Chương 169

Mấy ngày trước, trên núi tạm trú của phái Thanh Thành.

"Là Viên Đài."

Diệp Chi Châu ngẩng đầu nhìn hắn.

Đông Phương Thư ngồi ngay bên cạnh, sờ sờ đầu cậu: "Tuỳ rằng có sự ảnh hưởng của hồn kỳ giả, kết quả không quá chuẩn xác, nhưng trên người Viên Kính có một nhân duyên tuyến là thật sự, chẳng qua nhân duyên của y không ở thế giới này, mà là sau khi phi thăng xong. Ác linh không phải đầu thai theo cách thông thường, trên người không có tuyến nhân duyên."

Diệp Chi Châu hai mắt sáng lên: "Thật sự?"

"Ừ, mệnh bàn của Viên Kính vô cùng hoàn chỉnh, không giống với của ác linh

không thể nhìn trộm được. Trong mệnh của y có một đại kiếp nạn, nếu có thể bình an vượt qua, vậy thì con đường tu chân sau này sẽ luôn trôi chảy, có hi vọng phi thăng."

"Đại kiếp nạn?" Diệp Chi Châu nhíu mày, suy tư rồi hỏi: "Có thể tính ra được đại kiếp nạn cụ thể là xảy ra lúc nào không?"

Đông Phương Thư niết vành tai cậu, lắc đầu: "Không thể tính quá sát, thiên cơ bất khả lộ, sẽ phản phệ."

"Vậy anh đừng tính nữa." Diệp Chi Châu vội cầm tay hắn, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy... Đại khái tính xem gần đây y có huyết quang tai ương hay không, có thể chứ?"

Đông Phương Thư trầm mặc nhìn cậu.

Xem ra là không được... Cậu có chút chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Vậy tính thử xem gần đây y tu luyện liệu có gặp khó khăn hay không, chắc cũng vẫn được chứ? Cái này chỉ liên quan đến tu luyện, không xem như tiết lộ thiên cơ chứ?"

Đông Phương Thư nghĩ nghĩ, gật đầu: "Không quan hệ đến sinh tử, có thể."

Diệp Chi Châu trong lòng vui vẻ.

Mười lăm phút sau, Đông Phương Thư bỏ trận bàn xuống.

"Thế nào?" Diệp Chi Châu vội thò tới hỏi.

"Tu vi đình trệ, có nguy hiểm tiêu tán." Biểu tình Đông Phương Thư hơi trầm xuống: "Tu sĩ tản mất tu vi chỉ có một loại khả năng, thân tử đạo tiêu."

Diệp Chi Châu sửng sốt, vội viết tư liệu của mấy tu giả Độ Kiếp kỳ Lâm Tiên các lên giấy trắng, đẩy đến trước mặt hắn: "Vậy thì tính của họ đi." Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Lát nữa cũng tính thử cho bọn Lưu Sa nữa."

Bốn tiếng sau, hai người nhìn kết quả viết trên giấy, đều trầm mặc. Tính cho hơn hai mười người có tu vi đang tiến triển, kết quả lại đều là tu vi đình trệ, có nguy hiểm tiêu tán.

"Mục tiêu của Viên Đài không chỉ là tám hậu cung, gã muốn chính là mạng của tất cả chúng ta." Diệp Chi Châu lấy thêm một tờ giấy nữa, trầm giọng nói: "Bản thân Viên Đài không có thực lực mạnh mẽ, một mình gã không thể khiến cho nhiều người thân tử đạo tiêu như vậy được, gã có hỗ trợ."

"Ma tu." Đông Phương Thư gõ gõ mặt bàn, hơi suy tư: "Phệ Hồn phiên là ma khí, trong đám ma tu rất có lực ảnh hưởng, Viên Đài hẳn là cấu kết cùng ma tu. Muốn lấy mạng nhiều người như vậy, không có khả năng là gϊếŧ từng người một, như vậy hẳn là... trận pháp."

Diệp Chi Châu nhớ lại địa hình Vô Nhai sơn cốc, cười lạnh: "Nơi này quả thật là thích hợp để bày trận pháp."

"Trận pháp có thể thôn phệ nhiều tính mạng như vậy nhất định rất lớn, chỉ một Viên Đài tuyệt đối bày không ra." Đông Phương Thư đứng dậy đi đến bên cửa sổ, hướng ra bên ngoài nhìn: "Tiểu Châu, chúng ta rất có thể đã bị ma tu bao vây theo dõi."

