Chương 15: Một đêm trước khi tinh thần mất khống chế

Lấy được thuốc, trên đường về nhà, tâm tình của Văn Chung cực tốt, vừa đi vừa nghĩ, Từ Cảnh Sơ thật là, chẳng có tính cảnh giác gì cả, thuốc uống vào bụng là thuốc gì còn chưa biết rõ đã dám nhận, bảo sao bị mấy tên tra công trong truyện gốc hành thảm như vậy.

Lại không biết, cậu vừa đi mất, Từ Cảnh Sơ đã lấy mấy ống thuốc khác từ trong túi ra, chất lỏng trong suốt đung đưa trong ống thuỷ tinh, thanh niên rũ mắt, biểu tình lạnh như băng, để mấy ống thuốc đó lên bàn..

Ngoài cửa sổ, trời đã tối thui, một cơn gió thổi qua hành lang bệnh viện, lạnh buốt.

Đổng Nghi thu dọn giấy tờ ca bệnh trên bàn, chuẩn bị tan làm, cửa phòng bỗng bị nhẹ nhàng gõ vang, nhìn về phía cửa kính, hắn nói, “Mời vào.”

Tiếng nhấn then cửa vang lên “cạnh” một tiếng, cửa được mở ra từ bên ngoài, theo khe hở càng ngày càng lớn, một bóng người thon dài xuất hiện. Thấy rõ người đến, Đổng Nghi sửng sốt, nhưng ngay sau đó đã đứng lên, trên mặt cũng hiện rõ nụ cười, “Sao cậu lại tới đây?”

Từ Cảnh Sơ đứng ở cửa, con ngươi tối đen nhìn chằm chằm Đổng Nghi, giọng điệu nhàn nhạt, “Tôi muốn thuốc kia.”

Nghe vậy, một vẻ hiểu ý hiện lên trên mặt Đổng Nghi, nụ cười mở rộng, “Được, cậu vào trước đã.”

Từ Cảnh Sơ khép cửa lại, tiếng khoá cửa chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thuý. Trong căn phòng nhỏ hẹp, không khí vô cùng yên tĩnh, ánh mắt Đổng Nghi nhìn chằm chặp người thanh niên đứng trước mặt mình.

“Cậu đã uống hết chỗ thuốc đó rồi?” Hắn đến gần, kéo ghế ngồi đối diện với phòng làm việc ra định để Từ Cảnh Sơ ngồi, cả động tác lẫn giọng điệu đều mang chút vội vàng.

Từ Cảnh Sơ liếc qua động tác của hắn, khóe miệng cong lên một độ cong bí hiểm, “Uống hết rồi.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, không kìm nổi nỗi lòng, Đổng Nghi lại ghé sát hơn chút, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt của Từ Cảnh Sơ. Đây là lần đầu hắn quan sát Từ Cảnh Sơ gần gũi như vậy, đặc biệt là, đối phương cũng không ngần ngại, thẳng tắp nhìn lại hắn, mang đến một loại cảm giác đẹp đẽ sắc bén, như có thể thẳng tắp xuyên qua trái tim hắn vậy.

“Thình thịch” Tim Đổng Nghi đập nhanh hơn, không dời mắt nổi, nghĩ đến người này sắp thuộc về mình, ngay cả thần kinh cảm giác cũng sản xuất ra một loại cảm giác tê mỏi phi thực, hắn vươn tay ra, muốn đυ.ng vào anh.

Nhưng tay vừa mới vươn đến trước mặt Từ Cảnh Sơ một cái, một cảm giác đau nhức bỗng nhiên đổ xuống da đầu. Đổng Nghi kinh ngạc hô một tiếng, vật trang trí đặt trên bàn làm việc bị Từ Cảnh Sơ túm lên, nhét vào miệng Đổng Nghi.

Kim loại vừa cứng vừa lạnh đâm vào miệng, đập vào răng, đau điếng hàm, Đổng Nghi kêu không ra tiếng, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng, nửa người trên bị ấn xuống, dán sát mặt bàn làm việc, kêu ư ử trong một tư thái cực kỳ chật vật, Đổng Nghi kinh hoảng thất thố, vội vã nhìn về phia sau.

