Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 56

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối tuần đầu tiên sau khi kết thúc quân huấn, Vệ Tư Hàn rời khỏi phòng ký túc từ rất sớm. Diệp Chi Châu mở mắt, chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo, thuận tiện điều động một tia tinh thần lực quấn lấy trên người Vệ Tư Hàn từ sớm, xác nhận không thành vấn đề xong liền xuống giường đánh răng rửa mặt.

Tám giờ rưỡi, cậu đi theo tuyến đường của Vệ Tư Hàn tới một con đường ăn vặt, sau đó không hề ngoài ý muốn mà gặp được nam chủ thứ hai Vệ Tùng Ninh.

Vệ Tùng Ninh năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học, đang thực tập tại một văn phòng luật sư, cách thời gian y trở thành luật sư nổi tiếng còn hai năm. Vị nam chủ này xuất hiện tương đối sớm, thời gian chung đυ.ng với vai chính cũng nhiều, nhưng tình cảm với vai chính lại phát triển chậm nhất. Trong đó, y còn từng vì vai chính không hề nói tiếng nào đã nhận thân với họ Tư mà lãnh đạm với vai chính một thời gian, cho rằng cậu ta ngại bần ái phú, tìm được cha mẹ ruột giàu có liền quên đi cha nuôi nghèo khó.

Quan hệ chiến tranh lạnh đấy giằng co rất lâu, cho đến khi vai chính bị nguyên chủ hãm hại phải nhập viện vô tình đυ.ng phải Vệ Tùng Ninh, mới dần dần tốt hơn. Vệ Tùng Ninh cảm thấy bản thân hiểu lầm vai chính, thấy cậu ta ở với cha mẹ ruột mà cũng không tốt, hổ thẹn cộng thêm nhẹ dạ, liền đối tốt với cậu ta hơn trước đây. Cứ như vậy, tình cảm giữa hai người dần dần thâm sâu hơn, rốt cuộc sau một lần say rượu loạn tính mới xác định quan hệ tình nhân. Nhưng khi đó, vai chính "đơn thuần thiện lương" kỳ thực đã có hai người bạn trai Vi Trang và Hình Quan, còn lén lút phát triển với hai tên dự bị là Hách Tĩnh với Lỗ Thần.

Vòng quan hệ thật loạn, hơn nữa còn là say rượu loạn tính... Diệp Chi Châu một bên lật tư liệu, một bên nhìn hai em anh ngồi trong quán ăn sáng chếch đối diện, tâm tình có chút vi diệu. Hồn kỳ của Vệ Tùng Ninh này nói khó rút cũng khá là khó, vì dù sao hai người cũng có tình cảm hơn 10 năm rồi; mà nói không khó cũng dễ thật, chỉ cần tìm được điểm cắt hợp lý, tỉ như... Vệ Kiến Quốc.

Vệ Tùng Ninh vì hoàn cảnh gia đình không hề tốt, làm người rất hiếu thắng, ghét nhất là người ta xem thường cha mình. Điểm ấy ngày càng nghiêm trọng khi mẹ y qua đời, giờ đã tới tình trạng không cho phép người khác nói cha mình không tốt đến nửa câu. Y cùng vai chính có thể nhanh chóng hoà giải, cũng có một phần là tại vai chính lén lút hiếu thuận với Vệ Kiến Quốc sau khi nhận cha mẹ ruột.

Luôn lén lút hiếu thuận Vệ Kiến Quốc... Diệp Chi Châu sờ sờ cằm, chỉnh mũ trên đầu che đi mặt mình, vùi đầu ăn mì.

Vai chính hiện tại luôn cật lực mô phỏng theo phong cách của nguyên chủ, mà quần áo của nguyên chủ luôn vô cùng đắt, nhưng vai chính hiện tại là con trai của một giáo viên nghèo, cậu ta rốt cuộc là lấy tiền từ đâu đi mua quần áo đắt đỏ và đồng hồ đeo tay bản limited? Hơn nữa, hôm nay vai chính đi gặp Vệ Tùng Ninh, cố ý còn đổi hết đám quần áo đắt tiền đó, mặc quần bò áo sơ mi rất phổ thông, có thể thấy những món đồ đó không thể để Vệ Tùng Ninh thấy được.

