Chương 57

Cuối tuần đã đến, cách thời gian nghỉ cũng không quá mấy ngày, Diệp Chi Châu ngồi trong ghế dài thư viện, vừa nghe trộm điện thoại Vệ Tư Hàn gọi cho Tư Hữu Càn hẹn thời điểm nghỉ hè thì gặp mặt, vừa lật tư hiệu hệ thống.

Lần thứ tư lật xem đoạn thời gian chuyện bắt cóc, cậu đột nhiên phát hiện bóng dáng của một người – thư ký của Tư Hữu Càn, Phương Thục Hà. Vị thư ký này trầm mặc lại đáng tin cậy, mười mấy năm qua chỉ có một lần xin nghỉ về quê tang cha mất nửa năm, sau đó vẫn luôn cẩn trọng làm thư ký bên cạnh Tư Hữu Càn, không kết hôn cũng không có bạn trai, dáng vẻ luôn là chiến sĩ thi đua.

Sau khi chuyện bắt cóc xảy ra, Tư Hữu Càn vội vã trở về chăm sóc Chung Mẫn tinh thần thất thường, Tư Việt còn nhỏ, Tư Tể Dân đã lớn tuổi không chịu được khó nhọc hơn nữa còn phải chăm sóc cháu lớn, nhiệm vụ đi theo tiến độ tìm người của cảnh sát liền rơi xuống đầu vị thư ký này. Trong nguyên tác, vị thư ký này cơ hồ có mặt ở khắp mọi nơi, rồi lại không hề có độ tồn tại. Chung Mẫn sinh bệnh phải nằm viện, Tư Hữu Càn bận việc ở công ty không có thời gian, là cô ta chủ động vào viện chăm sóc; chờ đến khi Tư Hữu Càn vì chăm sóc Chung Mẫn mà không có thời gian để ý chuyện công ty, cô ra liền cần cù chăm chỉ về công ty làm chiến sĩ thi đua; thời điểm Tư Hữu Càn từ chỗ Tư Việt biết được tồn tại của Vệ Tư Hàn, cô ta là người có khả năng thu thập được tóc của Vệ Tư Hàn, khiến Tư Hữu Càn nhanh chóng làm giám định DNA; đến lúc mọi người lừa gạt Chung Mẫn chuyện Tần Bảo và Vệ Tư Hàn tranh đấu, là cô ta không cẩn thận trong một lần gọi điện thoại bị Chung Mẫn nghe ra được chân tướng, chọc ra chuyện ly miêu tráo Thái tử của Tần Bảo và tồn tại của Vệ Tư Hàn; sau khi Tần Bảo chết thảm trong ngục, cũng là cô ta trong một lần đưa tư liệu đến nhà họ Tư không đóng kín cửa phòng, khiến Chung Mẫn ngồi trong phòng sách bên cạnh nghe được Tư Hữu Càn nói chuyện cùng Tư Việt, biết được Tần Bảo đã chết nên chịu kí©h thí©ɧ quá lớn rồi trực tiếp vào viện.

Thư ký trầm ổn đáng tin cậy sao có thể bất cẩn để người khác nghe trộm điện thoại và quên không đóng cửa khiến người ta nghe được cuộc nói chuyện của ông chủ, nói không cố ý thì ai tin? Đáng sợ hơn là, sau khi Chung Mẫn nằm viện thì cũng là vị thư ký này chăm sóc, sau 2 năm thì Chung Mẫn chết vì bệnh.

Diệp Chi Châu nhìn bức ảnh của vị thư ký này, phát hiện người này vô cùng thú vị, cầm tiền lương dày như vậy nhưng quần áo lại cổ hủ nghiêm túc, mái tóc dày dặn, đeo kính mắt, sắc mặt thì vàng như nghệ, vóc người đường nào ra nét đó lại thích kiểu quần áo chững chạc lớn tuổi. Cậu điều chỉnh công năng hoàn nguyên của hệ thống, quét hình xương cốt của Phương Thục Hà, sau đó hoàn nguyên tướng mạo của cô ta.

