Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Vận mệnh khiến anh yêu em" tuy chỉ là một bộ phim thần tượng nhỏ, diễn viên cũng toàn người mới, nhưng lợi ở chỗ địa vị của ông nội Lý Hạo - Lý Chấn Khuynh trong giới rất cao, tuyên truyền cũng không keo kiệt nên hấp dẫn không ít cánh báo chí, truyền thông.

Lý Hạo xem xét vị trí truyền thông trước sân khấu một chút, sau đó hăng hái chạy đến phòng nghỉ diễn viên, đếm đi đếm lại đầu người, nổi giận quát: "Diêu Thành đâu? Không phải là đã báo sớm mọi người phải đến sớm một chút à? Hân Nhiên, em mau gọi điện cho cậu ta đi, 10 phút nữa anh nhất định phải thấy cậu ta ở đây."

Trương Hân Nhiên ngồi trong vị trí trung tâm nghe vậy đứng lên, mím mím môi hồng nhuận, có chút khó khăn nói: "Vừa nãy em đã gọi rồi, không nghe ai cả... Đều tại em, trưa hôm qua em không nên mời mọi người ăn hải sản tươi, làm hại anh Thành nổi dị ứng, cả mặt đều là mụn... Xin lỗi!"

Mỹ nhân chủ động nhận lỗi, Lý Hạo tuổi còn trẻ, dễ tin người nên trong nháy mắt cảm thấy cô ta thật đáng thương, ôn nhu nói: "Em cũng là thấy mọi người tập trung công việc rất khổ cực nên mới mời khách, không trách được em." Nói rồi lại nghĩ mặt Diêu Thanh nổi đầy mụn, cả giận: "Muốn trách thì phải trách Diều Thành. Đã bị dị ứng hải sản, cậu ta lại còn ăn nhiều như vậy. Ngược lại, nếu mặt cậu ta đầy mụn, không gặp được ai, em liền gọi cho cậu ta, bảo không cần đến nữa. Hôm nay họp báo tuyên truyền, tại cậu ta mà không làm được tốt đẹp, thật là xúi quẩy!"

"Diêu Thành chính là quỷ xui xẻo, ngay cả lúc diễn phim cũng đến muộn vài lần..." Đặng Quân vào vai nam phụ thứ nhất đối với Trương Hân Nhiên có hảo cảm, lúc bình thường thấy Diêu Thành vây quanh lấy lòng mỹ nhân đã sớm cảm thấy khó chịu, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Lý Hạo nghe vậy càng tức, vỗ bàn thành tiếng: "Quả thực là rất kỳ cục! Ban đầu sao tôi mù mắt đi chọn cậu ta làm nam chính chứ!"

"Ủa? Ai làm anh Hạo tức giận đấy?" Một giọng nói trong trẻo từ cửa truyền tới, khiến lỗ tai mọi người ngưa ngứa như có lông vũ quét qua, ai nấy đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Diệp Chi Châu mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần bò nhạt màu đơn giản, nhấc túi đựng thức ăn to tươi cười đi vào trong, thấy mọi người ai cũng nhìn mình, nghi ngờ nháy nháy mắt, nâng túi thức ăn nói: "Hôm nay em dậy sớm, nên chạy đi mua đồ ăn sáng cho mọi người luôn." Nói rồi lại nhìn Lý Hạo, cười lộ hàm răng trắng noãn, lặng lẽ thêm một tia tinh thần lực vào giọng nói: "Em nhớ anh Hạo thích nhất là bánh bao nhân thịt, đúng không? Em thấy góc đường có bán nên mua một cái, còn bỏ thêm ít ớt, anh Hạo thích ăn cay phải không?"

"A? À, ăn chứ, anh thích ăn cay." Lý Hạo ngốc ngốc thu lại bàn tay, tức giận trong lòng giống như bong bóng xì hơi nhanh chóng biến mất, trong lòng nổi lên cảm giác lúng túng khi nói xấu sau lưng người ta bị chính chủ nghe được, ánh mắt đảo quanh không dám nhìn thẳng cậu, mạnh miệng cắn lấy bánh bao nhân thịt, xé túi ra một lỗ to, nói: "Mọi người mau ăn đi, ăn xong chúng ta lập tức mở họp báo rồi, không nên để bị đói..." Lại làm bộ dáng rất bận rộn, quay người chạy ra khỏi phòng nghỉ.

