Chương 26

Diệp Chi Châu quay đầu nhìn, có chút kinh ngạc với bộ dạng chật vật của Trương Hân Nhiên: "Sao cô lại ở đây?" Bãi đậu xe của Mộ Thiên cần có thẻ mới có thể ra vào, không phải nhân viên Mộ Thiên thì căn bản không vào được. Huống hồ, cậu và Âu Dương Chi đậu xe ở khu VIP, đường đi khác với khu thường, nữ chủ làm sao trốn qua được hai, ba chỗ kiểm tra mà vào đến đây?

"Diêu Thành, anh giúp em một chút đi, em biết hiện tại anh rất có tiền." Trương Hân Nhiên giãy dụa khiến đầu tóc tán loạn, trên quần dính vài vết bẩn rõ ràng: "Hoàng Đồ hiện tại muốn phong sát em, nơi nào cũng có phóng viên, em thật sự không có biện pháp. Nhìn tới chúng ta từng có tình cảm với nhau, anh giúp em một chút đi."

Âu Dương Chi vì xách theo quà cho người nhà nên xuống xe muộn một chút, thấy đột nhiên xuất hiện một cô gái xa lạ, liền bước đến đứng trước mặt Diệp Chi Châu, nói với hai bảo tiêu: "Gọi bảo an lại đây, đưa cô gái này ra ngoài, thuận tiện kiểm tra lại lối vào bãi đậu xe và camera tử tế."

"Âu Dương Chất?" Trương Hân Nhiên trợn to mắt, sau đó hai mắt sáng rực lên, càng kích động hơn: "Anh Âu Dương, tôi biết anh là ông chủ của Mộ Thiên. Lúc trước tôi tự ý đổi công ty là bị ép buộc, là do cha của Lưu Phỉ Phỉ cưỡng chế tôi, tôi nguyện ý trở về Mộ Thiên, xin hãy cho tôi một cơ hội."

Diệp Chi Châu nghe được trợn mắt há miệng, tính cách thiết lập của nữ chủ hình như bị nát quá mức, cậu suýt nữa nhận không ra rồi: "Cô Trương Hân Nhiên." Cố ý gọi tên cô ta thật rõ ràng, cậu vỗ vỗ vai Âu Dương Chi, chếch bước lên trước lộ ra thân hình, ra hiệu cho bảo tiêu thả người, hỏi: "Tôi có tiền và chuyện giúp cô thì có quan hệ gì? Hơn nữa chuyện đổi công ty chủ quản này, cô đã là người trưởng thành, cần phải chịu trách nhiệm cho những việc mình đã làm ra."

Trương Hân Nhiên không nghĩ đến cậu lại lạnh lùng như vậy, không khỏi sững sờ: "Chúng ta có tình cảm nhiều năm như vậy... Anh không phải luôn yêu thích tôi sao? Tôi hiện tại đồng ý cùng một chỗ với anh, anh giúp tôi một chút, chỉ cần chi đủ tiền bồi thường hợp đồng cho Hoàng Đồ là tôi được tự do, tôi có thể bắt đầu lại từ đầu. Chuyện lúc trước tôi có thể không so đo với anh, tôi nhất định sẽ..."

Càng nghe càng thái quá, trong lòng cậu cũng mơ hồ có chút suy đoán với lý do nữ chủ đột nhiên tìm cậu cầu viện, Diệp Chi Châu vội cắt đứt lời cô ta, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: "Cô Trương, tôi và cô mới quen biết từ đầu năm, dùng từ tình cảm nhiều năm có chút khoa trương, còn việc yêu thích cô... Tôi nghĩ cô Trương đây đã hiểu lầm tôi rồi, tôi đã có người yêu, xin cô Trương không nên nói những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy." Nếu những lời này truyền vào tai Âu Dương Thuần, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện xuống được cái giường.

