Chương 11

Phong cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng xa lạ, Diệp Chi Châu từ ghế sau ngồi dậy, ghé sát mặt vào ghế trước, ở bên lỗ tai Lý Quần yếu ớt hỏi: "Chú Lý, chú định mang tôi đi đâu?"

Lý Quần bị doạ sợ đến dẫm phanh xe, cố định cơ thể để không bị đập đầu vào kính xe, quay đầu nhìn cậu, đầy mặt kinh ngạc: "Cậu... Cậu không phải đã ngất đi sao? Lẽ nào cậu không uống canh?"

"Đã uống a!" Cậu cong môi nở nụ cười, trừng trừng nhìn thẳng vào mắt Lý Quần, tinh thần lực chầm chậm xoay tròn: "Thế nhưng, chị tôi hiển linh, trong mơ bảo tôi không được ngủ, cho nên tôi liền tỉnh lại a!"

"Chị... Chị cậu?" Sắc mặt Lý Quần trở nên trắng bệch, tay lái nhịn không được run lên, trong mắt dần nhiễm sợ hãi, còn mang theo một chút ác độc: "Cậu chủ nhỏ, đừng trách chú Lý lòng dạ ác độc, thật sự là cậu..." Nói được một nửa, trong đầu đột nhiên tê rần, ánh mắt dần dại ra, biến thành trống rỗng.

Thu hồi tinh thần lực, Diệp Chi Châu vò rối tung đầu tóc, kéo loạn quần áo, mở hộp đen camera trong xe ra, lập tức bật chế độ diễn kịch, kinh hoàng hô lên: "Chú Lý, chú làm gì vậy? Chú muốn mang tôi đi đâu?"

Ánh mắt Lý Quần vốn đờ đẫn đột nhiên giật giật, trở nên hung ác, xông đến nắm cổ cậu, dùng caravat trói hai chân cậu, dùng dây điện buộc hai tay cậu, ác liệt quát: "Tao khuyên mày đừng có giãy dụa làm gì cho vô dụng, làm bé ngoan không tốt sao? Mày yên tâm, sẽ không đâu, chú Lý sẽ cho mày được sảng khoái."

Diệp Chi Châu ý tứ vùng vẫy một hồi, trong miệng kinh hoàng sợ hãi chất vấn liên tục, khuôn mặt bị bóng tối che phủ lại vô cùng bình tĩnh.

Đại sảnh tiệc rượu, tại góc nghỉ ngơi.

Dương Chấp khuyên giải vị khách hàng thứ tư rời đi, bất đắc dĩ nhìn Vân Kha mặt mày cau có lạnh lùng, khuyên nhủ: "Ông chủ, Tiểu Dương chỉ là mệt mỏi nên về nhà nghỉ ngơi thôi, hơn nữa còn có chú Lý đưa cậu ấy, sẽ không có chuyện gì."

"Em ấy không thường buồn ngủ sớm như vậy." Vân Kha vẫn như cũ cau mày, trong mắt có chút lo lắng: "Tôi sợ thân thể em ấy không thoải mái lại không nói với tôi." Nghĩ nghĩ một chút, vẫn không yên lòng, Vân Kha lấy di động gọi cho Lý Quần, định tỉ mỉ hỏi tình huống một chút.

Dương Chấp thấy vậy chỉ có thể thở dài, nhận mệnh làm bia đỡ đạn.

Nghe thấy là nhắc nhở đã tắt máy, tay cầm điện thoại của Vân Kha siết chặt, không hiểu sao tâm lý ngày càng bất an, liền đổi gọi số Diệp Chi Châu, cũng không quản hiện tại gọi có quấy rầy cậu hay không.

Lần này không phải là tắt máy, nhưng lại không có người nghe máy.

Không đúng!