Ăn xong liền lau miệng, cậu sờ sờ tóc Vệ Tư Hàn đã lấy được, tâm tư bay loạn.

Vệ Tư Hàn uống hết cốc sữa đậu nành, làm bộ lơ đãng nói: "Anh, đợt nghỉ này anh có về nhà không? Công việc của anh có bận lắm hay không?"

"Bận cũng phải dành thời gian về thăm ba." Vệ Tùng Ninh cười liếc mắt nhìn cậu ta, tâm tình tốt nói: "Yên tâm, sẽ không để em về nhà một mình. Tiền thưởng tháng này vừa vặn đã có, đi mua quần áo cho em thôi."

"Không cần, quần áo của em cũng đủ mặc, tiền thưởng anh cứ giữ lại mua đồ ăn ngon cho ba đi." Vệ Tư Hàn ngoan ngoãn tri kỉ nói, đột nhiên cau mày khổ não nói: "Thế nhưng, em tìm được công việc làm thêm, sợ rằng mấy ngày đó em phải đi làm. Làm sao bây giờ, em cũng muốn về thăm ba."

Vệ Tùng Ninh nghe vậy cau mày: "Mới kỳ đầu tiên sao em lại làm thêm? Trước em cần phải thích ứng được cuộc sống đại học đã."

Vệ Tư Hàn ỉu xìu cúi đầu: "Em chỉ là sợ ba quá cực khổ, muốn tự mình kiếm phí sinh hoạt..."

"Em đó, quá hiếu thuận rồi..." Vệ Tùng Ninh mềm lòng, giơ tay sờ sờ đầu cậu ta, thở dài: "Vậy em cố gắng tranh thủ trong mấy ngày nghỉ về nhà một chuyến. Lần đầu tiên em xa nhà, ba rất lo lắng cho em. Nếu thật sự không thể về được... sớm nói cho anh biết, được không?"

Nhận được đáp án mình mong muốn, Vệ Tư Hàn vội vàng dùng lực gật đầu, thoạt nhìn vô cùng ngoan.

Diệp Chi Châu đang dùng tinh thần lực nghe lén, hơi nhíu mày. Làm thêm? Việc làm thêm của vai chính rõ ràng phải hai tháng sau khi khai giảng mới bắt đầu làm, hiện tại vì sao muốn nói dối?Cậu liền lật tư liệu nguyên tác tới tuyến thời gian này, nhìn kỹ một chút. Ngày nghỉ năm nay cũng không có gì đặc biệt, cũng không có điểm mấu chốt nội dung nguyên tác, nếu có gì đặc thù thì cũng chỉ có một chuyện, đó chính là mấy ngày đầu trong đợt nghỉ này Tư Hữu Càn không có ở nhà, chạy đi một mình tới sơn trang tiếp đón khách hàng.

Đóng tư liệu, cậu cau mày trầm tư. Lẽ nào, cậu hoài nghi sai rồi? Chuyện đĩa nhạc không phải là Tư Việt để lộ, mà là Tư Hữu Càn? Chẳng trách, cậu cứ cảm thấy nguyên tác có điểm không thông, nếu như người Vệ Tư Hàn liên lạc là Tư Hữu Càn... Nên là, Tư Hữu Càn từ sớm đã biết tồn tại của cậu ta? Nhưng tại sao gã không trực tiếp nhận con trai về, trái lại còn muốn con trai ruột chạy tới bên hàng nhái, diễn kịch làm chuông nhắc nhở?

Quá kỳ quái! Như thể cố ý mượn tay bản thân đem thân thế Tư Hàn chọc ra vậy... Từ đã, mượn tay mình?

Bóng đèn trong đầu cậu bật sáng, cậu bật dậy ngồi thẳng lưng. Tại sao muốn mượn tay mình? Trong đấy có ý nghĩa đặc biệt gì sao? Trong đầu nhanh chóng điểm qua khuôn mặt mấy người Tư gia, cuối cùng chậm rãi dừng trên người Chung Mẫn.

