Chương 60

Khoảng chừng một phút sau, Chung Mẫn dần bình tĩnh lại, tiếng khóc yếu dần chỉ còn lại nức nở, vùi đầu trong ngực Tư Việt không muốn đi ra.

Diệp Chi Châu chậm rãi thả ra tinh thần lực, từng chút từng chút một an ủi bà, cân nhắc một chút mới mở miệng: "Dì cả, dì còn muốn biết gì nữa? Con đều nói hết với dì."

"Không, không được gọi dì cả." Chung Mẫn cuối cùng cũng từ l*иg ngực Tư Việt đi ra, đôi mắt sung đỏ lại muốn trào lên nước mắt, vươn tay nắm ống tay áo Diệp Chi Châu: "Con là con của mẹ, không cho gọi dì cả, mẹ là mẹ của con."

"Chuyện này..." Diệp Chi Châu nhìn Tư Việt, thấy anh gật gật đầu mới đổi lại xưng hô, cầm tay Chung Mẫn, quấn tinh thần lực ôn hoà vào giọng nói: "Mẹ, chuyện của ba mẹ ruột của con, mẹ muốn biết không? Con từ từ sẽ nói hết cho mẹ."

Ước chừng tinh thần lực động viên có tác dụng, Chung Mẫn dần dần bình tĩnh lại. Bà rời khỏi l*иg ngực Tư Việt, sửa sang lại vết nước mắt trên mặt, cầm tư liệu trên bàn mở ra, thay đổi biểu tình ôn nhu mẫn cảm thường ngày, bình tĩnh nghiêm túc nhìn cậu: "Con nói, mẹ nghe."

Diệp Chi Châu đứng dậy rót cho bà một chén trà, lặng lẽ thả vào trong một viên An Thần hoàn, điều tỉnh lại tâm tư, từ từ tự thuật. Từ chuyện làm sao phát hiện ra thân thế của mình đến chuyện tìm được Tư Hàn trên núi hoang, cậu đều nói hoàn chỉnh, một chút cũng không giấu diếm. Một chút chi tiết không được rõ ràng, Tư Việt cũng đúng lúc bổ sung, còn thông báo một vài hành vi không đúng của Tư Hữu Càn tại công ty.

"Thật là nực cười." Chén trà trong tay đã hết rồi, rõ ràng đã nghe hết những chuyện khó có thể tin tưởng được như vậy, Chung Mẫn lại cảm thấy bản thân so với vừa rồi còn bình tĩnh hơn, thậm chí còn có cảm giác "quả nhiên là vậy" như giải thoát: "Hôn nhân của ta thật tự quá nực cười!" Nhiều năm sinh hoạt yên ổn hạnh phúc hoá ra đều là giả tạo, chỉ có thể tự trách bản thân quá ngu ngốc, nên mới liên luỵ bọn nhỏ sống mệt mỏi như vậy, còn hại Tiểu Hàn..."

Bà đặt chén không xuống, chớp rơi giọt nước mắt, nâng tay sờ sờ hai má Diệp Chi Châu, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn cùng áy náy: "A Đông đặt tên con là Tiểu Bảo đúng không? Quả nhiên là phong cách của con bé khờ kia... Tiểu Bảo, mẹ có lỗi với con, đừng trách mẹ..."

"Mẹ nói linh tinh gì đâu, con chưa từng trách cứ mẹ." Diệp Chi Châu nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay bà, nhớ tới trong nguyên tác, Chung Mẫn vẫn luôn yêu thương nguyên chủ, trong lòng càng thêm khổ sở. Người mẹ ôn nhu như vậy, có ai nhẫn tâm làm bà khổ sở đâu?

"Con là đứa trẻ ngoan." Chung Mẫn miễn cưỡng cười cười, lại nhìn Tư Việt: "Tiểu Việt, thời gian này khổ cho con... Tiểu Hàn hiện tại ở chỗ nào, mẹ muốn đi nhìn nó."

Tư Việt nắm chặt tay, trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu: "Được, ngày mai con đưa mẹ đi."