Hắn đột ngột đứng dậy, trực tiếp rời đi. Tiểu Dương sớm như thế đã rời đi không thể nào không nhắn tin thông báo cho hắn, còn có Lý Quần, điện thoại của gã chưa bao giờ tắt máy. Bất an trong lòng càng ngày càng lớn, luôn cảm thấy có chuyện quan trọng gì đó lại bị quên mất.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình là cái tên quen thuộc khiến Vân Kha dừng lại bước chân dồn dập. Hít sâu một hơi làm vững lại hô hấp, hắn ở trong lòng cười nhạo chính mình quá căng thẳng, ôn nhu nhận điện thoại: "Tiểu Dương, em về nhà chưa? Có phải anh làm ồn đến em không? Em..."

"Xin lỗi, có phải là người nhà Đỗ Dương không?"

Thanh âm xa lạ kèm theo tiếng ồn đổ vào màng tai, bất an đã bị đè xuống nay lại trồi lên, ngón tay hắn giật giật, thanh âm hơi nặng nề: "Đúng vậy. Xin hỏi anh là..."

"Nơi này là ngã rẽ đường số 2... Tai nạn xe cộ... Có một người tử vong... Đưa vào bệnh viện... Mời anh..."

Đột nhiên lỗ tai hắn ù đi, khiến cho hắn không nghe rõ đối phương đang nói cái gì. Không khí bốn phía trong nháy mắt tựa như loãng ra, nhịp tim mạnh mẽ dồn dập, kèm theo cảm giác đè nén đau đớn.

Tiểu Dương... TIỂU DƯƠNG!

Diệp Chi Châu cả người là máu, lúc đưa vào bệnh viện bị bác sĩ và y tá cho là cậu sống không nổi, kết quả chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi. Máu trên người cậu kì thực đều là máu của người khác, chỉ có máu dính trên mặt là của bản thân cậu.

"Cậu quả là phúc lớn mạng lớn! Tai nạn xe cộ thảm như vậy, cậu lại chỉ bị trầy xước chút da mặt." Cảnh sát giao thông xử lý hiện trường tai nạn đứng bên hít sâu một cái, thấy cậu cúi đầu như bị doạ sợ, liền động viên: "Người nhà cậu một chút nữa sẽ đến, đừng có sợ, có muốn ăn chút gì không? Chú đi mua cho cậu."

Diệp Chi Châu lắc lắc đầu, giơ tay ôm lấy chính mình, trầm giọng nói: "Cháu muốn báo án."

"Cái gì?" Chú cảnh sát giao thông nghe có chút không rõ.

"Cháu muốn báo án." Cậu ngẩng đầu, trên mặt thể hiện cảm xúc sợ hãi đúng mực, cánh tay ôm bản thân siết rất chặt, tay áo đúng lúc bị kéo lên, lộ ra vết xanh tím do bị trói trong thời gian dài: "Không phải tai nạn xe, chú Lý là muốn hại cháu. Chú ấy nói muốn gϊếŧ cháu, còn nói đã trói chị Lỵ Lỵ, muốn đem tội danh giá hoạ cho chị ấy." Nói rồi cả người co lại thành một cục, bộ dáng kinh hãi quá độ nên lời nói không có mạch lạc: "Còn có chị... Chú Lý hại chết chị... Anh ơi anh ở đâu? Em không muốn ở đây... Em muốn về nhà..."

Chú cảnh sát giao thông bị lượng thông tin trong lời nói của cậu doạ sợ ngây người, ý thức được sự tình lần này không đơn giản, nhanh chóng báo cáo cho cấp trên.

Vân Kha vội vã chạy tới bệnh viện, theo chỉ dẫn đi tới khu chờ đợi, liếc mắt nhìn Diệp Chu Châu một cục nho nhỏ núp mình ở một góc ghế dựa, trái tim vừa buông lỏng lại siết chặt. Hắn ba bước đi hai xông tới ôm người vào ngực, lật qua lật lại xác nhận xem cậu có bị thương hay không, ngữ khí bất ổn: "Tiểu Dương đừng sợ, không sao rồi, không sao rồi."

Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cậu giật cơ thể theo biên độ nhỏ, rốt cuộc buông cánh tay tự siết lấy mình, đổi thành túm lấy áo hắn, thân thể không tự chủ run rẩy: "Anh..."

