Một tuần, quá nhanh cũng quá trùng hợp.
Sau khi con trai mất tích, vợ cũng phải nhập viện, Tư Hữu Càn lại còn có tâm trạng bay tới thành phố S tham gia hoạt động công ích của công ty? Còn trùng hợp phát hiện Tần Bảo? Chỉ có kẻ ngu mới tin đó là trùng hợp!
Điểm đáng ngờ lớn như vậy mà giờ cậu mới phát hiện, nếu không phải lần này đột nhiên mơ thấy ký ức nguyên chủ... Cậu xoa xoa cái trán, trong mắt loé lên tia nghi hoặc. Kỳ quái, trước khi mơ thấy ký ức nguyên chủ cậu còn thấy gì đó, làm sao lại không nghĩ ra được...
Mấy ngày sau, cậu có ý thức trước khi đi ngủ dùng tinh thần lực tra xét ký ức tuổi thơ bị phong ấn của nguyên chủ. Gặp phải tai nạn xe liền không thể trở về nhà, cô nhi viện hoang vu hẻo lánh, ông viện trưởng cay nghiệt, gian phòng bẩn thỉu tối đen, tối mùa đông lạnh đến mức không thể ngủ được... Đột nhiên, một chiếc ô tô xa hoa xuất hiện trước cửa cô nhi viện, và ánh mắt lạnh lùng của Tư Hữu Càn từ trong cửa xe.
Cậu mở mắt ra, ánh nắng sớm rực rỡ trải trong căn phòng, khiến người ta rơi vào ảo giác ấm áp an nhàn. Vén chăn đứng dậy, cậu đi tới trước cửa sổ mở nửa bên rèm ra, híp mắt nhìn Tư Hữu Càn đang ôn hoà chia tay với Chung Mẫn.
Người đàn ông này che giấu Chung Mẫn làm những việc này, đến cùng là có mục đích gì?
Đại khái là nhận ra được cậu đang đánh giá, Tư Hữu Càn đột nhiên giương mắt sắc bén nhìn lại. Diệp Chi Châu cả kinh, lập tức nở nụ cười, thân mật phất phất tay với ông ta. Tư Hữu Càn nhíu nhíu mày, ánh mắt hoà hoãn, lãnh đạm gật gật đầu xem như đáp lại. Chung Mẫn chú ý tới ánh mắt Tư Hữu Càn, thuận thế nghiêng người nhìn lại, thấy con trai nhỏ của mình mặc áo ngủ đứng ở cửa sổ tầng hai, cười cười phất tay, yêu thương trong mắt dường như muốn nhấn chìm người khác.
Một người trong mắt lẫn vẻ mặt đều là yêu thương con nhỏ, người còn lại chỉ có lãnh đạm, thật là một đôi "cha mẹ" kỳ quái.
Cậu cười với Chung Mẫn, sau đó đưa mắt nhìn Tư Hữu Càn lên xe rời đi, sờ sờ miếng pha lê lạnh lẽo trên cửa số sát đất.
Cũng đến lúc tới thành phố S nhìn một cái.
Đại trinh thám Vi Trang trong nguyên tác chỉ tốn một tuần liền tra ra quá khứ của Tư Hàn, hiệu suất lần này lại thong thả hiếm thấy, cũng may Diệp Chi Châu cũng không vội, cũng không thật sự hy vọng anh ta có thể tra ra cái gì. Cậu tìm đến anh ta cũng chỉ là hy vọng có thể thông qua anh ta, khiến cho Tư Việt hoài nghi động tác của cậu, cộng thêm xoát một chút hảo cảm của đại trinh thám, nếu như có thể liền xoát thêm ấn tượng mặt trái về Tư Hàn nữa.
Cúp máy của Vi Trang, cậu chào Chung Mẫn đang lo lắng đầy mặt, ngồi xe taxi tới sân bay. Hiện tại là hè, học sinh đi du lịch bên ngoài ở đâu cũng có, cậu cũng chỉ là một học sinh không hề nổi bật trong đám đông.
Đến thành phố S, cậu không có lập tức tới cô nhi viện mà nguyên chủ từng ở, mà đi tới địa chỉ cũ vợ chồng Chung Đông từng cư trú. Tiểu khu cũ kĩ trong quá khứ nay đã biến thành trung tâm thương mại sầm uất náo nhiệt, cậu bước vào đó, tiện tay mua trong cửa hàng trẻ em một chiếc chuông nhỏ, đi dạo lung tung không mục đích.
Chung Đông là bị lạc người thân chừng 10 năm, lúc đó bà mới chỉ 11 tuổi, cũng là một đứa nhỏ nhìn đáng yêu, suýt chút nữa bị bọn buôn người lừa bán. Sau đó, may mắn bà được một đôi vợ chồng nước ngoài thu dưỡng, đưa ra nước ngoài mới bình an lớn lên. 9 năm sau, đôi cha mẹ nuôi của bà qua đời, Chung Đông khi đó đã thành niên, lo liệu hậu sự của cha mẹ nuôi xong liền men theo ký ức trở về quốc nội, làm một giáo viên tiếng Anh trong trường trung học ở thành phố S, gặp được Tần Trấn Nghiệp, viện trưởng cô nhi viện lớn hơn bà 3 tuổi.