Khi hai anh em bên kia ăn điểm tâm xong và đi tới trạm tàu điện ngầm, cậu do dự một chút, chưa đi lên cùng, mà là bắt taxi tới chỗ Vi Trang.

Thám tử thì không có ngày nghỉ, cho nên lúc Diệp Chi Châu tới, hình tượng của Vi Trang chính là mệt nhọc quá độ thành du hồn."Anh sao dằn vặt bản thân thành ra thế này?"

Vi Trang ủ rũ liếc cậu một cái, nằm úp sấp trên bàn: "Cậu đi đi, bây giờ nhìn cậu tôi liền thấy đau đầu, không biết có nên thu tiền của cậu hay không..."Diệp Chi Châu trong lòng hơi thương cảm, giọng nói không tự chủ được hạ thấp: "Kỳ thực hôm nay tôi tới, là có hai việc muốn uỷ thác cho anh..."

Vi Trang như xác chết vùng dậy, giật tóc: "Làm sao còn có nữa? Việc cậu uỷ thác cái sau còn phiền hơn cái trước, tôi không muốn đi nhìn bí sử của nhà người ta đâu, cảm giác bản thân sắp bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu. Đại Bảo à, tôi vạn cậu, bỏ qua cho tôi đi! Cậu biết không, lần trước giúp cậu điều tra tư liệu đã bị một đồng nghiệp theo dõi rồi, gần đây rất thê thảm rồi, vì không muốn hù đến cậu nên không có nói ra, kết quả cậu còn tới hù tôi. Chúng ta có còn làm bạn được nữa không? Được không?"

Một nhóm người khác? Là ai? Thế nhưng, cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thân phận Vệ Tư Hàn vô cùng khả nghi. Đem tóc trong túi đẩy ra trước mặt Vi Trang, cậu trịnh trọng nói: "Đây là tóc của Vệ Tư Hàn, bạn cùng phòng của tôi. Tôi hoài nghi cậu ta là con trai của ba tôi, anh giúp tôi xét nghiệm DNA của họ."

Vi Trang kinh hãi: "Vệ Tư Hàn? Bạn cùng phòng? Cái tên này... Cho nên, tung tích đứa con trai ruột của ba mẹ cậu mà tôi chết sống không tra ra được, cậu tự mình gặp được?"

Cậu lắc đầu, lấy mẫu tóc của Chung Mẫn đưa ra: "Đây là tóc của mẹ mà tôi lấy từ trên lược sau khi gặp được Vệ Tư Hàn. Vì lý do an toàn, nhờ anh làm luôn giám định của mẹ tôi và Vệ Tư Hàn."

Vi Trang nhạy cảm phát hiện ra hàm nghĩa trong lời của cậu, cau mày hỏi: "Cậu cảm thấy Vệ Tư Hàn kia là con trai của ba cậu, nhưng lại không phải con trai của mẹ cậu? Cũng có khả năng, cậu ta không phải là đứa nhỏ mất tích năm đó, mà là con riêng của ba cậu... Vậy sao lại đặt tên là thế?"

"Chuyện này tôi cũng nghi ngờ." Cậu có chút khó nói: "Lúc ban đầu tôi cũng chú ý tới cái tên của cậu ta, sau đó... Cũng không biết có phải tôi cảm giác sai hay không, tôi luôn cảm thấy cậu ta bắt chước phong cách ăn mặc của tôi, hơn nữa còn ở trước mặt tôi nói những lời khó giải thích, như thể nhắc nhở tôi hoài nghi thân phận mình." Đem chuyện phát sinh trong khoản thời gian này kể lại một lần, cậu tiếp tục nói: "Hành vi của cậu ta thật sự quá khả nghi, tôi trái lại cảm thấy cậu ta không phải là Tư Hàn mất tích năm đó, hơn nữa cậu ta lớn lên không giống mẹ tôi..."

Đại não Vi Trang nhanh chóng vận chuyển, liên hệ với tư liệu anh tra ra được gần đây nhất, cả kinh thốt lên: "Tôi liền đi tìm người làm hai phần giám định này, nhanh nhất là hai ngày nữa sẽ có kết quả." Nói rồi liền đem hai bản mẫu tóc cẩn thận thu hồi, trực tiếp mở cửa chạy mất.

