Chương 62

Phương Thục Hà sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp thi thể Tư Hàn không lâu thì phòng tuyến tâm lý cũng hỏng mất, nhanh chóng nhận tội, còn cung cấp không ít chứng cứ cô ta lén lưu lại để đến lúc cần thiết thì đem ra uy hϊếp. Chuyện phát triển đến đây, Diệp Chi Châu cũng không nghĩ tới. Vụ bắt cóc xảy ra đã quá lâu, chứng cứ khá khó tìm, cậu còn tưởng cần phải đi tìm hiểu một thời gian dài chứ.

Vụ án của Tư Hàn có manh mối, nhưng án tai nạn xe cộ năm đó Tư Hữu Càn lại kiên quyết không nhận tội, Diệp Chi Châu vốn dĩ định dùng tinh thần lực tiếp tục tác động, lại không nghĩ đến Tần Mạc đột nhiên mang luật sư xuất hiện ở cục cảnh sát. Một tiếng sau, Tư Hữu Càn nhận tội, vụ án tai nạn xe khi xưa cũng dần lắng xuống.

"Sao anh làm được? Sao tìm được chứng cứ?" Tốc độ này cũng nhanh đến mức khó mà tin tưởng được.

Tần Mạc lắc đầu, dắt theo cậu đi ra ô tô: "Là người thì đều có điểm yếu, Tư Hữu Càn cũng không ngoại lệ. Chứng cứ muốn tìm cũng có thể tìm được, chẳng qua là mất không ít công." Những năm gần đây, mỗi lần về nước hắn đều sai người đi điều tra vụ án tai nạn xe năm đó, nhưng mỗi lần đều đứt đoạn manh mối ở chỗ tài xế kia đã tử vong. Hiện tại đã biết thủ phạm sau màn là Tư Hữu Càn, điểm cuối này nổi lên, vậy những điểm trung gian muốn kết nối cũng không quá khó khăn.

"Điểm yếu?" Diệp Chi Châu ngồi trên xe, cau mày: "Tư Hữu Càn còn có điểm yếu sao? Chẳng lẽ là Tư Tể Dân? Nhưng gã nhìn cũng không giống một đứa con hiếu thuận..." Nếu là hiếu thuận đã không để một người già độc thân ở một tiểu khu khác, còn ít khi đi thăm... Mà cậu còn thấy, Tư Hữu Càn và Tư Tể Dân hai cha con nhà này kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không phải loại tốt lành gì. Chuyện của Tư Hàn, Tư Tể Dân mặc dù không tham gia nhưng sau đó chắc chắn biết được, mà lão già đó vì tiền nên mặc kệ Tư Hữu Càn đi dằn vặt. Lão già không có nhân tính.

"Tư Hữu Càn không chỉ có một đứa con riêng." Tần Mạc cũng ngồi trên xe, duỗi ra hai ngón tay: "Gã ở nước ngoài còn có một gái một trai, tuần tự là bảy tuổi và bốn tuổi. Mẹ của chúng là mối tình đầu của gã, 10 năm trước cô ta ly hôn, Tư Hữu Càn liền cố ý tiếp cận, thuyết phục cô ta rồi đưa ra nước ngoài. Mối tình đầu này sở dĩ sẽ ly hôn vì chồng cô ta bị nghiện, mấy lần đi cai đều không bỏ được. Em đoán xem, chồng cô ta là nhiễm phải như thế nào?"

Diệp Chi Châu không biết nên nói cái gì, câm lặng nhếch miệng: "Là Tư Hữu Càn làm ra?"

"Tiểu Bảo thật sự rất thông minh." Tần Mạc mỉm cười, giơ tay sờ sờ đầu cậu: "Một chút nhân tính cuối cùng của gã đều đặt trên người mối tình đầu và đứa con trai của cô ta. Nếu anh nói cho cô ta biết, chồng trước cô ta bị nghiện là do Tư Hữu Càn làm hại... Em xem, nhân tính chính là như vậy, cẩn thận tìm tòi, đều có lỗ hổng để chui."