"Bao vây theo dõi..." Diệp Chi Châu đảo qua một đống tên trên giấy trắng, trong mắt hiện lãnh quang: "Theo dõi đúng không? Vậy thì chúng ta để cho chúng nhìn! Đông Phương, anh có muốn bồi em diễn kịch không?"

Đông Phương Thư quay đầu nhìn cậu, khoé miệng khẽ cong: "Theo ý em."

Ngoài sáng, Diệp Chi Châu gây chú ý trong đại bỉ; trong tối, Đông Phương Thư ẩn mình tìm kiếm dấu vết trận pháp. Sau khi Đức Dung bí cảnh mở ra, Diệp Chi Châu tương kế tựu kế tiến vào, phối hợp với tiết mục "vừa ra liền biết người bên ngoài bị bắt nên chật vật chạy ra tương cứu" của Viên Đài.

Đến giờ phút này, Viên Đài từ trong ảo ảnh lộ ra chân thân, lộ ra răng nanh đối với các tu sĩ.

Đông Phương Thư trước đó phát ra Truyền Âm phù rốt cuộc hiển lộ tác dụng của nó, trước hết tất cả các chưởng môn và trưởng lão các đại môn phái nhận được tin tức liền truyền âm cho đệ tử nhà mình, để bọn họ không cần phản kháng lại linh lực phô áp của Thiên Hà, thuận theo linh lực lôi kéo tiến vào một không gian khác, né tránh trận pháp thương tổn.

Hồng bào nam tử nhìn đám tiểu tu sĩ bên cạnh mình từng người từng người một biến mất, lại nhìn Truyền Âm phù đột nhiên bay tới, biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng biến thành nghẹn khuất: "Cho nên, các trưởng lão khác trong Lâm Tiên các đều biết kế hoạch của các ngươi? Chỉ có ta không biết?"

Diệp Chi Châu bớt thì giờ liếc đối phương một cái, trả lời: "Đông Phương nói cảm xúc của ngươi lộ liễu quá mức, không biết giả bộ, cho nên..." Mục tiêu chủ yếu của Viên Đài đều ở Lâm Tiên các, lấy tình huống hồn kỳ mà tính, gã khẳng định sẽ lưu lại một người để giám thị tình huống trong Lâm Tiên các, cho nên... Người không có diễn kỹ tốt thì cần gì biết chân tướng, cứ bình tĩnh ăn dưa không tốt hay sao?

Hồng bào nam tử càng nghẹn khuất, hỏi: "Vậy Viên Kính chân chính ở đâu?"

"Y quá mức ầm ĩ, ta đem nhốt trong núi ở Tử Hư không gian rồi." Mới ra khỏi Đức Dung bí cảnh, cậu cũng không rời đi luôn, mà hoá thành gió trốn đi. Cậu đoán được Viên Đài sẽ đánh dấu lên người Viên Kính, liền đi theo sau Viên Kính, chờ khi có ma tu định xông tới bắt Viên Kính liền trực tiếp đưa người vào trong không gian, để y chơi với thỏ chút cho khuây khoả.

Hồng bào nam tử cạn lời, sau đó nhíu mày: "Ngươi nói cái Tử Hư không gian kia rốt cuộc dựa vào..."

Linh lực thổi qua, thân ảnh hồng bào nam tử biến mất.

"Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ta để phần riêng cho các ngươi một đỉnh núi và một sơn cốc có phong cảnh khá đẹp mắt." Diệp Chi Châu thu tay, tầm tình tốt nhìn về phía Đông Phương Thư, đút cho hắn một viên đan dược: "Vất vả cho anh." Linh lực của cậu quá yếu, sức kéo nhiều người vào không gian như vậy đều do Đông Phương Thư xuất lực.

Đông Phương Thư lắc đầu, linh lực càng phát ra nồng đậm hơn, đợi đến khi toàn bộ tu sĩ ở đây đều bị thu hết vào không gian, phất tay đánh ra một luồng linh lực hoá thành cự kiếm cắm vào trong mắt trận, cầm tay cậu: "Đi thôi."

Diệp Chi Châu gật đầu: "Du lịch trong không gian một ngày, bắt đầu nào!"

Trong sơn cốc ở Tử Hư không gian, các tu sĩ nhìn quanh bốn phía, có chút ngây ngẩn.

