đàn ông trẻ tuổi nói: "Anh chính là anh họ của em sao? Nghe ba mẹ em nói khi còn bé chúng ta chơi rất thân, trong trí nhớ của em vẫn còn nhớ ngày hôm đó, anh và em cùng nhau lén ra ngoài chơi thả diều đấy."

"Còn có chuyện này à?" Giọng nói của mẹ Hạ có chút sắc bén, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm đứa cháu thông minh hiểu chuyện này của mình.

Lúc đầu con trai bị bắt cóc, trong lòng hỗn loạn, ai cũng chẳng để ý đến một đứa con nít bảy tuổi như Hạ Đông Lương.