Chương 29

Diệp Chi Châu để gã sai vặt giúp mình chải tóc và mặc y phục, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ra đại môn, sau đó đứng đợi hạ nhân dắt ngựa đến. Nhìn con ngựa gã sai vặt dắt ra, cậu hơi mở to mắt, nói: "Con ngựa này..."

Gã sai vặt tên Trường Thuận kéo dây cương ngựa, vội vã chạy tới lấy lòng nói: "Thiếu gia, Đạp Tuyết mà ngài muốn phải hai ngày nữa mới đưa đến được, Truy Phong tuy là ngựa già, nhưng tốc độ nhanh, kỵ lên vững vàng, lại cao lớn uy phong. Thiếu gia, ngài... dùng tạm được không ạ?"

... Nhưng là lên kiểu gì?

Yên lặng nuốt xuống lời muốn nói, cậu kéo kéo y mệ dài, làm bộ ghét bỏ liếc nhìn Truy Phong, khinh thường nói: "Ngựa già kỵ lên còn gì ý nghĩa? Một chút mạnh mẽ cũng không có. Đi, chuẩn bị cho gia một cỗ xe ngựa."

Trường Thuận thấy cậu không giống hai hôm trước nháo tới nháo lui muốn Đạp Tuyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vã dắt Truy Phong đi, không quên nói lại: "Vậy thiếu gia chờ một chút, nô liền chuẩn bị xe ngựa cho ngài." Gã ra hiệu cho Trường Phúc, bản thân dắt ngựa đi.

Trường Phúc hiểu ý gật đầu, lại nhớ đến lời dặn của phu nhân lúc sớm, chỉ có thể kiên trì tiến lên, cẩn thận nói: "Thiếu gia, đêm nay lão gia sẽ trở về, bài tập của ngài..."

Trấn Quốc công An Văn Cẩm hiện là Thượng Thư Hộ bộ, tháng trước được Hoàng thượng phái đi tra xét một vụ án tham nhũng, trước khi đi có giao cho An Thành Nhạc rất nhiều bài tập, nói sau khi về muốn kiểm tra. Trấn Quốc công đi công chuyện một tháng, An Thành Nhạc đừng nói đến bài tập, ngay cả thư phòng còn chưa có vào. Không chỉ như vậy, cậu ta còn gây ra không ít hoạ, việc tranh mua Đạp Tuyết chính là một trong số đám hoạ đấy.

Tư liệu hệ thống trong đầu điên cuồng chạy, Diệp Chi Châu duy trì biểu tình khinh thường, cứng đờ người ba giây, sau đó mới nhanh chóng hoàn hồn, lỗ mũi phun khí giận: "Nói cái gì dài dòng, bài tập nào? Không làm! Cha ta cũng không có đánh chết ta đâu mà lo. Đúng rồi, Đạp Tuyết sao cần tận hai ngày nữa mới có? Tiểu gia hiện tại muốn kỵ nó!"

Trường Phúc quả thực muốn khóc, yếu ớt giải thích: "Con ngựa kia trước đó vốn có người đặt mua rồi, cho nên trước hết phải hướng người kia giải thích trước mới có thể đem ngựa cho ngài..."

"Kèo nhà kèo nhèo, mua có con ngựa cũng phiền toái như vậy, tiểu gia không muốn nữa! Một hồi ngươi đi nói ta không mua nữa." Cậu giả bộ không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Trường Phúc, thấy xe ngựa đã tới, chân thon dài sải ba bước leo lên, nghiêm mặt nói: "Đến Tây nhai, gia muốn tới Trân Bảo các mới mở."

Hai gã sai vặt nhìn nhau, Trường Thuận liếc mắt nhìn Trường Phúc ngốc nghếch, ngẫm lại lời trước đó gã nghe được, cẩn thận từng li từng tí một hỏi: "Thiếu gia, Đạp Tuyết thật sự không muốn nữa sao ạ?"

"Không muốn không muốn, đi mau!" Con ngựa trong định mệnh của Lôi Bảo Phi, nếu như nhất định đoạt về, nhiệm vụ liền không cần làm nữa, nên nhất quyết không thể mua nó về.