"Anh đây! Anh ở đây!" Vân Kha thấy cậu như vậy, trong lòng càng khó chịu hơn, nghiêng đầu không ngừng hôn trán cậu, tay động viên vỗ nhẹ lưng cậu, dụ dỗ: "Không sao rồi, đã an toàn, đừng sợ."

Chú cảnh sát giao thông mang theo đồng sự bên khoa hình sự hơi lúng túng ho khan một cái, tiến lại gần, dò hỏi: "Xin hỏi, người vừa rồi nghe điện thoại chính là Vân tiên sinh sao? Tôi chỗ này có chút tình huống..."

Vân Kha nghiêng đầu liếc họ một cái, gật đầu xem như bắt chuyện, trên tay động tác nhẹ nhàng an ủi không dừng, một bên thấp giọng dụ dỗ một bên cấp tốc cởϊ áσ khoác đem người toàn bộ bao lại ôm trong ngực, đầu cậu cũng ấn tới bên cổ mình không để ai thấy. Làm xong một loạt động tác, lúc này hắn mới nhìn hai người lần nữa, trả lời: "Đúng là tôi. Tình huống như thế nào?"

Cảnh sát hình sự so với chú cảnh sát giao thông còn nghiêm túc hơn, giọng điệu giải quyết chung nói: "Căn cứ theo manh mối cậu Đỗ cung cấp, chúng tôi phát hiện ra cô Bạch Lỵ bị hôn mê nằm ở trong một kho hàng cách hơn 10km so với địa điểm phát sinh tai nạn giao thông. Mặt khác, sau khi sàng lọc tài liệu ở camera trên xe, chúng tôi hoài nghi Lý Quần cố ý mưu sát. Vì kẻ tình nghi đã chết, chúng tôi muốn cùng cậu Đỗ tìm hiểu một chút tình huống lúc đó."

Tai nạn xe, Bạch Lỵ bị bắt cóc, mưu sát, mấy chữ này ghép lại với nhau, khiến sắc mặt Vân Kha đột nhiên chìm xuống, khí thế quanh thân biến đổi, lãnh ý đầy người: "Trạng thái hiện tại của Tiểu Dương không tốt, không thích hợp nói chuyện. Thật xin lỗi!"

Hai vị cảnh sát cũng phát hiện tình hình này, cũng kiêng kị sắc mặt đáng sợ cùng thái độ cự tuyệt lúc này của Vân Kha, liếc nhìn nhau, quay người rời đi điều tra manh mối khác.

Diệp Chi Châu dùng khoé mắt thấy hai vị cảnh sát đã đi xa, đem mặt chôn sâu hơn trong lòng Vân Kha, hơi nhếch môi.

Sự tình làm lớn thế này, ai cũng đừng nghĩ tránh thoát.

Ngủ một giấc nhợt nhạt, Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình ngủ trong một phòng bệnh không người, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, chứng tỏ đã có người tỉ mỉ chăm sóc qua.

"Tỉnh rồi sao?" Thanh âm quen thuộc ở cuối giường vang lên, cậu hơi nghiêng đầu, vừa vặn đón lấy nước ấm đối phương đưa tới: "Đến, uống nước trước."

Cổ họng quả thật có chút khó chịu, cậu nghe lời uống hai ngụm, ho khan một tiếng, hỏi: "Anh, chú Lý..."

"Không cần để ý đến ông ta." Vân Kha trong mắt đột ngột hiện lên sát ý, chén nước cầm trong tay cũng bị nắm chặt. Diệp Chi Châu trong nháy mắt bị doạ tỉnh, lời muốn nói bị nghẹn lại, có chút mơ hồ, hỏi trong lòng: "Thông Thiên, Vân Kha trên người vừa mới xuất hiện tinh thần lực có tính công kích đúng không? Thế giới này không phải là không có tinh thần lực sao?"

Hệ thống giữ yên lặng.

Có vấn đề! Diệp Chi Châu trong lòng đánh cho hệ thống một dấu hỏi chấm thật to.