Trên đầu là cảm giác ấm áp mềm nhẹ, Diệp Chi Châu lại bắt đầu không dễ chịu. Cậu quay đầu né tránh loại đυ.ng chạm này, trong lòng có chút lúng túng. Ông anh trai tiện nghi này luôn thích làm vài động tác thân mật với cậu, cậu không biết anh em nhà người ta liệu có phải như thế này hay không, còn cậu thì không quen chút nào.

Lần thứ hai bị né tránh, Tần Mạc ánh mắt hơi sâu hơn, sau đó dịch người cách xa cậu một chút, giơ tay xoa lên trán, nói: "Anh muốn về nước một chuyến, Tiểu Bảo, khoảng thời gian này em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ trở lại tìm em nhanh thôi."

Diệp Chi Châu vội vàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tầm mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

Cơn đau hơi giảm bớt, Tần Mạc hạ tay xuống, thâm thuý nhìn cậu một cái, đột nhiên vươn tay chọc chọc trán cậu: "Tiểu Bảo, khi còn bé em rất đáng yêu, vô cùng dính anh, cũng chỉ dính anh." Hơn nữa, nơi nào cũng không thể tự đi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong tầm mắt hắn.

Diệp Chi Châu che cái trán, không biết nên trả lời câu này của hắn thế nào, chỉ có thể trầm mặc. Nguyên chủ luôn chờ đợi người nhà thân cận kia, đã đi đầu thai, trải qua một nhân sinh mỹ mãn mới rồi.

Tần Mạc đêm đó liền về nước, không cần bất cứ người nào tiễn đưa.

Vệ Tư Hàn không đi học một tuần sau kì nghỉ, đến lúc đi học lại liền không bắt chước phong cách của nguyên chủ nữa, biến trở về phong cách tiểu thanh tân nhã nhặn của cậu ta. Cậu ta sửa lại tên, sau đó chuyển khỏi ký túc xá, dần dần không thân thiết với bạn học nữa.

Vương Hổ nhìn cái giường trống, thở dài: "Aizzz, cũng chẳng biết có phải nhà Tư Hàn xảy ra chuyện gì nữa hay không, cả người cũng thay đổi, còn sửa cả tên... Nhưng cả hai cũng rất hay a, cậu ta đổi mà cậu cũng đổi. Lần này thì tốt rồi, tớ sẽ không phải nhức đầu vì chuyện xưng hô của hai người nữa."

Thu dọn thẻ học sinh và giấy tờ sau khi sửa tên xong, Diệp Chi Châu cười đứng dậy vỗ vai Vương Hổ, cũng bắt đầu thu thập hành lý: "Cho nên, sau này đừng có gọi sai nữa. Cậu ta không gọi là Tư Hàn, gọi Phương Tư đi, mà tớ, cậu có thể gọi là anh Đại Bảo nha!"

"Tầm bậy, cậu rõ ràng nhỏ hơn tớ." Vương Hổ cười mắng, sau đó cau mày: "Cậu sao cũng thu thập hành lý? Đừng nói với tớ cậu cũng chuyển ra khỏi ký túc xá đấy?"

"Không phải chuyển ra hẳn." Diệp Chi Châu lắc đầu, cười cười: "Trong nhà xảy ra chút chuyện, tớ muốn ở cạnh mẹ tớ một thời gian. Được rồi, tớ đi đây, nhất định sẽ thường về thăm mọi người."

Vương Hổ đưa cậu xuống lầu, trở về nhìn phòng ngủ trống hơn phân nửa, nhịn không được thở dài một cái: "Hai cái đứa này... đến cùng là làm sao vậy? Chỉ qua một kì nghỉ thôi mà..."

