Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 49

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lật tư liệu về đoạn ban đầu khi vai chính thức tỉnh dị năng không gian, Diệp Chi Châu từng câu từng chữ đọc kỹ lại, nhịn không được sờ hình xăm nhỏ trên cổ tay.

Dị năng không gian của vai chính cũng không phải là thức tỉnh đồng thời với dị năng hệ Chữa trị, mà là sau đó chừng nửa tháng, sau một lần ra ngoài thu thập vật tư đột nhiên có được. Đoạn này trong nguyên tác miêu tả hết sức hàm hồ, có thể xem như sơ lược, nhưng cậu chú ý tới mấy từ "sốt cao", "suýt chút nữa bị cắn", "hấp thu một khối tinh hạch cao cấp" với "mắt thấy đồng bạn bị cắn". Nhìn qua thì có vẻ như vai chính rơi vào tuyệt cảnh, bị ép ra tiềm lực cơ thể, nhưng tinh tế cân nhắc một chút thì thấy vấn đề lớn.

Đầu tiên là "suýt chút nữa bị cắn" rồi "sốt cao", con người sau khi bị tang thi cắn, bệnh trạng đầu tiên là nhiệt độ chợt cao chợt thấp. Sau khi sốt cao thì "hấp thu một khối tinh hạch cao cấp", hấp thu tinh hạch để bổ sung dị năng bị khô kiệt, có thể vai chính lúc đó cơ bản là không dùng nhiều dị năng, hành động này sẽ không quá mức dư thừa. Cuối cùng chính là "mắt thấy đồng bạn bị cắn", nơi này vấn đề nằm ở chỗ, tại sao lúc Khâu Tương Vũ trùng hợp đi ngang qua cứu được vai chính, đồng bạn kia liền không đề cập tới nữa, hai người rõ ràng là bị vây cùng một chỗ, hơn nữa

đồng bạn kia bị cắn cách đó không lâu, vẫn còn duy trì bộ dáng con người bình thường, trong vòng tang thi đang lí ra rất khiến người chú ý mới đúng.

Vai chính sau khi được cứu thì sốt cao, nửa đêm mơ mơ màng màng thì tiến vào không gian, lúc đó chỉ uống một chút linh tuyền, hôm sau nhiệt độ liền hạ xuống, tỉnh táo thì thấy trong đầu lòi ra một cái không gian. Sau, không gian chậm rãi thăng cấp, linh tuyền cũng mở rộng ra, vai chính uống linh tuyền càng ngày càng nhiều, hiệu quả tẩy kinh phạt tuỷ cũng xuất hiện, sau đó trong không gian xuất hiện một khối linh điền...

Tiếp tục lật tư liệu, cậu xem vài đoạn dị năng không gian thăng cấp của vai chính, nhìn kỹ thì phát hiện, mỗi lần không gian thăng cấp đều là sau khi nhóm nam chủ cùng tang thi nảy sinh ác chiến. Vai chính ở trong tiểu đội là làm công tác hậu cần, nhiệm vụ thu thập chiến lợi phẩm do y phụ trách, nhóm nam chủ từng đau lòng cho y, không muốn y làm chuyện đó, nhưng đều bị lý do "muốn cống hiến cho đội ngũ", "không muốn trở nên vô dụng", "các anh có phải là ghét bỏ em", "em không phải chim hoàng yến" linh tinh để cự tuyệt. Mà chiến lợi phẩm trên người tang thi, chỉ có tinh hạch và... thi thể mục nát sau khi bị móc đi tinh hạch.

Bởi vì nguyên nhân bệnh độc, thân thể tang thi sẽ xuất hiện tình trạng biến dị khác nhau, da dẻ mang tính ăn mòn, xương cốt trở nên cứng như sắt, tang thi cao cấp một chút thì có thể một lần nữa sinh ra da thịt hoàn hảo, không khác gì con người bình thường. Một số người sống sót trong căn cứ sẽ đi săn loại tang thi đó để trao đổi với viện cứu, Nguỵ Húc từng có một lần dặn vai chính đem thi thể hoàn hảo của tang thi thu về, nói là muốn giao cho viện nghiên cứu thành phố B để thực nghiệm, nhưng vai chính dùng lý do quá mức buồn nôn để cự tuyệt. Nguỵ Húc muốn một mình đem thi thể bản mẫu mang đi, lại phát hiện không thấy bộ thi thể kia...

