Chương 5

Vân Kha cuối cùng cũng biết cảm giác nuôi một đứa bé hư hỏng thoát tuyến là như thế nào. Hắn để trợ lý ra ngoài, quét mắt qua hộp cơm đã mở đặt trên khay trà, ngồi xuống ghế sofa, giơ tay lấy cái cốc trên tay cậu, hỏi: “Đói bụng?”

“Đừng nhúc nhích.” Diệp Chi Châu ngăn cản hắn, đem cốc trà dịch xa một chút, nói: “Cái cốc này em uống rồi.”

“Cái cốc này của tôi.”

Diệp Chi Châu cứng đờ, lập tức thanh tĩnh, vô liêm sỉ nói: “Về sau sẽ là của em.”

Quả nhiên đến kỳ phản nghịch tuổi thanh xuân!

Vân Kha sâu sắc nhìn cậu, từ trên xuống dưới, từ áo nhìn đến giày đá bóng buộc sai dây giày, dường như muốn nhìn xuyên qua thân thể cậu thấy được linh hồn đã bị thay đổi bên trong.

Diệp Chi Châu bị hắn nhìn đến cứng cả người, nói lảng sang chuyện khác: “Trong cốc rót trà hoa đấy, là chị Lỵ Lỵ đặt trong hộp cơm. Em vừa mới uống thử một ngụm, cảm thấy trà có chỗ không đúng.”

Vân Kha thật đúng là bị dời đi lực chú ý, hơi nhỏm dậy cầm cốc trà ngửi nhẹ, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”

“Cụ thể cũng không rõ ràng, nhưng trà này khẳng định có vấn đề. Em mới uống một ngụm liền cảm thấy tinh thần ngay lập tức thư giãn, còn có cảm giác nhẹ bẫng mông lung… Anh, em thấy thế nào cũng giống cảm giác sau khi hút ma tuý trên tin tức nói…” Cậu giả bộ do dự lo lắng, cố ý phóng đại tình huống.

Vân Kha biểu tình trong nháy mắt thay đổi, đặt cốc trà xuống lập tức kéo cậu ra khỏi cửa. Cậu suýt chút nữa bị hắn kéo đến ngã sấp mặt, cố gắng giữ vững thân thể: “Anh kéo em đi đâu đấy? Việc chén trà kia em còn chưa nói xong mà.”

“Đi bệnh viện, việc kia tôi sẽ cho người xử lý.” Vân Kha hơi thả chậm bước chân, phối hợp với tốc độ của cậu, mở cửa gọi trợ lý, bàn giao để cậu ta đem trà trong phòng làm việc đi kiểm nghiệm rồi nhanh chân đi vào thang máy.

Đến bệnh viện trải qua một hồi dằn vặt rõ lâu, mãi đến tận 10 giờ rưỡi tối mới có kết quả kiểm tra.

Từ bệnh viện đi ra, Diệp Chi Châu đói đến không còn sức. Cậu dựa vào cửa xe nhìn Vân Kha mặt mũi vẫn đen thui, hữu khí vô lực động viên: “Anh à, anh đừng quá sốt sắng, bác sĩ cũng nói không có vấn đề. Trà kia em chỉ uống một ngụm nhỏ thôi, mà cũng có thể là cảm giác bất định có sai lầm, trà có lẽ không có vấn đề…” Có vấn đề cũng sớm bị Thanh Tâm Ngọc Lộ hoàn giải quyết.

“Không, là do tôi sơ sẩy.” Vân Kha khởi động ô tô, biểu tình càng chìm: “Bạch Lỵ đột ngột xuất hiện, tôi vẫn luôn không thể tra ra, vốn dĩ tôi không nên tuỳ tiện đưa cô ta về nhà.” Vốn dĩ chỉ muốn xem thử lợi dụng người phụ nữ lai lịch không rõ xem có thể câu ra được con cá nào hay không, lại không nghĩ đến suýt chút nữa hại Đỗ Dương.

Diệp Chi Châu càng ngày càng kinh ngạc: “Anh, anh vẫn luôn điều tra chị Lỵ Lỵ?”

“Cô ta đột nhiên xuất hiện, còn cố tình bị tài xế của tôi đυ.ng thương, vết thương vừa lành liền mất trí nhớ, quá mức khả nghi.” Dừng xe ở trước một hàng cháo, Vân Kha nghiêng người giúp cậu mở dây an toàn: “Được rồi, việc này em không nên xía vào. Trước khi có kết quả đo lường, em cách xa Bạch Lỵ ra.”

Hoá ra là tài xế của Vân Kha đυ.ng phải Bạch Lỵ? Sau đó Vân Kha luôn điều tra cô ta? Diệp Chi Châu trợn to mắt, vẻ mặt hơi mê hoặc. Cái này cùng với cốt truyện “Vân Kha vì thương tiếc nữ chủ bị mất trí nhớ, đưa cô về nhà mình chăm sóc thật tốt” và vân vân hoàn toàn khác nhau! Làm sao lại đột nhiên từ phim tình cảm não tàn biến thành kịch bản âm mưu dương mưu? Làm sao?

