Chương 13

Mấy ngày sau, Diệp Chi Châu xuất viện, Vân Kha biến mất mấy hôm cũng trở về.

"Tiểu Dương." Hắn tiến lên vài bước đem người ôm vào ngực, vùi đầu ngửi hương sữa tắm thanh đạm trên người cậu, hôn hôn dái tai cậu: "Anh nghĩ anh không thể rời xa em được."

Rất không khéo, điểm nhạy cảm của Diệp Chi Châu chính là ở tai. Trên mặt cậu cấp tốc đỏ bừng, xấu hổ đem người đẩy ra, thầm hận bản thân không tốt: "Nói chuyện cẩn thận, không được động tay chân."

Vân Kha thuận theo lực đẩy của cậu buông ta, cười xoa tóc cậu: "Rất có tinh thần, xem ra mấy hôm nay được nghỉ ngơi khá tốt."

Cậu quay đầu né tránh tay hắn, căm giận tiếp tục thu thập quần áo. Từ sau khi thổ lộ xong, mồm miệng Vân Kha càng ngày càng lợi hại, đem cái mặt lạnh lùng lãnh khốc ném đi đâu không biết. Không nhìn thấy nhau còn tốt, chỉ gửi vài tin nhắn, cậu xem như không thấy, gọi điện cũng không nghe, nhưng hôm nay gặp nhau rồi... Hơn nữa, Vân Kha còn sở hữu cái mặt phạm quy thế kia. Đẳng cấp sát thương a, căn bản là không đỡ được!

Vân Kha cưng chiều nhìn cậu thu dọn đồ đạc mà vòng tới vòng lui trong phòng bệnh, tình cờ giúp một tay, lại cảm thấy buồn cười vài lần, tới ôm cậu lần thứ hai, sờ sờ xoáy tròn trên đỉnh đầu cậu: "Tiểu Dương, như vậy cũng tốt." Có một người như vậy luôn bên cạnh mình, có thể càn rỡ yêu thương, bảo vệ, ghi lại bộ dáng hoạt bát thường ngày, thật sự là quá tốt!

Thoả mãn sung sướиɠ trong giọng của hắn quá mức rõ ràng, Diệp Chi Châu khước từ một chút, buồn bực tự bấm mình một cái, trong lòng tự phỉ nhổ mình không biết xấu hổ. Vân Kha ôn nhu dễ thoả mãn như vậy thật sự khiến người ta không thể cự tuyệt được! Chẳng lẽ cậu muốn cong?

... Không thể a!

Về nhà ăn bữa cơm trưa ấm áp lại biệt nữu, Vân Kha ngăn cản Diệp Chi Châu đang muốn trốn lên lầu, nhìn ánh mắt như thấy sắc lang của cậu, hỏi: "Văn Trí Trung muốn gặp em, em có muốn đi nhìn ông ta không?"

Văn Trí Trung? Diệp Chi tiến vào hình thức báo thù, dùng sức gật đầu. Cái tai hoạ này cậu sớm muốn đi gặp, mặc thù phần lớn thù hận bị Vân Kha cưỡng chế kéo lấy, nhưng cậu không ngại đi đâm đối phương vài nhát.

Văn Trí Trung là một thương nhân tướng mạo khá phúc hậu, nhưng trải qua vài ngày liên tục hỏi cung, mắt thường cũng nhìn ra ông ta đã tiều tuỵ đi. Diệp Chi Châu vừa đến, ông ta chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn cậu, giống như người quen cũ gặp nhau chào hỏi thông thường: "Cậu đã đến rồi."

"Sớm nên tới." Diệp Chi Châu ngồi đối diện ông ta, nhìn xung quanh phòng thẩm vấn, phối hợp với ông ta hàn huyên: "Hoàn cảnh nơi này thế nào? Quen chưa?"

Vân Kha cũng không đi theo cậu vào, đối mặt với một thiếu niên gầy yếu mười mấy tuổi, biểu hiện của Văn Trí Trung khá thả lỏng. Nghe vậy, ông ta cười khẽ một tiếng, nhấc hai tay bị còng lên, hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi sẽ quen sao?"