Thi thể biến mất không thể giải thích được, không gian thăng cấp, đột nhiên xuất hiện linh điền... Cậu che miệng, cảm thấy nước chua trào lên họng. Nếu suy đoán của cậu là đúng, thứ trong không gian kia không phải linh tuyền hay linh điền gì cả, mà là bãi tha ma cô đọng bởi bệnh độc và được nuôi dưỡng bằng tang thi. Thật quá mức kinh khủng, cậu cảm thấy bản thân đang xem một bộ phim kinh dị.

Trong nguyên tác, đám nam chủ đều từng uống nước linh tuyền, còn có đám đội viên được vai chính cứu và đám nguỵ thiên tài cùng nghiên cứu vaccine phòng bệnh của Trọng Gia Thu. Một lũ ngu như bò!

Cửa phòng nghỉ ngơi đã ngay ở trước mắt, Diệp Chi Châu phi như bay vào làm ổ trên sofa, từ trong không gian lấy ra một trái táo siêu cấp lớn, vùi đầu cuồng gặm. Trong đầu đều là hình ảnh đáng sợ, cậu cần dùng đồ ngọt để giải thoát bản thân.

Trọng Gia Thu mặt ngưng trọng đi tới, thấy cậu ăn như quỷ chết đói đầu thai, tâm tình nặng nề có chút tốt hơn, ngồi xuống ôm lấy cậu, tựa lên đầu cậu ngửi ngửi: "Chính là nhìn em ăn rất ngon, nhưng anh lại ngửi thấy mùi chua xót. Còn tốt, hương vị trên người em rất dễ chịu, anh rất thích."

Động tác gặm táo ngừng lại, đột nhiên nhớ tới đoạn sau trong nguyên tác. Sau khi mấy vị nam chủ uống nước linh tuyền, tất cả đều ghét bỏ mùi vị của nó, cũng biểu thị không muốn tiếp tục uống lần thứ hai. Vai chính nghe xong thì không phục, tức giận nói nước linh tuyền uống rất ngọt. Hơn nữa, sau khi có khối linh điền, vai chính cũng chưa từng ăn đồ đám nam chủ tìm về, nói đám đồ ăn đó luôn có mùi vị lạ, y không ăn được, chỉ chịu ăn đồ sản xuất được trong không gian. Đám nam chủ vì thế mà đồng loạt cảm động vô cùng, nói y quá mức hiểu chuyện rồi, vật tư của đội rất nhiều, y không cần tiết kiệm như vậy.

Khác với vị giác đám nam chủ, cảm thấy đồ ăn bình thường có mùi vị lạ, uống nước linh tuyền thì khỏi sốt, bị công năng "tẩy kinh phạt tuỷ" của linh tuyền cải tạo thân thể ngày càng tốt... Cậu thả quả táo xuống, trong mắt loé lên kinh nghi và sợ hãi. Vai chính ở thế giới này, thật sự là nhân loại sao?

"Sao lại không ăn nữa?"

"Trọng Gia Thu." Cậu nghiêng đầu, ào ào lấy từ trong không gian ra một đống thức ăn, đẩy lên trước mặt hắn: "Anh ngửi một cái, đám đồ ăn này đều có mùi lạ không?"

Trọng Gia Thu hơi đổ người về sau, viết thẳng hai chữ "ghét bỏ" lên mặt: "Tiểu Thần, anh thật sự không cần ăn chúng nó, em mau thu về đi."

