Chương 50

Thu hồi đao gió, Trọng Gia Thu móc một ống thuốc chích vào tay, ánh mắt chăm chú nhìn hai bóng lưng dần đi xa, sung sướиɠ cong môi.

Cần gì biết là người nào, bắt về toàn bộ không phải là được rồi sao?

Hôm sau, Nguỵ Húc ngay sáng sớm liền chạy tới tìm Diệp Chi Châu, thái độ quá mức tích cực, mà vừa vặn cậu vừa thức giấc, đang chuẩn bị đạp Trọng Gia Thu nửa đêm bò giường của cậu.

Tình cảnh có chút lúng túng.

Trọng Gia Thu trực tiếp quăng đao gió chào hỏi: "Cô giáo mầm non của cậu không dạy phải gõ cửa trước khi vào hả?"

Nguỵ Húc nghiêng người tránh thoát, ánh mắt đảo qua cổ áo bị mở của Diệp Chi Châu, không được tự nhiên dời ánh mắt, nghiêm mặt nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi khi vào phòng Tiểu Thần chưa từng phải gõ cửa, Tiểu Thần cũng chưa từng yêu cầu."

Trọng Gia Thu mỗi khi thức giấc tâm tình đều khó chịu, con ngươi cũng đổi thành màu vàng lợt: "Từ hôm nay trở đi, em ấy sẽ yêu cầu."

Diệp Chi Châu lúc mới dậy cũng không tốt tính chút nào, trực tiếp nhét cho hắn một viên thuốc, nhìn Nguỵ Húc âm trầm lý sự: "Anh đến rồi a, thật đúng lúc, Phương Vân Khải xảy ra chút vấn đề. Anh đi giúp bọn Nghiêm Chính một tay, đưa người tới viện nghiên cứu đi."

Nguỵ Húc cau mày: "Chuyện gì đã xảy ra?"

"Không có chuyện gì, chỉ là hơi bị bổ quá, cần phải làm một cái kiểm tra nhỏ. Viện nghiên cứu của Trọng Gia Thu máy móc đầy đủ, kết quả rất nhanh sẽ có." Diệp Chi Châu nhìn anh từ trên xuống dưới, hỏi: "Nước linh tuyền của Hứa Dịch, anh uống chưa?"

Nguỵ Húc gật đầu, hơi nghi hoặc: "Em hỏi cái này làm gì?"

"Không làm gì." Cậu nhanh chóng lại gần, thừa dịp Nguỵ Húc không phòng bị liền nhét một viên Thập Toàn Đại Bổ hoàn vào, mỉm cười: "Tốt rồi, hiện tại anh có thể đi làm bạn với Phương Vân Khải."

Trọng Gia Thu hết sức bất mãn kéo tay cậu nắm chặt, lạnh lùng liếc Nguỵ Húc: "Không cho chạm vào cậu ta."

Diệp Chi Châu trợn mắt, Nguỵ Húc muốn nói gì đó, lại bị luồng khí nóng trong cơ thể bốc lên tận cổ họng, không nhịn được bịt miệng lại. Hít sâu một ngụm khí lạnh, anh gian nan hỏi: "Tiểu Thần, em cho anh ăn cái gì?"

"Thứ tốt để cứu mạng." Diệp Chi Châu vỗ bả vai anh, vẫy tay với Lương Bình vẫn chờ ở ngoài cửa: "Vác theo anh ta, chúng ta đi!"

Mọi người lặng yên không tiếng động xuyên qua cửa thứ ba vào sáng sớm, đi thẳng đến viện nghiên cứu.

Bên trong phòng thí nghiệm số 1, thiết bị mới đưa về bắt đầu hoạt động. Trọng Gia Thu gọi trợ thủ tới chích lấy máu của Nguỵ Húc và Phương Vân Khải, sau đó đưa hai người tới phòng kiểm tra. Diệp Chi Châu để Nghiêm Chính và Lương Bình đi theo, mình thì theo sát bên cạnh Trọng Gia Thu, nhìn bản mẫu máu trong tay hắn hỏi: "Anh nói anh có thể ngửi thấy máu của họ có điểm không đúng, có thật không?"

"Là thật." Trọng Gia Thu gật đầu, đem bản mẫu đặt vào thiết bị tiến hành phân tích, vừa ghi chép dữ liệu vừa trả lời: "Đặc biệt thối, rất giống mùi vị tối qua anh ngửi thấy được. Hôm qua, vốn dĩ anh muốn tóm người kia về nghiên cứu một chút, nhưng lại không nghĩ người kia đột nhiên biến mất. Anh không thể làm gì khác, ngoại trừ túm đồng bạn của người kia về."

"Mùi vị ngửi được tối hôm qua?" Diệp Chi Châu bị hắn làm sửng sốt: "Hôm qua anh làm gì a?"

Trọng Gia Thu nghi hoặc nhìn lại cậu: "Anh không nói với em sao?"

Diệp Chi Châu thưởng cho hắn ánh nhìn sắc lẻm.

"Ồ, đúng rồi, lúc anh đến em đã ngủ, nhìn đặc biệt là đáng yêu, anh không nhịn được mà ngắm em đến nửa đêm." Trọng Gia Thu ghi chép kết quả dữ liệu xong, nghiêng người ôm cậu: "Tiểu Thần rất đáng yêu, anh rất rất muốn lột sạch em ra."

Diệp Chi Châu trả lại hắn một nắm đấm.

Một phen anh tránh em đánh, Trọng Gia Thu rốt cuộc cũng nói chuyện chính, đem chuyện tối qua làm sao ngửi được mùi thối kia nói ra, làm sao muốn bắt nhưng người kia lại biến mất, hắn cơ trí bắt đi đồng bạn của người kia, sau đó tổng kết lại: "Chưa bắt được người không phải vì anh không đủ mạnh, mà là trên người người kia có điểm quái lạ."

Diệp Chi Châu nghe xong, cơ bản đã xác định được người mà hắn nói là Hứa Dịch, hơi cúi đầu trầm tư. Trọng Gia Thu có thể ngửi thấy mùi thối trên người vai chính, như vậy chắc chắn nước linh tuyền kia có vấn đề. Trong nguyên tác, Trọng Gia Thu là nhìn thấy kẻ phản bội tiểu đội đưa tới nước linh tuyền của Hứa Dịch mới cảm thấy hứng thú với y, mà tên phản bội kia... Cậu mở lại tư liệu hệ thống, sau đó nhăn lại lông mày. Kẻ phản bội lại là Vương Cương. Nhìn thái độ của gã đối với Hứa Dịch ngày hôm qua, hành vi phản bội trong nguyên tác thật sự quá mức khả nghi. Hơn nữa, sau khi vai chính được nhóm nam chủ cứu ra, lại nhanh chóng tha thứ cho kẻ phản bội. Lúc đầu, khi cậu nhìn đến đoạn này, trong lòng đã điên cuồng phun tào với tính cách thiết định "thiên lương không so đo" của vai chính, bây giờ nhìn lại, quả thực khả nghi vô cùng.

Không nhịn được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ôn nhã tuấn dật của Trọng Gia Thu, cẩn thận sờ sờ khoé mắt hắn. Linh tuyền của vai chính cần thi thể tang thi đặc thù để thăng cấp, mà Trọng Gia Thu hiện tại lại là nửa người nửa thi độc nhất vô nhị, nếu như hành