Phương Tư sau khi đổi tên liền triệt để mất đi nguồn kinh tế. Nhà họ Vệ không quản cậu ta, Tư Hữu Càn và Phương Thục Hà cả hai đều trong ngục, tiền có trước đó cũng tiêu xài không ít, hiện tại rời khỏi ký túc xá cũng không có tiền thuê nhà. Mấy lần tìm Vệ Tùng Ninh cũng không gặp được người, cậu ta đành phải tới một trung tâm giới thiệu việc làm thêm cho sinh viên, muốn tự mình kiếm chút phí sinh hoạt và phí khám chữa bệnh.

Bỏ qua mấy công việc cực nhọc mà tiền lương không ổn định như rải tờ rơi hay nhân viên bán hàng trong siêu thị, cậu ta nhìn tới tờ thông báo tìm gia sư. Nhờ phúc của Vệ Kiến Quốc, thành tích của cậu ta cũng không tệ, làm gia sư vẫn đủ.

Làm gia sư cũng phân cao thấp, trong đó mệt nhất chính là gia sư cho học sinh cấp ba, cậu ta nhanh chóng bỏ qua những tin này, nhìn tới một thông báo tuyển dụng ngắn gọn sau cùng.

"Yêu cầu: sinh viên, tính tình ôn hoà, tướng mạo thanh tú, giọng nói êm tai, có thể ở chung tự nhiên với trẻ nhỏ. Tiền lương 500, mỗi tuần cố định dạy 6 tiếng..." Ánh mắt cậu ta sáng rực lên, điều kiện của người này thật tốt, liền chọn cái này! Nhanh nhẹn ghi nhớ thông tin, cậu ta vội vội vàng vàng chạy đến chỗ đăng ký tư liệu để liên lạc với đối phương, sợ công việc tốt lương cao thế này lại bay mất.

Nhân viên công tác theo lời cậu ta nhập thông tin vào hệ thống, kiểm tra một hồi, sau đó tiếc nuối lắc đầu: "Xin lỗi, công việc này vừa mới được một nữ sinh khoa Tâm lý học nhận rồi, bên kia cũng đồng ý nhận người, hai bên cũng đã bàn bạc xong xuôi. Cậu nên đi tìm công việc nào khác đi."

Phương Tư bất mãn lại hơi mất mát, đành phải trở lại bên kia tiếp tục tìm kiếm.

Diệp Chi Châu dựa vào Dịch Dung đan liền thoải mái đứng cạnh người cậu ta, lúc rời đi làm bộ lơ đãng đυ.ng phải, cố ý thấp giọng oán trách: "Cái quán này là làm sao vậy? Nhân viên phục vụ mà cũng yêu cầu mặt mũi. Đây là ý gì? Kỳ thị mặt phổ thông à?"

Phương Tư vừa bị đυ.ng đau, đang định phát hoả, nghe được câu này liền ngẩn người, nhìn tướng mạo người ta bình thường thật, trong lòng vui như mở cờ, vội vã chạy tới chỗ người kia vừa mới xem thông tin.

[Hách Tĩnh cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 60%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Đi vào phòng vệ sinh, rửa đi tác dụng dịch dung, Diệp Chi Châu híp mắt sờ sờ cằm. Phá hoại cuộc gặp của vai chính và Hách Tĩnh lại có thể đánh rơi 40%, quả nhiên hồn kỳ này không khó rút. Còn 60% kia, chắc là sau khi bệnh tự kỉ của con gái Hách Tĩnh chuyển biến tốt liền có thể mài hết.

Trong quán rượu náo nhiệt, Phương Tư thuần thục qua lại giữa đám người, một bên đưa rượu một bên cười đùa với khách hàng. Cách quán bar khoảng ba con phố, tại một khu vui chơi trẻ em, Diệp Chi Châu mặc bộ quần áo gấu cồng kềnh, vụng về đi tới bên cạnh một cô bé, chọc chọc vai bé, cố ý nghẹn họng để giọng trầm xuống, khom lưng hỏi: "Bạn nhỏ, có thích sao không?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau liền nghiêng người chạy trốn.