Quả nhiên... Cậu thu hồi đám thức ăn, từ trong không gian túm ra một con gà rừng, rút dao chuẩn bị tàn sát sinh mệnh. Trọng Gia Thu liền túm chặt tay cầm dao của cậu, không nhịn được cười ra tiếng, ôm cậu động viên: "Tiểu Thần, anh thật sự không đói bụng, em không cần quá lo lắng, được không?"

Nhẹ buông tay, gà bay ra kêu quang quác trong phòng nghỉ. Diệp Chi Châu vứt dao đi ôm hắn, nghiêm túc dặn dò: "Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép anh ăn bất cứ thứ gì có khả năng hữu dụng đối với vaccine phòng bệnh. Một thứ cũng không được! Có nghe em không?" Đặc biệt là linh tuyền của vai chính, nửa giọt cũng không được!

Trọng Gia Thu cho là cậu còn tức giận chuyện viên thuốc kia, vội vã gật đầu bảo đảm, vội vã lảng sang chuyện khác, không nói đến chuyện vaccine phòng bệnh. Diệp Chi Châu lùi khỏi ngực hắn, có chút bất đắc dĩ nguýt một cái, ngược lại nghĩ đến Nguỵ Húc từng tiếp xúc với vai chính, lập tức khẩn trương vô cùng.

Làm vị nam chủ ở bên vai chính lâu thứ hai, Nguỵ Húc rất có thể đã uống nước linh tuyền. Không được, cậu phải đi hỏi một chút. Đem Trọng Gia Thu đuổi về phòng thực nghiệm, cậu tìm em gái Bao Bao dẫn đường rời khỏi viện nghiên cứu, sau đó lật xem bản đồ căn cứ, rời khỏi cửa thứ ba, đi thẳng đến chỗ nhà họ Nguỵ. Vậy mà lại vồ hụt, mẹ Nguỵ bảo Nguỵ Húc tới chỗ đoàn xe căn cứ An Nam để dàn xếp, hai người mới bỏ qua nhau. Cậu liền cáo từ, nhanh chóng chạy tới chỗ đoàn xe mình.

Trời gần đổ về chạng vạng, khu vực cửa thứ hai ở trước mặt, chờ cậu chạy tới chỗ đoàn xe, trời không sai biệt lắm đã tối mù. Nghiêm Chính và Lương Bình đứng chờ trước cửa, thấy cậu về thì thở phào nhẹ nhõm.

"Trong căn cứ cũng không an toàn, có lúc con người so với tang thi còn đáng sợ hơn. Sau này cậu ra ngoài, tốt nhân nên có người đi cùng." Nghiêm Chính vẻ mặt nghiêm túc dặn, Lương Bình đứng cạnh cũng gật đầu phụ hoạ, sau đó vươn tay: "Tui đói."

Diệp Chi Châu cảm thấy buồn cười, lấy một quả dưa mật nhét cho Lương Bình, hỏi Nghiêm Chính: "Nguỵ Húc có đến hay không?"

Nghiêm Chính gật đầu, trả lời: "Anh ta ở đây đợi cậu và chú Liễu một hồi, không đợi được, thấy trời tối thì đi trước, nói mai sẽ quay lại, mới đi chưa được 2 phút đó."

Lại lỡ! Cậu im lặng liếc một cái, vỗ vai Nghiêm Chính nói: "Tôi tìm anh ấy có chút việc, các anh về trước đi, một chút nữa tôi sẽ về. Chờ ba ba tôi về, giúp tôi nói với ba một tiếng, đỡ cho ba ba lo lắng."

Nghiêm Chính cau mày: "Vậy để tôi đi chung với cậu, trời tối trong căn cứ càng không an toàn."

Lương Bình cũng vột vã gật đầu, ngay cả dưa cũng không gặm, nhét lại cho cậu. Diệp Chi Châu vô cùng bất đắc dĩ, từ một người biến thành ba người.