Không còn tóc mái và kính mắt che chắn, dấu vết năm tháng cũng xoá đi, tướng mạo vị chiến sĩ thi đua này lại không hề xấu, trái lại vô cùng tinh xảo xinh đẹp, giống Vệ Tư Hàn đến bảy, tám phần. So sánh thời gian xin nghỉ tang cha của Phương Thục Hà và tuổi Vệ Tư Hàn, cậu có thể xác định vị thư ký này chính là mẹ đẻ của Vệ Tư Hàn.

Hiện tại, nguyên tác khiến cậu thấy vô cùng tức cười. Cậu là Tư Hàn giả, vốn tưởng rằng là Vệ Tư Hàn là chính chủ nhưng hoá ra là đứa con riêng, mà đứa con riêng còn đang giả mạo Tư Hàn giả là cậu để chen tới, thay thế cậu tiếp tục giả mạo Tư Hàn chân chính. Tư Hữu Càn năm đó bắt nguyên chủ phỏng theo hành vi thói quen của Tư Hàn, hiện tại lại bắt con riêng mô phỏng theo hành vi thói quen của nguyên chủ, cho nên mục đích của Tư Hữu Càn chính là bồi dưỡng con riêng thành thế thân của thế thân cho con trai mình? Như vậy, chính chủ luôn bị giả mạo hiện đang ở đâu? Tư Hữu Càn có thể lớn mật để con riêng giả mạo chính chủ, vậy đứa nhỏ năm đó thật sự chỉ là mất tích thôi sao?

Giả định rằng nguyên chủ đã chết, càng ác ý hơn nữa, giả thiết vụ bắt cóc năm đó chỉ là cái bẫy để Tư Hữu Càn đem con riêng biến thành con trong giá thú... Cậu đóng lại màn sáng, không nhịn được cười lạnh. Đã trải qua mấy thế giới, Tư Hữu Càn là người cha buồn nôn nhất cậu từng gặp, ác tâm khiến người ta thật muốn đem gã đi thiêu sống.

Trước đem con ruột bắt cóc, tìm đến một hàng nhái giống đến bảy, tám phần để mạo danh. Chờ qua mười mấy năm, bọn nhỏ lớn lên đã khác hoàn toàn khi còn bé, bối cảnh từng trải của con riêng cũng làm xong, gã lại để con riêng giả mạo con ruột đã mất tích xuất hiện, thông qua hàng nhái chọc ra thân phận, chen lấn hàng nhái, sau đó quang minh chính đại làm Tư Hàn chân chính, thu được tán thành của toàn bộ nhà họ Tư, tính cả mẹ ruột chính chủ Chung Mẫn.

Nguyên chủ trong nguyên tác hoàn toàn bị lợi dụng triệt để, làm hàng nhái mười mấy năm không nói, cuối cùng còn biến thành chứng cứ có sức thuyết phục lớn nhất giúp con riêng biến thành chính chủ. Còn có Chung Mẫn, mất đi con trai, bị chồng phản bội lừa dối, cuối cùng còn thương con riêng như con ruột...

Trong lòng lửa giận ứa ra, cậu hít sâu đè mạnh tâm tình, cưỡng chế bản thân tiếp tục suy nghĩ.

Nếu Tư Hữu Càn yêu thích đứa con riêng như vậy, tại sao không trực tiếp ly hôn mà cưới tình nhân, đứa con riêng không phải thành con trong giá thú luôn hay sao? Hà tất còn tốn công tốn sức để con riêng dùng thân phận Tư Hàn? Trừ khi... Tư Hữu Càn có lý do không thể ly hôn với Chung Mẫn, hơn nữa thân phận Tư Hàn còn đem đến lợi ích cho gã.

