Chương 20: Nam phụ là học sinh đội sổ

Đôi mắt Tiết Thanh Thanh đỏ bừng, cảm giác tim mình như bị đâm một đao, thì ra trong lòng Lâm Tri Viễn cô chính là một học sinh dốt nát như thế!

"Lâm Tri Viễn! Sao cậu có thể nói Thanh Thanh như thế được, bản thân thi không tốt thì đi giận cá chém thớt lên người khác à?" Bạn Tiết Thanh Thanh lên tiếng bênh cô ta.

Vốn dĩ ban đầu cậu ta còn có chút hối hận, nhưng lúc này Lâm Tri Viễn lập tức nói ra lời tồi tệ hơn: "Vậy cậu ta cũng chẳng cần đến gần tôi." Nói xong xoay mặt rời đi, bước mấy bước biến mất ở cửa.

Tiết Thanh Thanh mím chặt môi, muốn đuổi theo cậu ta nhưng có làm gì cũng chẳng thể nhấc nổi chân.

"Thanh Thanh cậu đừng để ý đến cậu ta!"

"Đúng thế, cậu cho cậu ta mặc mũi làm gì..."

"... Ừm, không để ý đến nữa."

"Thế mới đúng nè! Tính tình Lâm Tri Viễn kém như thế, cậu thích người khác đi, Hạ Đông Thần thì sao? Học giỏi lại đẹp trai..."

Dưới tình huống Hạ Đông Thần không xen vào, nam nữ chính sẽ tan vỡ.

Ở bên cạnh xem thấy cảnh này, trong lòng Hạ Yến Hồi dâng lên một cảm giác vui sướиɠ. khi còn sống bị đôi trai gái này trói chặc cả đời, bây giờ thấy hai người tan vỡ, nên oán khí cũng tan đi không ít.

Ha ha.

"Hạ Đông Thần, mình thích cậu!"

Nhìn Tiết Thanh Thanh kiêu căng, ngạo mạng đứng trước mặt, trong lòng Hạ Đông Thần cũng chẳng có chút dao động nào.

"Xin lỗi, tôi không thích cậu." Nói xong đi ngang qua người cô ra, chẳng chút nhiều lời.

"Mình sẽ không từ bỏ đâu!" Tiết Thanh Thanh ở sau lưng lớn tiếng nói, vẫn thẳng thắn, nồng nhiệt như thường lệ. Rất nhiều người cười nhạo nói Tiết Thanh Thanh mặt dày, gan lớn, thật ra thì mọi người đều rất ghen tị với sự to gan này của cô.

Đứng cách đó không xa, Lâm Tri Viễn nhìn thấy một cảnh này thì mặt đen như mực, những tức giận của khoảng thời gian này đều bộc hết ra ngoài, tiến lên kéo Tiết Thanh Thanh qua, không kiềm được tức giận: "Tiết Thanh Thanh, cậu nổi điên cái gì thế!"

"Cậu buông tôi ra." Tiết Thanh Thanh bị Lâm Tri Viễn kéo lại sợ hết hỗn, vội giãy dụa.

"Không thả, Tiết Thanh Thanh, cậu chỉ có thể thích một mình tôi thôi!"

"Không, tôi không thích cậu!"

Hai người đứng ở sân trường tranh cãi, để cho quần chúng vây xem ăn dưa to, kích động khắp tứ phương, nên người đến xem cũng từ từ khổng lồ hơn.

Vương Bằng nhận được tin tức thì vội vã chạy đến, đen mặt lôi hai người đến phòng làm việc mà mắng cho một trận.

Thật ra trung học số một thì rất dân chủ, học sinh yêu đương chỉ cần không lộ ra ngoài quá là được, đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Trước kia Tiết Thanh Thanh đuổi theo Lâm Tri Viễn. Vương Bằng nhìn thấy Lâm Tri Viễn đều im lặng không động tĩnh gì, bây giờ Tiết Thanh Thanh không còn thích nữa chạy đi theo đuổi Hạ Đông Thần, Lâm Tri Viễn ghen lên mà ép buộc, Vương Bằng tức muốn trào máu.

"Hai người xem trường học là nơi nào thế! Đóng phim truyền hình sao? Mỗi ngày tôi yêu em em yêu anh ta, muốn lật trời sao! Gọi phụ huynh, phải gọi phụ huynh!"

"Thầy, nhà em ở nơi khác..." Tiết Thanh Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Nơi khác? Dù cho là trên mặt trang cũng phải bay trở về đây! Tiết Thanh Thanh vấn đề của em là nghiêm trọng nhất, tới trường học không học tập, ngày nào cũng yêu đương, em yêu cũng được nhưng không được quá phân tâm! Em gieo họa cho Lâm Tri Viễn không đủ, còn muốn gieo họa cho Hạ Đông Thần nữa hả?!"

Thầy giáo dạy số học ngồi kế bên tay bưng ly trà gật gù nói: "Thầy Vương, lời này ông nói sai rồi, bạn học Tiết rất chú tâm đấy, yêu là đứng đầu."

Phì! Mấy thầy cô giáo đều cười, xin lỗi, thật sự không nhịn được.

Tiết Thanh Thanh mắc cỡ mặt đỏ bừng lên, hận không thể nhét đầu vào trong cổ.

Lâm Tri Viễn cũng đen mặt lại, khí lạnh tỏa ra khắp nơi.

Bỗng nhiên Vương Bằng cũng có chút đồng tình cho Lâm Tri Viễn, bỏ mất vị trí đầu tiên, ngay cả người từng theo đuổi mình cũng bỏ đi, thật là một chàng trai thê thảm.

Ông thở dài, chỉ hận rèn sắt không thành thép nhìn Tiết Thanh Thanh: "Rốt cuộc là em nghĩ gì thế!" Người bình thường cũng chẳng làm được mấy chuyện này! Dù gì cũng ngừng theo đuổi một khoảng thời gian đi, vội vàng không khe hở này còn coi ra gì chứ!

Đôi mắt Tiết Thanh Thanh đẫm nước mắt, còn chẳng phải là nghe theo lời bạn bè nói à, cách tốt nhất để quên mất một đoạn tình cảm là tìm kiếm một đoạn tình cảm khác, để cho người trước hối hận thì cách tốt nhất phải tìm người tốt hơn nữa.