Xe ngựa dừng trước một cửa hàng nhỏ ngay khúc quanh vào Tây nhai, Diệp Chi Châu vén rèm xuống xe, quét mắt nhìn cửa hàng nho nhỏ này, híp mắt một cái. Trân Bảo các, cửa hàng đầu tiên vai chính mở sau khi đến kinh thành, chuyên kinh doanh một vài thứ mà thế giới này không có, rất được các quý nhân trong thành thích thú, là con đường đầu tiên xây dựng tích luỹ tài phú của vai chính.

Trân Bảo? Cũng chỉ là một ít thứ mới mẻ mà thôi!

Cậu cất bước vào, liếc liếc tầng hai hơi nhếch môi, nhìn tiểu nhị hướng tới đây nghênh đón, ngữ khí "tiểu gia có tiền" kiêu ngạo nói: "Đem đồ vật ly kỳ nhất, hiếm có nhất của các ngươi tới đây! Nếu thật sự là thứ tiểu gia chưa thấy, tiểu gia liền mua lại với giá gấp đôi."

Khách nhân khác trong điếm nghe được đều liếc mắt nhìn tới.

Trường Thuận Trường Phúc nghe được liền sợ đến muốn vỡ mật, Trân Bảo các này là mới mở, đồ vật bên trong đều rất quý giá lại kỳ lạ, mỗi thứ đều khiến người người kinh ngạc lấy làm tấm tắc, thiếu gia nói như thế là ngại mình nhiều tiền nên đưa cho người ta tiêu hộ hay sao a!

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt tiểu nhị hơi cứng lại, sau đó còn xán lạn hơn cả trước: "Khách nhân chờ một chút, ta đây lập tức đi lấy cho ngài xem."

"Thiếu gia." Tiểu nhị đi rồi, Trường Thuận hơi nhìn khách nhân chung quanh, nhỏ giọng nói với cậu: "Tiền của ngài đều đổ cho Đạp Tuyết rồi, đồ của Trân Bảo các tương đối quý giá, ngài xem..."

"Không phải

đã nói là không mua Đạp Tuyết rồi hay sao?" Cậu giả vờ không kiên nhẫn phất tay, đi tới ngồi trên một chiếc ghế trống, tiếp tục nói: "Quân tử không đoạt vật người thích, ta với Đạp Tuyết không có duyên, thôi thì từ bỏ."

Trường Thuận bị cậu nghẹn lời, lại nhìn Trường Phúc, trong lòng không biết nghĩ gì.

Tiểu nhị nhanh nhảy bưng tới một chiếc khay, tự tin đặt trước mặt Diệp Chi Châu, mỉm cười: "Khách nhân ngài xem, đây là hàng mới tới sáng nay, lão bản nói, nếu như ngài có thể nhìn ra đây là thứ gì, liền tặng không cho ngài."

Diệp Chi Châu trong lòng huýt sáo vui vẻ, An Thành Kiệt quả nhiên có ở đây, hôm nay tới quả nhiên là quyết định chính xác. Môi kéo ra một nụ cười, cậu quét mắt một lần, cầm một đồ vật hình trụ tròn, uốn éo, ghét bỏ nói: "Đây không phải là đồ chơi cho trẻ con ở phiên bang sao? Gọi là kính vạn hoa, chỉ có thể xoay qua xoay lại xem mấy hình hoa hoét, chả có ý tứ gì."

Nụ cười của tiểu nhị cứng đờ.

Lại cầm một hộp gỗ khảm nạm bảo thạch, lật tới lật lui, thấy dưới đáy có bộ phận lên dây cót điêu khắc hình đoá hoa, bĩu môi: "Đây cũng chỉ là một đồ chơi phiên bang, vặn cái này một chút rồi mở nó ra thì có tiếng nhạc, cũng chỉ có vài âm thanh đơn điệu, thật tẻ nhạt."

Khách nhân chờ xem chuyện cười tụ dần lại chỗ cậu, xì xào bàn tán. Tiểu nhị nuốt nước miếng, có chút hoảng loạn.