Mọi người nhìn hướng Lý Hạo rời đi, lại nhìn túi đựng thức ăn thơm ngát trên bàn, ngó ngó khuôn mặt đẹp trai trắng nõn hoàn mỹ của Diệp Chi Châu, trầm mặc. Mới vừa rồi Hân Nhiên cùng đạo diễn nói cái gì a? Dị ứng? Mặt đầy mụn?

Thật hi vọng bản thân cũng có thể "mặt đầy mụn" thế này...

Diệp Chi Châu thấy mọi người không động, nụ cười càng sâu, tinh thần lực từ từ trải ra, giọng cậu cũng chầm chậm vang lên: "Tôi không biết khẩu vị của mọi người, cũng chỉ mua chút cháo với bánh bao, mọi người cũng không nên nói tôi hẹp hòi đâu nha!"

Mọi người như vừa tỉnh khỏi mộng, nhìn Diệp Chi Châu càng nhìn càng hợp nhãn, dồn dập tiến lên nhận đồ ăn vừa rối rít cảm ơn, thái độ nói chuyện với cậu cũng càng ngày càng thân thiết, ôn hoà. Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng nghỉ hài hoà hẳn lên.

Một bữa ăn sáng, vài câu thăm hỏi vui vẻ, dễ dàng hoá giải phản cảm và địch ý của mọi người, hoàn toàn quét một vòng đột phá độ hảo cảm, Diệp Chi Châu đối với việc này rất hài lòng.

Trương Hân Nhiên đứng ngoài đám người, tầm mắt mịt mờ nhìn trên mặt cậu không hề có dấu vết mụn nhọt hay phấn trang điểm, hơi nhíu mày, trong lòng vô cùng nghi hoặc. Rõ ràng hôm qua mặt cậu nổi đầy mụn và vết ngứa đỏ ửng, hôm nay sao lại... Hơn nữa Diêu Thành vô cùng keo kiệt hẹp hòi lúc nào học được thủ đoạn nhỏ dùng đồ ăn hối lộ mọi người? Không đúng, có điểm kì lạ.

Nhận thấy cô ta đánh giá mình, nụ cười trên mặt Diệp Chi Châu hơi dừng một chút, lại càng xán lạn hơn mấy phần, nghiêng đầu thân thiết hỏi: "Hân Nhiên, sao em chỉ đứng đó, bữa sáng không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải." Cô ta hoàn hồn, thấy mọi người cùng nhìn sang đây, cuống quít cầm bữa sáng cùng mọi người người thuận lời pha trò, thân thiết cảm ơn bữa sáng của cậu, thái độ hào phóng vô tư, không nhận ra có điểm không đúng.

Diệp Chi Châu phối hợp cùng cô ta khách khí một chút liền lùi đi, một bên gặp bánh bao một bên thú vị nhìn cô ta cùng người trong đoàn trò chuyện, lòng có chút bội phục. Không hổ là người phụ nữ có thực lực của ảnh hậu, kỹ thuật diễn xuất này thật xuất sắc!

15 phút trước khi chính thức mở họp báo, Lý Hạo cầm một cái micro từ chỗ nào đó đột ngột chạy ra, kéo mọi người căn dặn cẩn thận, sau đó đem micro nhét vào tay Diệp Chi Châu, chờ MC giới thiệu xong liền đẩy cậu lên trước, chính mình đi phía sau.

Diệp Chi Châu nhìn micro còn chưa mở trong tay, giật giật khoé miệng. Đây coi như là đáp lễ bữa sáng sao? Lý Hạo quả nhiên giống hệt như trong tư liệu viết, biệt nữu lại dễ dụ, ngốc bạch ngọt ghê gớm.

Vì để nhử mồi, nam nữ chính thông thường đều là người ra cuối cùng, truyền thông sớm đã ngán ngẩm với dàn diễn viên mới ngây ngô rồi, còn đang vắt óc nghĩ xem nên viết bản thảo làm sao cho sáng sủa dễ gặm, Diệp Chi Châu bước lên trong tiếng giới thiệu của MC.

