Chương 31

Trong Vĩnh Duyên điện chật ních toàn là thái y và cưng nữ, Diệp Chi Châu đứng ở góc khuất chỗ giao nhau cách xa mọi người nhất, nhìn mấy tên thị vệ áo đen đứng canh giữ các góc, trong lòng điên cuồng đâm hệ thống: "Thông Thiên, mày có phải lại bỏ sót tư liệu hay không? Bát hoàng tử tại sao lại có được Tử Kim thị vệ?" Đấy đều là tư binh của Hoàng đế, mà quyền lợi của chi nhánh này lớn mạnh không thể tưởng được, cả đời chỉ nhận thức một vị chủ nhân, là con dao sắc bén nhất trong tay Hoàng đế. Trong nội dung vở kịch, sau khi Thất hoàng tử đăng cơ liền muốn thu phục bọn họ, nhưng đáng tiếc đám tư binh này không dễ thu mua, toàn bộ đều nuốt thuốc tự sát, xuống hoàng tuyền tiếp tục bảo vệ Hoàng đế của bọn họ.

[Hệ thống đã đưa ra toàn bộ tư liệu.]

Trong lòng cậu bực bội đến nỗi muốn đâm chém hệ thống, nhưng chỉ có thể nhận mệnh đi tìm hiểu trong tư liệu hệ thống. Hình tượng Bát hoàng tử trong tư liệu là ốm yếu đoản mệnh, hắn tồn tại giống như chỉ để tặng cho An Thành Kiệt một cơ hội nhảy vào vòng xoáy hoàng quyền Đại Yến. Bởi vì thân thể cùng niên kỷ, hắn trong đám hoàng tử không thể hiện ra điểm đặc biệt đáng chú ý, đến lúc chết chỉ vẻn vẹn có vài nét bút miêu tả. Cả hoàng cung rộng lớn này, cư nhiên chỉ có một mình Hoàng đế thật sự thương tâm khi hắn sớm niên tráng thệ, còn vì thế đổ bệnh nặng một tháng. Thất hoàng tử được An Thành Kiệt nhắc nhở, nhân cơ hội đó nhảy ra trước mặt Hoàng đế lấy lòng, xoát được độ hảo cảm cao, vì gã mà dựng một ô dù lớn vững chắc.

Cậu đóng lại tư liệu, lông mày nhíu chặt lại. Sáng nay An Thành Thắng nói Bát hoàng tử không đơn giản, sau Bát hoàng tử còn nhắc tới vài cái tên không có trong tư liệu hệ thống, hơn nữa thủ vệ nơi này toàn bộ đều là Tử Kim thị vệ... Tất cả các biểu hiện trên đều không giống một Bát hoàng tử trong tư liệu, thật sự rất khả nghi.

"Hoàng thượng giá lâm!"

Thanh tuyến sắc nhọn cắt ngang trời đêm, cậu ngẩng đầu nhìn tới hướng thanh âm truyền tới, liền thấy một nam nhân thân mặc y bào kim sắc được một đám người chen chen chúc chúc vội vã đi tới, được đông đảo cung nữ thị vệ quỳ gối, kính cẩn hành lễ.

Thiếu chút nữa thì quên nơi này là cổ đại a! Cậu bất đắc dĩ cúi đầu, bắt chước mọi người mà quỳ sấp trên mặt đất, tận lực thu nhỏ độ tồn tại. Nhưng mà trời không nguyện theo người, nam nhân kia lúc đi ngang qua đoạn rẽ đột nhiên dừng lại, thanh âm dày nặng uy nghiêm vang lên ngay trên đầu cậu: "Ngươi chính là An Thành Nhạc?"

Cậu giật giật, muốn ngẩng đầu lại sợ chọc ra phiền toái "không thể trực tiếp nhìn thánh nhan", chỉ hơi thẳng lưng, đáp: "Bẩm Hoàng thượng, chính là thảo dân."

"Đứng lên đi, theo trẫm vào chung." Dứt lời liền bước tiếp.

Tiểu thái giám từ sau lưng Hoàng đế đi ra, khom lưng đứng cạnh cậu, làm một tư thế mời, kính cẩn nhưng không để người từ chối. Diệp Chi Châu liếc cậu ta một cái, vội vã bước vào theo Hoàng đế, thở dài trong lòng. Cổ đại cái này không ổn, hoàng quyền lớn hơn cả trời, bình dân là không có nhân quyền. Quỳ xuống rất phiền toái, kháng chỉ liền xong đời, thật sự là quá ngược!