"Ồ, nhà ngươi cư nhiên đem ra chỉ có lưu ly trong suốt? Phiên bang bên kia còn có cả màu sắc rực rỡ kia kìa." Đâm đâm bình pha lê nhỏ xấu xí trên góc khay, lại cầm lên kính lúp phiên bản cổ đại to đùng, đầy mặt không vui: "Cái thứ này có thể khuếch đại đồ vật, cách làm càng đơn giản, mặt kính đem đi mài thành hình cung là được." Nói rồi đặt đồ xuống, chỉ mấy thứ còn lại: "Kia là xà phòng, dùng mỡ heo nấu lên là ra, có thể dùng để tắm rửa, bên cạnh là dùng để làm sạch răng, thứ kia là bút chì, cũng là đồ của phiên bang, dùng để viết chữ, viết rồi có thể xoá đi."

Tiểu nhị càng choáng hơn, khách nhân càng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Ta nói." Cậu đem khay đẩy ra, cười lạnh: "Các ngươi đây là mở hắc điếm đi? Chỉ dùng mấy thứ đồ phiên bang đi lừa gạt Đại Yến chúng ta, mấy thứ này mua tới có mấy đồng mà lại bán những mấy nghìn, tâm này cũng thật đủ đen." Dứt lời thì vỗ vỗ tay áo, hừ lạnh: "Quả nhiên không gian thì không phải thương, Trường Thuận Trường Phúc, chúng ta đi! Trân Bảo các cái gì, ta xem cải danh gọi Hắc Tâm các còn nghe được."

Trường Thuận Trường Phúc thấy chuyện bị xoay ngược lại, há hốc miệng sững sờ nhìn nhau, vội vã chạy theo.

Ba người nghênh ngang rời đi, lưu lại tiểu nhị bị khách nhân trong điếm hoài nghi nhìn chằm chằm, lòng càng hoảng sợ. Gã hơi giật mình lùi về một bước, sứt mẻ lắp bắp: "Các vị, đừng có nghe người đó nói bậy, đồ trong tiệm của chúng ta mọi thứ đều có yết giá công khai..."

"Hắc điếm, mau trả lại tiền!" Không biết là ai hô to một tiếng, sau đó khách nhân còn do dự dần trở nên kích động, dồn dập xúm tới chỗ tiểu nhị. Tiếng hỏi gặng, chất vấn, mắng chửi tất cả cùng lúc vang lên, rất nhanh khiến cửa hàng ầm ĩ rối loạn.

Trên lầu hai, An Thành Kiệt biểu tình cứng ngắc siết chặt tay, tâm thần hoảng sợ. Lôi Bảo Phi ngồi đối diện y chậm rãi đặt chén trà xuống, mỉm cười thân mật trên mặt dần nhạt đi, ánh mắt nhìn kỹ mặt y.

[Lôi Bảo Phi cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 70%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu đang ngồi trên xe ngựa phân tích nội dung vở kịch, thấy gợi ý hệ thống đột ngột bắn ra thì ngẩn người, sau đó mừng như điên: "Lẽ nào vừa rồi Lôi Bảo Phi cũng có mặt ở đó sao?" Đây quả thực là niềm vui bất ngờ, cậu còn tưởng rằng hồn kỳ của Lôi Bảo Phi chỉ có thể từ từ mới rút được, bây giờ xem ra, hồn kỳ tưởng chừng chắc chắn nhất lại có khi dễ rút nhất. Vừa rồi, cậu mới phát hiện ra tình cảm của Lôi Bảo Phi với vai chính biến đổi đều là vào thời điểm vai chính phát ra ánh sáng thánh nhân, cái nhắc nhở này vừa ra, còn có cái gì không hiểu nữa! Lôi Bảo Thích thích khí chất "chân thiện mỹ" trên người vai chính, như vậy cậu chỉ cần lột bỏ cái da "chân thiện mỹ" đó ra, hồn kỳ liền rút được.