Áo sơ mi trắng, quần bò nhạt màu, giày thể thao trắng năng động, mái tóc ngắn được xử lý gọn gàng dán bên lỗ tai, tu mi tuấn mắt, mũi cao môi mỏng, vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp, da dẻ trắng nõn nhưng không hề giống con gái, khí chất ôn hoà nhã nhặn, bước đi hào phóng tự nhiên, khí tràng đặc biệt. Chờ đến khi mở miệng, ôi chao, thanh tuyến kia thật mê người! Thái độ đúng mực, xen kẽ trong câu nói còn có mấy câu khôi hài gây cười.

Mầm non tốt đấy! Cần được bồi dưỡng nha!

Các ký giả kinh hỉ vô cùng, không hẹn mà cùng cầm camera lên, đối với Diệp Chi Châu không ngừng chụp ảnh, nhìn về phía Lý Hạo ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc. Không hổ là cháu trai của đạo diễn Lý Chấn Khuynh, ánh mắt chọn vai diễn này, độc đáo lắm!

Lý Hạo trước đó vô cùng căm tức với thái độ hờ hững của truyền thông, không nghĩ đến Diệp Chi Châu vừa lên đài, tình thế lập tức nghịch chuyển, trong lòng liền thoải mái hẳn lên. Chờ khi cậu ngồi xuống, hắn ta nhịn không được đến gần vỗ vai cậu, vênh váo nói: "Làm rất khá, trở về liền mời cậu ăn cơm."

Diệp Chi Châu bị hắn ta chọc cười, đồng thời hạ thấp giọng trả lời: "Anh Hạo, trang bị lần trước anh nhắc tới, em biết làm sao đánh rơi nha!"

"Cái gì?" Lý Hạo cao giọng hô, nữ chủ vừa mới bước lên lập tức cứng đờ, truyền thông cũng bị dời ánh mắt, cũng đem ống kính từ chỗ nữ chủ chuyển đến chỗ Lý Hạo.

"Anh Hạo, anh bình tĩnh đã." Diệp Chi Châu vẫy tay với cánh truyền thông, ý chỉ không có gì.

Lý Hạo mím miệng không nói, thân thể thẳng tắp ngồi đó, làm bộ như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Cánh truyền thông không nói, đem lực chú ý lần nữa dời đến chỗ nữ chủ, nhưng do đã bị soái ca Diệp Chi Châu và nỗi kinh hách bất ngờ của Lý Hạo diễn ra trước, tâm tình lên voi xuống chó rồi, nhiệt tình của bọn họ lập tức nhạt đi, qua loa chụp vài bức liền buông camera.

Trương Hân Nhiên chủ động yêu cầu áp trận vẫn duy trì mỉm cười ngồi bên đạo diễn, bàn tay giấu bên dưới lại nắm chặt, lòng chìm xuống. Diêu Thành hôm nay sao kì lạ như vậy? Đạo diễn vừa rồi kinh ngạc thất thanh rõ ràng là sau khi cậu ta nói gì đó mới thế. Cậu cố ý nhắm vào cô ta hay chỉ là vô ý? Còn có thủ đoạn mua chuộc người bằng đồ ăn cùng vết tích dị ứng đột nhiên biến mất... Rõ ràng hôm qua chính mắt cô ta nhìn thấy cậu ăn hết bàn đồ ăn kia... Không, không thể nghĩ tiếp! Cô ta dùng sức bấm đùi mình một cái thật đau để tỉnh táo lại, đem lực chú ý dời đến cuộc họp báo. Đây

là bước đầu giúp cô ta tiến vào giới giải trí, quyết không thể để xảy ra một điểm sai lầm. Còn Diêu Thành... không vội, sau này đều có cơ hội trừng trị cậu ta.

Một phen giới thiệu với mèo khen mèo dài đuôi, liền đến đoạn truyền thông phỏng vấn. Trương Hân Nhiên lên tinh thần, dựa vào thái độ hào phóng lại thành thục ứng đối, dần đem truyền thông kéo chú ý từ chỗ Diệp Chi Châu và Lý Hạo đến chỗ mình, tìm về tự tin của một cô gái trọng sinh.

