Chương 14: Nam phụ là học sinh đội sổ

Tiết Thanh Thanh ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau Lâm Tri Viễn, tất nhiên cô ta biết rằng Lâm Tri Viễn đối xử với Nguyên Cẩn rất khác so với những nữ sinh khác, ví dụ như cậu ta sẽ cổ vũ Nguyên Cẩn trong kỳ thi và cũng sẽ vô thức quay lại nhìn Nguyên Cẩn khi xoát đề. Trước đây, cô ta có hỏi Lâm Tri Viễn rằng cậu ta thích kiểu con gái như thế nào, Lâm Tri Viễn nói rằng cậu ta thích người học giỏi.

Lần này, nghe tin Lâm Tri Viễn vì Nguyên Cẩn mà cảnh cáo Hạ Đông Thần, Tiết Thanh Thanh không thể tiếp tục lừa mình dối người, ghé vào bàn khóc lớn.

Những người khác chỉ biết hai mắt nhìn nhau, còn có mấy nữ sinh vây quanh an ủi, thỉnh thoảng họ còn trừng mắt nhìn Nguyên Cẩn.

Nguyên Cẩn ngây thơ nằm không cũng chịu đòn, đứng trước họng súng với vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì.

Khi cô đi nộp bài tập, trên đường quay trở lại lớp, cô đã bị một nhóm nữ sinh chặn ở cầu thang.

"Nguyên Cẩn làm người không thể tham lam như vậy, cậu đã có Hạ Đông Thần rồi, thì nên tự biết ý mà tránh xa Lâm Tri Viễn một chút!"

"Đúng vậy, cùng lắm chỉ dựa vào học lực của cậu, khuôn mặt cũng không thể xinh đẹp như Thanh Thanh, tính tình không hoạt bát như cậu ấy, không biết ca hát không biết nhảy múa, cậu cũng chỉ là một đứa mọt sách mà thôi!"

Vài người vây quanh Nguyên Cẩn lên án cô, trước khi rời đi còn đem đống sách vở trong lòng Nguyên Cẩn đẩy xuống dưới đất mà giẫm đạp lên.

Nguyên Cẩn có chút sững sờ, yên lặng ngồi xuống nhặt sách lên, cẩn thận lau vết bẩn trên đó, nhưng vết bẩn trên giấy trắng lại không thể lau sạch.

Lộp bộp, lộp bộp, hai giọt nước mắt rơi trên quyển vở bài tập.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài trắng nõn hiện ra trong tầm mắt có chút mờ mịt của cô, giật lấy đống vở bài tập.

“Cậu không phải có chuyện hỏi thầy giáo sao? Trốn ở chỗ này khóc làm gì?”

Nguyên Cẩn ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn hai hàng nước mắt chưa khô, có chút đáng thương nhìn Hạ Đông Thần rồi lại cúi đầu xuống. Đứng lên, giọng nghẹn ngào nói: “Tìm thầy giáo là biện pháp giải quyết, nhưng nước mắt là để trút bầu tâm sự, hai chuyện đó không xung đột với nhau.”

Hạ Đông Thần bật cười, một tay kéo cô đứng dậy: “Vậy hiện giờ trút bầu tâm sự xong chưa?”

Nguyên Cẩn buông tay anh ra, có chút ngượng ngùng, cụp mắt cố mỉm cười, trầm giọng nói: “Chỉ là có chút buồn bực, so với những người khác thì mình thật sự kém cỏi, chỉ biết đọc sách mà thôi.”

Nguyên Cẩn trước đây cũng từng đăng ký theo học mấy khóa học đó, nhưng hình như trời sinh không có năng khiếu, nhạc khí vũ đạo đều là dốt đặc không biết gì, chỉ biết duy nhất là viết chữ đọc sách mà thôi.

"Đọc sách cũng là một loại năng lực, cậu nói ra câu này không thấy thẹn sao." Hạ Đông Thần nghiêm túc nói.

Đúng là học bá thì không thể hiểu được nỗi khổ của những học sinh cá biệt.

Nguyên Cẩn nghe thấy điều này hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ đến một người bạn cùng bàn thời trung học luôn phải cố gắng cải thiện điểm số của mình.