May mắn là Nguỵ Húc không đi quá nhanh, ba người đuổi theo không lâu thì phát hiện thấy anh, vừa mới chuẩn bị bước tới gọi người, trong bụi cỏ rậm rạp phía trước đột nhiên truyền tới tiếng hò hét và cầu cứu.

Ba người dừng bước, Nguỵ Húc phía trước cũng dừng lại.

"Các người buông tôi ra! Anh Nguỵ mà biết được thì sẽ không tha cho các người!"

"Thằng nhóc, mày dám phản bội tao và Tiểu Dịch, từ trước đã muốn dạy dỗ mày rồi! Làm chó của Nguỵ Húc có thích hay không? Nhìn bộ dáng này của mày, thiệt thòi Tiểu Dịch lúc trước dùng linh tuyền cứu mạng mày, đồ chó vong ân bội nghĩa!"

Tiếng gào đau đớn và tiếng đánh nhau lại vang lên, Diệp Chi Châu mặt biến sắc, lập tức vọt tới. Người vừa mới cầu cứu, rõ ràng là thanh niên thanh tú vô cùng thân mật với cậu. Mà kẻ đang đánh người kia, tuyệt đối là gã đầu trọc đáng ghét!

Bên kia, Nguỵ Húc cũng nghe ra không đúng, trực tiếp phóng tới một đám băng truỳ, mạnh mẽ đâm vào một cái cọc gỗ cạnh bụi cỏ, tức giận quát lên: "Vương Cương mau dừng tay! Có gì bất mãn, mày hướng tao mà tới, bắt nạt Phương Vân Khải thì coi là đàn ông sao!"

Động tĩnh sau bụi cỏ dừng lại, Diệp Chi Châu cũng dừng bước. Một bóng người cao to lôi người dáng vẻ hơi nhỏ gầy đi ra, trào phúng cười gằn: "Nhá, vừa mới đυ.ng con chó một chút, chủ của nó liền tìm tới, tốc độ nhanh quá à, mày đóng dây xích cho nó sao?"

Nguỵ Húc không buồn phí lời với gã, trực tiếp phóng một đám băng truỳ nữa. Gã đầu trọc cũng không thức tỉnh dị năng, lúc này lại không sợ, đứng thẳng đưa tay chộp một cái, cư nhiên làm nứt băng truỳ, mà đám băng truỳ chọc trên người gã lại dễ dàng vỡ vụn như vỏ trứng, tất cả đều nứt.

Bởi vì trước đó có quen biết, công kích của Nguỵ Húc đều khắc chế cẩn thẩn, nhưng dù cẩn thận thế nào thì công kích cũng không phải một người thường có thể dễ dàng cản lại như vậy. Anh nhíu nhíu mày, sắc mặt nghiêm túc hơn.

Phương Vân Khải ho khan một tiếng, lo lắng nhắc nhở: "Anh Nguỵ đi mau đi, thân thể Vương Cương rất quái lạ, vô cùng cứng rắn, anh đừng cùng gã... A!"

Vương Cương thu hồi nắm đấm, nhếch miệng vỗ mặt cậu ta, uy hϊếp: "Mạng của mày còn nằm trong tay tao, tao không cho mày nói thì mày nên câm miệng đi, phế vật."

Diệp Chi Châu vốn dừng bước nay trầm mặt, tinh thần lực trải ra, trực tiếp áp tới. Nghiêm Chính và Lương Bình thấy thế cũng không vây xem nữa, dồn dập vây tới đánh. Nguỵ Húc bị sự xuất hiện của ba người làm cho ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần, cũng công kích tới.

Bốn đối một, hơn nữa Lương Bình là dị năng giả hệ Tốc độ, ngay lúc đầu đã đoạt lại Phương Vân Khải, ba người khác cũng không kiêng kỵ nữa, trực tiếp áp Vương Cương lên đất vây đánh. Thu hồi nắm đấm, Diệp Chi Châu cười lạnh xem thường: "Tiểu Dịch trong miệng mày cho mày uống bao nhiêu linh tuyền mới đem mày đút thành thế này? Mày nói Phương Vân Khải là phế vật, vậy mày là cái gì? Phế vật phiên bản mới?"