Mặt Từ Cảnh Sơ lạnh đi, trên khuôn mặt toát ra vẻ hung ác, một tay khống chế hai tay Đổng Nghi, một tay khác nắm lấy tóc Đổng Nghi, cúi người, giọng nói trầm thấp, lại vô cùng lạnh lẽo, “Thích cái mặt của tao à?”

Tim Đổng Nghi đập như sấm, dựa theo lượng thuốc hắn tính toán, Từ Cảnh Sơ hẳn là đã hoàn toàn nảy sinh tính ỷ lại với thuốc mới đúng, trừ khi, anh không uống. Cổ tay như muốn nứt ra, Đổng Nghi đau đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, nghe thấy câu hỏi của Từ Cảnh Sơ, vội liên tục lắc đầu xin tha. Người thường đấu với người dị năng, cũng không khác gì một con kiến bị dẫm chết.

Từ Cảnh Sơ lấy ra mấy ống thuốc để trước mắt Đổng Nghi, ngón tay càng siết chặt đầu tóc Đổng Nghi hơn.

Đổng Nghi cảm thấy đau như thể da đầu sắp bị rách toạc vậy, dùn sức giãy giụa, nhưng mới cựa quậy được một hai cái đã bị ấn chặt. Hắn thở hồng hộc, nhìn nước thuốc trước mắt, muốn giải thích, nhưng vì thứ đồ bị nhét trong miệng nên chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm thống khổ đầy khó khăn.

“Tao hỏi lại, công dụng của thuốc này là gì?” Từ Cảnh Sơ giật đồ trang trí bằng kim loại trong miệng Đổng Nghi ra.

Nước bọt trong suốt rớt xuống mặt bàn, Đổng Nghi thở hổn hà hổn hển, nếm được vị rỉ sắt trong miệng, run tiếng, nói: “Chỉ là chữa trị tinh thần nổi loạn…… Á!”

Lời còn chưa dứt, Từ Cảnh Sơ đã mặt không chút biểu cảm nhét kim loại vào miệng hắn một lần nữa, chỉ nghe hai tiếng “răng rắc” vang lên, anh thả tay, mặc cho Đổng Nghi trượt chân sõng soài trên mặt đất, hai tay buông thõng với một góc độ quái dị.

Trên trán Đổng Nghi toàn là mồ hôi lạnh, hai mắt trợn to, cổ đỏ lên, gân xanh cũng lồi ra. Hắn nhìn hai tay mình với một ánh mắt khó tin, cảm giác đau nhức lan dần ra, trước mắt Đổng Nghi là một màu trắng bệch.

Từ Cảnh Sơ tùy tay cầm mấy ống thuốc, ngồi xổm xuống, rút đồ vật trong miệng người đàn ông ra, lại cầm một ống thuốc đã mở nắp, bóp cổ Đổng Nghi, đổ sạch chất lỏng ấy vào trong miệng hắn.

Ống thuỷ tinh rơi xuống đất, không vỡ, sau khi lăn ra một đoạn thì không phát ra bất cứ động tĩnh nào nữa.

Người đàn ông ngã trên mặt đất, quần áo trên người ướt nhẹp mồ hôi, chống đầu xuống đất, bật hơi, thở hổn hà hổn hển, hai tay mềm oặt kề sát sau lưng, vô cùng chật vật đáng thương.

Từ Cảnh Sơ chà xát ngón tay, lòng bàn tay dính chút mồ hôi của Đổng Nghi, chán ghét nhíu mày, tiếp đó, anh nắm lấy đầu Đổng Nghi, trong giọng nói không có chút tình cảm nào, “Làm ra thứ thuốc chân chính có thể ngăn chặn được tinh thần nổi loạn.”

Dứt lời, cầm tay Đổng Nghi lên, không màng đến phản ứng của người đàn ông, nhanh chóng nối lại hai cánh tay vừa bị trật khớp kia.