Yến đế vừa vào trước liền nhìn Yến Minh Vĩnh hôn mê bất tỉnh trên giường, ngồi xuống mới triệu thái y tới hỏi tình hình kỹ càng, khi biết Yến Minh Vĩnh vì tâm tình kích động dẫn đến ho ra máu không ngừng mới đột nhiên hôn mê, biểu tình hơi thay đổi, ánh mắt thâm trầm nhìn Diệp Chi Châu, trong lòng có điều suy nghĩ.

Diệp Chi Châu bị ông ta nhìn đến lông tơ toàn thân dựng ngược lên, không nhịn được nuốt ngụm nước miếng, càng lùi về sau. Không trách được cậu bị kinh sợ, thật sự là bộ dáng điên cuồng thổ huyết nhưng vẫn mỉm cười đầy quỷ dị như bệnh thần kinh của Bát hoàng tử thật sự quá mức hù người, cậu đối với người họ Yến theo bản năng vẫn hơi bỡ ngỡ.

Cũng may, Yến đế rất nhanh thu hồi tầm mắt, mặt liệt ngồi đó tự mình suy tính một hồi, đột ngột nói: "Hảo hảo bồi tiếp Minh Vĩnh." Sau đó đứng dậy, dẫn theo đám người ào ạt rời đi. Cũng không lâu lắm, một đống lớn dược liệu quý giá được ban thưởng đến Vĩnh Duyên điện, nghe ý tứ thái giám truyền chỉ, hình như cũng có một đống lớn ban thưởng phong phú được đưa đến Trấn Quốc công phủ.

Hoàng đế thật sự có tiền a! Đây là ý nghĩ duy nhất của Diệp Chi Châu khi nhìn thấy danh sách ban thưởng.

Sáng sớm hôm sau, cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại trong thiên điện Vĩnh Duyên điện, giật giật người, phát hiện bên cạnh có chút nặng, nghi ngờ cúi đầu nhìn, lại bị khuôn mặt đằng sau doạ sợ đến suýt hét lên.

Chỉ thấy một thiếu niên mặc trung y trắng ngoan ngoãn ngủ trong l*иg ngực cậu, tay chân toàn bộ quấn lên người cậu, mặt dựa vào vị trí ngực cậu, tóc đen lộn xộn tán loạn trên giường, cùng với mái tóc của cậu quấn lấy nhau, tạo cảm giác mập mờ thân mật.

Đầu óc cậu hơi choáng váng, sau đó chuông cảnh báo trong lòng điên cuồng gõ vang. Người hôm qua còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trong chủ điện như thế nào lại xuất hiện trên giường cậu? Hơn nữa, cậu một chút cũng không nhận ra có người leo lên giường mình, này thật không khoa học! Tinh thần lực của cậu cũng không phải ăn chay, sao có thể không phòng bị như vậy?

Chờ đã, không phòng bị?

Trong đầu chợt loé lên một tia linh quang, một suy nghĩ khiến người ta vừa sợ hãi lại kinh hỉ lập tức hiện lên. Trên đời này, người khiến cậu không phòng bị chỉ có một, chính là người yêu mà mỗi thế giới cậu đều có thể nhận ra chút tật xấu không đổi. Mà hôm qua, bộ dáng bệnh thần kinh của Bát hoàng tử... Tinh thần lực của mình không phản ứng khi đối phương tiếp cận... Mỗi cái thế giới đều vẫn sẽ có chút động tĩnh... Lẽ nào, đối phương đời này lại yếu tới nỗi một sợi tinh thần lực cũng không giữ lại được?

Các loại suy đoán điên cuồng quay trong đầu, tinh thần lực động động chạy tới cạnh đại não đối phương bồi hồi, do dự không dám đi vào thăm dò. Nếu như đối phương là người yêu, vậy thì mọi người ai cũng vui vẻ, nhưng nếu không phải... Bát hoàng tử thân thể yếu ớt vừa nhìn đầu óc cũng không tốt, chắc có lẽ không chống đỡ được một vòng quét hình của tinh thần lực rồi...

Lý trí cùng tình cảm trong lòng giao chiến, Diệp Chi Châu biểu tình phức tạp nhìn thiếu niên còn đang níu chặt lấy mình, nhịn một chút, lại nhịn không được, lá gan hơi mập lên vươn tay sờ soạn quần hắn. Tinh thần lực quét hình không dùng được, chỉ có thể thử một phương pháp khác xem. Cũng không biết vết bớt trên mông đối phương có phải là kiếp nào cũng có hay không... Lòng tràn ngập cảm giác tội ác khi bất lịch sự một thiếu niên chưa thành niên, tay cậu run run chỉ nắm được vạt áo đối phương, mãi mới kéo lên được, sau đó sờ đến lưng quần hắn... A di đà Phật, thần sẽ tha thứ cho tội lỗi lúc này của cậu!

"Ngươi đang làm gì?"