Vương Cương bị Nghiêm Chính gắt gao chế trụ, không thể phản kháng được, nghe thế tức giận đến mặt mày nhăn nhó, thù hận nhìn cậu chằm chằm: "Liễu Thần mày thì tốt hơn chỗ nào? Đừng tưởng thức tỉnh dị năng không gian thì mày liền lợi hại, nếu không nhờ Tiểu Dịch, mày có cơ hội thức tỉnh dị năng sao? Tao thấy mày và Nguỵ Húc ngược lại rất xứng đôi, một đôi cẩu nam nam vong ân phụ nghĩa! Tiểu Dịch giúp chúng mày nhiều như vậy, chúng mày không biết cảm ơn thì thôi, lại còn bỏ chạy trước khi thi triều tới, tao nhổ vào! Một đám nhu nhược!"

Mấy lời đổi đen thay trắng này làm Diệp Chi Châu giận điên người, nhấc chân tàn nhẫn đạp xuống, cả giận nói: "Hứa Dịch chính là nói với chúng mày như vậy? Tao và Nguỵ Húc là cẩu nam nam? Bỏ chạy trước khi thi triều tới? Lúc trước, căn cứ đều xuất thông báo rời đi, chúng mày có phải mù hết không? Nói năng bậy bạ lung tung, còn bắt nạt Phương Vân Khải, đ** c** m* chúng mày! Mày mới là thằng nhu nhược!"

"Vậy ban đầu, chúng mày không phải đều chịu ân huệ chữa trị và linh tuyền của Tiểu Dịch sao? Nếu không nhờ có cậu ấy, chúng mày sớm đã chết trăm lần, đâu còn mạng mà tới thành phố B."

Cùng người thần kinh không thể giao lưu! Diệp Chi Châu hít sâu, nhìn Nguỵ Húc biểu tình căng thẳng: "Đây chính là đội viên cũ của anh? Anh đã từng bảo vệ, thích hợp tác nhất? Rác rưởi này tôi không quản, giao cho anh, Phương Vân Khải tôi lưu lại, sau này sẽ ở cùng tôi. Anh về đi, mai tới tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói." Dứt lời liền vỗ vai Nghiêm Chính, vẫy tay với Lương Bình đang xem thương thế của Phương Vân Khải, quay đầu rời đi.

Vương Cương sau khi được thả ra thì muốn chạy, bị Nguỵ Húc đập hôn mê. Nhìn bóng lưng Diệp Chi Châu dần biến mất ở cuối đường, thở dài một hơi. Lúc trước, anh quyết định đưa Hứa Dịch về căn cứ An Nam chính là sai lầm, nếu như không gặp phải Hứa Dịch thì tốt rồi...

[Nguỵ Húc cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 10%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu quét mắt liếc màn sáng, gõ gõ gương nhỏ trong túi, thầm nói trong lòng: "Quét hình thân thể Phương Vân Khải giúp tao một cái, xem có vấn đề gì không."

Màn sáng biến thành một cột sáng đảo qua, sau đó thông báo: [Phát hiện bệnh độc tang thi bản tiến hoá, số lượng vượt ngưỡng nguy hiểm, cần quan sát trị liệu, đan dược áp dụng: Thập Toàn Đại Bổ hoàn.]

"... Cho một viên."

Gương nhỏ hơi rung rung, đưa tới một viên thuốc to gấp hai lần bình thường vào lòng bàn tay cậu.

"Lão đại." Lương Bình vẫn luôn yên tĩnh đỡ Phương Vân Khải chợt mở miệng, hiếm khi thấy cau mày: "Vương Cương kia là bị linh tuyền cải tạo thân thể?"

"Ừm." Cậu cẩn thận cất viên thuốc, gật đầu trả lời, suy nghĩ một chút liền dặn dò: "Còn nhớ cái người gọi là Hứa Dịch ở căn cứ An Nam không? Tôi nói linh tuyền chính là ở trong không gian của y. Cái linh tuyền kia có vấn đề, nếu các anh có tiếp xúc nó, tuyệt đối không được uống, hiểu chưa?"