Cậu thấy vậy liền đưa tinh thần lực vào giọng nói, tiếp tục hỏi: "Bạn nhỏ, chỗ của tôi có sao nha, bạn có muốn không?"

Cô bé giật giật cơ thể, đôi mắt tròn nhìn chăm chú cậu.

Cậu mỉm cười, đưa tới một bình thuỷ tinh nhỏ chứa ngôi sao được nén từ tinh thần lực, ngón tay mập mạp xoa một cái, vô số đốm sao nhỏ từ bình thuỷ tinh bay vào không trung, xoay xoay bay vài vòng, chậm rãi biến mất không còn tung tích.

"Sao..." Cô bé hai mắt sáng lên, lộ vẻ tươi cười.

"Cho bạn đấy!" Nhét bình thuỷ tinh vào tay bé, cậu sờ sờ mái đầu mềm mại của bé, để lại một tia tinh thần lực trên người bé, sau đó quay lưng rời đi.

Có được tinh thần lực an ủi, cô bé tự nhiên hơn rất nhiều. Bé nâng bình thuỷ tinh lên, nhìn Diệp Chi Châu đã đi xa, nghiêng đầu: "Người đưa sao... là thiên sứ sao?" Nhưng thiên sứ này sao lại mập như vậy... Bước đi còn có thể ngã sấp xuống...

Hách Tĩnh vẻ mặt lo lắng tìm tới, thấy con gái ngoan ngoãn ngồi ở ghế dài ven đường, thở phào nhẹ nhõm một hơi, bước nhanh tới ôm bé nhét vào ngực, dồn dập hỏi: "Bảo bối, con làm ba sợ muốn chết. Lần sau không được rời khỏi ba ba mà không nói tiếng nào, biết không?"

"Ba ba!"

Hách Tĩnh sững sờ, sau đó liền mừng như điên, lùi lại nhìn thẳng vào mắt bé, cẩn thận từng ly từng tí hỏi: "Bảo bối, con vừa mới gọi ba là gì? Con chịu nói chuyện với ba ba?"

"Ba ba!"

"Ba ba ở đây, ba ba ở ngay chỗ này..." Nhét con gái vào trong ngực, hắn ta dùng lực chớp giọt nước mắt trong hốc mắt, cúi xuống hôn lêи đỉиɦ đầu con gái. Từ khi vợ qua đời, con gái liền không chịu mở miệng, cuối cùng bây giờ cũng đã...

Ba ba ôm mình đang quá mức kích động, bé con do dự một chút, vươn tay vỗ vỗ lưng hắn ta, sau đó giấu bình thuỷ tinh vào lòng. Vẫn là... không nói cho ba ba đi... Thiên sứ chỉ là bí mật thuộc về một mình bé.

[Hách Tĩnh cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu gian nan tháo mặt nạ trên đầu, cả người đều muốn phát điên: "Cấm nói cái gì mà không ngừng cố gắng, mày trước nói cho tao biết làm sao để cởi cái này đi. Đằng sau rõ ràng là có khoá kéo, nhưng làm sau lại mãi kéo không ra."

Hệ thống như thể bị cậu làm khó dễ, màn sáng quét qua quét lại, sau đó dịch về phía trước, chậm rãi phun ra hai chữ: [Kẹt khoá.]

Diệp Chi Châu hai mắt trợn trắng, tức giận tắt đi màn sáng trước mặt.

Trên đầu đột nhiên bị giữ chặt, sau đó tiếng khoá kéo vang lên, cái mặt nạ trên đầu được tháo xuống nhẹ nhàng, mái tóc của cậu cuối cùng cũng không phải chịu cảnh trói buộc. Cậu thở dài một hơi, vuốt vuốt mái tóc hơi ướt mồ hôi, vẻ mặt cảm động rơi nước mắt: "Cảm ơn nhé người tốt bụng, bộ hoá trang này phiền quá, nhờ có anh thì tôi mới... Ạch, anh? Anh sao lại ở đây?"