Mu bàn tay chợt lạnh, sau đó bị nắm thật chặt.

!!!!!!!

Diệp Chi Châu sợ đến trợn to mắt, bản năng liền ngừng thở nhìn người trong lòng.

Yến Minh Vĩnh chậm rãi ngồi lên, chậm rãi nắm chặt tay cậu kéo đến trước ngực mình, cổ áo rộng rãi vì động tác của hắn mà lộ ra mảng ngực đơn bạc trắng nõn, đại khái là vì mới tỉnh ngủ nên trên mặt có chút hồng hồng, càng làm dung mạo hắn thêm diễm lệ: "Thích thân thể ta sao?"

"Hả?" Diệp Chi Châu có chút ngốc. Phản ứng của thiếu niên cùng trong tưởng tượng của cậu không giống lắm. Chất vấn đâu? Trách phạt đâu? Lên án cậu biếи ŧɦái đâu?

Khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, trong mắt tràn đầy sung sướиɠ, khiến cho thanh âm thiếu niên hơi khàn đi: "Kia liền cho ngươi a!" Nói rồi kéo cổ ái, đem tay cậu ấn lên cổ mình: "Cần ta dạy ngươi không?"

Cứu mạng a! Có biếи ŧɦái!

Bàn tay giống như bị điện giật, lập tức rụt về, cậu nhanh chóng rời xa đối phương một chút, nghiêng thân nhìn sang chỗ khác, cứng ngắc đánh trống lảng: "Đã không còn sớm nữa, điện hạ có đói bụng chưa? Ta hầu hạ ngài rời giường rửa mặt."

Yến Minh Vĩnh thu hồi nụ cười, cũng không đáp, chỉ thẳng lưng trầm mắt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt chuyển tới địa phương dưới rốn ba tấc của cậu, ngón tay giật nhẹ: "Còn chưa có lớn sao? Cũng đúng, cuối năm ngươi cũng chỉ mới tròn 16 tuổi."

Hài tử, ngươi mới có 13 tuổi đấy! Ngươi bình thường một chút có được không?

"Không sao!" Yến Minh Vĩnh giơ tay kéo lại cổ áo, trên mặt lần nữa nở nụ cười, đồng tử loé lên một tia dị quang: "Ta đã lớn rồi!"

.... Này còn đáng sợ hơn á!

Nguyên một buổi sáng chịu đựng kinh hãi quá độ, Yến Minh Vĩnh nửa tấc cũng không rời khỏi Diệp Chi Châu, cũng không quấy rầy cậu, bản thân hắn yên lặng đọc sách. Trưa, Hoàng đế có tới đây một chuyến, bồi hai người ăn cơm xong, tâm tình cực tốt rời đi, còn ban thưởng cho cậu rất nhiều thứ. Sau bữa cơm, Yến Minh Vĩnh uống thuốc, chống đỡ không xong thì ngủ gật, Diệp Chi Châu chậm rãi lấy bàn tay hắn còn đang treo trên người mình xuống, nhỏ giọng gọi Đức An, chờ Đức An dàn xếp xong xuôi cho đối phương thì sang thư phòng lấy mấy tờ giấy, dùng bút lông chó viết loạn mấy chữ, lén chạy ra khỏi Vĩnh Duyên điện.

Cung điện các hoàng tử cách nhau không xa lắm, cậu né tránh thị vệ tuần tra, mò tới Đức Dương điện của Thất hoàng tử, tản ra tinh thần lực che giấu chính mình, cẩn thận lẻn vào đứng cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đã đóng ra, búng ngón tay đem tờ giấy bắn đến bên gối Thất hoàng tử, sau đó đóng cửa sổ rời đi.

Sáng hôm sau, Diệp Chi Châu một chút cũng không bất ngờ khi thấy Yến Minh Vĩnh bò lên giường mình, giống như tinh thần lực cấp SS của cậu chỉ là để trang trí, không hề phát hiện ra đối phương đến gần. Yên lặng lau mặt, cậu nhấc bàn tay đối phương trên hông mình ra, lại trong nháy mắt bị nắm lấy cổ tay. Cái đầu đặt bên cổ cậu hơi động, thanh âm còn ngái ngủ vang lên bên tai: "Nhạc Nhạc, đang nghĩ gì?"

"Không có." Cậu rút tay về, cảm thấy bản thân hôm qua kinh hãi quá độ thật sự là rất mất mặt, quyết định phải vênh váo lên, cố ý cứng rắn nói: "Ngươi quá gầy, ta đối với ngươi không có hứng thú. Còn có, đừng có gọi ta Nhạc Nhạc, xin hãy gọi ta là An công tử."