Một năm sau, hai người kết hôn, ba năm sau thu dưỡng một đứa con lai chỉ có thể nói tiếng Anh đột nhiên xuất hiện ở cửa cô nhi viện, 5 năm sau thì có được con trai của mình, đặt tên là Tần Bảo. Tần Bảo được 4, 5 tháng, cha mẹ đứa con lai tìm đến, đưa đứa nhỏ đi, không quá mấy tháng sau thì hai vợ chồng gặp tai nạn ở siêu thị. Kỳ quái là, Tần Trấn Nghiệp sau khi chết, con trai ông là Tần Bảo lại không được đưa vào cô nhi viện nhà mình, lại trực tiếp bị đưa đến cô nhi viện hẻo lánh ở ngoại thành.
Có vấn đề, Tư Hữu Càn rốt cuộc đóng vai gì ở trong chuyện đó?
Bất tri bất giác đi tới trước cửa rạp chiếu phim, cậu thu hồi tâm tư, thấy thời gian còn sớm, liền tuỳ tiện mua tấm vé, vào rạp xem phim.
Tần Mạc đi ngang qua cửa rạp chiếu phim, ánh mắt đảo qua chiếc chuông nhỏ trên quầy, bước chân dừng lại, xoay người đi tới, nhẹ nhàng cầm chuông lên lắc lắc.
Tiếng vang nặng nề, dày đặc lại nhỏ vụn, không giống như âm thanh lanh lảnh trong trí nhớ. Hắn đặt chiếc chuông xuống, đôi con ngươi xanh sẫm thâm thuý nhuộm lên màu ảm đạm, suy tư một chút, lại cầm chuông lên, nhìn nhân viên sau quầy đang ngu ngơ nhìn hắn, lễ phép hỏi: "Cái này, là của mọi người sao?"
Rõ ràng là tiếng phổ thông, không hề phù hợp với hình tượng tóc vàng mắt xanh của hắn.
Nhân viên công tác đang cố nhớ lại ngữ pháp tiếng Anh bị hắn làm choáng, vội vã lắc đầu: "Không phải, hẳn là có vị khách để quên ở đây."
Hắn gật gật đầu, từ trong túi áo lấy ra ví tiền, rút tờ tiền giấy giá trị lớn nhất đặt trên quầy, lắc lắc chuông nhỏ: "Cái này tôi mua, thay tôi nói lời xin lỗi tới vị khách kia." Dứt lời liền quay người đi, hoàn toàn không cho nhân viên công tác có cơ hội cự tuyệt.
Nhân viên nhìn tờ tiền có giá trị đủ để mua mấy cái chuông như thế, lại nhìn bóng lưng cao lớn sắp biến mất, mãi sau mới cao giọng ngăn cản: "Ôi chao, anh ơi anh không thể làm như vậy được, hơn nữa tiền này cũng nhiều lắm! Anh ơi! Anh gì ơi, dừng lại đi đã!"
Bóng lưng biến mất, nhân viên công tác cũng không hô nữa, cảm thấy dở khóc dở cười. Vị khách nước ngoài này sao có thể kì quái như vậy? Nói chuyện thì lễ phép, nhưng việc làm lại không giảng đạo lý gì cả.
Xem phim xong, Diệp Chi Châu đi ra, phát hiện chuông nhỏ của cậu đã mất, lại còn thu hoạch về một tờ tiền giấy. Bộ phim tiếp theo sắp mở màn, nhân viên công tác bận rộn không có thời gian giải thích, chỉ đơn giản nói tình huống cho cậu rồi vội vã rời đi.
... Chắc là người nào đó mua về cho con chơi đi. Cậu buồn cười nhét tiền vào người, rời khỏi rạp chiếu phim, đi đúng hướng của Tần Mạc.
Buổi tối, sau khi trở lại khách sạn, cậu trước hết tìm hiểu thông tin cô nhi viện lúc nhỏ nguyên chủ từng ở, chuẩn bị đầy đủ rồi cải trang một chút, trưa ngày hôm sau dùng thân phận học sinh tốt bụng tới cô nhi viện.
Viện trưởng xưa kia cay nghiệt nay cũng đã già rồi, cũng béo hơn, biến thành ông lão tốt tính hay cười. Ông nhiệt tình đón Diệp Chi Châu vào, cảm khái: "Trẻ con bây giờ đều rất thiện lương. Hai hôm trước, đã có một làn sóng làm việc nghĩa, hôm nay cậu còn mang tới nhiều đồ chơi như vậy, bọn nhỏ ở đây chắc sẽ vui lắm."
"Có thể giúp các em vui là tốt rồi." Cậu khách sáo hàn huyên, tinh thần lực từ từ đi ra thăm dò, vây lấy đại não viện trưởng, sau khi ông ngồi xuống thì nhìn thẳng vào hai mắt ông, trong giọng nói thấm theo tinh thần lực: "Viện trưởng, tôi nhớ cô nhi viện trước đây rất cũ nát, bây giờ có thể coi là đã hoàn toàn biến dạng rồi, chắc có không ít người hảo tâm giúp đỡ."
Biểu tình ông ta trống rỗng trong nháy mắt, sau đó cười trả lời: "Quả thật là có người hảo tâm. Cô nhi viện chúng tôi có thể biến thành như bây giờ, hoàn toàn là dựa vào một vị quý nhân từng gặp 10 năm trước đã thường xuyên giúp đỡ. Nhờ phúc của ngài ấy,