Đêm nay, tất cả mọi người ai cũng không ngủ ngon, Diệp Chi Châu nửa đêm lén lút đứng ngoài cửa phòng Chung Mẫn, dùng tinh thần lực trấn an tâm tình bà cả buổi. Đối phương thức giấc nhiều lần, còn nhỏ giọng khóc rất lâu, khiến cậu càng muốn đem Tư Hữu Càn băm vằm trăm mảnh.

Ngày hôm sau, Chung Mẫn cố ý dậy sớm tỉ mẩn trang điểm một hồi, mái tóc dài luôn búi tròn nay thả xuống, quần áo thanh lịch đổi thành sườn xám cổ phong diễm lệ, còn thoa son môi xin đẹp, cả người như vừa mới từ quá khứ xuyên tới, mỗi một nụ cười hay cái nhíu mi đều là cảnh đẹp.

"Có đẹp không?" Bà hơi ngượng ngùng vỗ vỗ vạt váy, mặc dù đang tận lực mỉm cười nhưng cũng không che dấu được nét tiều tuỵ: "Ngày Tiểu Hàn mất tích mẹ chính là mặc thế này... Còn nói muốn đưa nó đi công viên chơi, nhưng lâm thời lại bận rộn..."

"Rất đẹp rất đẹp!" Diệp Chi Châu vội vàng kéo tay bà, không cho bà tiếp tục hồi tưởng quá khứ, giả bộ vui vẻ nói: "Mẹ mặc gì cũng đẹp hết! Đi thôi, anh đã lái xe ra chờ mình rồi."

Trên đường đến nhà tang lễ, cả ba người ai cũng trầm mặc, Chung Mẫn vô cùng khẩn trương nắm chặt cái túi, lộ vẻ bất an. Đến khi đứng trước cửa nhà tang lễ, sắc mặt bà lại trở nên vô cùng trắng, Diệp Chi Châu liền dùng tinh thần lực không ngừng an ủi bà. Quần áo của Tư Hàn đã được đem đi làm vật chứng, cho nên thời điểm được đẩy ra, cả người chỉ phủ một tấm vải trắng. Chung Mẫn vươn bàn tay đang không ngừng run rẩy ra, mãi cũng không dám lật tấm vải đó lên, cuối cùng vẫn là Tư Việt tiến đến lật vải.

Thi thể đã mục nát cả, chỉ còn lại bộ khung xương, thực ra cũng không có gì đẹp mắt cả, nhưng Chung Mẫn lại lau sạch nước mắt, tinh tế nhìn thật lâu, giống như dưới lớp vải đó không phải là một bộ thi thể thảm không nỡ nhìn, mà là con trai nhỏ còn đang ngủ say của bà. Mười phút sau, Tư Việt cưỡng ép đưa mẹ mình rời khỏi nhà tang lễ, Diệp Chi Châu liền chọc chọc Thông Thiên, sau đó đưa cho Chung Mẫn hai tấm hình: "Mẹ, con biết một chút kỹ thuật về thân thể xương cốt, đây là con dùng hình ảnh lúc nhỏ của anh Tư Hàn để mô phỏng ra hình ảnh lúc anh ấy thanh niên và trung niên, rất giống mẹ đó."

Tư Việt nghe thế, qua gương chiếu hậu liếc nhìn cậu, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu. Đầu tiên là tìm được hài cốt Tiểu Hàn trên ngọn núi hoang to lớn, hiện còn in ra được bức ảnh mô phỏng, còn có hoàn nguyên được bộ dáng Phương Thục Hà... Cậu em trai này xem chừng khá đặc biệt.

Nhận ra anh đang đánh giá, Diệp Chi Châu giương mắt nhìn lại anh qua kính chiếu hậu, nở nụ cười tươi. Cậu biết bản thân đã lộ ra khá nhiều sơ hở, nhưng mà sợ cái gì đâu! Tư Việt là một người thông minh, tự nhiên biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Thanh niên trong hình trên mặt tràn ngập ý cười, giống Chung Mẫn đến bảy, tám phần, ánh mắt nhìn người khác cũng ôn nhu vô cùng. Tấm hình thứ hai, thanh niên đã già đi hơn 10 tuổi, biến thành một ông chú đẹp trai ôn hoà ưu nhã, cũng là nụ cười giống như vậy, thần thái khoái hoạt khiến người xem đều không tự chủ được cũng mỉm cười.

