Chương 64

Sơn động rất sâu rất tối, khắp nơi là đá vụn, còn có một làn gió lành lạnh từ sâu bên trong thổi ra.

Diệp Chi Châu rụt rụt cổ, muốn kéo quần áo che kín thân một chút, nhưng bất đắc dĩ là cổ áo bị treo trên mõm thú, cậu kéo cũng không được. Cứ bay như vậy trong bóng tối khoảng chừng một phút, đá vụn không thấy, vách động bắt đầu trở nên bóng loáng bằng phẳng, xuất hiện vết tích nhân công tu sửa. Cậu cầm một cái đèn pin soi trên vách động, dần dần tỉnh táo lại. Tinh thần lực không cảm nhận được ác ý và công kích trên người dã thú, lúc cổ áo bị ngậm đối phương cũng cẩn thận không làm bị thương cậu. Con dã thú này... hình như cũng không có hù người... Còn phiến bích hoạ lớn này, lẽ nào phía sâu trong hang núi này có con người đang sống? Con dã thú này là thú nuôi?

Cậu nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, dã thú cũng dần bay chậm lại. Sau khi bay qua một khúc ngoặt, bóng tối biến mất, ánh sáng hiện ra, một cánh cửa lớn hoa lệ xuất hiện ở phía sâu trong sơn động. Trên cửa là hoa văn trạm trổ hết sức diễm lệ, bên trên khảm nạm nhiều bảo thạch chiếu sáng, tạo hình rất "nhà giàu mới nổi".

... Thẩm mỹ kỳ quái ghê!

Dã thú đáp xuống trước cảnh cửa lớn, một vuốt nâng lên vỗ cửa, sau đó "phốc" một tiếng ném Diệp Chi Châu vào trong, quay lưng liền dùng đuôi đóng sầm cửa, vui vẻ rống hai tiếng, chạy.

Diệp Chi Châu bị ném xuống đất, không kịp chuẩn bị, lăn hai vòng mới miễn cưỡng giữ vững thân thể, vết thương trên cánh tay bị nứt toác, vài tia máu chậm rãi chảy xuống, dính trên áo khoác nhung của cậu. Quay đầu nhìn, cửa bị đóng lại, nhìn về phía trước, một mảnh đen thui, không thấy rõ bất cứ cái gì. Bảo thạch phát sáng chỉ khảm mấy viên trên cửa, phạm vi chiếu sáng thật sự có hạn. Đi đến trước cửa dùng sức đẩy, không đẩy được, cậu nuối một ngụm nước bọt, hai tay cầm đèn pin soi soi về phía trước.

Xích sắt, rất nhiều xích sắt.

Trái tim "thịch" một cái, cậu thuận theo hướng xích sắt ngửa đầu lên, chỉ thấy một trần nhà hoa văn quỷ dị vô cùng. Đánh bạo đi đến phía trước, một đám lông trắng xoá vô cùng...

Ờm, lông? Đèn pin dời xuống dưới, vẫn còn lông? Tiếp tục đi xuống, trên đám lông xuất hiện một đồ đằng màu vàng, xuống chút nữa, một cái mặt thú xuất hiện trong tia sáng trắng của đèn pin.

Cái quỷ gì? Cái đại sảnh này chỉ xích một con thú lớn lông trắng thôi?

Cảm giác căng thẳng mặc dù còn tồn tại, nhưng cảm giác sợ hãi lại vơi bớt đi. Cậu thử thăm dò tiến lên phía trước vài bước, liền do dự đứng lại. Từ số lượng và kích thước xích sắt mà xem, con thú này thoạt nhìn có chút nguy hiểm...

Một luồng khí ấm áp đột nhiên từ phía trước lao thẳng tới, tiếng xích sắt lay động đột ngột vang lên, mặt thú bị đèn chiếu hơi giật giật, đôi mắt lớn chậm rãi mở ra, lộ đôi đồng tử đỏ sậm.

"Ai ở nơi đó?"

Không phải tiếng dã thú gầm rú, mà là tiếng người mát lạnh êm tai. Diệp Chi Châu cả người đều không tốt, không nhịn được lùi về phía sau, nắm chặt đèn pin trong tay. Động... động vật mở miệng nói tiếng người... Thế giới này thật sự không khoa học!

"Ta rất thích cái mùi này."

Tiếng xích lay động tiếp tục vang lên, sau đó thú đồng biến mất, Diệp Chi Châu chỉ thấy trên người căng thẳng, thân thể bị bay lên không, rồi nhẹ nhàng rơi vào một đống lông thú trắng muốt mềm mại.

"Ngủ chung với ta."