Nhớ tới vụ tai nạn xe trong mộng, cậu ngửa đầu, híp mắt nhìn mặt trời chói chang trên đầu. E rằng không phải là Chung Mẫn, thứ Tư Hữu Càn mơ ước sợ là thứ gì đó của Chung gia, thậm chí vì thế còn không tiếc gϊếŧ chết toàn bộ người Chung gia. Vợ chồng Chung Đông, Tần Bảo chết thảm trong ngục, Chung Mẫn chết bệnh... Trong đoạn cuối của nguyên tác, toàn bộ người Chung gia trừ một mình Tư Việt cực kì tín nhiệm Tư Hữu Càn còn không biết chân tướng, thì những người khác không ai còn sống sót.

A, nội dung khiến người ta vô cùng hận này, thật đúng là muốn dùng súng máy bắn chết Tư Hữu Càn.

Ánh nắng trước mắt đột nhiên bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ che khuất, sau đó một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên bên cạnh: "Nhìn mặt trời như vậy, đôi mắt không khó chịu sao?"

"Khó chịu." Cậu theo phản xạ có điều kiện trả lời, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ các suy đoán nội dung nguyên tác, cúi đầu ra sức nháy

đôi mắt đã hoa đến biến đen, lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn đã nhắc nhở, vừa rồi mải suy nghĩ nên không chú ý."

"Sau này không nên như vậy." Thân hình cao lớn đột nhiên cúi xuống, đem cậu hoàn toàn che trong bóng tối, bàn tay ấm áp khô ráo mò tới trên mặt cậu, lực đạo rất nhẹ, mang theo mùi vị quý trọng: "Tiểu Bảo, cuối cùng anh cũng tìm được em."

Tầm mắt vừa hồi phục liền rơi vào đôi con ngươi u ám màu bích lục, cậu không nhịn được dụi dụi mắt, có chút mơ màng: "Cái gì?"

"Tần Bảo." Người đàn ông sau lưng đứng ngược sáng nên nhìn không rõ ngũ quan, trong mắt vương theo một tia hoài niệm, trong giọng nói mang theo cảm giác thoả mãn dị thường: "Anh là Tần Mạc, anh trai của em. Tiểu Bảo, anh mang em về nhà."

Tần Mạc? Vị con lai kia sao? Ông anh hời này sao xuất hiện sớm thế chứ?

Chuông di động đột ngột vang lên, cậu theo bản năng tiếp máy, tiếng Vi Trang gào lên như heo bị chọc tiết vang muốn thủng màng nhĩ: "Người anh em, tôi có lỗi với cậu! Người điều tra bên kia đã bị tôi dẫn đến thành phố B rồi! Tên hèn hạ đó dám dùng hệ thống truy lùng chơi tôi, thuận theo dấu vết tìm tới đây, rõ ràng tôi làm rất bí mật mà! A a a a... Đám người kia rốt cuộc là ai? Tôi muốn gϊếŧ cả nhà hắn!!! Đại Bảo, cậu mau chạy đi! Tôi theo dõi hành trình của họ, hình như bọn họ đã tới thành phố B rồi, hôm nay chắc đã tới!"

Diệp Chi Châu: "..."

"Gϊếŧ cả nhà tôi?" Tần Mạc đứng thẳng người, ánh mắt dịch lên di động của cậu, ánh mắt rét lạnh: "Cậu chính là con bọ xít luôn cản tôi tìm Tiểu Bảo?"

"Bọ xít? Là tên khốn nào đang nói chuyện? Đại Bảo, cậu có sao không a Đại Bảo?"

"Tôi rất tốt." Diệp Chi Châu giật giật khoé miệng, rốt cuộc cũng nhớ tới Vi Trang từng nói có một đám người khác đang tìm hiểu chuyện của cậu. Lúc đó, trong đầu cậu chứa đầy nội dung nguyên tác và hoài nghi đối với thân phận Vệ Tư Hàn, đem chuyện này quên sạch... Ho khan hai tiếng che giấu lúng túng, cậu lén lút liếc nhìn Tần Mạc, chỉnh nhỏ âm lượng di động, thấp giọng trấn an Vi Trang vài câu, sau đó tắt luôn di động.

Tần Mạc đứng bên cạnh nhìn một loại động tác của cậu, biểu tình không rõ: "Tiểu Bảo, con bọ xít đấy là em tìm đến?"