"Tiểu Hàn lớn lên chắc cũng là thế này đi? Từ nhỏ nó đã thích cười rồi..." Chung Mẫn vô cùng quý trọng sờ sờ hai tấm hình, cười đắng chát: "Nếu như nó còn sống, chờ đến lúc mẹ chết, đại khái nó cũng giống như tấm thứ hai này..."Bà nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu, trong mắt mang theo cảm kích và tiếc nuối: "Tiểu Bảo, cảm ơn con... Con vẫn nên gọi là dì cả đi, dì không nên cướp đoạt vị trí của mẹ con."

"Được ạ!" Diệp Chi Châu săn sóc gật đầu.

Giải quyết xong bữa trưa, Chung Mẫn dẫn hai anh em tới ngân hàng.

"Người ta đều nói, người chết vì tiền chim chết vì ăn, nhưng mẹ không nghĩ tới Tư Hữu Càn lại có thể phát điên đến độ này." Mở ra hộp an toàn, bà lấy ra từ bên trong mấy cái túi giấy và một cái hộp, lần lượt đưa cho hai người: "Túi giấy này là hợp đồng nắm quyền cổ phần, trong hộp là chìa khoá một chiếc tủ sắt khác, bên trong tủ sắt là vài món đồ cổ và chút bảo thạch phỉ thuý, đều là bà ngoại các con để lại đồ cưới cho mẹ và A Đông."

Tư Việt lật xem văn kiện, khuôn mặt lộ vẻ khϊếp sợ: "Mẹ, những thứ này..."

"Toàn bộ là do ông ngoại các con mua về." Chung Mẫn thở dài, nâng tay sờ sờ cái hộp: "Năm đó, sau khi A Đông mất tích, manh mối tìm kiếm nhiều năm đều là chỉ ra hải ngoại, ông ngoại các con dù cho không biết chút tiếng Anh nào cũng tự dựa vào bản thân, một mình chạy ra nước ngoài lang bạt tìm kiếm. Nhiều năm đi qua, người tìm không được, ngược lại tích góp không ít thứ."

Bởi vì mục đích xuất ngoại là tìm người, nên sau khi cha Chung Mẫn có tiền, điều đầu tiên nghĩ tới không phải lập nghiệp, mà là đem hết tiền đi mua cổ phiếu của các công ty khác nhau, hằng năm dựa vào tiền hoa hồng để tiếp tục tìm kiếm con gái nhỏ.

"Vốn chỉ là nghĩ muốn kiếm một chút tiền lộ phí để đi tìm A Đông..." Chung Mẫn nói tới chỗ này liền cười, rất nhanh biểu tình lại ảm đạm đi: "Hơn 20 năm đi qua, ông ngoại các con đã mua cổ phiếu của hơn 20 công ty nước ngoài, có công ty phá sản, có công ty phát triển ngày càng tốt hơn, cuối cùng liền biến thành như bây giờ... Sau đó, manh mối ở nước ngoài đứt đoạn, hỏi thăm ra thì biết tin A Đông đã trở về quốc nội từ sớm, ông ngoại các con cũng vội vàng mang theo những thứ này trở về..." Bên trong túi giấy ngoại trừ cổ phần thì còn có mấy con tem tương đối cổ, đồng tiền kỷ niệm, sách in bản giới hạn, ngẫu nhiên còn có bức danh hoạ và sách y học cổ điển.

"Cuốn sách y học này này là ông ngoại các con mua được từ tay một học sinh nghèo. Lúc đó, cậu ta đã ốm rất nặng, muốn về nước cũng không có điều kiện, ông ngoại con nhìn cậu ta đáng thương liền giúp cậu ta đi khám bệnh và hồi hương. Học sinh kia trước khi đi liền muốn báo đáp, khổ nỗi trong túi rỗng tuếch, liền dùng cuốn sách này cứng rắn bán cho ông ngoại con. Ông ngoại con thấy cậu ta kiên trì liền cầm về, nhưng cũng không muốn dùng đến, dự định bao giờ cậu học sinh kia cần thì trả lại người ta."