Diệp Chi Châu mới chỉ giữ vững thân thể liền chìm vào một đống lông thú trắng, cậu hít sâu một hơi, kiến thiết tâm lý một chút, thử câu thông với vị thú huynh nói tiếng người này: "Này... này vị thú huynh..."

Ba ——

Sau lưng bị đuôi thú nhè nhẹ vỗ lên, thú đồng đỏ rực lại hiện lên trước mặt: "Ngoan, ngủ." Cái đuôi xoã tung mềm mại quấn lấy người cậu, nhét xuống cái bụng đầy lông, mặt thú lại dán tới, liếʍ cậu một cái rồi mới nhắm mắt.

Diệp Chi Châu cả mặt bị liếʍ, thần tình sống không còn gì luyến tiếc, vội vàng dùng lực giãy dụa, bất đắc dĩ lông của đối phương vừa dài vừa mềm, hoàn toàn không đau không ngứa, vất vả lắm mới thò được đầu ra, cái đuôi lại cuốn tới nhét cậu vào trong.

Vị thú huynh này rốt cuộc có ý tứ gì?

Cậu trừng mắt, suy nghĩ một chút, lần thứ hai nỗ lực câu thông: "Vị thú huynh này, ta sợ bóng tối..."

Thú đồng mở ra, chớp chớp hai cái. Một giây sau, bảo thạch chiếu sáng từ bốn phía trong đại sảnh sáng lên, đem phong cách thổ hào chiếu sáng như ban ngày.

... Thẩm mỹ kiểu này, muốn mù rồi!

"Mà quá lạnh lẽo."

Đuôi to cuốn tới dừng một chút, sau đó tiếp tục quấn lấy cậu, nhét người xuống dưới bụng.

Thế này thì nóng chết!

Có ánh sáng, Diệp Chi Châu cũng nhìn rõ được dáng vẻ của động vật kỳ quái này. Không giống cáo cũng chẳng giống hồ, cả người là lông trắng, dáng vẻ rất lớn, trên trán có đồ đằng hình thoi màu vàng, nhìn không rõ đồ án. Xích sắt từ trên trần nhà rũ xuống sau khi chạm trên người hắn liền biến mất, lại kì dị giống như thật sự trói hắn lại, khiến cho mỗi động tác của hắn đều khiến cho xích sắt kêu vang.

Quái lạ, hơn nữa hiện tại cậu rất lo lắng cho thiếu nữ còn hôn mê trong rừng. Nghiêng đầu nhìn đầu thú cạnh mình, cậu tiếp tục giãy dụa, chờ thú đồng mở ra thì nói nhanh: "Ta... ta bị thương, ta muốn xử lý vết thương của ta."

"Bị thương?"

Đuôi cẩn thận kéo cậu ra, sau đó chân trước duỗi tới, "xoẹt" một tiếng, áo nhung trên người cậu khóc lóc báo hỏng, nhăn nhúm như lông vịt.

Thú đồng chợt loé lên nghi hoặc, ngửi ngửi một cái: "Ngươi là Vũ tộc?"

"... Ngươi hiểu lầm." Cởi xuống quần áo đã hỏng, cậu đưa cánh tay đang chảy máu ra: "Ta là nhân loại. Nhìn xem, cánh tay không có mọc lông chim."

Thú đồng dời xuống, ánh mắt chạm tới máu tươi rỉ ra trên cánh tay cậu, chậm rãi dùng lưỡi liếʍ liếʍ, chép miệng một cái, lại liếʍ liếʍ: "Hoá ra mùi vị của ngươi là như vậy, ta nhớ kỹ."

Không nên nhớ kỹ a huynh đệ! Ngươi như vậy ta rất sợ a!

Diệp Chi Châu rụt tay lại rất nhanh, lấy thuốc từ trong không gian ra gian nan băng bó lại vết thương, nhìn lén hắn một cái, cẩn thận nói: "Ta... tỷ tỷ của ta còn ở trong sâm lâm, bị trọng thương, ta muốn ra ngoài tìm nàng."

"Ngươi muốn rời khỏi ta?" Ngữ khí trở nên nguy hiểm, đuôi lần nữa cuốn tới, thú đồng dán sát vào mặt cậu, nhìn chằm chằm không rời, không hề ôn hoà như trước: "Không cho rời đi, ngươi là của ta."

Thế giới trước bởi vì lơ đãng mà suýt nữa bị người yêu giáo huấn, Diệp Chi Châu nghe đến lời nói bá đạo quen thuộc này, phản xạ có điều kiện liền thúc giục tinh thần lực ngay lập tức, sau đó mới nhớ đến đối phương không phải người, liền mặt táo bón thu lại tinh thần lực. Hình như cậu phản ứng thái quá rồi, đối phương tuy nói tiếng người nhưng sao có thể là người yêu được! Nhân thú cái gì, khẩu vị nặng quá rồi!!!!