Lương Bình gật đầu, lông mày vắt xoắn với nhau: "Thân thể Vương Cương kia, rất kì quái. Tui dùng dao giải phẫu rạch lên da gã, không có chảy máu." Dừng một chút lại nói: "Cái nước suối kia, không phải đồ tốt, phải tiêu huỷ."

[Lương Bình cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau là 0%, hồn kỳ thứ nhất đã nhổ. Chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu bị đĩa bánh đập xuống choáng váng. Hồn kỳ nhổ rồi? Anh bạn nhỏ Lương Bình này sao lại đáng yêu thế chứ, mới hạ tỷ lệ lần thứ hai đúng không? Nhanh như thế liền về 0, mỗi lần hạ liền hạ một nửa, hiệu suất này quả thực rất khó tin! Cậu sắc mắt nhìn vẻ mặt tượng sáp của Lương Bình, móc một quả lựu đưa tới: "Thưởng cho anh, ăn nhiều một chút."

Lương Bình hai mắt sáng lên, bật người nhào tới quả lựu, giấu vào túi trong áo blouse.

... Thật sự là dễ nuôi!

[Nghiêm Chính cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Cậu quay đầu lại nhìn Nghiêm Chính đang trầm mặc bên cạnh, suy nghĩ một chút, cũng đưa lựu cho y: "Muốn hoa quả thì nói, tôi không có bạc đãi anh." Nam chủ thế giới này quả nhiên đều là thiên sứ nhỏ, đĩa bánh nói muốn thì cho, cậu sắp no căng rồi nè!

Nghiêm Chính vốn còn đang suy tư chỗ cổ quái trên người Vương Cương và thầm kiêng kỵ chủ nhân linh tuyền kia, nghe thế thì ngẩn người, giật giật khoé miệng, cầm lựu nói cảm ơn, yên lặng nhét vào bao nhỏ treo trên eo.

Phương Vân Khải nhìn cả ba, liền cúi đầu xuống, bẹp bẹp miệng nhỏ.

Diệp Chi Châu quay đầu vừa vặn thấy được, trong lòng im lặng không biết nói gì nữa, cũng đưa lựu tới: "Trên tay cậu có thương tích, ăn nhiều một chút, cẩn thận chạm tới miệng vết thương."

Bạn nhỏ Phương trong nháy mắt xuân về hoa nở.

Những ngày tháng sau này a... Cậu nháy mắt đen mặt, cảm thấy chờ vài ngày nữa rồi mới uy Phương Vân Khải thuốc đi, hiện tại mà uy, nhỡ đâu Lương Bình với Nghiêm Chính lại nghĩ là đường quả mứt kẹo gì đó rồi đòi cậu thì sao? Cậu cũng không muốn thành bảo mẫu chia thức ăn ở vườn trẻ đâu!

Vương Cương đi một đêm không về, Hứa Dịch có chút lo lắng, không nhịn được kéo Khâu Tương Vũ ra ngoài đi tìm. Đang tìm ở chỗ cách không xa cổng thứ hai, Hứa Dịch đột nhiên dừng bước, nhìn cổng kim loại cao to trong bóng tối.

"Làm sao vậy?"

Y hoàn hồn, cười cười với Khâu Tương Vũ, lắc đầu: "Không có gì, chỉ là thấy một bóng trắng qua, chắc là con mèo thôi." Hơn nữa còn có mùi vị nào đó rất thơm, khiến y cảm thấy thứ đó rất tốt... Trong cái căn cứ này, có thứ tốt.

Cách đó không xa, trong bóng tối, Trọng Gia Thu thưởng thức đao gió nhỏ trong tay, con ngươi dần biến sắc vàng. Mùi vị thối như vậy, hai người kia, sẽ là ai?

.........