[Nguồn năng lượng của hệ thống không đủ, tư liệu có khả năng có chỗ thiếu hụt, cốt truyện phát triển theo thực tế.]

Diệp Chi Châu: “…” Hệ thống, mày không phải là thiếu hụt tư liệu, mà là thâm hụt tư liệu nghiêm trọng!

Hai người lấp đầy bụng rồi mới về nhà thì cũng đã 11 giờ đêm, nữ chủ thế mà còn chưa ngủ, bây giờ là cuối thu đầu đông mà vẫn mặc váy ngủ thuần trắng chờ ở phòng khách.

Không lạnh sao? Diệp Chi Châu oán thầm, nữ chủ vì muốn công lược Vân Kha mà hạ đủ vốn gốc.

“Anh Vân, anh về rồi.” Bạch Lỵ tiến lên nghênh đón, nhẹ tay vuốt mái tóc dài, trên mặt mang theo ý thân thiết cùng một chút kiên cường miễn cưỡng tỉnh táo, ôn nhu hỏi: “Sao muộn thế này mới trở về? Sớm biết thế này thì em tự mình đi đưa cơm, Tiểu Dương lại nhất định muốn đi, nếu không cũng không muộn đến thế này…”

Biết được Vân Kha đối với nữ chủ không hề có tâm tư kiều diễm gì, hơn nữa trong lòng còn hoài nghi, Diệp Chi Châu cũng lười giả bộ hữu hảo với cô ta. Cậu vượt lên trước che chở Vân Kha, không khách khí nói: “Chị Lỵ Lỵ, chị là thợ trồng hoa, công việc của chị là chăm sóc hoa cỏ, đưa cơm là việc của chú Lý, chị không cảm thấy bản thân có chút quá phận sao?”

Bạch Lỵ nghe thế nhìn cậu, cười khẽ, phảng phất như cậu chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện, nhiệt tình nói: “Mọi người ở chung với nhau thì chính là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. Tiểu Dương, em nghĩ như thế không khỏi quá mức lạnh lùng vô tình. Còn nữa, chú Lý buổi chiều còn phải đón con tan học, khá bận, chị hết bận trước nên giúp đỡ mọi người một chút, nào có giống như em nghiêm túc như thế.” Vừa nói vừa hơi nghiêng nghiêng đầu, lộ ra một bên mặt xinh đẹp, trên má nổi lên một chút đỏ hồng nhè nhẹ: “Lại nói đưa cơm cho anh Vân là chị tự mình yêu cầu, vốn dĩ dì Vương không có chuẩn bị hộp cơm, nói rằng trễ cơm thì anh ấy sẽ ăn bên ngoài. Nhưng chị lại nhịn không được mà lo lắng…”

“Xác thực là không cần đưa cơm.” Vân Kha hoàn toàn không thấy dáng vẻ nữ chủ xấu hổ, mặt lạnh mà giọng điệu còn lạnh hơn: “Không ở được nơi này thì đi nhà cũ ở khu Phù Dung quản lý nhà kính trồng hoa. Còn có, sau này không được phép ở trong nhà ăn mặc xốc xếch chạy lung tung, đối với sự phát triển của đứa nhỏ không tốt.”

Trên mặt tia đỏ ửng dần rút đi, mặt cô ta dần tái nhợt đi. Cô ta ngẩng đầu nhìn Vân Kha, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên không thể tin, dần dần dâng lên nước mắt: “Anh Vân, anh… anh muốn đuổi em đi sao?”

“Chỉ là điều động nhân sự mà thôi. Còn có, xin cô Bạch chú ý cách xưng hô với tôi, miễn khiến cho người ngoài hiểu lầm.” Nói rồi không nhìn cô ta nữa, kéo Diệp Chi Châu lên lầu.

Trong nháy mắt Vân Kha nói ra câu này, một lá cờ trên đầu nữ chủ đột nhiên loé loé, tốc độ xoay chậm lại.

Chuyện gì xảy ra? Diệp Chi Châu trợn to mắt, nhìn chằm chằm lá cờ nhỏ, trong đầu gào thét gọi hệ thống.

[Chúc mừng ký chủ! Vân Kha và nữ chủ tỷ lệ yêu nhau giảm 50%, xuống 0% hồn kỳ sẽ biến mất. Xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!]

Đây thực sự là niềm vui bất ngờ a!Diệp Chi Châu không nhịn được nhếch môi cười.

“Quay đầu lại đây. Vật bẩn thỉu không nên nhìn.” Vân Kha không biết từ bao giờ đã dừng bước, vỗ gáy cậu một cái, ánh mắt luôn thanh lãnh nay nhiễm một tia ấm áp: “Về phòng ngủ sớm đi, mai là cuối tuần, tôi cho phép em ngủ nướng.”

Người vẫn luôn lạnh lùng lại đột nhiên ôn nhu, lực sát thương kia… Chủ yếu là, đối phương có cái mặt rất đẹp. Diệp Chi Châu rất không có tiền đồ mà đỏ mặt, cũng không có tâm tư đi quan tâm hồn kỳ trên đầu nữ chủ, thần xui quỷ khiến lại đi hỏi: “Anh, em thổi kèn có hay không?”