Luồng công kích cuồng bạo đột nhiên từ trên người cự thú trước mặt tuôn ra, lực đạo trên bụng cậu đột nhiên gia tăng, cả người cậu liền chìm vào biển lông mà ngay trước đó cậu mới thoát ra được. Cự thú vẫn nằm úp sấp, cổ lại vung cao lên, giống như đang chịu đựng thống khổ nào đó, miệng lớn mở ra, phát ra một tràng thú rống như muốn đâm thủng màng nhĩ người ta.

Dòng suy nghĩ của Diệp Chi Châu trong nháy mắt đứt gãy, khϊếp sợ túm chặt cái đuôi trên người, tinh thần lực không khống chế được mà bao phủ lên cỗ sức mạnh cuồng bạo kia, cảm giác cả người đều không khoẻ: "Ngươi... ngươi... ngươi cư nhiên..." Thậm chí giờ còn không phải người luôn! Thế giới này là cái thế giới gì hả????

Xích sắt đột nhiên rung lên thật mạnh, sức mạnh cuồng bạo gặp tinh thần lực của Diệp Chi Châu thì ôn hoà hơn, rồi bao lấy nó thật nhanh, như thể bảo vệ không để nó bị công kích.

Thú rống ngày càng nóng nảy, da lông thuần trắng dần xuất hiện những dòng máu nhỏ li ti uốn lượn, thú đồng bén nhọn nhìn về hư không, sức lực cả người gồng lên: "Cơ Tuyền lão chết tiệt, ngươi đừng hòng tổn thương được em ấy!" Vết máu càng ngày càng nhiều, xích sắt cũng càng rung mạnh, bảo thạch chiếu sáng khắp phòng cũng bắt đầu vỡ vụn thành từng mảnh.

Diệp Chi Châu không ứng phó kịp với tình huống hiện tại, tay chân cuống lên che chắn vết thương cho hắn, lo lắng hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi đột nhiên bị thương?" Liền nghĩ đến tinh thần lực của mình bị đối phương vững vàng bao lấy, muốn giúp lại sợ bản thân lộn xộn hại ngược người yêu, gấp đến độ mồ hôi lạnh đều tuôn ra.

Bảo thạch chiếu sáng vỡ vụn rồi, đại sảnh dần tối lại, sau một tiếng thú rống dài, cự thú đột nhiên đứng lên, vững vàng che trên người Diệp Chi Châu, vết máu trên người càng ngày càng nhiều, chân trước bắt đầu nóng nảy cào đất. Hào quang vàng óng đột nhiên từ đồ đằng trên trán hắn sáng lên rồi khuếch tán, bao quanh cả hai. Xích sắt móc vào người hắn bị lực lượng cường đại vặn xoắn, lách cách mấy tiếng liền vỡ ra, hoá thành bột phấn biến mất trong không khí.

Mấy phút sau, khi xích sắt cuối cũng đã vỡ, đồ đằng trên người cự thú dần tắt đi. Đại sảnh tối tăm như cũ, tiếng vang cũng biến mất theo, lực lượng cường đại bao lấy tinh thần lực của cậu cũng mất đi vết tích. Trong bóng tối, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy l*иg ngực mình chìm xuống, sau đó cửa lớn bị đẩy ra, một cái đầu thú đen thùi duỗi vào.

"Gào gừ?"

Diệp Chi Châu ngửa

đầu, phát hiện cự thú che chở cậu đã biến mất, cúi đầu, trong ngực lại lòi ra một tiểu thú trắng như tuyết. Đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra, cậu tức giận trừng con dã thú đã xách cậu tới đây, cầm táo trong không gian đập nó: "Gào gừ cái đầu mày! Lại đây, chở tao về rừng."

Dã thú chớp chớp mắt, đẩy cửa chạy tới bên cậu, nóng nảy đi quanh cậu hai vòng, cái đầu chúi vào tiểu tử trong ngực cậu.

"Dụi cái gì! Mau mang chúng ta đi!" Cái đại sảnh chết tiệt này có điểm quái lạ, luôn cảm thấy cứ ở lại liền xong đời.

Sau mười mấy phút, Diệp Chi Châu trở về đến bên lều, dùng chiếc áo khoác rách của mình để đặt bẫy, mang về hai con động vật, mà trong đó một con là người yêu của cậu... Bước chuyển ngoặt này thật sự rất khó tiêu hoá...

Thiếu nữ vẫn đang hôn mê, cậu khẽ thở ra một hơi, ngồi xuống dựa vào gốc thân cây, nương theo ánh sáng nhìn tiểu bạch mao thú trong l*иg ngực mình, sờ sờ lỗ tai hắn, xoa xoa đồ đằng trên trán đã thay đổi, lại xoa xoa đuôi trắng xoã tung của hắn, nghi hoặc: "Không phải hồ ly, cũng không giống mèo, chẳng lẽ là chó?"