Diệp Chi Châu cũng không lưu ý đến nữ chủ, cậu không nhìn tầm mắt Lý Hạo đang lén chú ý mình, gõ gõ mặt gương trang điểm, đem điện thoại di động của nguyên chủ dời lên hệ thống, trên màn sáng là weibo của nguyên chủ.

Diêu Thành tính cách có chút kì quái, tự phụ lại tự ti, là người khó ở chung. Weibo của cậu ta cũng phản ứng con người của cậu ta, vừa mâu thuẫn lại không có dinh dưỡng, tình cờ còn có thể thấy vài phát ngôn không có đầu óc, vô cùng não tàn. Ở bên trong nội dung vở kịch, nữ chủ đã lợi dụng điều đó, liền chụp cho cậu ta cái mũ chủ nghĩa đàn ông. Hình tượng mặt trái một khi đã dựng lên liền rất khó rửa sạch, hiện tại cậu dùng thân thể Diêu Thành, tự nhiên cần phải quản tốt những thứ này.

Dứt khoát xoá sạch weibo, dọn dẹp hết dấu tích xấu của nguyên chủ trên mạng, thuận diện điều tra số dư tài khoản của nguyên chủ, triệt để câm nín. Sau đó, cậu mở một trang weibo mới, đơn giản quản lý một chút rồi mở nhật kí điện thoại di động, xoá sổ ghi chép của đám bạn bè hỗn loạn lúc trước. Làm xong tất cả, cậu tách hệ thống với điện thoại di động ra, nghiêng đầu, cuối cùng cũng chịu bố thí cho Lý Hạo một ánh mắt.

Phỏng vấn thuận lợi kết thúc, Trương Hân Nhiên trong mắt mang giễu cợt nghiêng đầu nhìn Diệp Chi Châu, lại thấy cậu không để ý đến cô ta, bản thân lại tươi cười cùng Lý Hạo chụm đầu lặng lẽ nói nhỏ, nụ cười của cô ta cứng đờ, ánh mắt trầm xuống.

Diêu Thành này, đến cùng là muốn làm gì?

Họp báo thuận lợi kết thúc, Lý Hạo vung tay lên, hào khí mười phần đặt sẵn một phòng bao ở nhà hàng Bốn Mùa, quyết định mời mọi người một bữa ăn.

Trên đường đi, Diệp Chi Châu thành công dùng một phần kế hoạch chơi game lừa gạt được weibo của Lý Hạo theo dõi và like của cậu, hết sức hài lòng. Giao thiệp của ba đời là cực kì mạnh mẽ, lúc trước nữ chủ có thể thuận lợi có được một cơ hội đi casting, ngoại trừ người đại diện ra sức ở ngoài, trong đó cũng có Lý Hạo lợi dụng vòng giao thiệp của ông nội hắn ta đi nói đỡ cho nữ chủ. Bây giờ cậu đã đến, đương nhiên cũng phải lợi dụng tầng quan hệ này cho tốt rồi.

Mọi người đùa giỡn một lúc thì tới nhà hàng, lục tục xuống xe, vây quanh Lý Hạo đi vào cửa.

Tầng hai nhà hàng Bốn Mùa, Âu Dương Thuần giống như có cảm ứng dừng một bước, cúi đầu hướng phía đại sảnh tầng một nhìn một vòng, chỉ kịp thấy được một bóng áo trắng cùng một đám người, quẹo vào hướng phòng bao tầng một.

"Nhị gia?" Hướng Thanh Hiếu nghi hoặc dừng bước, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, hỏi: "Có vấn đề gì không ạ?"

"Không có chuyện gì?" Hắn thu hồi tầm mắt, nắm chặt vòng Phật châu trên tay, phân phó: "Buổi chiều gọi bác sĩ Trương đến một chuyến."

Hướng Thanh Hiếu nghe vậy sắc mặt ngưng trọng, thận trọng nói: "Nhị gia lại đau đầu sao? Có muốn đi bệnh viện không?"

"Không cần." Hắn rũ mắt, ánh mắt luôn lãnh đạm chợt nổi lên một tia sóng lớn, động tác vuốt Phật châu chậm lại: "Không đau." Chỉ là trong đầu giống như có vật gì đó như thể sống lại, rất kì lạ, cũng rất... sung sướиɠ.

.........