Anh trai từ xưa vẫn chưa được gặp mặt gì đó, rất lúng túng nha! Nên ở chung làm sao đây? Trong nguyên tác không có miêu tả tính cách của ông anh, làm sao bây giờ? Không được tự nhiên giật giật cơ thể, cậu vỗ vỗ chỗ trống trên ghế, hơi sốt sắng: "Cái kia... anh ngồi trước đi, có việc gì chúng ta từ từ nói."

Tần Mạc nghe lời ngồi xuống, nghiêng đầu, vô cùng chuyên chú nhìn cậu.

Ánh mắt thâm thuý này, con ngươi bích lục này, mái tóc vàng óng sáng lên dưới ánh mặt trời này, còn có làn da đậm chất ngoại lai này... Diệp Chi Châu quay đầu né tránh tầm mắt của hắn, nói chính sự: "Em biết anh, trước em thấy hoài nghi với thân thế của chính mình, có đi tìm người điều tra... Em không nghĩ đến anh sẽ tìm được em nhanh như vậy." So với nguyên tác còn sớm hơn mấy năm.

Tần Mạc trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Tháng trước em có đi qua thành phố S đúng không?"

"Đúng nha, có đi qua."

"Quả nhiên là em."

Những lời này, hắn dùng tiếng Đức để nói, Diệp Chi Châu nghe không có rõ lắm: "Cái gì?"

"Không có gì." Tần Mạc thu hồi tâm tư, ánh mắt chuyển hướng nhìn đến một thiếu niên đang đi qua thảm cỏ hướng tới đây, híp mắt một cái: "Em đột nhiên muốn đi điều tra thân thế của mình, là vì nó sao?"

"Ai?" Diệp Chi Châu hỏi, thuận theo ánh mắt hắn quay đầu nhìn lại, sau đó thấy được Vệ Tư Hàn mặc một cây nguyên mẫu giống hệt nguyên chủ: "..."

"Tiểu Tư, cậu sao lại ở đây? A, soái ca nước ngoài ngồi cạnh cậu là bạn cậu sao? Trao đổi sinh?" Vệ Tư Hàn ôm một đống sách chạy tới gần, trên mặt là ý cười sáng rỡ.

"Có thể nghe hiểu tiếng Đức không?"Diệp Chi Châu mới vừa hùa theo chào hỏi với Vệ Tư Hàn, bị tiếng Đức của Tần Mạc làm cho không kịp phản ứng, vội vã dùng tiếng Đức đáp lời: "Có thể."

Ánh mắt Tần Mạc loé lên chút ý cười, không nhìn Vệ Tư Hàn, tiếp tục dùng tiếng Đức nói: "Sau khi tan lớp thì đến cửa nam, anh chờ em." Nói rồi trực tiếp quay lưng rời đi.

Vệ Tư Hàn chào hỏi nhưng không được đáp lại, có chút lúng túng, giơ tay chạm mũ hỏi: "Tiểu Tư, người kia là ai a? Chào hỏi cũng không để ý, rất lạnh lùng. Còn có, các cậu vừa rồi nói tiếng gì, nghe không giống tiếng Anh."

"Là một người nước ngoài hỏi đường thôi, nói tiếng Đức." Diệp Chi Châu bị động tác chạm mũ "theo thói quen" của cậu ta làm cho mất cả cảm xúc nói chuyện, đứng lên nhìn đồng hồ đeo tay, tạm biệt: "Tiết buổi chiều đã sắp bắt đầu rồi, đi trước đây."

Vệ Tư Hàn nghe vậy vội kéo cậu, cười nói: "Tiểu Tư cậu có ngốc không đấy, chúng ta học chung một lớp, khoa cũng giống nhau, cùng nhau đi thôi."