Trở lại phòng học, Nguyên Cẩn làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm bài, các nữ sinh khác ban đầu còn thấy có chút áy náy bây giờ lại trở nên lớn mật, cảm thấy Nguyên Cẩn nhát như chuột, không dám cáo trạng.

Vừa mới nghĩ đến đó, Vương Bằng, giáo viên chủ nhiệm luôn xuất quỷ nhập thần, đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp và gọi mấy nữ sinh kia đi.

Vương Bằng nhiều lần được vợ dặn phải chăm sóc cháu gái thật tốt nhưng hiện giờ lại bị bắt nạt ngay trước mắt, sao có thể để như vậy được! Vương Bằng gọi vài nữ sinh chuyên gây rắc rối đến văn phòng bắt chúng đứng thành hàng, nói có sách mách có chứng răn dạy suốt buổi tự học.

Khi chuông báo hết giờ ra khỏi lớp vang lên, một số nữ sinh xô đẩy nhau ra ngoài thoát khỏi nanh vuốt, giống như một cây bắp cải chết vậy, ai ai cũng đều phải xin lỗi Nguyên Cẩn sau giờ học.

Nguyên Cẩn khéo miệng giơ lên: " Không có việc gì, tôi biết các cậu ghen tị với thành tích của tôi."

Mấy nữ sinh:.....

Mẹ kiếp, con mọt sách này phản công cũng cực kỳ bá đạo rồi.

Thời tiết trở nên mát mẻ hơn, mọi người bắt đầu mặc áo khoác, và như thường lệ kỳ thi giữa kỳ cũng tới.

Bài thi được chuyển dần xuống dưới, giám thị đưa ra chỉ thị xong, một người ngồi trên bàn để kiểm soát tình hình chung, người còn lại đi xung quanh quan sát toàn lớp học.

Hạ Đông Thần hoàn thành bài thi nhanh nhất, nhanh chóng nộp bài và rời đi.

Những giáo viên và bạn học biết anh cũng thầm lắc đầu, nghĩ rằng anh thực sự là một học sinh cá biệt.

Để rồi kết quả được công bố vào thứ hai tuần sau, mọi người nhìn vào tên người đứng nhất mà lặng người đi.

"Này là nhầm lẫn phải không."

"Đúng vậy, Hạ Đông Thần như thế nào có thể đứng nhất được chứ, tớ cùng cậu ta là cùng một trường thi, cậu ta lần nào cũng đều chưa hết thời gian đã nộp bài."

"Nghe nói cậu ta đi học cũng không chăm chú, không học nghiêm túc, không làm bài tập, làm sao có thể giành được vị trí đầu trong kì thi chứ."

Nguyên Cẩn đứng trước bảng thông báo, nhìn tên Hạ Đông Thần ở hàng đầu tiên, ngẩn ra, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói, khẽ nói: "Tại sao không thể …trước kia cậu ấy bị điểm kém à?"

!!!

Mọi người hai mắt nhìn nhau, Hạ Đông Thần thi xong mới chuyển trường, ai biết trước đó điểm của cậu ta như thế nào, chỉ là dựa vào biểu hiện bình thường mà nói thôi.

"Đúng rồi, Nguyên Cẩn, cậu không phải là đang dạy kèm cho Hạ Đông Thần sao? Cậu ta giỏi như thế nào, cậu biết rõ phải không?"

Nguyên Cẩn bĩu môi, nhớ lại cách Hạ Đông Thần có thể nắm vững từng điểm trong các bài học thêm, tỏ ra có ý nghĩa rồi thỉnh thoảng còn mỉm cười đắc ý….

Nguyên Cẩn tức giận đến mức cô không hiểu rõ, Hạ Đông Thần này là một tên đại lừa đảo! khẳng định trong lòng đang thầm cười trộm, cười nhạo cô không biết thực lực của mình.

Nguyên Cẩn vốn tưởng rằng mình có thiên phú dạy học, không ngờ đói phương lại đang ngấm ngầm che dấu chuyện của mình.

Cô thẹn quá hóa giận, quay trở về chỗ ngồi của mình, ở trên bàn kẻ một đường chia đôi ở giữa thành tuyến 38 một cách trẻ con.