Chương 6

Hệ thống tuy rằng thỉnh thoảng hơi vô căn cứ, thế nhưng hướng đi của cốt truyện đại khái cũng không có sai. Cho nên, lần nảy sinh tình cảm đầu tiên trong bệnh viện có lẽ là thành công, chỉ có điều năng lượng hệ thống không đủ nên miêu tả có chút sai lệch. Kết hợp với phương thức ở chung của Vân Kha và nữ chủ gần đây, sai lệch có lẽ nằm ở chiều sâu tình cảm mà nữ chủ dành cho Vân Kha... Cho nên, lần đầu tiên nảy sinh tình cảm chỉ là nữ chủ đơn phương nảy sinh với Vân Kha? Sau đó nữ chủ vì đối với Vân Kha có tình cảm đặc biệt, đến Vân trạch đặc biệt quan tâm hắn, thấy hắn mất ngủ sâu nên tỉ mỉ điều chế trà hoa. Vì ly trà hoa, Vân Kha chậm rãi đối với nữ chủ nảy sinh hảo cảm, nên nảy sinh tình cảm lần hai mới có thành tựu... Cũng có nghĩa là, hai lần nảy sinh tình cảm này đều là đơn phương!

Như vậy thì cốt truyện có thể nói xuôi được rồi.

Diệp Chi Châu đóng màn sáng, sâu sắc thở dài.

Thông Thiên, mày thật sự là thần hố hàng a! May là, cốt truyện cuối cùng cũng nghe xuôi lỗ tai rồi.

Hiện tại trà hoa công lược của nữ chỉ bị nhỡ, còn khiến Vân Kha nghi ngờ và đề phòng, lần thứ hai nảy sinh tình cảm cũng rụng. Vân Kha đối với nữ chủ không nảy sinh tình cảm, có khả năng còn chán ghét cô ta, nên tỷ lệ yêu nhau bị đánh xuống 50%. Nữ chủ bị đưa ra khỏi Vân trạch, cơ hội kiếm hảo cảm hằng ngày đã biến mất, lần cuối cùng còn dư lại... Ánh mắt cậu lướt qua những chi tiết nhỏ ở chung trong tài liệu, nhìn đến nguyên nhân mà nguyên chủ trở thành pháo hôi chết đầu tiên - tai nạn xe cộ.

Cậu híp mắt, nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế sofa.

Với tính cách mặt lạnh mà tim không quá lạnh, ân cứu mạng đối với Vân Kha quả thật có lực sát thương không nhẹ, nhưng bây giờ nguyên chủ biến thành cậu, trò tai nạn xe cộ gài cho nữ chủ và Vân Kha là không thể nào. Như vậy thì, nữ chủ ở đâu mà có thể cứu? Không có bản thân liều mình tạo cơ hội, tại sao 50% còn có thể dư lại?

Chẳng lẽ là, không cần thiết nguyên chủ đi bày vẽ, Vân Kha kiểu gì cũng sẽ xảy ra tai nạn?

Động tác gõ tay vịn dừng lại, cậu chậm rãi nhăn lông mày.

Nếu đúng là như vậy, trên cốt truyện nói nguyên chủ là chủ mưu vụ tai nạn rất có thể là một cái lỗ to. Lúc tiếp thu ký ức của nguyên chủ, cậu đã thấy hoài nghi. Nguyên chủ tính cách nhát gan hèn yếu, chuyện bày ra tai nạn chết người kia làm sao cậu ta có gan làm?

Hơn nữa, thành phần khả nghi trong trà hoa hôm qua phát hiện ra...

Trời ạ! Rốt cuộc cậu đã phát hiện ra thứ gì a?

Vân Kha được ngủ giấc thứ hai vô cùng sảng khoái, mặt mày rất tốt đi xuống lầu, thấy cậu ngẩn người ngồi trên ghế sofa, nhíu nhíu mày: "Tiểu Dương, sao không đi đọc sách?"

Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn hắn. Từ lọn tóc bị ánh nắng nhuộm vàng đến ngón tay thon dài xinh đẹp, từ bờ vai rộng đến đôi chân thon dài, âm thầm ghen tị trừng một cái, còn đối với hắn lạnh lẽo liếc nhìn, có chút hoảng thần... Hoá ra, đôi mắt Vân Kha là màu hổ phách, rất đẹp a! Lông mi nhìn cũng khá lạ...

"Tiểu Dương?" Vân Kha đi tới búng trán cậu, nghi hoặc nhìn cậu một cái, cau mày: "Hình như hơi gầy đi thì phải. Hai ngày nay không ăn cơm ngon sao?"

Diệp Chi Châu hoàn hồn, cố gắng xem nhẹ cảm giác ấm áp trên trán vừa rồi, nhìn hắn hơi chút đồng tình, đem tay hắn kéo ra sau, ngửa đầu thành khẩn nói: "Anh, em mỗi ngày đều sẽ thổi kèn cho anh nghe nha!" Bảo đảm anh sẽ không bao giờ bị mất ngủ, dùng tinh thần tốt nhất đi đối mặt với tai nạn xe cộ.