Tư Việt và Diệp Chi Châu đã không còn từ gì để nói, ông ngoại mình thật sự là... Muốn kiếm chút lộ phí để tìm con gái, kết quả liền thành đại phú ông. Tiện tay giúp đỡ một học sinh nghèo, trùng hợp lại lấy được một cuốn sách y học cổ điển cực hiếm... Đây đại khái là Tài thần tái thế đi?

"Chỉ cần cầm cuốn sách cổ này ra, vậy những địa phương còn đang sử dụng những dược vật này..." Diệp Chi Châu thật sự không dám tưởng tượng được lực ảnh hưởng của quyển sách này nếu bị người ta lợi dụng, quả thật rất đáng sợ.

"Đây cũng là lý do cha các con không dám động vào cuốn sách này. Nó quá đáng giá, hơn nữa liên quan đến quá nhiều sinh mệnh." Chung Mẫn sờ góc sách đã ố vàng, âm thanh chậm rãi trầm xuống: "Tư Hữu Càn mơ ước đến... đại khái là cái này đi. Năm đó ông ngoại con từng lưu lại di chúc, nói tất cả mọi tài sản trừ quỹ để dành và bất động sản, toàn bộ đều để lại cháu ngoại, nếu mẹ và A Đông không có sinh con thì những thứ này đều sẽ được quyên góp , trợ giúp cho những người khác."

Diệp Chi Châu tay cầm hộp run rẩy. Chẳng trách Tư Hữu Càn muốn gϊếŧ vợ chồng Chung Đông, còn khổ tâm muốn con riêng đi thế thân Tư Hàn... Một món tài sản lớn thế này thả trước mắt, mấy chục năm rồi chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, tâm lý gã đại khái đã vặn vẹo biếи ŧɦái từ sớm rồi.

"Ngày xưa, mẹ đồng ý lấy gã cũng là bởi nhìn trúng gã biết nỗ lực tiến lên..." Chung Mẫn mở hộp trong tay cậu ra, lấy chìa khoá tủ sắt bên trong, quý trọng nắm trong tay, biểu cảm lạnh dần đi: "Rõ ràng đã cho gã tiền để đi gây dựng sự nghiệp, công ty của gia đình giờ cũng đã lớn mạnh thế này... Lòng tham không đáy! Mạng của A Đông, mạng của Tiểu Hàn, nhiều năm lừa dối che dấu, mẹ muốn gã từng chút từng chút phải trả lại!"

Ngày thứ ba trong kỳ nghỉ, Diệp Chi Châu tới địa điểm hẹn Vệ Tùng Ninh, tóm lấy anh ta kéo lên xe Tần Mạc.

Vệ Tùng Ninh nhìn Tần Mạc, lại nhìn Diệp Chi Châu, cau mày: "Cậu Tư, chúng ta bây giờ đang đi đâu?"

"Thuỷ Linh sơn trang." Diệp Chi Châu rút tư liệu bồi thường tai nạn xe trong tay anh ta, nhét một phần khác, nghiêm túc nói: "Rất xin lỗi vì đã lừa gạt anh, đây là báo cáo giám định DNA của Vệ Tư Hàn và dượng của tôi Tư Hữu Càn, cùng với ghi chép lén lút gặp mặt của bọn họ trong những năm nay. Đều là người bị lừa gạt, tôi nghĩ anh có quyền được biết chân tướng."

Vệ Tùng Ninh bị loạt bom của cậu nổ đến mơ hồ, nhanh chóng lật xem tư liệu bên trong, biểu tình càng ngày càng khó coi: "Cho nên, nó vẫn luôn biết cha mẹ ruột là ai? Ngày nghỉ này cũng không phải đi làm thêm, mà là cùng cha mẹ ruột đi sơn trang nghỉ dưỡng?"