Diệp Chi Châu bất đắc dĩ dừng bước, cười cười cùng cậu ta sóng vai đi vào lớp, trên đường âm thầm đếm "chuyện cũ" thuở ấu thơ mà đối phương "vô tình" để lộ ra, đao mài soàn soạt, vô cùng muốn gϊếŧ người. Cùng lớp còn chung phòng ký túc, đây chắc chắn là âm mưu của Tư Hữu Càn. Trên đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy! Quả thực là sắp bị phiền chết rồi, nếu không phải không muốn bị Tư Hữu Càn hoài nghi, cậu đều muốn đem cả tủ quần áo của nguyên chủ đổi sạch, chặn hết đám "hồi ức" của Vệ Tư Hàn lại.

Vất vả chịu đựng cả buổi học, đến tận lúc tan học Vệ Tư Hàn còn theo tới, một đường cùng đi, vô luận Diệp Chi Châu dùng lý do gì thì cậu ta cũng bảo "tiện đường".

Đây là muốn cái gì đây? Diệp Chi Châu đã sắp hỏng mất rồi.

"Tiểu Hàm, tớ tới thăm cậu đây nè!"

Giọng nói xa lạ lại quen thuộc từ bên luống hoa truyền tới, Diệp Chi Châu cùng Vệ Tư Hàn đồng thời quay đầu, còn không chờ Diệp Chi Châu nhìn rõ là ai, sách vở trên tay Vệ Tư Hàn đã rơi hết xuống đất.

Người tới vóc dáng cao lớn, trang phục vận động màu đen khoẻ khoắn, bị trại hè tàn phá đến mặt mũi đen sì nhưng nụ cười trên mặt vẫn xán lạn đến chói mắt. Rất tốt, cậu liền biết lý do tại sao Vệ Tư Hàn dây dưa đến cùng với cậu là để làm gì. Hiện tại, anh chàng đang cười tươi chạy tới không phải là ai khác mà chính là bạn cùng chung hoạn nạn với chính chủ Tư Hàn, Hình Quan.

Vệ Tư Hàn tiến lên một bước, vẻ mặt hốt hoảng lẩm bẩm: "Tiểu Quan?"

Hình Quan chạy tới gần, đang chuẩn bị giơ tay vỗ vai Diệp Chi Châu, nghe cậu ta gọi tên liền ngẩn người, quay đầu nhìn Vệ Tư Hàn, cau mày: "Cậu gọi tôi cái gì? Còn có, bạn học, sắc mặt của cậu sao tái nhợt như vậy, ngã bệnh à?"

"Tiểu Quan?" Vệ Tư Hàn tiếp tục hoảng hốt, sau đó tiến tới nắm tay y, vừa khóc vừa cười: "Cậu thành công chạy trốn có đúng không? Tớ giúp cậu dẫn đám cướp rời đi, cậu thành công chạy được có đúng không?"

Hình Quan thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay người nhìn cậu ta, trợn to mắt: "Cậu nói cái gì?" Nói rồi nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu: "Tiểu Hàm, cậu ta là bạn học của cậu à? Cậu ta làm sao biết được chuyện đó, cậu nói ra sao?"

Diệp Chi Châu không tiếng động trợn trắng mắt, động viên vỗ lưng y, thở dài: "Đây là bạn học của tớ, gọi là Vệ Tư Hàn, có phải là giống tên tớ không? Ai... cũng bởi vì thế, cậu ta đem những chuyện tớ nói ra kia tưởng tượng là phát sinh trên người mình, cậu xem ăn mặc của cậu ta kìa... Kỳ thực, tớ cảm thấy đầu óc cậu ta có chút vấn đề."

Vệ Tư Hàn còn định kí©h thí©ɧ thêm lại bị lời của cậu nghẹn cứng họng, muốn phản bác lại không biết nói sao để không có vẻ khả nghi, gấp đến độ mặt mũi cũng trắng bệch ra.

"Người này nói chuyện... Cậu ta đúng là bắt chước cậu?" Hình Quan cau mày, không nhịn được kéo cậu cách xa Vệ Tư Hàn: "Loại người đầu óc không tỉnh táo này sao trường học còn giữ lại? Tiểu Hàm, cậu cũng đừng tốt bụng quá, người như vậy rất nguy hiểm, sau này đừng đi chung với cậu ta."