“……”

Nước từ vòi nước tuôn ra chảy xuống ngón tay, Từ Cảnh Sơ cùng sức cọ tay. Qua một lúc lâu mới tắt nước đi, chậm rì rì ngẩng đầu lên, nhìn về phía người trong gương.

Dưới ánh đèn, sắc mặt của anh càng tái nhợt hơn, hai mắt cụp xuống, lộ ra vẻ lạnh lẽo dày đặc, đôi môi mỏng hơi đỏ lên kỳ lạ, không thể nghi ngờ, đây là một khuôn mặt đẹp hơi quá mức.

Đồ đẹp, ai cũng muốn, Từ Cảnh Sơ rất quen ánh mắt của những người đó khi nhìn mình, Đổng Nghi cũng vậy, du͙© vọиɠ nằm sâu dưới đáy mắt đã đầy đến sắp tràn ra.

Từ Cảnh Sơ lắc lắc bọt nước trên tay. Ngay từ đầu anh đã chẳng định dùng thuốc của Đổng Nghi, chỉ là muốn xem xem cuối cùng Đổng Nghi muốn làm gì, cho hắn một trận chỉ là chuyện sớm muộn thôi.



Văn Chung đưa mấy ống thuốc kia cho Văn Viễn Hạc, cậu định chờ đến sau khi Văn Viễn Hạc kiểm tra ra những thành phần không bình thường trong thứ thuốc đó rồi mới nói thuốc này là ai cho. Mượn tay Văn Viễn Hạc xử lý Đổng Nghi, hoàn mỹ.

Trong mấy ngày đang đợi kết quả này, ngày nào Văn Chung cũng dậy sớm cùng Văn Viễn Hạc đên toà nhà trung tâm. Hướng Yến Lễ thật sự không thèm khách khí, để Văn Chung theo hắn đi khắp nơi. Vốn dĩ cậu muốn nhân cơ hội này đi tìm Từ Cảnh Sơ, nhưng Từ Cảnh Sơ bị phái ra ngoài căn cứ gϊếŧ xác sống thu thập tinh hạch, ngay cả bóng người cũng không thấy đâu, thế là Văn Chung đành cố hết sức tìm cách trốn việc.

“Văn Chung.” Hướng Yến Lễ từ trong văn phòng gọi một tiếng, “Vào đây một lát.”

Văn Chung đang nằm ườn lên một cái bàn làm việc lộn xộn để nghỉ ngơi, nghe thấy giọng của Hướng Yến Lễ, phản xạ có điều kiện, suýt huệ ra, vuốt vuốt đầu tóc rối bù, cậu đứng lên đi vào văn phòng.

Hướng Yến Lễ đưa cho Văn Chung một phần văn kiện, “Giao cho chú Văn.”

Văn Chung nhận lấy, chết lặng quay người đi giao văn kiện.

Văn Viễn Hạc ở tầng 17, Văn Chung vào thang máy, đi lên, gõ cửa văn phòng, tiếng Văn Viễn Hạc từ bên trong truyền ra, “Vào đi.”

Văn Chung đẩy cửa bước vào, để văn kiện lên bàn, “Hướng Yến Lễ bảo con mang lên.”

Văn Viễn Hạc nhìn thoáng qua tập văn kiện kia, thả bút trong tay xuống, “Đợi chút hãy đi.”

Văn Chung: “?”

Từ trong ngăn kéo, Văn Viễn Hạc cầm một tờ giấy, đặt lên bàn, ngón tay chỉ chỉ, hỏi: “Thuốc con cầm về hai ngày trước kia, là của ai?”

Trên giấy rậm rạp toàn chữ là chữ, Văn Chung đọc không hiểu, nhưng trong lòng hiểu rõ, nói: “Con lấy về từ chỗ của một người bạn là người dị năng, cậu ấy nói, là một vị bác sĩ ở bệnh viện cho cậu ấy. Vị bác sĩ đó nói là thuốc này có tác dụng ngăn chặn tinh thần nổi loạn, nên bảo cậu ấy dùng về uống thử xem.”