"Sẽ quen thôi." Cậu nhàn nhạt đánh giá ông ta một vòng, cũng cười khẽ một tiếng: "Dáng dấp ông thế kia, cha tôi năm đó mắt đúng là bị mù mới nghĩ ông là anh em, rõ ràng không cùng nằm trên một đường thẳng."

Ngoại hình người nhà họ Văn cũng không đẹp, tai to mặt lớn da lại còn đen, ăn mặc xuề xoà thì giống phường lang thang, ăn mặc đẹp một chút lại giống nhà giàu mới nổi, cùng người nhà họ Đỗ - dung mạo nằm bên trên trục hoành, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.

Văn Trí Trung nụ cười chợt tắt, vẻ mặt chìm chìm. Khuôn mặt là điểm chết của ông ta, chuyện bị so sánh với cha Đỗ càng là điểm chết trong điểm chết của ông ta, ông ta từ nhỏ đã nghe quá nhiều lời nói rằng mình không bằng cha Đỗ, tâm lý sớm đã vặn vẹo.

"Cậu ngược lại lớn lên không hề giống cha cậu." Ông ta âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Diệp Chi Châu, ánh mắt như rắn độc: "Tôi khá là yêu thích chị cậu đấy. Tướng mạo kia, thực sự là tuỳ tiện nhìn thôi cũng khiến người ta kích động."

Ánh mắt cậu sắc bén hẳn lên, lại đột nhiên thu liễm lại, nghĩ đến điều gì đó, cậu ghé sát vào ông ta, thấp giọng nói: "Nghe nói ông chết cũng không nhận tội? Ông còn không biết đi, đứa con riêng ông lén lút đưa ra nước ngoài hiện tại đã nghiện ma tuý rồi, thành phế vật."

"Đỗ Dương!" Văn Trí Trung trong nháy mắt nổi giận, giãy dụa muốn đứng dậy, trong mắt đều là sát ý.

"Còn có đứa con gái bảo bối của ông." Cậu dựa lưng vào ghế, đón lấy ánh mắt gϊếŧ người của đối phương, chậm rãi nói: "Ông chân trước bước vào cục cảnh sát, cô ta chân sau đã cùng ông chủ than đá chạy rồi, còn mang đi khoản tiền ông cẩn thận giấu diếm. Như thế nào, vui không? Con gái ông cũng thông minh đấy."

Văn Trí Trung hô hấp ồ ồ, con ngươi long lên, hiển nhiên là bị tức không nhẹ: "Là tao xem thường mày! Súc sinh!"

"Không bằng ông." Tinh thần lực vừa rồi chớp mắt chui vào đại não đối phương, nhiệm vụ hoàn thành, cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, suy nghĩ một chút lại tốt bụng nói: "Trước khi đến tôi có xem tin tức, vợ ông hình như muốn cùng ông ly dị. Cuối cùng, chúc ông nửa đời sau luôn sống trong mộng đẹp." Nói rồi nhàn nhã rời đi trong tiếng rít gào đầy phẫn nộ của đối phương.

Vân Kha đứng bên ngoài nhanh chóng nghênh đón cậu, giơ tay xoa xoa thái dương cậu, cau mày hỏi: "Đau đầu không? Có khó chịu chỗ nào không?"

Diệp Chi Châu ngẩn người, trong lòng ấm vù vù, trả lời: "Không bị đau đầu. Em... năng lực của em không có tác dụng phụ. Yên tâm, Văn Trí Trung chẳng mấy chốc sẽ nhận tội."

Vân Kha vẫn không yên lòng, thấy xung quanh không có người khác, tiếp tục hỏi: "Trước kia em đột ngột gầy đi có quan hệ đến năng lực này đúng không?"

"Không phải." Cậu lắc đầu một cái, đột nhiên không biết đối mặt như thế nào với sự quan tâm đầy đủ của Vân Kha, liền đơn giản cúi đầu không nhìn hắn.

"Về nhà đi." Như nhận ra cậu không dễ chịu, Vân Kha nắm chặt tay cậu, kéo cậu đi ra ngoài.

Cậu cúi đầu nhìn hai người tay nắm tay, ngơ ngẩn không phản ứng.