"Làm sao lại bắt đầu ngốc ra rồi." Vân Kha không rút về cánh tay bị cậu nắm, trong lòng cảm thấy đột nhiên sung sướиɠ lạ thường, tâm tình tốt ngồi bên cạnh cậu, hỏi: "Cố gắng lấy lòng tôi như vậy, phải là có việc muốn nhờ?"

"Làm sao có thể a! Em đối với anh tuyệt đối là thật sự quan tâm. Không đúng, đúng là có việc." Cậu đột nhiên nhớ đến kế hoạch nhảy lớp.

"Chuyện gì?" Vân Kha bưng lên cafe bác Phúc đưa tới, nhợt nhạt uống một ngụm, động tác toát lên tao nhã khó tả.

Diệp Chi Châu lôi từ trong cặp sách ra một tờ giấy xin phép, đặt trước mặt hắn, trên mặt mơ hồ mang theo kiêu ngạo: "Giáo viên chủ nhiệm kiến nghị em nhảy lớp, đây là giấy xin phép, anh ký tên cho em đi."

"Nhảy lớp?" Biểu tình ôn hoà đột nhiên biến thành mưa giật chớp động: "Tiểu Dương, em tình nguyện tiến lên là chuyện tốt, nhưng liều lĩnh quá sức lại không thể. Với thành tích của em, nhảy lớp không tốt cho sự phát triển của em."

Sớm biết được hắn sẽ phản ứng như vậy, Diệp Chi Châu lấy ra hai bài thi mô phỏng: "Đây là đề thi đại học năm ngoái giáo viên chủ nhiệm kêu em làm thử, trừ Ngữ Văn ra tất cả đều được tối đa. Anh à, em biết mấy năm nay anh đối với em rất thất vọng, nhưng em sẽ cố gắng, thật sự. Chị em 17 tuổi đã nhận được bằng tốt nghiệp của trường đại học nổi tiếng nước ngoài, em tuy rằng không thể so với chị, nhưng..." Nói liền đỏ con mắt, một bộ dáng vô cùng đáng thương thỉnh cầu: "Anh, anh ký tên đi mà. Yêu cầu của anh em sẽ cố gắng đạt tới. Cầu xin anh đừng thất vọng với em."

Lần đầu tiên nhìn thiếu niên tội nghiệp đáng thương như vậy, Vân Kha có chút sững sờ, hơi không biết làm sao. Hắn tránh ánh mắt thiếu niên, cầm bài thi lên xem, tầm mắt dừng trên ô điểm rất lâu, thở dài: "Nhưng mà Tiểu Dương, thành tích lúc trước của em..."

"Lần đó em chỉ là phát huy không tốt. Mấy ngày hôm đó em đều mơ thấy chị, cho nên không thể nghỉ ngơi đủ..." Diệp Chi Châu tiếp tục giương cao lá cờ Đỗ Vân, càng tỏ vẻ đáng thương hơn: "Hay là anh nghĩ em gian lận? Tuy rằng em so với chị rất rất kém, anh cũng có thể thất vọng với em, thế nhưng..."

"Tiểu Dương!" Vân Kha đánh gãy câu nói tự phủ định bản thân của cậu, cuối cùng cũng nghiêng đầu nhìn, có chút vụng về sờ đầu cậu, tâm tình hơi hỗn loạn: "Em rất tốt, rất nỗ lực, thay đổi gần đây của em anh cũng nhận thấy, anh rất vui mừng." Hắn khựng lại, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn xoáy tròn trên đỉnh đầu cậu, ánh mắt lộ tia thất bại khó phát hiện: "Là anh không tốt... Là anh quên mất em."

Lúc mới thu dưỡng Đỗ Dương, tập đoàn họ Đỗ đang hoàn toàn rung chuyển, tâm tình hắn cũng chưa chỉnh lại xong, liền đem Đỗ Dương trực tiếp giao cho bác Phúc chăm sóc. Chờ đến khi cục diện ổn định, thì nhà họ Vân lại bắt đầu thay đổi quyền lợi, khi đó hắn càng bận hơn, không có thời gian về nhà. Nghĩ kỹ một chút, mấy năm qua thu dưỡng Đỗ Dương, ngoại trừ thỉnh thoảng để ý một chút tình hình học tập của cậu, hắn một chút quan tâm cũng không có.

Quả thực rất không xứng chức, cũng quá thất bại!

Cho dù hiện tại quan hệ giữa hai người hoà hoãn rồi, thật ra đều là bởi vì đối phương lấy dũng khí, thận trọng tới gần hắn. Mà trước ngày hôm nay, hắn lại càng không nghĩ đến tại sao Tiểu Dương lại sợ hắn, trốn tránh hắn, chỉ một bên dùng sức mạnh cưỡng ép thay đổi tính cách mà hắn không thích ở Tiểu Dương, cố chấp muốn bồi dưỡng cậu giống như Đỗ Vân, trở thành người thừa kế ưu tú.

Hắn từ lúc nào biến thành con người máu lạnh như vậy? Tiểu Dương mới 17 tuổi, còn là một đứa nhỏ, hiện tại bị hắn bức thành thế này. Từ đứa nhỏ học hành yếu, không cân đối đến hiện tại môn nào cũng đạt điểm tối đa, cố gắng không ngừng. Tiểu Dương bỏ ra công sức, tại nơi hắn không nhìn thấy được...