Vân Kha thấy cậu tự mình đánh gãy ý nghĩ rồi ngốc ra nhìn hắn, cho là cậu bị giật mình, biểu tình lập tức ôn nhu, cúi đầu hôn nhẹ mắt cậu, ngữ khí càng ôn nhu hơn: "Xin lỗi, là anh không chăm sóc tốt cho em. Chuyện còn lại anh sẽ giải quyết, em chỉ cần nghỉ ngơi tốt là được."

Nhưng là đại kế báo thủ mới chỉ mở đầu thôi a! Từ từ đã, anh vừa mới hôn chỗ nào? Hôn loạn cái gì đấy? Hôn cái gì mà hôn? Cả hai đều là nam, anh như vậy là có vấn đề đó, biết không hả?

Cậu giơ tay che mắt, đầu chỉ toàn đường cong xoay tròn.

Vân Kha bị phản ứng của cậu chọc phát cười, mặc dù có chút không đúng lúc, nhưng nhịn không được đem người ôm trong ngực, hôn nhẹ mu bàn tay cậu, nói: "Tiểu Dương, sau này để anh chăm sóc cho em."

Mu bàn tay bị hôn hơi tê dại, giống như bị sâu bò vậy, cậu cảm giác như bị điện giật liền rụt tay bỏ vào chăn, không được tự nhiên vùng vẫy, đầu óc càng thêm bối rối, trong lòng điên cuồng đâm hệ thống: "Thông Thiên, tao như thế nào lại cảm thấy Vân Kha có chút không đúng. Đôi mắt nhìn như thể dẫn điện, tao không dám nhìn thẳng anh ta rồi."

Hệ thống như cũ vẫn trầm mặc.

"Tiểu Dương..." Vân Kha đem cậu khoá vào trong ngực, có chút bất đắc dĩ: "Không nên trốn tránh anh có được không? Anh chỉ là không chịu được nếu như mất đi em..."

Diệp Chi Châu mặt cứng đờ, rít gào trong lòng: "Thông Thiên! Nam chủ nhà mày có phải điên rồi hay không? Anh ta nói mấy câu này rất khiến người ta hiểu lầm đấy!"

[Nam chủ cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau là 15%, xin ký chủ không ngừng cố gắng. Mặt khác, nam chủ không phải của nhà tôi.]

Thông Thiên, tên khốn kiếp nhà mày!

"Anh sẽ không ép buộc em." Vân Kha thấy cậu luôn nghiêng đầu không nhìn mình, trong mắt hơi ảm đạm, nháy mắt lại kiên định: "Tiểu Dương, anh sẽ đợi đến ngày em tiếp thu anh."

Diệp Chi Châu trong đầu chỉ có một dòng "fuck your mother" điên cuồng chạy qua chạy lại: "Là đúng như ý nghĩ của tao đúng không? Có thật không hả? Nam chủ di tình biệt luyến? Còn thích tao?"

[Nam chủ cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 10%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Giời ạ! Thật sự cong rồi! Thật không khoa học!!!!!

"Tiểu Dương, anh..."

"Chờ đã!" Diệp Chi Châu quay phắt đầu đánh gãy lời hắn, rất sợ hắn nói thêm gì nữa khiến cái tỷ lệ yêu nhau quỷ quái kia trực tiếp về 0. Cậu hiện tại cần suy nghĩ một chút: "Em có chút váng đầu, muốn nghỉ ngơi..."

Lời còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, tiếng gào biến điệu của Bạch Lỵ oai lệ vang lên: "Đỗ Dương! Mày cái đồ không biết xấu hổ! Khó trách mày sau này đối với tao luôn âm dương quái khí, mày cũng thích anh Vân có đúng không? Mày còn đi quyến rũ anh ấy, có ghê tởm hay không?"

[Nam chủ cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau đã về 0%, chúc mừng ký chủ rút được hồn kỳ đầu tiên, xin hãy không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu vẻ mặt sinh không thể luyến nhìn chòng chọc dòng chữ trên màn sáng, tuyệt vọng phát hiện hồn kỳ chầm chậm quay tròn trên đầu nữ chủ dần dần biến mất, trong lòng không hề có chút vui sướиɠ khi nhiệm vụ hoàn thành một nửa.

Thế giới này... hoàn toàn không xong...

.........