Diệp Chi Châu không kịp ngăn cản, giật giật khoé miệng: "Nhưng tôi còn chưa có đưa mẫu tóc của Tư Hữu Càn mà..."

Hai ngày sau, kết quả giám định đã có, Vệ Tư Hàn đúng là con của Tư Hữu Càn, nhưng lại không hề có quan hệ máu mủ gì với Chung Mẫn. Vốn tưởng rằng là ly miêu tráo Thái tử, sau đó Thái tử trở về, hoá ra là Thái tử giả muốn làm Thái tử thật, tuỳ thời đánh đuổi ly miêu.

Tam quan Vi Trang vỡ vụn rơi đầy đất, giao tư liệu cho Diệp Chi Châu, khϊếp sợ nhìn cậu không hề ngạc nhiên mà nhìn tư liệu, ngay trước mặt anh gọi điện cho Tư Việt, trực tiếp dội bom: "Anh à, em không phải em trai ruột của anh." Sau đó không chờ đối phương trả lời, tiếp tục: "Em đã tìm được em trai của anh, nhưng cũng không phải là em trai ruột nguyên bản kia. Em hiện tại đang ở văn phòng thám tử Vi Trang, anh tới đón em, em nghĩ chúng ta có chuyện cần phải nói." Dứt khoát cúp điện thoại luôn.

Vi Trang trợn mắt há mỏ: "Cậu... cậu bảo anh trai cậu tới đây đón cậu?"

"Đúng vậy a!" Diệp Chi Châu trả lời rất đương nhiên: "Anh ấy có xe."

Vi Trang chột dạ: "Vậy... cậu ở chỗ này chờ anh cậu, tôi... tôi có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến."

"Không cần." Diệp Chi Châu liếc liếc mắt, cố ý ép giọng xuống thật trầm: "Lần trước tới đây, lúc anh thả điện thoại xuống ghế salon, tôi đúng lúc nhìn thấy được, anh là bạn thân của anh trai đúng không?"

"Không phải!" Vi Trang nhảy dựng, sau đó cẩn thận sáp qua, vẻ mặt xin lỗi: "Được rồi, tôi và anh cậu quen nhau lúc du học nước ngoài, có đến mấy năm... Xin lỗi nha, tôi cũng không phải cố ý giấu cậu."

"Không sao, tôi tha thứ cho anh." Cậu ngửa đầu vô tội nhìn anh ta, chọt chọt ngón tay: "Chỉ cần anh lại chiết khấu cho tôi là được."

"Không được!"

Chờ lúc Tư Việt cau mày lạnh mắt bước vào văn phòng của bạn tốt, nhìn thấy hình ảnh Diệp Chi Châu và Vi Trang đang cò kè mặc cả, thoạt nhìn vô cùng hài hoà. Anh dừng bước, chân mày nhíu chặt hơn, lạnh lùng mở miệng: "Chuyện vừa mới nói trong điện thoại, hai người ai tới giải thích cho tôi?"

Nửa tiếng sau, ba người bước vào một quán cơm, ngồi ở phòng ăn mang tính bảo mật tốt nhất lại vắng vẻ nhất. Diệp Chi Châu đặt hai bản giám định DNA và tư liệu của Vệ Tư Hàn, thấp giọng nói: "Tư liệu ở chỗ này, chính anh tự xem đi. Còn có, những năm vừa qua chiếm dụng thân phận em trai anh, hết sức xin lỗi."

Tư Việt ngẩn người vài giây mới cầm tư liệu lên xem, sau khi xem xong thì nghiêng đầu, ánh mắt không rõ nhìn Diệp Chi Châu, một lúc lâu sau mới đột nhiên thở dài: "Anh vẫn cho là... em mới là con riêng của ba."

Diệp Chi Châu và Vi Trang đồng thời kinh hãi, trăm miệng một lời nói: "Anh nói là có ý gì?"

