Quyển 2 - Chương 2

Sĩ quan huấn luyện nhìn xuống dưới đang ồn ào rất không vừa lòng, nhíu mày quát một tiếng, lúc này mới an tĩnh lại, sau đó tự giới thiệu.

Sĩ quan họ Võ, gọi là Võ Thiệu, năm nay hai mươi tuổi, so với nàng lớn hơn hai tuổi, mới nhìn thấy chững chạc và nam tính hơn nhiều, nàng nghĩ vậy.

Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân, lại chơi một vài trò chơi nhỏ, cùng nhau hát một vài bài hát quân đội, các nàng rất nhanh đã làm quen với các sĩ quan. Chỉ có điều, hắn dường như bẩm sinh đã ít nói cười, ngay cả khi đã quen, cũng vẫn là một bộ dạng không quá thân thiết.

Nàng đột nhiên cảm thấy có hứng thú, tràn ngập chờ mong đối với một tháng sắp tới này.

Cuộc sống huấn luyện quân đội thật sự nhàm chán và mệt mỏi, sau một ngày tập luyện với cường độ cao, mọi người giống như một con chó đã chết, chỉ muốn nằm xuống. Đặc biệt, các nữ sinh bình thường gần như không vận động, bây giờ cũng chẳng còn sức để si mê sĩ quan huấn luyện nữa.

Đương nhiên, không bao gồm nàng, ngoại trừ việc phải phơi mặt dưới ánh mặt trời quá lâu, những mặt khác đối với nàng đều không tính là gì. Quan trọng là, ngày đầu tiên nàng đã đạt được mục đích ban đầu.

Đứng dưới bóng cây để tránh nắng, nàng chậm rãi nhìn về hướng một bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần, khoé miệng nàng không tự chủ được mà khẽ nhếch lên.

“Bạn học này…” Đến khi lại gần, sĩ quan huấn luyện mới mở miệng gọi nàng.

Nàng giả vờ như không biết hắn lại đây, bộ dạng bị hoảng sợ, kem chống nắng trong tay rơi xuống đất.

“A! Thật xin lỗi.” Sĩ quan huấn luyện không nghĩ tới sẽ doạ nàng như vậy, cuống quýt cúi xuống giúp nàng nhặt kem chống nắng, nhưng mà tay nàng nhanh hơn đã cầm được cái chai, vậy là tay hắn cầm vào tay nàng.

Bàn tay thô ráp ngăm đen phủ lên da thịt mềm mại, trắng như tuyết, tạo nên vẻ đẹp đối lập kỳ lạ.

Không có phản ứng gì, sĩ quan huấn luyện vẫn nắm lấy tay nàng không buông ra, cho đến khi nàng ho nhẹ một tiếng, hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhanh

như chớp buông tay ra.

Sao lại giống các em trai cấp hai vậy?

Nàng nhìn thấy khuôn mặt rám nắng của hắn đỏ ửng, không khỏi buồn cười.

“Thầy tìm em có chuyện gì sao?”

Nàng tốt bụng giúp hắn phá tan sự xấu hổ.

“À, là thế này, tôi thấy lúc huấn luyện động tác em làm rất chuẩn, thể lực cũng tốt, muốn hỏi một chút, trước kia em từng huấn luyện qua sao?”

Sĩ quan huấn luyện thở dài nhẹ nhõm, cố gắng nghiêm mặt nói.