Chương 30

Trong tiểu uyển yên tĩnh đến lạ thường, tất cả mọi người đều bị thiếu niên đột nhiên xuất hiện doạ sợ hết hồn.

"Không được sao?" Thiếu niên chậm rãi thu tay lại, hơi cúi đầu, lọn tóc đen bóng từ sau lưng xẹt qua vai rơi xuống trước ngực, ngọn tóc rơi vào bên trong áo bào đen thêu kim văn: "Đức An, đẩy ta lên."

Thái giám trung niên diện mạo phổ thông kính cẩn nói vâng, đẩy hắn chậm rãi lên trước mặt Diệp Chi Châu.

Trước đó, đối phương giấu mình trong bụi cây nên không cảm thấy được, bây giờ người đi tới gần, loại cảm giác nguy hiểm liền càng nặng hơn. Diệp Chi Châu theo bản năng toàn thân căng thẳng, tay không tự chủ nắm chặt trống bỏi, khiến nó phát ra tiếng gõ trầm thấp.

Ánh mắt thiếu niên dịch xuống tay cậu, lông mi dài nhỏ giật giật, bàn tay đặt trên đùi lại nhấc lên, hướng cổ tay mảnh khảnh của cậu nắm lấy, kéo về phía mình: "Cổ tay thật nhỏ..." Ngón tay nõn nà thon dài hơi ấn ấn mu bàn tay cậu: "Cho ta được không?"

Nơi bị ấn trên mu bàn tay hơi lạnh, nơi bị đối phương nhìn chăm chú cũng đem lại cảm giác lạnh lẽo. Cậu không nhịn được cơ thể giật giật, nhưng cũng không có nhất quyết vung ra, ánh mắt nhìn đến kim quan cùng hoa văn kim sắc trên thắt lưng đối phương, nhịn xuống cảm giác dựng tóc gáy sởn da gà, thấp giọng nói: "Bát hoàng tử?"

"Cái này cũng không cho được sao?" Thiếu niên chậm rãi thu tay về, trừng mắt nhìn cậu, đột nhiên hai tay chống tay vịn xe lăn, khó nhọc đứng lên, khuôn mặt tinh xảo đột nhiên lại đỏ bừng như bị bệnh: "Ngươi tại sao không đến đây?"

Diệp Chi Châu quả thực bị thiếu niên cổ quái này doạ điên, rõ ràng là khí trời mát mẻ, xuân về hoa nở, phong cảnh tiểu uyển cũng rất tốt, quanh mũi còn luấn quấn hương hoa tươi mát, nhưng ánh mắt và ngữ khí mạnh mẽ của người này khiến bản thân cậu cảm thấy như đang đứng cạnh hồ nước vào giữa trời đông buốt giá. Phong cảnh lạnh lẽo, gió cũng lạnh lẽo, không khí lại càng lạnh lẽo, ngay cả người cũng càng lạnh hơn.

Thiếu niên đứng lên lại càng khiến người chăm chú, rõ ràng áo bào thêu kim tuyến rất nặng nề, nhưng mặc trên người hắn lại mang đến cảm giác mềm nhẹ không thể nào bắt được. Một bước, lại một bước, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Diệp Chi Châu, đồng tử đen tuyền nhìn cậu chằm chằm, giơ tay lên, đặt lên vai cậu, sau đó nghiêng người, đặt đầu mình lên ngực cậu đúng vị trí trái tim, nhắm mắt lại: "Bắt được rồi, ngươi liền là của ta."

Cái quỷ gì a!

Hơi đoán được thân phận đối phương, Diệp Chi Châu không dám lộn xộn, chỉ có thể đứng im ở đó, bởi vì căng thẳng nên tinh thần lực quanh thân bắt đầu tán loạn. "Cái kia... Ngươi là muốn cái trống bỏi này sao? Ngươi lui lại một chút, ta đưa cho ngươi." Đối phương rõ ràng chỉ là một thiếu niên so với cậu còn thấp hơn nửa cái đầu, nhưng cậu bị khí thể quỷ dị của hắn ép tới yếu đi, quả thực là rất mất mặt.

Áp lực trên vai hơi nặng hơn, sau đó chậm rãi dời lên vị trí cần cổ.

... Làm sao càng ôm càng chặt rồi! Mùi thuốc đông y nhàn nhạt từ trên người thiếu niên truyền đến, thuận theo chiều gió thổi vào mũi cậu, cậu hơi nghiêng đầu ngẩng cổ, nhìn thái giám trung niên đứng sau xe lăn: "Đức An công công, chủ nhân nhà ngươi..."