"Anh có người yêu?" Trương Hân Nhiên hét lên, giọng nói sắc nhọn đâm vào màng nhĩ người ta, tức giận trong lòng cô ta dâng lên, cơ thể phát run: "Không thể nào!" Đời trước Diêu Thành quả thật là phản bội cô ta, tất cả là vì lợi ích. Cô ta vẫn biết, vẫn luôn biết được, Diêu Thành vẫn yêu cô ta, chưa bao giờ thay đổi.

"Cô gái này." Âu Dương Chi lúc này lại bước lên chắn tầm nhìn của cô ta, khẽ nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ không kiên nhẫn: "Xin cô hãy tự trọng." Người như thế này mà cũng dám mơ tưởng đến thím Hai và Tiểu Chất, thật không biết tự lượng sức mình.

Trương Hân Nhiên bị chán ghét trong mắt anh làm cho lúng túng, đầu óc mơ hồ nhìn hai người, tầm mắt lại quét đến bảo tiêu đang xách các loại hành lý cùng lễ vật, trong lòng rung lên, nghĩ đến một loại khả năng. Cô ta vẻ mặt khϊếp sợ lại buồn nôn nhìn hai người, miệng há hốc ra, cả người như hỏng mất: "Các người... các người... Diêu Thành, anh quả nhiên vẫn buồn nôn giống như đời trước, vì muốn nổi tiếng mà bán đi thân thể! Âu Dương Chất, thiệt thòi trước kia tôi còn nghĩ anh là người mê điện ảnh, không nghĩ đến anh cũng là tên đồng tính biếи ŧɦái ghê tởm!"

Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt mọi người cùng lúc thay đổi. Bọn bảo tiêu uy hϊếp tiến tới, Âu Dương Chi sắc mặt lạnh xuống, hơi thở tao nhã vô hại cũng biến thành ác liệt: "Cô Trương, cẩn thận hoạ từ miệng mà ra."

[Âu Dương Chi cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 0, hồn kỳ thứ nhất đã rút, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Đột nhiên gợi ý hệ thống bắn ra khiến Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó mừng như điên. Nữ chủ quả nhiên là thần trợ công, 5% khiến cậu nhức đầu cứ thế chạy về 0 rồi. Tâm tình cậu tốt, nhìn nữ chủ cũng không quá chán ghét nữa, liền híp mắt vỗ vai Âu Dương Chi, đồng tình nhìn nữ chủ, ý vị thâm trường nói: "Cô Trương, có bệnh thì phải đi bệnh viện, giấu bệnh sợ thầy là không tốt. Đời trước đời sau cái gì, lời nói của cô tôi thật sự không hiểu gì cả." Dứt lời liền nhìn bảo tiêu gần cô ta nhất: "Giúp tôi đưa cô Trương đến bệnh viện, nhớ tìm chỗ tốt một chút."

Bảo tiêu làm việc vô cùng thận trọng mà xách nữ chủ lên.

"Diêu Thành!" Trương Hân Nhiên vội vã tránh né, tức giận đến giọng nói cũng lạc đi: "Mày không cần giả ngu! Ôm được đùi to liền không nghĩ đến quá khứ sao? Đừng hòng! Mày nghĩ mày có thể được sủng bao lâu? Những kẻ có tiền kia đều là một đám có mới nới cũ, tao chống mắt lên xem bao giờ mày bị vứt bỏ."

"Vậy cô cứ chờ đi." Nữ chủ hiện tại đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi, tiếp tục dây dưa thì chỉ phí thời gian. Cậu hướng các bảo tiêu khác phất tay một cái, ra hiệu bọn họ đi hỗ trợ, sau đó vỗ vai Âu Dương Chi, mang theo anh ta đi vào thang máy.

Về đến phòng, Âu Dương Chi vứt hành lý lại trực tiếp chạy vào phòng giải trí, Diệp Chi Châu đang dùng tinh thần lực quấy rầy người yêu liền nhận được gợi ý hệ thống.

"Còn 15%?" Cậu chọc chọc màn sáng, cười trên sự đau khổ của người khác: "Âu Dương Chất đây là bị anh trai nó dạy dỗ đi. Đáng đời!" Dám lén lút câu lấy công lược của cậu, đúng là báo ứng!