Tần Mạc tỉ mỉ nhìn gương mặt bị nóng đến đỏ bừng của cậu, lướt qua đỉnh đầu tóc tai tán loạn, mỉm cười: "Không phải ung thư, cũng không có u."

"A?"

"Tiểu Bảo." Tần Mạc đột nhiên ôm cậu, lực đạo rất lớn, thái độ cũng mạnh mẽ, trong lòng thấy thoả mãn nên ngữ điệu cũng ôn nhu, nhưng lời nói thốt ra lại không hề mỹ diệu chút nào: "Anh sẽ không buông tay, em là của anh. Anh muốn trói em lại, đời này em nghĩ cũng đừng nghĩ muốn né tránh anh."

Cánh tay trên eo siết hơi mạnh, trên người cậu vẫn còn mặc đồ hoá trang, bị siết khó thở, vội vàng dùng lực đẩy hắn ra: "Anh, anh làm sao vậy? Mau buông ra, em không thở được."

"Không." Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, ôm cậu như ôm trẻ con nhét vào xe ô tô đang đỗ ven đường, sau đó vào xe khoá cửa lại, gắt gao dính lên người cậu: "Tiểu Bảo, em là của anh."

Lời kịch quen thuộc, hành vi bá đạo, hơn nữa còn có xe hơi play và trói buộc vân vân... Diệp Chi Châu hơi choáng váng, kinh ngạc: "Tần Mạc, anh có phải thường xuyên đau đầu không?"

Tần Mạc thấy cậu không giãy dụa nữa, thoả mãn mỉm cười: "Ân, thế nhưng Tiểu Bảo yên tâm, lần này về nước kiểm tra không gặp sự cố, anh còn có cả đời để chăm sóc em thật tốt, sẽ không bỏ lại em giữa đường đâu."

Diệp Chi Châu càng nghe càng cảm thấy ngu hơn: "Lẽ nào lần này anh về nước là để kiểm tra đầu? Bởi vì thường đau đầu nên anh nghĩ bản thân mắc bệnh ung thư hoặc có u não?"

Tần Mạc không nói lời nào, tiếp tục ôm chặt cậu, cùng với thái độ cao lãnh, động tác tình cờ thân mật và thận trọng lần trước hoàn toàn khác nhau, bá đạo dính tới, còn vô cùng không biết xấu hổ: "Tiểu Bảo, em là của anh, chỉ có thể là của anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy em là anh liền biết."

"... Cho nên hình tượng ca ca thân sĩ tốt tính từ trước tới nay đều là giả? Bởi vì anh hoài nghi đầu óc bình có bệnh tật không thể sống lâu được, không muốn liên luỵ em?"

Hắn trực tiếp chôn mặt lên cổ cậu không nói.

Diệp Chi Châu câm nín, ngửa mặt làm động tác tự hỏi trời xanh. Cậu đã gặp qua tất cả các nhân vật xuất hiện trong nguyên tác, cũng từng phóng thích tinh thần lực trước mặt mọi người, nhưng vẫn không thu được bất cứ phản hồi nào. Cũng không phải chưa từng sốt ruột qua, lại không thể dùng tinh thần lực dò xét đại não của từng người, nên cậu luôn tự mình kiềm chế, còn lo lắng liệu tinh thần lực của người yêu có phải tổn hại quá lớn nên không thể tới được hay không... Nhưng hoá ra, đối phương vẫn luôn ở bên cạnh, chỉ có điều giả thành con sói đuôi to mà thôi.

Cậu suýt chút nữa đã quyết định, rút được cái hồn kỳ cuối cùng kia thì thử dùng tinh thần lực tìm tòi trong đại não của từng nhân vật trong nguyên tác... Cậu thậm chí còn hoài nghi, Hách Tĩnh xuất hiện cuối cùng mới chính là người yêu.