Cổ đột ngột truyền đến cảm giác đau xót, đại não bất ngờ chìm xuống, thân thể mềm nhũn ngã xuống, tinh thần lực quanh thân dần dần đình trệ. "Ngươi..." Cậu ngạc nhiên cúi đầu, nhìn thiếu niên dựa vào l*иg ngực cậu, thân thể ngã ra sau, tầm mắt tối lại, cái gì cũng không còn biết nữa.

Những thiếu niên khác trong tiểu uyển trơ mắt nhìn Diệp Chi Châu bị đánh mê, bị thiếu niên áo bào đen ôm lấy ngồi lên xe lăn rộng rãi, sau đó bị thái giám luôn trầm mặc thuận tay đẩy vào con đường nhỏ, đi càng ngày càng xa.

"Aaaa... An Thành Nhạc bị yêu quái bắt đi rồi!" Lưu công tử trước đó còn trào phúng Diệp Chi Châu, đột nhiên sợ hãi hét lên, phá vỡ yên tĩnh trong tiểu uyển. Những thiếu niên khác dồn dập hoàn hồn, kinh hoàng nhìn nhau, đầy mặt mờ mịt không biết làm sao.

Một thái giám tóc hoa râm đột nhiên mang theo một đoàn thị vệ áo đen tiến đến, vung phất trần tuyên bố: "Tiểu yến ôm nay kết thúc, thỉnh các vị công tử theo những thị vệ này rời đi. Phần thưởng Hoàng thượng ngự ban đã đưa tới quý phủ, nhớ kỹ, lời không nên nói thì đừng nói, bằng không..."

Các thiếu niên thiếu sót lịch duyệt đều bị ngữ khí ý vị thâm trường của gã cùng nụ cười quỷ dị doạ sợ, dồn dập cúi đầu cấm khẩu, ngoan ngoãn như chim cút trong tổ vậy.

Thái giám thoả mãn nở nụ cười, phất tay với thị vệ phía sau một cái, quay người đi theo phương hướng thiếu niên áo bào đen.

...

Lúc Diệp Chi Châu tỉnh lại đã thấy mình về đến nhà, phu nhân Trấn Quốc công đang ngồi bên giường cậu lặng yên rơi lệ, cạnh giường vài bước có một nam nhân cao lớn đang đứng. Vì màn che tầm mắt, cậu nhìn không rõ được tướng mạo đối phương.

"Nhạn Nhi, không phải là ta ác tâm, nhưng giờ thánh chỉ đã hạ, vi phu cũng không thể làm gì được."

Phu nhân Trấn Quốc công Lâu Nhạn Kỳ xoa xoa nước mắt, trong thanh âm mang theo vẻ cầu khẩn cùng sợ hãi: "Thật sự là không còn cách nào khác sao? Nhạc Nhạc vừa mới tiến cung một ngày liền nằm kiệu trở về, nếu như sau này còn tiến cung nữa..."

"Nếu như thật sự không được..." Trấn Quốc công An Văn Cẩm nhìn thê tử khóc sưng mắt, thở dài, tiến lên ôm lấy nàng, động viên vỗ lưng nào, suy tính nói: "Ngày mai ta đi cầu Hoàng thượng một lần, xem xem có thể thay thế ứng cử viên thư đồng được hay không. Phương diện tài hoa thì Thành Kiệt so với Nhạc Nhạc xuất sắc hơn, nếu có thể..."

Hả? Thay người khác sao?

"Không! Khụ khụ khụ..." Nói chuyện quá nhanh nên bị sặc nước miếng, cậu ngồi bật dậy thuận thuận khí, vội vã nói: "Con nguyện ý làm thư đồng cho Bát hoàng tử, phụ thân tuyệt đối đừng vì con mà kháng lại thánh chỉ." Cũng tuyệt đối đừng đem vai chính đổi vào, Thất hoàng tử còn đang làm ổ trong cung kia kìa!

Lâu Nhạn Kỳ đau lòng vỗ lưng cho cậu, nghe vậy liền bất an sốt sắng: "Đứa nhỏ này, con còn muốn cậy mạnh sao? Thư đồng đâu có dễ làm như vậy, huống chi Bát hoàng tử còn yêu cầu thư đồng nhất định phải vào cung. Tính con như thế, hôm nay đã nằm về nhà, sau này... sau này..." Lời chưa dứt nước mắt đã rơi, nàng nghẹn ngào nói không nên lời.