Tối, cậu bồi Trấn Quốc công phu nhân ăn tối, thuận tiện hỏi thăm tin tức An Thành Thắng, khi biết hắn ta cùng bạn bè cùng nhau đi ngắm cảnh, liền hài lòng về viện tử của mình ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Trường Thuận đánh thức thiếu gia nhà mình, Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng bị hạ nhân cẩn thận tỉ mỉ ăn diện một phen, đưa tới tiểu viện của Trấn Quốc phu nhân.

"Phụ thân con hôm nay có việc trì hoãn trên đường về, xế chiều mới về đến nhà được." Phụ nhân trang phục ung dung xinh đẹp đang chọn lựa ngọc bội trong hộp gỗ, trong mắt còn mang theo lo lắng: "Con vào cung phải ngoan ngoãn, tiểu tính khí phải thu liễm lại. Bát hoàng tử không nhất định sẽ chọn con, nhưng con tuyệt đối không được nháo, biết chưa?"

Trải qua ba thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên Diệp Chi Châu cảm nhận được tình mẹ, mặt cậu không kìm được mềm mại hơn, gật đầu vâng lời: "Con đã biết, mẫu thân."

Mãi mới lựa được một khối ngọc bội khéo léo tinh xảo, nàng đứng dậy, đeo ngọc bội cho cậu, vuốt ve tua rua bên dưới, thở dài: "Con đấy, cũng là ta chiều hư con rồi... Được rồi, xe ngựa đang chờ ở cửa, nhanh lên đường đi, trì hoãn càng không tốt đâu."

Cậu dịu ngoan kính cẩn cáo biệt, trong lòng ấm áp lên xe ngựa tiến cung.

Hoàng đế muốn tuyển chọn một tiểu bối có học vấn, phong thái tư chất tốt, nên những người tiến cung đều ít nhiều mang theo vài tác phẩm sở trường của mình tới, chỉ có Diệp Chi Châu, một tay cầm hộp dế một tay cầm trống bỏi đung đưa tự chơi tiến vào tiểu uyển tổ chức yến, cơ hồ đem hai chữ "vô học" trắng trợn treo lên người.

"Hửm, ta còn tưởng ai, hoá ra là phế vật An gia không biết xấu hổ mà đến." Tiếng trào phúng không chút khách khí vang lên, Diệp Chi Châu nhìn sang, tìm thông tin người này trong trí nhớ nguyên chủ, không thèm để ý đung đưa trống bỏi, lạnh nhạt nói: "Cũng không biết vị tuấn kiệt nhà ai khuya hôm trước bởi vì không có tiền trả phòng nên bị các cô nương Di Hồng viện đánh đuổi. Chà chà chà, nghe nói lúc chạy đi đến quần còn chưa có mặc tử tế đâu a!"

Trong tiểu uyển yên tĩnh đến quái dị, người người đang đàm luận thơ văn đều toàn bộ im bặt, nhìn nhìn Diệp Chi Châu. Cậu nhe răng cười: "Ngại quá a! Ta đây biết không ít tiểu cố sự tương tự a, mọi người có ai muốn nghe không?"

Mọi người đồng loạt quay đầu đi, tiếp tục làm công việc còn bận trước đó, giống như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì. Thiếu niên vừa bị vạch trần gièm pha, nổi giận chỉ vào Diệp Chi Châu, nín nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng nổi giận đùng đùng chạy đi.

"Ta muốn nghe." Âm thanh thanh đạm pha giữa giọng thiếu niên và trẻ con đột ngột từ phía góc tiểu uyển vang lên, Diệp Chi Châu quay đầu nhìn, thấy một thiếu niên mặc áo bào đen, vẻ mặt tinh xảo diễm lệ nhưng tái nhợt, biểu tình nhàn nhạt, ngồi trên xe lăn, được thái giám cẩn thận đẩy đi ra, con ngươi đặc biệt đen bóng, lúc chăm chú nhìn người khác khiến người ta có giác bị độc xà nhìn chằm chằm: "Ngươi họ An?" Hắn nói, ánh mắt lom lom nhìn cậu, ngón tay trắng nõn nhỏ gầy đưa ra: "Ta rất thích đôi mắt của ngươi... Cho ta đi!"

Fuck!

.........