“Bác sĩ nào?” Văn Viễn Hạc truy vấn nói.

Văn Chung giả vờ tự hỏi một lúc, nghĩ ngợi, nói: “Hình như tên là Đổng Nghi.”

Văn Viễn Hạc khẽ nhẩm tên này một lần nữa, gật đầu nói với Văn Chung: “Con đi về trước đi.”

“Sao vậy ạ?” Văn Chung hỏi một câu với tính tượng trưng.

Văn Viễn Hạc nghiêm mặt, “Thuốc này có chút vấn đề...... Con đi đi, để cha xử lý.”

Văn Chung đáp “Vâng”, trong lòng hơi nhẹ nhõm thả lỏng một hơi, cuối cùng cũng giải quyết một chuyện. Nhưng cậu sốt ruột xuống lầu nên ngủ một giấc trong phòng nghỉ ngoài văn phòng của Văn Viễn Hạc rồi mới đi xuống.

Vừa bước vào văn phòng đã thấy đội viên bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ đã trở lại, đang vây quanh Hướng Yến Lễ báo cáo tình huống khi ra ngoài lần này.

Văn Chung vừa khéo có thể nói chuyện thuốc của Đổng Nghị có vấn đề cho Từ Cảnh Sơ biết, nhưng nhìn một vòng lại không thấy Từ Cảnh Sơ đâu. Cậu kéo người gần nhất, hỏi: “Từ Cảnh Sơ đâu rồi?”

Người nọ nói: “Đã về rổi, nhưng vừa vào căn cứ là đi ngay, chắc là về nhà rổi.”

“Về nhà?” Văn Chung nhỏ giọng nói: “Gấp vậy sao.”

Cậu buông tay ra, thừa dịp đông người, chuồn mất. Vào thang máy đi thẳng xuống tầng dưới cùng, tìm con đường về nhà Từ Cảnh Sơ dẫn cậu đi lần trước.

Đuổi đến cửa chung cư, Văn Chung giơ tay gõ cửa, đợi một lát không có ai mở, hô một tiếng, vẫn không có động tĩnh gì. Vốn tưởng rằng Từ Cảnh Sơ chưa về, nhưng Văn Chung mới cầm then cửa tuỳ ý vặn một cái, cửa cứ thế mở ra.

Văn Chung kinh ngạc, trong lòng trồi lên mấy phần bất an cảm xúc, cậu cẩn thận bước vào nhà, đóng cửa lại.

Trong phòng khách không có người, Văn Chung lại đi vào trong, phát hiện cửa phòng hơi hé ra, nheo mắt nhìn kỹ, có một người đang nằm trên mặt đất, Văn Chung vội vàng mở cửa đi vào, chỉ thấy Từ Cảnh Sơ cuộn tròn trên sàn nhà, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, tóc đen thấm ướt dán trên trán, sắc mặt tái nhợt, chật vật cực kỳ, trên sàn nhà, tinh hạch vung vãi đầy đất.

Văn Chung chỉ thấy Từ Cảnh Sơ như vậy lúc đầu khi mới đến thế giới này, chắc bây giờ tinh thần Từ Cảnh Sơ cũng đang nổi loạn.

“Từ Cảnh Sơ, anh sao rồi?” Văn Chung quỳ trên mặt đất muốn đỡ Từ Cảnh Sơ dậy, nhưng cả người Từ Cảnh Sơ đổ mồ hôi, gân xanh trên cổ nhô ra, chỉ khẽ nói nổi tiếng, giọng khàn khàn, “… Đi.”

Hai tay Văn Chung vươn ra treo giữa không trung, không dám động vào anh, run giọng hỏi: “Tinh hạch…… Tinh hạch có tác dụng gì không?” Nói xong, nhìn sang bên cạnh, nhưng chỉ có loại tinh hạch bình thường nhất, màu sắc ảm đạm, chẳng cái nào dùng được.

Từ Cảnh Sơ gian nan mở mắt, đột nhiên bắt lấy tay của Văn Chung, ý thức đang điên cuồng kéo co, như bị kéo căng thành một sợi tơ cực mỏng có thể đứt gãy bất cứ lúc nào.