"Mẫu thân." Cậu nghiêm mặt, nắm chặt tay nàng, nói: "Bát hoàng tử tính tình quái lạ, chúng ta tuỳ tiện thay thế người khác, rất có thể chọc hắn không vui. Hoàng thượng bây giờ coi trọng Bát hoàng tử như vậy, nếu chúng ta bây giờ nghịch lại tâm thương con của Hoàng thượng lúc này... Phụ thân, mẫu thân, kỳ thi mùa xuân vừa qua, sắp tới kỳ thi Đình, con không thể nào tha chân sau đại ca vào lúc này."

Lâu Nhạn Kỳ nghe vậy sửng sốt, An Văn Cẩm lại kinh ngạc nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc lại ôn nhu hơn nhiều, vươn tay sờ đầu cậu, thở dài: "Nhạc Nhạc lớn rồi, biết suy nghĩ cho người nhà. Làm thư đồng cho Bát hoàng tử cũng không phải việc thoải mái, con đã suy nghĩ cẩn thận chưa?"

"Con đã nghĩ cẩn thận, con sẽ cố gắng làm tốt." Cậu trịnh trọng bảo đảm, lại lôi kéo tay Lâu Nhạn Kỳ: "Mẫu thân, người nghe theo con đi..."

Lâu Nhạn Kỳ nghiêng người ôm lấy cậu, khóc lại càng thương tâm: "Thằng nhỏ ngốc này..."

Mãi mới hống đi được mẫu thân khóc lóc không ngừng và phụ thân mặt liệt, cậu ngã đầu xuống giường, lấy tay áo lau mặt mình, thò tay mò trong gối mình: "Thông Thiên?"

Bên gối, một hầu bao đen thêu kim tuyến đột nhiên rung rung, cậu ngẩn người, đem hầu bao mở ra, thấy Thông Thiên nằm bên trong, bên cạnh còn có một tờ giấy nhỏ. Một tia mặc hương trộn lẫn mùi thuốc đông y nhàn nhạt truyền tới, lông mày cậu giật nhẹ, mở tờ giấy ra.

"Chờ ta tỉnh, ngươi phải ở. Minh Vĩnh."

Yến Minh Vĩnh, Bát hoàng tử, nhi tử nhỏ nhất của Hoàng đế, mẫu thân là Huệ Tiệp dư, sinh ra thân thể đã mang độc, sức khoẻ luôn không tốt. Năm 11 tuổi, hắn không cẩn thận uống bát canh bị người làm phản hạ độc cho Hoàng đế, mặc dù bảo vệ được cái mạng nhỏ, lại trở thành siêu cấp ma ốm gió thổi liền gục. Hoàng đế đối với hắn vô cùng hổ thẹn cùng thương tiếc, cơ hồ đối với hắn hữu cầu tất ứng, trong cung bất cứ vị quý nhân nào cũng không muốn đắc tội hắn.

Siêu cấp ma ốm gió thổi liền gục, được lắm, mê dược ngược lại rất thông thạo a!

"Yến – Minh – Vĩnh!" Mặt cậu thâm trầm nghiến răng, xoa xoa nơi bị đâm sau gáy, trong mắt loé lên hàn quang: "13 tuổi lại ăn mặc như 33 tuổi, còn dám hù doạ ta, chờ gia vào cung liền xử lý ngươi!"

Hôm sau, An Thành Thắng đi du ngoạn trở về, vừa về nhà liền vội vã chạy vào sân Diệp Chi Châu, đem hành lý mà mấy gã sai vặt sắp xếp không sai biệt lắm, toàn bộ nhét trở về, cả giận nói: "Tiền đồ của An Thành Thắng ta không cần dùng tính mạng đệ đệ đến đổi! Tất cả dừng lại cho ta!"

Diệp Chi Châu đánh giá tiện nghi đại ca tuấn mỹ nhã nhặn này, thật sự không cách nào đem vị đại ca thân thiết trước mắt liên tưởng đến người đại ca lãnh huyết không quản đến sống chết đệ đệ, trong mắt chỉ nhìn thấy vai chính như trong tư liệu.