Dã thú nằm một bên nghe thế liền nhe răng rống to, giống như hết sức bất mãn với suy đoán của cậu.

"Yên tĩnh đi!" Diệp Chi Châu trừng mắt liếc nó, gõ gõ cái gương nhỏ để nó quét hình thân thể người yêu một cái, xác định hắn không thành vấn đề liền đòi dược hoàn cho hắn ăn, cẩn thận nhét vào l*иg ngực.

Bị nhốt dướt vách núi, thân thể yếu nhược, trên người bị thương, mà người yêu còn biến thành tiểu thú không có giá trị vũ lực gì... Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu đã muốn chết yểu rồi. Ưu sầu thở dài, cậu chọc chọc tư liệu hệ thống, nhảy qua các đoạn văn rơi rụng tiết tháo, nhìn về đoạn huỷ diệt thế giới cuối cùng.

Vai chính sau khi trở thành Võ Thánh, đám em gái trong hậu cung của gã cũng lần lượt bước vào Thánh giai, mà trong mấy năm đó cũng sinh cho vai chính không ít con trai con gái. Mười năm sau, Yêu Hoàng xuất thế, chạy đến hoàng thành Hoa quốc náo loạn, còn cắn chết toàn bộ con cái của vai chính, sau đó vai chính và dàn em gái cùng xông lên đánh gϊếŧ Yêu Hoàng. Cuối cùng, dàn em gái chết hết, Yêu Hoàng trọng thương, vai chính còn lại nửa cái mạng. Ngay lúc vai chính giơ đao muốn gϊếŧ chết Yêu Hoàng, người nhà của dàn em gái lại đột nhiên lao ra tấn công gã. Vai chính kinh ngạc và giận dữ, mắt thấy không còn đường sống, liền tự bạo đồng quy vu tận với mọi người.

Cảm giác không hề quen với hai chữ vai chính... Diệp Chi Châu xoa xoa mắt, tiếp tục nhìn xuống.

Năng lượng tự bạo của Võ Thánh quá mức khổng lồ, đem phân nửa hoàng thành biến thành phế tích, gϊếŧ chết một đống lớn quyền quý, phế bỏ một nửa thượng tầng Hoa quốc. Những tiểu quốc xung quanh nhân cơ hội liên hợp lại vây đánh, đại chiến nổ ra, Hoa quốc rất nhanh bị diệt. Đến lúc chia chác của cải, nhóm các tiểu quốc vì chuyện ai làm lão đại mà náo loạn lên, bị hai đại cường quốc khác rình mò nhanh chóng công kích, ý đồ muốn diệt gọn một lần. Nhóm các tiểu quốc phản ứng kịp thời, lại liên hợp phản công, thế chiến toàn diện bùng nổ.

Cậu đóng tư liệu lại, vuốt nhẹ bộ lông mềm xốp của người yêu, không nói ra được một câu nào, trong lòng lại hân hoan nổ pháo ăn mừng. Vai chính thế giới này là người duy nhất không sống thọ và chết tại nhà. Thật sung sướиɠ, chết là đáng! Chính là, chỉ tiếc đám nữ chủ và người nhà của họ.

Thân thể bé nhỏ trong lòng đột nhiên giật giật, cậu vội thu hồi tâm tư nhìn xuống. Lỗ tai thu run nhẹ một cái rồi mở mắt, vẫy vẫy cái đầu, đôi mắt màu đỏ tinh khiết ngay thơ nhìn cậu chớp chớp, nhếch miệng, duỗi đầu lưỡi phấn nộn liếʍ ngón tay cậu. Sau đó, thanh âm non nớt vang lên: "Mụ mụ!"

Mong chờ mừng rỡ trên mặt cậu cứng đờ, nứt ra: "Ngươi... ngươi gọi ta là gì?"

Tiểu thú vui vẻ lắc lắc đuôi, thân mật cọ cọ l*иg ngực cậu, tiếp tục bạo kích: "Mụ mụ!"

"... Thông Thiên, mau cho tao đi sang thế giới tiếp theo, đi ngay lập tức!"

[Đo lường thấy ký chủ không có nguy hiểm đến tính mạng, xin đừng cố tình gây sự.]

Rõ ràng là thế giới này cố tình gây sự! Cậu nổi giận, lay lay thân thể cục bông của tiểu thú: "Không cho gọi là mụ mụ! Ta không phải mụ mụ ngươi! Còn gọi loạn ta liền thiến ngươi!"

Tiểu thú nghiêng nghiêng đầu, tiếp tục lắc đuôi: "Ba ba!"

.........