"Đúng vậy, anh cũng nên nhìn cái này nữa." Diệp Chi Châu đưa tới thông báo kỷ luật của Vệ Tư Hàn và vài tấm hình chụp thường ngày.

Trong hình, Vệ Tư Hàn ăn mặc thoạt nhìn khá quý giá, Vệ Tùng Ninh rất nhanh lướt qua đống ảnh nhìn đến thông báo xử lý kỷ luật và thấy chỗ ký tên phụ huynh là Tư Hữu Càn, chậm rãi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Vong ân phụ nghĩa, đồ lừa đảo!" Cha vì muốn nuôi hai học sinh mà đã vất vả đến độ không có thời gian nghỉ ngơi, cái thằng này... thằng này nó... Súc sinh!

[Vệ Tùng Ninh cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu liếc mắt nhìn nhắc nhở, lại liếc mắt nhìn vẻ mặt đáng sợ của Vệ Tùng Ninh, trong lòng hoan hô vui vẻ. Quả nhiên, chỉ cần tìm đúng điểm mấu chốt, hồn kỳ của Vệ Tùng Ninh này liền rút nhanh vô cùng.

Xe tiến vào sơn trang liền dừng ở biệt thự Tư Việt đã bao, Diệp Chi Châu mang theo Vệ Tùng Ninh cùng đi vào, trước hỏi thăm Chung Mẫn đang đứng ở cửa sổ sát đất uống trà, sau đó đặt mông ngồi lên ghế sofa cạnh Vi Trang, vỗ vai anh: "Kêu anh đi theo dõi chụp ảnh, có thu hoạch gì không?"

"Cậu cái đồ khốn kiếp! Tôi là thám tử tư, không phải đám paparazzi kia đâu!" Vi Trang lập tức nhảy dựng lên, dùng gối đập cậu: "Ngày nghỉ của người ta đang tốt đẹp, tại sao cậu lại muốn tôi bám sau một thằng con trai, còn chụp trộm nó, đặt máy nghe lén ở phòng nó? Tôi rõ ràng là thám tử tài ba!"

Tần Mạc tiến lên rút gối ôm trong tay anh, lạnh lùng dùng ánh mắt gϊếŧ tới.

"Anh... anh cho là tôi sợ hả!" Vi Trang nháy mắt liền héo rũ, dịch mông tới chỗ laptop đang đặt trên bàn trà, trước cho họ xem mấy tấm hình, lại chỉ mấy tập ghi âm và video: "Những gì hữu dụng tôi đều đã biên tập lại hết rồi, mọi người tự mình xem đi, tôi về phòng ngủ đây." Nói rồi vội vàng chạy trốn mất.

Diệp Chi Châu phì cười nhìn theo bóng anh, quay đầu thuận thế gọi Vệ Tùng Ninh. Vệ Tùng Ninh không do dự ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm tai nghe đang cắm sẵn vào laptop. Xác nhận y đang xem video rồi, Diệp Chi Châu liền kéo Vi Trang lại, đem tinh thần lực quấn vào giọng mình, mỉm cười: "Tiểu Trang Trang, anh tưởng tượng một chút nè. Có một ngày, anh và đứa con riêng kia ngẫu nhiên gặp mặt, nó đối với anh lộ vẻ kinh ngạc như thấy thiên sứ! Còn anh nha, liền bị khí chất kiên cường sáng sủa của nó hấp dẫn, sau đó hai người rơi vào bể tình, như vầy như vầy lại như vầy~~~~"

"Stop!!!!" Vi Trang trên mặt không che nổi biểu tình tuyệt vọng như tận thế tới, che lỗ tai thoát khỏi phòng khách, nhanh chân chạy biến: "Không!!!! Tôi không cần người yêu như vậy a!!!!"

[Vi Trang cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Cậu hài lòng thu tay lại, híp mắt cười tà ác. Khiến cậu còn cảm thấy quái lạ đâu, Vi Trang rõ ràng tra ra một đống chuyện không tốt của vai chính, tỷ lệ yêu nhau làm không rơi rớt, thì ra là thiếu hụt kí©h thí©ɧ.