"Rất vui sao?"

"Ân, đương nhiên a, nhiệm vụ đều..." Cậu lắc lắc đầu, cúi xuống liền thấy tầm mắt vô cùng tỉnh táo của Âu Dương Thuần, phản xạ có điều kiện liền che mông lùi về phía sau: "Anh tỉnh rồi. Kia, Âu Dương Chi đã về, ân, anh có đói bụng không? Có muốn ăn cơm không?" Ngủ mười mấy tiếng, chắc bụng cũng đói lắm rồi, cậu chột dạ nghĩ.

Âu Dương Thuần ngồi dậy, biểu tình nhàn nhạt: "Lão Đại đã về? Em đi đón nó?"

"Ây... Ừa." Cậu cúi đầu, yếu ớt trả lời: "Em thấy anh ngủ rất ngon, không nỡ gọi anh dậy..."

"Tiểu Thành, anh đói." Ôn nhu bình tĩnh.

Diệp Chi Châu thấy hắn không có phát hoả, khẽ thở ra một hơi, vẻ mặt lại dương quang sáng rỡ: "Anh muốn ăn cái gì, em kêu nhà bếp nấu cho anh."

Âu Dương Thuần tầm mắt di đến nụ cười của cậu, hơi câu môi, cánh tay vận sức đem người ép dưới thân, tay trái túm lấy tay cậu, tay phải mập mờ sờ xuống, cắn cắn vành tai cậu: "Ăn em. Đứa nhỏ hư hỏng cần phải bị đòn."

"Em không... A! Bây giờ là trưa a, anh không thể... A..." Cứu mạng!!!!

Một ngày sa đoạ thối nát kết thúc, buổi tối là liên hoan đoàn tụ của gia đình, Âu Dương Chất với Diệp Chi Châu lại ngồi đó ủ ủ rũ rũ.

"Thím Hai, thím bị chú Hai thu thập à?" Âu Dương Chất lặng lẽ dịch mông đến cạnh Diệp Chi Châu còn đang vùi đầu húp canh, nhỏ giọng nói: "Cháu lén cho thím một cái móng giò cay, thím không cần cảm ơn cháu."

Diệp Chi Châu đặt muỗng canh xuống, mắt cá chết lườm cậu ta: "Cảm ơn cháu trai." Cho người cúc hoa tàn phế ăn móng giò cay, thật sự là tình cách mạng cảm thiên động địa.

"Không cần khách khí." Âu Dương Chất ngại ngùng cười, một bộ dáng cảm xúc dày đặc: "Trước đây cháu sau khi bị chú Hai với anh trai thu thập liền thích ăn móng giò cay, ăn xong phiền não đều biến mất. Thế nhưng anh trai bảo ăn đồ kia ảnh hưởng không tốt cho dạ dày, không cho phép cháu ăn nhiều."

"Cậu có thích ăn não heo không?"

Âu Dương Chất nghe vậy hai mắt sáng lên: "Cháu chưa từng ăn bao giờ, não heo ăn ngon không?"

"Ừm." Cậu gật đầu, liếc mắt nhìn hai chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện công việc, kéo kéo khoé miệng: "Ăn gì bổ nấy, thứ đó thích hợp bồi bổ cho người như cậu." Cho thông minh một chút, cậu rút hồn kỳ cũng dễ một chút.

Cửa phòng riêng đột ngột bị đẩy mở, Hướng Thanh Hiếu cầm một chiếc Ipad bước vào: "Nhị gia, trên internet đột nhiên truyền ra một video, liên quan đến cậu hai và cậu Diêu."

Bốn người cùng nhìn về phía y.

"Hiện tại trên mạng đều nói rằng cậu Diêu là..."

Âu Dương Thuần cau mày: "Là cái gì?"