"Tớ nhìn cậu ấy rất đáng thương..."

"Người thế này là có chứng vọng tưởng, nếu đáng thương thì nên đưa cậu ta tới bệnh viện."

Chung quanh đã có bạn học tới vây xem, Vệ Tư Hàn lúng túng mặt đỏ bừng, sao phản ứng lại không giống với những gì cậu ta tính? Cậu ta không nghĩ tới Tư Hàm và Hình Quan lại phản ứng như vậy. Không được! Không thể để họ tiếp tục nói! Nếu cái mác đầu óc có bệnh gán lên người, cậu ta làm sao lăn lộn được trong trường nữa?

"Tiểu Quan!" Lần này cậu ta không tiến tới nữa, mà lùi lại một bữa, biểu tình đổi liên tục, giống như giãy dụa trong hồi ức: "Không đúng, tôi làm sao biết được người này... Tôi là Vệ Tư Hàn... không, là Tư Hàn... Mẹ ơi, tối quá..."

Cậu ta chậm rãi che đầu, nước mắt rơi xuống như mưa: "Tiểu Quan, cậu nói xem bọn cướp này tại sao muốn bắt chúng ta... Đúng rồi, bóng rổ của chúng ta đâu... bóng rổ..."

Trong những năm này, Hình Quan mỗi lần nhắc tới chi tiết nhỏ vụ bắt cóc, nguyên chủ đều là vẻ mặt mê man, nhưng giờ chi tiết lại bị một người xa lạ nói ra. Biểu tình Hình Quan trở nên nghiêm túc, nhìn Diệp Chi Châu: "Tiểu Hàm, cậu đã nhớ những chi tiết kia? Còn nói cho người xa lạ kia?"

Không chờ Diệp Chi Châu trả lời, Vệ Tư Hàn đang ôm đầu đột nhiên kích động đánh tới, gắt gao túm áo Diệp Chi Châu, bi phẫn chất vấn: "Tôi mới là Tư Hàn, cậu là ai? Cậu cái đồ giả mạo! Tại sao muốn giả mạo tôi? Cậu là có mục đích gì? Không đúng, tôi là ai... Tôi là Tư Hàn... là Tư Hàn... Tối quá, Tiểu Quan, chúng ta mau chạy đi..." Nói rồi buông tay, mắt trợn lên, ngã gục hôn mê.

Diệp Chi Châu: "..." Vai chính mang chỉ số IQ thật đáng lo!

Hình Quan nhìn Vệ Tư Hàn trên đất, lại nhìn Diệp Chi Châu, ánh mắt trở nên kì quái. Các bạn học vây xem biểu tình cũng khác nhau, nhìn ba người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn có mấy người bắt đầu "lơ đãng" phổ cập sự ưu tú và thân thế của Vệ Tư Hàn, cả chuyện trước năm 5 tuổi không có ký ức linh tinh.

Ngay cả người uỷ thác cũng có luôn... Diệp Chi Châu quét mắt nhìn quần chúng vây xem chung quanh, sau đó nghiêng đầu nhìn Hình Quân thân thể căng thẳng, biểu tình cũng căng thẳng, thở dài: "Cậu cũng nghe rồi đó, cậu ta cũng té xỉu rồi, còn chuyện cậu nghe thấy... Thôi, cậu cõng cậu ấy đi, theo tớ."

Vệ Tư Hàn nằm trên đất, ngón tay giật giật, hơi nghi hoặc không biết cậu muốn làm gì. Hình Quan không nói hai lời đem người vác lên, sau đó cảm thụ sự tích "nói mớ" bằng giọng bản địa thành phố B của Vệ Tư Hàn.

Diệp Chi Châu dùng khoé mắt nhìn sắc mặt y đổi tới đổi lui, có chút buồn cười, lại bất đắc dĩ.

Chàng trai cả tin... Bác sĩ trường học chính trực sẽ dạy cậu cách làm người!

..........