Thời điểm rời khỏi cục cảnh sát, hai người suýt chút nữa đυ.ng phải một người đàn ông tuấn tú. Đối phương lễ phép nói xin lỗi, sau đó có chút gấp gáp đi vào nơi tạm giam.

Diệp Chi Châu nhìn chằm chằm bóng lưng người đó, híp mắt một cái. Dương Uy, vị hôn phu của Bạch Lỵ, không nghĩ tới lại đυ.ng y ở đây. Y xuất hiện ở đây nhanh như vậy, chắc vừa mới nhìn thấy email cậu gửi đến liền vội vàng làm visa quay trở về.

Bạch Lỵ hiện tại vẫn đang bị giam giữ, từ tia tinh thần lực cậu lưu lại trên người cô ta cho thấy, tâm tình cô ta rất tồi tệ. Cũng không biết sau khi Dương Uy nhìn thấy đống chứng cứ kia phản ứng ra sao. Còn có cậu họ của Bạch Lỵ... Cũng đến lúc khiến cho người cậu kia gặp chút phiền toái, miễn cho đối phương nghe thấy tin tức liền đuổi theo, ngăn trở đại kế rút hồn kỳ của cậu.

Bạch Lỵ mấy ngày nay cứ ngơ ngơ ngác ngác, tâm trí không thể khống chế được, lúc bị hỏi khẩu cung liền nói nhiều điều không nên nói. Bởi vì điện thoại di động bị lấy đi, cô ta thậm chí không có cơ hội lén lút tìm mẹ và cậu họ cầu cứu. Cô ta hiện tại đang trong trạng thái "mất trí nhớ", không cách nào thông qua cảnh sát để thông báo cho người nhà, cũng không biết thủ đoạn che giấu của cậu họ quá lợi hại hay cảnh sát quá vô dụng, cư nhiên đến nay còn không điều tra ra thân phận của cô ta.

Nghe nói có người muốn gặp, Bạch Lỵ còn có chút mơ hồ, chờ đến khi nhìn thấy là Dương Uy, nước mắt cô ta thiếu chút nữa rơi xuống. Rõ ràng muốn tiếp tục giả vờ mất trí nhớ, nhưng cảm xúc khó có thể kìm nén, nước mắt nước mũi đồng thời tuôn ra, khóc đến vô cùng chật vật: "Anh Dương, em cuối cùng cũng nhìn thấy anh. Anh mau cứu cứu em, có người bắt nạt em, còn vu hại em..."

Dương Uy đầu tiên ngẩn ra, xác định được người con gái tiều tuỵ chật vật trước mắt chính là vị hôn thê của mình, vội vã tiến lên ôn cô ta an ủi vài câu, hỏi: "Em làm sao lại biến thành thế này? Không phải là về nước du lịch sao? Anh luôn không thể liên lạc được với em."

Bạch Lỵ hơi ngưng tiếng khóc một chút, rất nhanh lại giấu đi, nhấc tay áo xoa xoa mặt, nở một nụ cười miễn cưỡng: "Em về nước không lâu thì gặp tai nạn giao thông, sau đó mất trí nhớ một thời gian, điện thoại cũng bị hỏng lúc gặp tai nạn, em không nhớ được người thân ở đâu... Anh Dương, anh dẫn em ra ngoài đi, nơi này thật đáng sợ, em không muốn ở nơi này."

"Mất trí nhớ?" Dương Uy cau mày, quả nhiên giống y hệt như trong email đã viết. Y che giấu chần chừ trong mắt, hỏi: "Vậy em bây giờ... khôi phục trí nhớ rồi?"

"Mới chỉ khôi phục một chút, có thể nhận ra anh, chứng tỏ anh đối với em rất quan trọng." Trên mặt cô ta xuất hiện một tia cười ỷ lại, nhấc tay ôm hông y, nhớ nhung cọ cọ: "Anh Dương, anh có thể đến, em rất vui vẻ."

Dương Uy ôm lại cô, rơi vào trầm tư. Kết hợp với cách giải thích tình huống từ chỗ cảnh sát và lời nói của Bạch Lỵ, nội dung trong cái email kia cái gì cũng trùng nhau cả. Nhớ đến ảnh chụp tin nhắn kia, y nhíu lông mày thật sâu.