Lực đạo trên cổ tay siết chặt, sau đó lại buông ra, người trong ngực cậu chậm rãi ngồi dậy, mặt không biểu tình nhìn cậu, không nói lời nào. Tâm cậu bị treo lên cao, da đầu không tự chủ được kéo căng.

"Nhạc Nhạc." Một lúc sau, Diệp Chi Châu cảm thấy không khí chung quanh càng ngày càng loãng, nuốt nuốt nước miếng chuẩn bị tiếp nhận cảm giác kinh hãi, đối phương mới mở miệng, ngón tay thon gầy vươn tới, nhẹ nhàng đυ.ng đυ.ng gò má cậu: "Ta nhớ ngươi có một thứ huynh vô cùng đáng ghét, gọi là An Thành Kiệt."

Cậu cứng đờ cả người, tâm treo cao càng không dám nhấc xuống, không hiểu tại sao đối phương lại nhắc tới vai chính.

"Ngươi phá hỏng thanh danh Trân Bảo các của y, sau đó y đã đóng cửa rồi." Ngón tay từ từ đi xuống, dừng bên cổ cậu, nhẹ nhàng sờ sờ: "Tây Tử lâu, đó là tửu lâu y mới mở."

Vai chính nhanh như vậy đã mở tửu lâu?

"Nhạc Nhạc." Lực đạo trên cổ hơi nặng lên, thiếu niên đơn bạc tiến sát đến, mùi thuốc đông y xâm chiếm khứu giác của cậu: "Ngươi trốn không thoát đâu." Thân thể bị ôm lấy, gò má đối phương dán lên cổ, tóc dài xẹt qua cánh tay mang theo hơi lạnh, bên tai phảng phất như lời ma quỷ triệu hoán: "Người ngươi ghét bỏ bị chúng ta kéo xuống địa ngục, hoặc là ta kéo ngươi xuống địa ngục, ngươi chọn đi."

Cậu cau mày, tinh thần lực cấp tốc tràn ra vây lấy hai người, biểu tình cũng lạnh xuống, mạnh mẽ đẩy hắn ra, cười lạnh: "Lại bắt đầu giả thần giả quỷ, cố làm ra vẻ bí ẩn. Xuống địa ngục?" Liền thô lỗ kéo người đặt lên đùi mình, giơ tay đánh mạnh xuống mông hắn: "Tuổi không lớn nhưng tâm nhãn lại nhiều, trước hết ta liền cho ngươi biết thế nào là địa ngục." Ba ba ba đánh xuống mấy cái, đánh vô cùng sướиɠ tay. Cậu sớm đã muốn làm như thế, hùng hài tử cũng không biết làm sao lại bị nuôi thành thế này, quá làm người ta tức giận.

Âm thanh đánh mông vô cùng vang dội, Yến Minh Vĩnh khϊếp sợ, theo phản xạ run rẩy cả người, sau đó giãy mạnh ngồi dậy, tay dùng một góc độ xảo quyệt tóm lấy cổ Diệp Chi Châu, mặt lạnh giọng càng lạnh, âm ngoan nói: "An! Thành! Nhạc!"

"Hiện tại liền biết gọi tên ta." Diệp Chi Châu không hề bị hắn hù doạ, không để ý bàn tay hắn trên cổ mình, tay phải duỗi ra, ôm lưng quần hắn mạnh mẽ kéo xuống, dùng lực ôm người trong l*иg ngực, cúi đầu nhìn mông hắn.

Một khối bớt màu đỏ hình phi điểu rõ ràng hiện lên trên mông, sáng loáng choáng mắt người.

"Ngươi..." Biểu tình trên mặt cậu cứng đờ rồi biến thành sững sờ, bàn tay túm lưng quần cũng chậm rãi buông ra, ngu ngốc nhìn Yến Minh Vĩnh tức đến đỏ cả mặt, vươn tay đặt lên mái tóc dài của hắn: "Lại còn thực sự là... Ngươi đời này... Làm sao lại thành hùng hài tử rồi?"

Yến Minh Vĩnh không nói lời nào, biểu tình dữ tợn nhìn cậu, đồng tử tràn đầy tơ máu, bàn tay nắm cổ cậu nắm chặt lại hơi lỏng ra, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, há miệng muốn nói gì đó lại đột nhiên ho khan một tiếng, ngã lên giường, phun ra một ngụm máu.

"Minh Vĩnh!" Máu đỏ nhanh chóng nhuộm lấy tấm trải giường màu xanh, Diệp Chi Châu bị ngụm máu này của hắn doạ sợ vỡ mật, vội vã ôm lấy hắn, hốt hoảng lau vết máu bên khoé miệng hắn, gấp đến suýt khóc: "Ngươi... ngươi đừng chết a!"

.........