Hướng Thanh Hiếu liếc mắt nhìn Diệp Chi Châu đang ăn cạnh cùng Âu Dương Chất bên kia bàn, dừng một chút mới nói: "Nói cậu Diêu bây giờ được cậu hai bao dưỡng, còn nói cậu Diêu không cần làm việc cũng có tiền xài xa hoa là vì cậu hai hào phóng với tình nhân."

Hai chữ "bao dưỡng" vừa bật ra, Âu Dương Chất đã sợ nhảy dựng: "Cháu không có! Cháu bị oan! Cháu với thím Hai là trong sạch."

"Tiểu Chất." Âu Dương Chi nắm cánh tay cậu ta kéo xuống bên người, đè vai cậu ta xuống: "Bình tĩnh đi."

Âu Dương Chất liếc mắt nhìn lén Âu Dương Thuần, thấy hắn ném tới mình một ánh mắt buốt giá liền sợ hãi túm chặt tay anh trai, liều mạng co rụt người giấu phía sau anh trai. Chú Hai ghen lên thì không hề nói đạo lý, cậu ta không thể bình tĩnh nổi.

Diệp Chi Châu nghe thế liền đặt muỗng canh xuống, xoa xoa cánh tay vươn ra: "Video đâu, tôi xem một chút."

Hướng Thanh Hiếu đưa Ipad tới.

Nhà tung lên video là một tờ tạp chí lá cải, tiêu đề video đặt là "Kinh ngạc tuột nhãn cầu, tình nhân của ảnh đế Âu Dương Chất hoá ra là đàn ông", bình luận bên dưới chạy quá nhanh, trang web hơi bị lag, cậu nhấn nhiều lần mới mở được video.

Bóng tối ngắn ngủi cùng yên tĩnh mấy giây, một tiếng hô hoán sắc nhọn đột nhiên vang lên, sau đó một tia sáng khiến khung cảnh trở nên rõ nét hơn, hiện ra hình ảnh mấy người Diêu Thành trong bãi đỗ xe.

... Quả nhiên là đoạn này. Cậu liếc mắt nhìn Âu Dương Chi còn đang an ủi Âu Dương Chất, thả lỏng người dựa vào ghế, cúi đầu tiếp tục nhìn.

Video rất ngắn, chỉ có một phút. Trong một phút đó, Diệp Chi Châu cùng "Âu Dương Chất" vẫn luôn thân mật đứng chung, mà Trương Hân Nhiên lại bị bảo tiêu ngăn ở bên ngoài, thần tình kích động nói cái gì đó, chỉ có thể mơ hồ nghe ra được mấy chữ như "ép buộc", "buồn nôn", "bán đi thân thể", "đồng tính luyến ái". Kết hợp với trạng thái của ba người cùng với biểu cảm và điệu bộ, mười phần khiến người ta mơ màng. Cuối video, Trương Hân Nhiên kích động bị bảo tiêu không chút lưu tình kéo ra ngoài, mà Diệp Chi Châu với "Âu Dương Chất" thì lại "ngọt ngọt ngào ngào" bước vào trong thang máy.

Tắt video, Diệp Chi Châu đứng dậy đi về phía Âu Dương Thuần, cáo trạng: "Em bị người ta quay trộm." Video này cho dù là quay ở góc độ nào cũng khiến người ta nghi ngờ, nơi nơi đều lộ ra dấu vết phóng viên cắt chụp xử lý, kết hợp với thái độ nữ chủ hôm nay bất ngờ khác lạ so với thiết lập thận trọng cao lãnh... Nhân sinh a, nơi nơi đều có hố!

"Anh sẽ giải quyết." Âu Dương Thuần sờ sờ đầu cậu, ngữ khí chìm chìm: "Đám chuột nhắt trong Mộ Thiên cũng đến ngày diệt trừ rồi."

Âu Dương Chi nhìn em trai kinh sợ co rúm một góc, lại nhìn chú Hai tin cậy thận trọng và thím Hai bình tĩnh nghiêm túc, thở dài trong lòng.

Em trai ngu xuẩn này... Thật vô dụng!

.........