Vi Trang vùi đầu ngủ bù lại gặp ác mộng, trong mộng lại không khác gì những chuyện Diệp Chi Châu miêu tả, làm anh sợ đến tỉnh cả ngủ. Lúc tỉnh lại rồi, bầu trời đã tối thui, giống như cả thế giới chỉ còn lại mình anh.

Lạch cạch, cửa bị đẩy ra, ánh sáng từ hành lang chiếu vào đem bóng của người đàn ông đứng trước cửa kéo dài ra.

"Aaaa... Có quỷ a!!"

Tư Việt vẻ mặt tối tăm bật đèn trong phòng lên, đầy mặt ghét bỏ: "Cậu nháo cái gì hả? Dậy ăn cơm, mọi người còn đang chờ đấy. Còn có, Vệ Tư Hàn có động tĩnh, ăn cơm xong liền làm việc."

Vi Trang vừa mới thả lỏng thần kinh liền nhảy dựng lên: "Tớ chán ghét Vệ Tư Hàn! Tớ không muốn theo dõi nó nữa! Cái mặt nó kia là đang cưỡиɠ ɧϊếp ánh mắt tớ!!!!"

Tư Việt hai đầu lông mày nhảy nhảy, trực tiếp đá cửa rời đi.

[Vi Trang cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu khẩu vị tốt ăn nhiều hơn một cái trứng chần nước sôi. Tốc độ rút hồn kì ngày hôm nay quả thực rất cảm động, tính đi tính lại cũng chỉ còn tỷ lệ yêu nhau của Hách Tĩnh kia là còn nguyên. 50% chỗ Vệ Tùng Ninh đã hạ xuống tuyến an toàn sau khi xem xong đám video và ghi âm kia rồi.

Thế nhưng, Hách Tĩnh này thì... Cậu híp híp mắt, chọc chọc tư liệu hệ thống. Một người cha đơn thân mất vợ từ sớm, chỉ huy dàn nhạc nổi tiếng, 37 tuổi, có một đứa con gái 7 tuổi mắc chứng tự kỉ... Hách Tĩnh người này đầu óc tốt, EQ cũng tốt, trong nguyên tác hắn ta coi trọng Vệ Tư Hàn cũng là do hai nguyên nhân. Một là, Vệ Tư Hàn khí chất tương tự vợ trước của hắn ta, hai là chứng tự bế của con gái hắn chuyển biến tốt sau khi cô bé làm bạn với Vệ Tư Hàn. Hơn nữa, người này còn trung hoà được mối quan hệ giữa các vị nam chủ.

Muốn rút được hồn kì của người này, quyết không thể dùng âm mưu đùa giỡn, chỉ nên nghĩ một biện pháp đánh vu hồi. Bé con của hắn ta là một chỗ đột phá khá tốt... Trong lòng đã có chủ ý, cậu chậm rãi thu hồi tâm tư, uống một ngụm nước trái cây đưa tới bên miệng.

"Uống ngon không?"

"Uống ngon!"

Tần Mạc cười khẽ lau đi vết nước trên khoé miệng cậu, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh: "Lại tới thêm một chén cho em."

Diệp Chi Châu lúc này mới phản ứng, có chút lúng túng không dễ chịu, nghiêng người nói: "Không cần, tạm thời em không khát... Em đi xem tình huống chỗ camera, anh đi ngủ sớm đi!" Nói rồi trực tiếp bỏ chạy.

Nụ cười trên mặt Tần Mạc nhạt dần, đầu lại bắt đầu đau hơn, hắn giơ tay xoa xoa cái trán, rũ mắt giấu đi tâm tình. Tại sao vậy chứ? Tiểu Bảo tại sao không muốn thân cận với hắn? Như vậy là không đúng, Tiểu Bảo rõ ràng là của hắn, của một mình hắn...Chung Mẫn đang ngồi cắt hoa quả, đột nhiên quay đầu liếc hắn một cái, khẽ cau mày.

Là bà quá nhạy cảm sao? Nhưng ánh mắt Tần Mạc này nhìn Tiểu Bảo...