"Sao anh không nói sớm cho em biết anh bị đau đầu..." Diệp Chi Châu làm mặt tức giận nhéo nhéo mặt hắn, hơi cảm thấy buồn cười lại đau lòng, tinh thần lực đưa ra nhét vào đại não đối phương, từng chút từng chút xâm nhập vào: "Đời này, tính cách anh sao lại bình thường thế này..." Bình thường đến nỗi cậu không nhận ra được... Không đúng, thật ra cũng có dấu hiệu, Tần Mạc mỗi lần đột nhiên xuất hiện cũng không khiến tinh thần lực của cậu cảnh giác... Quả nhiên nên tự trách bản thân không chú ý đến... Đây thực sự là...

Đau đớn trong đầu dần biến mất, chậm rãi biến thành một cảm giác mềm mại nhẹ nhàng, Tần Mạc không biết phải hình dung cảm xúc đột ngột này như thế nào, nhưng hắn biết, cuộc đời hắn cuối cùng cũng viên mãn. Càng dùng sức ôm chặt người trong lòng, hắn mở mắt, không tiếng động mỉm cười.

Bảo bối này là của hắn, chỉ thuộc về hắn, là bảo bối có thể nắm giữ cả đời.

Tư Hữu Càn bị phán tử hình, được hoãn chấp hành hai năm. Phương Thục Hà bị phán chung thân, nửa đời còn lại chỉ có thể làm bạn với ác mộng. Hai năm sau, Tư Hữu Càn bị tử hình, không có ai giúp gã nhặt xác, cũng không có ai đến xem gã. Phương Thục Hà bị ác mộng dằn vặt, trở về bộ dạng giống như lúc cô ta giả trang, dáng vẻ quê mùa, vừa nghe tin Tư Hữu Càn chết, ác mộng của cô ta cũng càng ngày càng đáng sợ. Phương Tư trong một lần cảnh sát ra quân càn quét tệ nạn mại da^ʍ thì bị tóm, sau đó bị trường học đuổi, biến mất ở thành phố B.

[Hách Tĩnh cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ năm đã được rút, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thế giới đã hoàn thành, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?]

Chọn không ở trong lòng, Diệp Chi Châu đặt bó hoa lên trước mộ Tư Hàn, mỉm cười với Tần Mạc: "Đi thôi, dì cả và anh Việt còn đang chờ chúng ta."

Tần Mạc nắm tay cậu, gật gật đầu.

Ba năm sau, Tư Tể Dân qua đời, Chung Mẫn bán đi mọi đồ vật liên quan đến nhà họ Tư, theo Diệp Chi Châu và Tần Mạc định cư ở nước ngoài, Tư Việt nay là Chung Việt cũng lập tức chuyển dời sự nghiệp ra nước ngoài, mở ra cuộc sống mới.

Bị chuyện của Tư Hữu Càn kí©h thí©ɧ mạnh, Vi Trang quyết đoán từ bỏ suy nghĩ muốn về nước phát triển, cũng chạy ra ngoài, làm một tiểu trinh thám tự do vui vẻ. Lỗ Thần làm bác sĩ trường học trong 5 năm, sau đó tham gia một tổ chức cứu viện thế giới, bước lên hành trình theo đuổi giấc mơ. Hình Quan cuối cùng cũng thành thục hơn, tiếp nhận công việc của gia đình. Vệ Tùng Ninh trở thành một đại luật sư, đưa ba ba từ quê nhà lên thành phố B, sau đó tìm cho ba ba mình công việc dạy học nhẹ nhàng thoải mái trong cô nhi viện. Hách Tĩnh sau khi thấy bệnh tự kỉ của con gái có chuyển biến tốt, liền thôi việc ở dàn nhạc, tự mở một cửa hàng bán nhạc cụ, cuối cùng cũng có một đống thời gian cùng con gái lớn lên.

Diệp Chi Châu tắt tư liệu hệ thống, nghiêng đầu nhìn người yêu còn đang làm ổ trong chăn, sờ sờ mái tóc màu nắng của hắn, mỉm cười, đây mới là cuộc sống... Ân, người yêu đời này tóc vàng, sờ rất thoải mái!

