Chương 36: Bán đấu giá

Hỏa Dực tông cố ý chậm trễ, vì vậy sau khi cuộc thi kết thúc, Lưu Thịnh liền lấy lý do "kết quả thi đấu cần phải thương lượng kỹ càng" mà dẫn theo một số đệ tử rời khỏi nơi này, chỉ để lại một số tu sĩ ở bên cạnh kết giới canh giữ.

Để mặc mọi người ở trước kết giới thảo luận sôi nổi suốt ba canh giờ, Lưu Thịnh mới quay lại, đồng thời cũng thay một bộ y phục sạch sẽ - vì để có thể giám định cấp bậc con rối của thí sinh, Lưu Thịnh cũng đã ở trong kết giới này suốt một ngày.

Cùng với mấy tiếng "Người của Hỏa Dực tông đã trở lại", "Lưu tiên quân đã đến" vang lên, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung về phía đó, đồng thời vội vàng nhường ra một con đường, cho Lưu Thịnh đi đến bên cạnh kết giới.

"Lưu tiên quân! Quán quân là số hai mươi tư sao? Con rối của Nhϊếp công tử được chế tạo tinh xảo khéo léo, quả thực là rất giỏi."

"Ta lại cảm thấy, sẽ là con rối số mười lăm do Vân tiểu thư chế tạo, tinh xảo đáng yêu, nhưng lại có thể chứa được không ít ám khí, nếu dùng vật liệu tốt hơn để chế tạo, chắc chắn sẽ là một đại sát khí."

"Con rối số bảy cũng không tệ a, hình như là do đại thiếu gia nhà họ Mục ở phía nam thành chế tạo, là con rối dạng l*иg giam duy nhất cho đến hiện tại, vừa có thể giam cầm, vừa có thể di chuyển, sau này muốn bắt giữ những tên tà đạo dư nghiệt, chẳng phải sẽ càng thêm dễ dàng sao?"

Mỗi người đều có ý kiến riêng của mình, ai cũng không thể thuyết phục được ai.

Lưu Thịnh vuốt chòm râu, hắng giọng một cái.

Mọi người lúc này mới yên tĩnh trở lại, nhao nhao nhìn về phía Lưu Thịnh.

Theo quy định, mười con rối đứng đầu có thể trực tiếp bán đấu giá tại đây, linh thạch thu được từ việc bán đấu giá, người chế tạo có thể được hưởng ba phần.

Về phần những con rối còn lại, chúng sẽ bị xáo trộn thứ tự, mỗi năm con sẽ được cho ngẫu nhiên vào một cái rương, sau đó những cái rương này sẽ được dán số, đặt trong số những mặt hàng rối gỗ mà Hoả Dục Tông bày bán ở thành Thông Nguyên, mỗi rương đều bán với giá như nhau.

Nói chung, việc tổ chức cuộc thi này, Hoả Dục Tông chắc chắn sẽ không bị lỗ, ngược lại còn có thể nhân tiện tìm kiếm những đứa trẻ có tư chất.

Vì vậy, để có thể tiếp tục duy trì, bọn họ nhất định phải đảm bảo tính công bằng cho cuộc thi này, nếu không chẳng khác nào tự mình đập vỡ bảng hiệu.

Lưu Thịnh cao giọng nói: "Lần thi chế tạo rối gỗ này, có rất nhiều người tài giỏi tham gia, chúng ta đã chọn ra được mười bốn mẫu rối được đánh giá là thượng đẳng và trung thượng đẳng, sau khi thương lượng, chúng ta quyết định, sẽ đem tất cả mười bốn con rối này ra bán đấu giá."

Nghe vậy, không ít người đều lộ ra vẻ vui mừng, sở dĩ bọn họ muốn con rối mà mình đã chọn lọt vào top mười, chính là hy vọng nó có thể được mang ra bán đấu giá, như vậy có thể trực tiếp ra giá mua, nếu không những con rối đó sẽ bị trộn lẫn vào những cái rương khác, muốn tìm lại con rối đó, sẽ phải mua hết đống rương đó, điều quan trọng là như vậy sẽ có rất nhiều người tranh giành, hơn nữa còn không biết có mua được con rối mà mình muốn hay không.

Tuy những con rối này chỉ là mẫu, nhưng nếu mang về sau khi tháo rời, dựa theo kết cấu của nó, dùng nguyên liệu tốt hơn để chế tạo ra con rối lớn hơn và chất lượng tốt hơn, thì đẳng cấp của con rối chắc chắn sẽ cao hơn.

"Nhưng mà, như vậy thì làm sao để đánh giá thứ hạng của những con rối này?" Có người nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lưu Thịnh giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh, rồi nói tiếp: "Chúng ta sẽ dựa vào số lượng linh thạch bán đấu giá được để quyết định thứ hạng của những con rối này, mười con rối có thứ hạng cao nhất, người chế tạo ra chúng có thể nhận được phần thưởng mà chúng ta đã định trước đó."

Nghe vậy, Nghiêm Cẩn Thường thầm nghĩ Hoả Dục Tông này quả nhiên tính toán rất kỹ lưỡng, không trực tiếp sắp xếp thứ hạng, mà dựa vào số lượng linh thạch bán đấu giá được để quyết định thứ hạng, như vậy mọi người cũng sẽ không phản đối quá nhiều.

Bất kể bán được bao nhiêu, Hoả Dục Tông đều có thể nhận được bảy phần linh thạch trong số đó, cho dù có người vì muốn con rối do mình chế tạo giành được chiến thắng, mà tìm người cố ý nâng giá, thì Hoả Dục Tông cũng hoàn toàn có thể nhắm mắt làm ngơ.

Bởi vì cuối cùng khi giao dịch thành công, người được lợi nhất, vẫn sẽ là Hoả Dục Tông.

Lúc này, khán đài của buổi đấu giá đã được dựng xong, một nữ tu của Hoả Dục Tông bước lên đài, sau khi giới thiệu với mọi người về quy tắc của buổi đấu giá lần này, mới mỉm cười nói: "Tiếp theo, xin mời vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta!"

Lập tức có người bưng một cái hộp được phủ vải đỏ lên, đặt trước mặt nữ tu, nữ tu che miệng cười nói: "Tuy rằng mọi người đều đã được chiêm ngưỡng qua những con rối này rồi, nhưng chúng ta vẫn cần một số nghi thức, ví dụ như, chúng ta có thể đoán xem dưới tấm vải đỏ này là con rối số mấy."

"Số hai mươi tư!"

"Số mười lăm!"

"Số sáu mươi ba!"

Nữ tu vén một góc vải đỏ lên, nhìn vào bên trong, sau đó lắc lắc ngón tay về phía dưới đài: "Sai rồi, nó là--" Nữ tu đột nhiên mở tấm vải đỏ ra, để lộ con rối được đặt trong hộp: "Là số bảy!"

"Xét về giá trị nguyên liệu của con rối này, chúng ta lấy một trăm viên linh thạch làm giá khởi điểm, mọi người có thể tùy ý ra giá, ai trả giá cao hơn sẽ có được nó!"