Vệ Tư Hàn bên kia quả nhiên lại gây chuyện, cậu ta sau khi ngoan ngoãn chúc ngủ ngon với Tư Hữu Càn và Phương Thục Hà liền chạy về phòng, thay một thân quần áo sεメy quyến rũ, chạy tới quán rượu trong sơn trang tìm đàn ông.

Trợn mắt há mỏ!!!

Vạn lần cũng không nghĩ tới, vai chính thiết định tiểu thanh tân hoá ra lại là hoàng tử say thuốc! Xem động tác tiêu sái lúc uống rượu này, ánh mắt cuồng dã câu nhân lúc khiêu vũ này, còn cả lúc ám muội với đàn ông này... Diệp Chi Châu che mắt, ở trong lòng xiên cho tư liệu hệ thống không biết bao nhiêu lần. Cậu đã nói mà, có thể thu về năm vị nam chủ vào hậu cung, vai chính làm sao còn có thể là tiểu bạch thỏ được!

"Ôi mẹ ơi, hôn lưỡi a, con mắt của ta!!!!" Trên máy khuếch đại âm thanh truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Vi Trang.

[Vi Trang cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ ba đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin kỷ chủ không ngừng cố gắng.]

Vệ Tùng Ninh giận dữ nắm chặt tay đứng dậy từ ghế sofa, căm tức muốn xông ra ngoài. Tư Việt lập tức ngăn cản y lại, ấn xuống ghế sofa: "Bình tĩnh chút đi, gọi cậu tới không phải là để cậu đánh rắn động cỏ."

"Đáng ghét!" Anh ta hít sâu một hơi, uất ức ngồi một chỗ.

[Vệ Tùng Ninh cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ tư đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Tốc độ này khiến vô cùng thư sướиɠ!!!

Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, Chung

Mẫn bưng mâm trái cây đi ra, mỉm cười: "Vài thứ bẩn thỉu thì không nên xem đến, hại mắt lắm. Nào ăn chút trái cây, rồi sau đó tắm rửa đi ngủ, cuối tuần này nhà ta tổ chức tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo, mọi người nhớ đến đầy đủ." Nói rồi nhìn Diệp Chi Châu: "Dì biết sinh nhật con vào tháng 12, lúc đó dì sẽ tổ chức đúng ngày cho con, lần này... coi như giúp Tiểu Hàn kết thúc đi."

Diệp Chi Châu gật gật đầu, không nhìn vẻ mặt tràn đầy du͙© vọиɠ của Vệ Tư Hàn trên màn hình.

Ngày thứ năm trong kỳ nghỉ, Phương Thục Hà làm người phụ nữ thời thượng vài ngày rồi khôi phục dáng vẻ quê mùa thường ngày, rời khỏi sơn trang lệch ngày với Tư Hữu Càn. Vệ Tư Hàn sau khi trở về trường học thì gọi điện thoại cho Vệ Tùng Ninh. Điện thoại đương nhiên là không gọi được, Diệp Chi Châu cũng lựa thời gian trở về ký túc xá đưa cho cậu ta một tấm giấy mời sinh nhật: "Cha tôi tiếp đón khách hàng xong về liền tổ chức sinh nhật bù cho tôi, muốn tôi mời một vài bạn học tới chung vui. Thế nào, có muốn đến nhà tôi chơi không?"

Vệ Tư Hàn sững sờ, sau đó là kinh hỉ. Cậu ta còn nghĩ đến kế hoạch vạch trần sự thật trong tiệc sinh nhật đã phải dẹp, không nghĩ tới ba ba lại ra sức như vậy, có thể cứng rắn tiếp đến.

"Đương nhiên là muốn đi!" Cậu ta cầm giấy mời, thân mật ôm vai Diệp Chi Châu: "Sinh nhật cậu làm sao tôi có thể bỏ qua. Yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một phần lễ vật cả đời khó quên."

"Phải!" Diệp Chi Châu cũng đáp lại, cười sâu xa: "Vậy tôi rất mong chờ!"