Chung Mẫn bưng nước trái cây đi ra, thấy vậy thì khẽ mỉm cười, sau đó trừng mắt nhìn Chung Việt cầm văn kiện mới bước vào cửa.

Đầu lông mày hơi nhảy nhảy, Chung Việt quyết đoán làm bộ như nhìn không thấy.

"Thật là, tới giờ còn chưa tìm được đối tượng." Chung Mẫn hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu xong liền bật cười. Chưa từng nghĩ tới sau khi thoát khỏi Tư Hữu Càn, cuộc sống của bà có thể trở nên hạnh phúc an nhàn, nếu như A Đông và Tiểu Hàn còn tại... Bỏ qua tâm tình thổn thức vừa dâng lên, bà đặt nước trái cây vào tay Diệp Chi Châu, vò đầu cậu: "Tiểu Bảo, cảm ơn con."

Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó mỉm cười.

Mấy chục năm sau, Diệp Chi Châu cảm thụ tinh thần lực của người yêu được mình bảo dưỡng đến vô cùng khoẻ mạnh dồi dào, yên tâm chìm vào bóng tối.

Tần Mạc cúi đầu hôn nhẹ mặt cậu, nằm xuống bên cạnh, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cái gương nhỏ dưới gối đột nhiên rung rung, bắn ra màn sáng: [Dấu hiệu sinh mệnh biến mất, tiến vào thế giới tiếp theo, chuẩn bị đưa linh hồn lên... Bị quấy rầy, đưa linh hồn bị gián đoạn... Giải trừ nhiễu loạn, hình thức đơn giản kết thúc sớm, hình thức khó khăn mở ra, tìm kiếm thế giới nhiệm vụ... Nhiệm vụ xác định, chuẩn bị đưa linh hồn... Đưa lên xong xuôi, phần thưởng phân phát xong xuôi, nhiệm vụ mở ra.]

Màn sáng biến mất, mảnh vụn gương rải rác trong không trung, sau đó hoá thành đốm sáng biến mất không còn tăm hơi.

...

Diệp Chi Châu bị lực kéo mạnh trên tay làm đau đến mức tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt lãnh khốc đẹp trai và sáu ngọn cờ nhỏ xoay tròn trên đầu đối phương.

"Tiện nhân! Ngươi không phải là thương nhất đệ đệ này của ngươi sao? Ta lại càng muốn nó chết trước mặt ngươi!" Mặt đẹp trai vặn vẹo, giơ lên trường đao nhuốm máu trong tay, mũi đao hướng tới mắt Diệp Chi Châu.

Mẹ kiếp!

"Không cho tổn thương đệ ấy!" Bóng trắng tinh tế đột nhiên nhào tới chắn trước mặt Diệp Chi Châu, mũi đao mạnh mẽ đâm tới, xuyên qua bụng của nàng, máu tươi tràn ra.

"A!!!!"

Tiếng kêu đầy thảm thiết đau đớn, nghe tới tâm thần đều chấn động.

Đối phương nhăn nhó một chút, sau đó khoái ý cười to: "Ha ha ha... Tiện nhân ngươi cũng có ngày hôm nay. Yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết. Ngươi không phải rất để ý mặt mình sao, hôm nay ta liền huỷ nó đi."

Mũi đao rút ra, thân thể thiếu nữ ngã trên người Diệp Chi Châu, hơi run run rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Diệp Chi Châu cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ôm thiếu nữ bị thương vào trong ngực, giơ tay che miệng vết thương trên bụng nàng, tinh thần lực điên cuồng khuếch tán đâm về phía nam nhân đang áp sát tới, đồng thời ôm nàng lùi về phía sau, gầm lên: "Cút ngay!"

Nam nhân hơi khựng bước, biểu tình đại biến: "Phế vật, ngươi cư nhiên thức tỉnh võ hồn?"

.........