Sau bữa tối, Diệp Chi Châu không cho Vân Kha có cơ hội bám dính lấy mình, lập tức trốn vào phòng khoá trái cửa. Mở máy tính, cậu tìm ra hòm thư điện tử giữa cha của Hà Giang và cha Bạch, đem ghi chép thuê phòng của Hà Vị Hương và Hà Giang gửi cho cả hai, thuận tiện nhắc nhở cha Bạch đi làm giám định DNA. Sau đó, cậu đem thông tin Bạch Lỵ bị cảnh sát bắt và ảnh chụp cô ta thân mật cùng người đàn ông khác ở nước ngoài cùng gửi đến thư điện tử của mẹ Dương.

Cảm ơn vị nữ chủ "ôn nhu săn sóc", mang theo "mị lực vô biên"! Lúc thu thập chút thông tin bên lề, đúng là cậu thu hoạch được vài thứ rất tốt!

Làm xong mọi thứ, cậu thanh thần khí sảng đóng máy tính, chậm rãi hướng phía phòng tắm đi vào. Nằm bệnh viện mấy ngày cậu đều không được tắm rửa tử tế, hôm nay nhất định phải ngâm nước nóng một hồi.

Ba nhà Bạch – Hà – Dương đồng thời bị mấy bức email của Diệp Chi Châu quấy đến long trời lở đất. Dương Uy vừa mới bảo lãnh cho Bạch Lỵ ra khỏi cục, sắp xếp xong xuôi liền nhận được cuộc gọi điện thoại từ mẹ mình.

"Tiểu Uy, con đang ở đâu? Con có phải là đi tìm Bạch Lỵ đúng không? Lập tức đặt vé trở về cho mẹ! Loại đàn bà kia, nhà chúng ta với không có tới!"

Người mẹ xưa nay luôn bình tĩnh ôn hoà đột nhiên lại bén nhọn hiếm thấy, Dương Uy có chút không hiểu được tại sao, liền hỏi: "Mẹ làm sao vậy? Con đúng là ở chỗ Tiểu Lỵ. Tiểu Lỵ xảy ra chút chuyện, con..."

"Có ý định gϊếŧ người mà gọi là chỉ xảy ra chút chuyện? Con có biết hay không, tại mấy năm vừa qua, lúc con đang vội vàng nghiêm túc hoàn thành việc học, nó đã lén lén lút lút ăn chơi sa đoạ bên ngoài rồi. Con chớ có đυ.ng vào nó, lập tức trở về cho mẹ!"

Biểu tình y trở nên nghiêm túc, giải thích: "Cũng không phải là gϊếŧ người. Hơn nữa, Tiểu Lỵ cũng là do chúng ta nhìn em ấy lớn lên, con cảm thấy em ấy không biết..."

"Vốn là mẹ cũng không tin, thế nhưng có mẹ thế nào liền nuôi ra con gái thế ấy, chính con tự xem đi." Nói rồi cúp điện thoại. Vài giây sau, email mới lập tức được gửi đến.

Mở email ra, đầu tiên nhìn thấy có hai tấm hình, một tấm là Bạch Lỵ cùng một người đàn ông xa lạ đang hôn nhau, một tấm khác là Hà Vị Hương cùng một người đàn ông nhìn có chút quen mắt đang nằm trên giường, vành tai mái tóc chạm nhau, vô cùng thân mật. Đại não trong nháy mắt trống rỗng. Từ khi biết Bạch Lỵ là vị hôn thê của mình, y vẫn luôn đem đối phương như vợ tương lai mà đối đãi, hết sức bảo vệ và yêu thương cô ta. Y cho là đối phương cũng đem chính mình đối xử lại như vậy, nhưng tấm hình này...

Còn có bác gái. Nếu y nhớ không lầm, người đàn ông nhìn có chút quen mắt kia thật giống với cậu họ của Bạch Lỵ.

Tiếp tục đi xuống xem qua xem lại, số lượng ghi chép thuê phòng thật sự là quá nhiều. Năm phút sau, xem xong hết email gửi đến, y đặt di động xuống bàn, sững sờ một lúc lâu, giơ tay bóp trán. Sau khi xem xong đống ghi chép đó, y cực kì khẳng định, hôn ước giữa y và Bạch Lỵ đã đứt.

.........