"Đại ca." Cậu ra hiệu cho Trương Thuận Trường Phúc đi ra ngoài, đứng dậy áp An Thành Thắng đang nổi giận đùng đùng xuống ghế ngồi, rót chén trà đầy đưa sang, ngữ khí nặng nề nói: "Vị trí thư đồng thật sự đã định, đại ca, ngươi bình tĩnh đi."

"Ngươi muốn ta bình tĩnh thế nào?" Oán hận nện bàn gỗ, An Thành Thắng vẻ mặt lo âu: "Nhạc Nhạc, ngươi có chỗ không biết. Bát hoàng tử Yến Minh Vĩnh cũng phải đơn giản như bề ngoài. Trước đây hắn rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người không hoàn toàn vì thân thể xấu, không thể xuống giường được, mà là..."

Cửa phòng "ầm" một tiếng bị đẩy ra, thiếu niên áo bào đen ngồi xe lăn trừng mắt nhìn An Thành Thắng, ánh mắt thâm trầm không rõ tâm tình: "Mà là cái gì, hả An thế tử?"

An Thành Thắng lập tức đổi sắc mặt, cánh tay vươn qua kéo Diệp Chi Châu ra sau mình che chở, khí tức ôn nhã trên người đột nhiên chìm xuống, trở nên ác liệt: "Bát điện hạ, dạo này thân mình có khoẻ hay không?"

"Có khoẻ hay không..." Yến Minh Vĩnh nắm tay vịn đứng lên, trên mặt chậm rãi nở nụ cười: "Án rối loạn kỷ cương ở Giang Nam, án muối ở Hoài Nam, Phương Thông ở Hình bộ, Văn Tiềm ở Lại bộ, Nguyên Xuân Đường ở Hộ bộ, Dương Thường ở Tây Tả Doanh quân... Này đó, đã đủ chưa?"

An Thành Thắng toàn thân chấn động, ánh mắt hắn ta hơi ngẩn ra, cơ thể căng thẳng, bàn tay siết chặt, trên trán toát một tầng mồ hôi mỏng. Mấy chuyện bí ẩn đó cùng với ám tiêu mà Đại hoàng tử chôn ở các bộ, Bát hoàng tử làm sao biết được? Chẳng lẽ lại có kẻ phản bội sao?

Diệp Chi Châu càng nghe càng mơ hồ, chếch bước tiến lên một bước, khẽ cau mày: "Các ngươi đang nói cái gì?" Cái gì mà án rối loạn kỷ cương, án muối linh tinh, cậu không nhớ trong tư liệu hệ thống có đề cập tới mấy chuyện này. Lẽ nào Thông Thiên lại bắt đầu có lỗ thủng?

[Xin hãy tin tưởng hệ thống.]

Cậu không nhìn màn sáng, lại nhìn Yến Minh Vĩnh ngoài cửa, kìm nén ý xấu một bụng mà cười nhe răng, thân mật nói: "Bát điện hạ, ngài tới để nghe chuyện xưa sao?"

Yến Minh Vĩnh nhìn nụ cười của cậu, ánh mắt loé loé, chậm rãi bước vào, đi chưa được hai bước thì đột nhiên khom lưng ho khan một tiếng, một tay che miệng một tay bám cửa, thân mình trượt xuống ngã ra.

Diệp Chi Châu cứng đờ mặt, thấy hắn một bộ dáng suy yếu sắp quy thiên, trong lòng linh cảm mãnh liệt kêu vang, lập tức xông tới ôm lấy hắn: "Ngươi làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?" Đừng có chết ngay lúc này a! Muốn chết cũng đừng chết chỗ này, nếu không Hoàng đế lập tức xử lý cả phủ Trấn Quốc công luôn a!

Tiếng ho khàn nhàn nhạt tắt đi, Yến Minh Vĩnh lấy tay che miệng, đột nhiên phát lực nắm chặt cổ tay cậu, vươn người ghé lại gần, khoé miệng còn treo vết máu, trên mặt lại cười vô cùng thoả mãn: "Liền bắt được ngươi... Ngươi là của ta... của ta..."

Mùi thuốc lại xông đến mũi, cậu cúi đầu nhìn tay áo dính máu, lại nhìn tơ máu bên khoé miệng thiếu niên sắc mặt tái nhợt như quỷ, câm nín không nói nên lời. Làm sao bây giờ, Bát hoàng tử là một bệnh thần kinh, thư đồng cái gì, cậu hiện tại muốn đổi ý thì còn kịp không?