"Thời điểm phát sinh chuyện bắt cóc, anh đã 10 tuổi, em trai bị thay đổi làm sao anh không phát hiện được, dù cho đã cách nhau một năm." Tư Việt trong mắt loé lên một tia sầu não, tự rót cho mình một chén trà, dùng khói mờ che đi biểu tình: "Chuyện ba có con riêng anh vẫn luôn biết, nhưng tính cách của mẹ quá nhu nhược, anh không dám nói. Sau đó, chuyện bắt cóc phát sinh, em thay Tiểu Hàn bước vào nhà chúng ta, anh liền nghĩ em là đứa con riêng của ba."

Trong đó còn có ẩn tình này... Diệp Chi Châu có chút mơ hồ.

"Đoạn thời gian đó, tinh thần mẹ rất kém." Tư Việt hơi xoay chén trà, giọng nói rơi vào mờ mịt trong hồi ức: "Anh tuy rằng hận em chiếm dụng thân phận em trai, nhưng lo lắng bệnh tình của mẹ, anh lựa chọn giả ngu, sau khi mất em trai anh cũng không muốn mất thêm mẹ. Sau đó, anh nhịn không được chạy đi hỏi ba, ba rất kinh ngạc, cũng rất nhanh thừa nhận suy đoán của anh, cũng nói đem em về là để động viên tinh thần của mẹ, còn ba vẫn luôn tìm tung tích Tiểu Hàn, chờ tìm được Tiểu Hàn thì đuổi em đi. Chỉ là anh không nghĩ tới, tìm kiếm lại tìm hơn 10 năm."

"Ba cậu sao lại nói thế a?" Vi Trang trợn to mắt: "Ba cậu thật đáng ghét!"

"Tôi đã bị lừa." Tư Việt đặt chén trà xuống, âm u thương tâm trong mắt rất nhanh thu hồi lại, biến thành người lạnh lẽo cứng rắn không nhìn ra tâm tình như trước: "Không nghĩ tới, tôi sẽ bị cha ruột của mình lừa dối. Vệ Tư Hàn này, tôi chắc chắn sẽ không để nó bước vào nhà họ Tư." Nói rồi nhìn Diệp Chi Châu, ánh mắt lần đầu tiên mang theo một tia ôn nhu: "Kỳ thực em rất tốt, mặc dù có chút tuỳ hứng, nhưng mẹ rất yêu quý em. Những năm vừa rồi... xin lỗi."

"Không có gì, em có thể hiểu được." Con trong giá thú có thể yêu quý được con ngoài giá thú còn giả mạo thân phận mới là lạ.

"Cho nên..." Tư Việt hơi do dự, cư nhiên chủ động làm ra hành động kinh thiên là sờ đầu cậu, hỏi: "Em là ai? Ba năm đó vì sao lại đem em về? Hơn nữa, vẻ ngoài của em giống Tiểu Hàn vậy?"

"Tên thật của em là Tần Bảo." Diệp Chi Châu cũng không có né tránh tay của anh, nhìn Tư Việt hiện tại là chiến hữu của mình, vẫn không nên kí©h thí©ɧ người ta là hơn: "Kỳ thực, em cũng có thể coi là em trai anh. Mẹ ruột của em gọi là Chung Đông, là dì của anh."

Tư Việt hốt hoảng trong nháy mắt, nghiêng người ôm lấy cậu: "Hoá ra em chính là em họ mà mẹ tìm kiếm bấy lâu này... Xin lỗi, còn có, cảm ơn em." Nhiều năm cố chấp nhận định một cái gọi là chân tướng, tự mình bài xích chán ghét một đứa nhỏ vô tội, anh rốt cuộc là đã nghĩ sai.

Làm rõ được thân phận Vệ Tư Hàn, sự tình phảng phất tìm ra được đầu mối, tuỳ tiện kéo một cái liền lôi ra được một đống chuyện, Vi Trang lại bắt đầu bận sấp mặt, Diệp Chi Châu cũng tiếp tục tìm manh mối trong tư liệu hệ thống.

Con riêng dù sao cũng không phải đùng một cái là có, cậu hiện tại đối với kẻ thứ ba chưa từng xuất hiện kia khá là tò mò.

.........