Cái tay đang cầm tay mình kia nóng đến kinh người, lại nắm rất chặt, Văn Chung cảm thấy như máu trên cổ tay đều đang nóng lên. Giọng nói của Từ Cảnh Sơ nghẹn ngào vang lên: “Đi đi… Nhanh lên.”

Từ Cảnh Sơ đã từng nhìn thấy dáng vẻ khi nổi loạn của người khác, cũng biết rõ bộ dáng khi nổi loạn của mình, hoàn toàn là một con thú dữ, bị gông xiềng xích sắt bó lại, có đau tận xương cũng không ngăn lại được. Nhân lúc còn chưa mất khống chế hoàn toàn, Từ Cảnh Sơ buông tay, đẩy mạnh vai Văn Chung một cái, gần như là cắn hàm sau gào lên: “… Cách tôi xa một chút!”

Dùng sức quá mạnh, Văn Chung ngồi xổm không vững, ngồi phịch mông xuống đất.

Trong nhà, rèm cửa được kéo kín mít, một tia sáng cũng không chen vào nổi.

Miệng Từ Cảnh Sơ chảy ra mùi máu tươi, bị tóc che mắt, anh không thể nhìn rõ mọi vật xung quanh, lỗ tai cũng chỉ nghe tiếng ầm ầm. Trước kia Từ Cảnh Sơ cũng từng trải qua trạng thái như vậy, một mình chui vào phòng, tinh hạch vô dụng, không có thuốc, cho nên anh dùng xích sắt khóa mình trên giường, tuỳ ý cơn đau lan tràn, sau khi mất khống chế, không thể cảm nhận được bất cứ điều gì nữa, trong thế giới của anh chỉ còn một bóng đen dày đặc, khoảng mấy tiếng đồng hồ trôi qua, hoặc qua một ngày một đêm, mới bình thường lại được.

Từ Cảnh Sơ cho rằng Văn Chung đi rồi, vừa nghĩ thế, một đôi tay ấm áp mướt mồ hôi bỗng nâng mặt anh lên. Chóp mũi anh ngửi thấy mùi hương rất quen thuộc, tầm nhìn mơ hồ thấy mặt Văn Chung đang phóng đại trước mắt. Sau đó, anh được hôn, vào miệng.

Văn Chung không biết hôn, chỉ biết liếʍ, duỗi đầu lưỡi, vụng về chui vào miệng Từ Cảnh Sơ, đầu lưỡi và môi tương giao lôi kéo, ẩm ướt nóng bỏng. Văn Chung chỉ nếm được vị máu rỉ sắt, mày cậu nhíu chặt, tay lại không hề thả lỏng, trái tim cũng đập thình thịch.

Qua khoảng mấy phút, Văn Chung lập tức không thở nồi, hơi hơi buông Từ Cảnh Sơ ra. Vừa thấy Từ Cảnh Sơ như vậy, Văn Chung sợ anh cắn phải đầu lưỡi nên mới nóng đầu trực tiếp hôn. Nhưng không đợi Văn Chung hút được hai ngụm không khí mới mẻ thì Từ Cảnh Sơ đã đè cậu xuống đất rồi, “Sao…… Ưm!”

Từ Cảnh Sơ hôn một cách lỗ mãng, mυ"ŧ mạnh môi dưới của Văn Chung tiếng vang chùn chụt vang khắp khoang miệng, miệng lưỡi anh phát khô, hia mắt đỏ đậm vì nóng, thở ra từng luồng khí nóng. Văn Chung bị anh ấn xuống đất hôn sâu, đầu lưỡi bị hút ra vừa mυ"ŧ vừa cắn, gốc lưỡi tê mỏi, phần lưng cứng còng, nhưng Văn Chung căng da đầu không trốn đi ngược lại còn duỗi tay ôm lấy cổ Từ Cảnh Sơ, tiếng lẩm bẩm lắp bắp chạy ra từ hai hàng môi răng ướt nóng, “Đừng, đừng sợ.”