Vân Kha đang rơi vào trạng thái tự kiểm điểm bản thân nên không để ý đến tốc độ tăng thành tích học tập một cách không khoa học của Đỗ Dương, không tự chủ tăng thêm lực đạo xoa xoa xoáy tròn trên đầu cậu, lòng đầy áy náy nói: "Tiểu Dương, anh xin lỗi."

Trên đỉnh đầu bị xoa lúc nặng lúc nhẹ khiến trong lòng Diệp Chi Châu giống như bị kiến bò, mà câu xin lỗi đột ngột của Vân Kha lại khiến lông tơ của cậu dựng đứng cả lên. Kéo xuống cánh tay đang làm loạn trên đầu mình nắm chặt, cậu nuốt nước miếng, làm ra bộ dáng càng đáng thương hơn, trả lời: "Anh ơi, anh không có lỗi gì với em cả, anh rất tốt. Cho nên, giấy xin phép..."

Vân Kha chỉ nhìn cậu, biểu tình thâm trầm, trong mắt đều là cảm xúc cậu nhìn không hiểu.

Đây là cái phản ứng gì? Ký hay không ký đây?

Diệp Chi Châu trong lòng có chút gấp, cuối cùng cũng không nhịn được, tung nốt chiêu cuối cùng. Cậu duy trì dáng vẻ đỏ bừng như muốn khóc, lắp bắp nói: "Ký tên cho em đi, em đảm bảo thành tích là thật... Anh rể..."

Thân thể Vân Kha đột ngột cứng đờ, rũ mắt nhìn đôi mắt ngập nước của cậu, trái tim đột ngột hỗn loạn một giây, không nhịn được đem người ôm chặt vào ngực.

[Vân Kha cùng nữ chủ tỷ lệ yêu nhau còn 45%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Đuỵt....

Một câu "anh rể" cư nhiên có lực sát thương lớn như vậy?

Diệp Chi Châu khổ cực nghẹn ra nước mắt lại sợ đến nghẹn không ra, cả người không tự nhiên giật giật, cảm thấy đầu óc bị lãnh hương trên người Vân Kha mê hoặc có chút vựng: "Cái kia, anh rể..."

"Không nên gọi là anh rể."

"...A?"

"Phải gọi anh."

"... Anh."

Một lúc lâu sau, Vân Kha buông lỏng ôm ấp, cầm giấy dứt khoát ký tên.

Diệp Chi Châu cảm thấy tâm can bé nhỏ của mình ngày hôm nay bị kí©h thí©ɧ hơi mạnh, cầm giấy phép thành thành thật thật ngồi trong góc ghế sofa, cố gắng thu nhỏ độ tồn tại. Ôm ấp của trai đẹp lực sát thương quá mạnh, cậu chịu không thấu lần hai a!!!

Vân Kha bưng cafe, thoải mái dựa vào ghế sofa, khôi phục dáng vẻ thường ngày: "Việc nhảy lớp anh sẽ bố trí tốt, chiều đi công ty cùng với anh."

Anh đẹp trai anh có quyền, Diệp Chi Châu trầm mặc nghe lời.

"Có rảnh rỗi... Thổi kèn cho anh nghe, anh có thể dạy em."

Cậu ngẩn người, giương mắt nhìn ánh mắt ôn hoà ấm áp của Vân Kha, không tự chủ cong môi, gật gật đầu: "Được ạ."

Vân Kha hiệu suất làm việc cao đến quá đáng, giấy xin phép ký tên xong, hôm sau Diệp Chi Châu liền nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm, thông báo sang tuần cậu trực tiếp đi lên lớp 12 học. Mà điều khiến cậu vui nhất là, sau cuộc nói chuyện kia, thái độ Vân Kha đối với cậu thay đổi rõ ràng, không còn giống như trước mạnh mẽ cường thế, mà là ôn hoà bình đẳng hơn. Như vậy a, hai người có thời gian ở chung nhiều hơn, bầu không khí trong nhà cũng thoải mái hơn.

Đến cuối tuần, Diệp Chi Châu lần thứ hai được Vân Kha mang theo đến công ty, bắt đầu tiếp xúc với tri thức quản lý công ty. Hai người một bên kiên nhẫn dạy, một bên nghiêm túc học, tiến triển thần tốc.

Giống như mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp, chỉ trừ có...

Vân Kha nhìn quần áo càng ngày càng rộng của Diệp Chi Châu, lông mày nhăn tít lại như muốn kẹp chết ruồi: "Ngày mai nghỉ học, nghỉ ngơi thật tốt, mai anh dẫn em đi kiểm tra sức khoẻ."

Diệp Chi Châu chột dạ gật đầu, biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Mười ngày gần đây, thân thể cậu được Tẩy Tuỷ đan ôn dưỡng vô cùng tốt, cân nặng bắt đầu dùng tốc độ không khoa học mà giảm mạnh, người khác nhìn vào... đại khái là khá đáng sợ đi.

.........