Vân Kha nhìn nét đỏ trên mặt cậu cùng đôi mắt đẹp như ánh sao, ngón tay lại nhịn không được xoa xoa, dù nhẹ dạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không êm tai. Sau này không được ham chơi, phải ngủ sớm.”

“…” Chúng ta có thể tán gẫu thêm tí không? Có thể không?

Diệp Chi Châu giật cánh tay vẫn luôn bị hắn cầm, lườm nguýt hắn một cái, bước chân nặng nề trở về phòng.

Bạch Lỵ đuổi tới khúc quanh dần dừng bước, ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn vẫn hướng mặt về phía phòng Đỗ Dương, thân thể lung lay, quỳ ngồi trên đất.

Vật bẩn thỉu? Anh Vân luôn nhìn mình thành thứ đó sao? Tại sao lại như vậy…

Cô ta giơ tay che mặt, trong mắt cuối cùng lộ một tia bi thương. Rõ ràng hai ngày trước còn rất tốt, anh Vân đối với mình rất ôn hoà, thằng béo chết tiệt kia vẫn còn rất sợ anh ấy, luôn cần mình đi an ủi mới dám chào hỏi với anh ấy, nhờ thế mà anh ấy còn khen mình tính cách tốt đẹp… Bây giờ mới qua hai ngày thôi.

Vì sao lại như vậy? Anh Vân rõ ràng tốt như vậy… Đúng, anh Vân vẫn rất tốt, cho nên nhất định là do thằng béo kia!

Cô ta dần ngừng rơi nước mắt, biểu tình âm trầm, cắn chặt môi dưới như muốn đem môi cắn rách. Mọi chuyện bắt đầu từ khi thằng béo kia chủ động tiếp cận anh Vân, nhất định là do nó ở giữa châm ngòi ly gián, cố ý gây xích mích.

Là sợ hãi sau khi mình và anh ấy ở bên nhau thì sẽ đuổi kẻ ăn nhờ ở đậu là nó đi sao?

Đen tối! Đê hèn! Bỉ ổi!Không được! Không thể tiếp tục như vậy!

Cô ta đỡ cầu thang đứng lên, biểu tình vặn vẹo. Nhất định phải nghĩ biện pháp đem thằng béo kia đuổi đi. Chỉ cần đuổi được nó đi, anh Vân sẽ không hiểu lầm mình nữa! Chỉ cần đuổi nó đi…



Nén giận thổi kèn harmonica một lúc, Diệp Chi Châu mới cuốn chăn ngủ một giấc đến tận sáng.

8 giờ sáng, bác Ngô quản lý ở nhà kính trồng hoa của nhà cũ Đỗ gia lái xe tới Vân trạch, đem Bạch Lỵ vẫn đeo mặt nạ ôn nhu đưa đi.

Diệp Chi Châu gặm bánh bao, híp mắt nhìn bọn họ đi rõ xa, trong đầu cùng hệ thống giao lưu: “Thông Thiên, căn cứ tính toán tỷ lệ yêu nhau giữa Vân Kha và nữ chủ rốt cuộc là cái gì? Nhắc nhở tao cái chứ.”

[Hệ thống đã đưa tất cả tư liệu.]

“… Mày đưa ra tư liệu đầy lỗ thủng như thế kia rất dễ dàng mắc lừa, hay là thôi đi.”

[Xin hãy tin tưởng hệ thống.]

Cậu không có chút ưu nhã nào, đem toàn bộ cái bánh bao nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: “Tao sẽ tận lực.”

Nói tuy là nói vậy, ăn xong bữa sáng, cậu vẫn đem tư liệu hệ thống đưa cho tinh tế xem kĩ cốt truyện một lần. Đào lên mấy thứ có khả năng là nói điêu ra, cậu đem tình tiết đẩy mạnh tình cảm của Vân Kha và nữ chủ tách ra, nâng cằm phân tích.

Từ tư liệu để xem, nếu như không có cánh bướm là cậu, nữ chủ và Vân Kha lần đầu tiên nảy sinh tình cảm là ở trong bệnh viện, lần thứ hai là sau tách trà hoa, tiếp đến là từ sự quan tâm vụn vặt trong cuộc sống bình thường rồi tích luỹ dần dần, mãi đến khi nữ chủ liều mình cứu Vân Kha mới bạo phát. Hơn nữa trong tư liệu còn viết, nữ chủ trong lần đầu tiên chỉ nảy sinh sự sùng bái với Vân Kha, còn trên thực tế thì ý đồ của nữ chủ đều đã viết hết lên mặt rồi.

Hoá ra tại lúc cánh bướm nhỏ là cậu còn chưa đến thì cốt truyện đã sai trái? Không thể nào! Cậu co rút khoé miệng, tỉ mỉ nhớ lại cách ở chung của Vân Kha với nữ chủ hai ngày nay. Nhớ lại liền thấy, có vài vấn đề đúng là cần cân nhắc lại…