Diệp Chi Châu xuất hiện trên không trong sơn cốc, phất tay ném mấy cái trận kỳ xuống, sau đó tế ra Thông Thiên, đem nó phóng đại lên không, trên mặt kính xuất hiện vô số hình ảnh trong sơn cốc.

Chưởng môn các đại môn phái lục tục bay đến bên người bọn họ, nhìn Đông Phương Thư hỏi: "Thiên Hà tiền bối, kế tiếp nên làm như thế nào?"

"Trước tiên phải tìm và tiêu diệt hết ma tu lẫn trong đám người bên dưới, sau đó nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ. Viên Đài để ta xử lý." Đông Phương Thư đơn giản trả lời.

Chưởng môn Lâm Tiên các lần này không tới đại bỉ, cho nên chủ sự là một vị trưởng lão. Ông ta nghe vậy khoé miệng giật giật, nhưng không nói gì cả. Việc Viên Đài cấu kết với ma tu là ván đã đóng thuyên, biện giải cũng không được.

Tử Hư không gian chính là địa bàn của Thông Thiên, ở đây nó là lão đại, muốn như thế nào thì làm như thế ấy. Mặt kính lập loè hai cái, đám ma tu che giấu trong đám đông lập tức không chỗ che giấu, tru lên xé rách nguỵ trang.

Các chưởng môn và trưởng lão thấy thế, biểu tình thay đổi: "Lại có nhiều như vậy?"

"Kế hoạch của Viên Đài âm thầm thực hiện mười mấy năm, chỉ lẫn vào có một vài ma tu thì gã quả thật là phế vật." Diệp Chi Châu vừa nói vừa rút song đao ra, nhìn về một phía trong sơn cốc: "Dám vươn tay động chân trong không gian của ta, không biết ở trong này thì ta là Thiên Đạo sao?"

Ngón tay ai đó giật nhẹ, đánh mất ý niệm diệt sát vai chính giúp cậu, chỉ dặn dò: "Cẩn thận, có việc thì gọi anh."

Diệp Chi Châu nở nụ cười với hắn, cầm vũ khí bay xuống.

Chủ sự Lâm Tiên các rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi: "Đến khi tìm thấy được Viên Đài, các ngươi..."

"Mạt sát tại chỗ."

"Vậy cái không gian này..."

"Thượng giới có biết đến lần hạo kiếp này." Đông Phương Thư quay đầu nhìn ông ta, trên người tản ra sát khí: "Dám mơ ước đồ của Tiểu Châu, chết!" Lời này cho biết hai tin tức: một là, ta đã phi thăng rồi lại chạy xuống, thượng giới lại luôn chú ý tình huống dưới này, muốn tìm đường chết thì ta không ngăn; hai là, cái không gian này là của Tiểu Châu, dám động tâm tư không nên có, dí chết ngươi!

Các chưởng môn trưởng lão trong lòng hơi đánh bàn tính nhỏ nghe vậy rùng mình, đều dẹp hết sang một bên. Đây chính là ân nhân toàn bộ Tu chân giới, vẫn không nên đắc tội là hơn.

Thuấn di Viên Kính đến một ví trí khác trong không gian, Diệp Chi Châu xuất hiện ngay sau lưng Viên Đài – mặt đang hốt hoảng, song đao chém xuống: "Muốn tự biến mình thành Viên Kính? Mơ đi!"

Trong lòng Viên Đài căng thẳng, vội xoay người tránh né công kích của cậu, trên tay xuất hiện một cờ trận lớn màu vàng hoa văn đỏ hồng.

"Phệ Hồn phiên." Diệp Chi Châu liếc nhìn hồn kỳ bản khổng lồ, cười lạnh: "Viên Đài, có phải cảm thấy đan điền ứ đọng, linh lực, à không, ma lực không điều động nổi? Có phải là rất nghi hoặc đây là chỗ nào?"

Viên Đài nắm chặt Phệ Hồn phiên, ý muốn thối lui.

"Muốn chạy trốn?" Diệp Chi Châu nhướng mày, song đao chém ra, hai người trong nháy mắt thay đổi vị trí, lại tới một vách núi trụi lủi dựng đứng: "Ngươi lại trốn thử xem?"

Viên Đài kinh hãi, chỗ nào còn không rõ bản thân đã thành ba ba bị vây trong rọ, căm hận nói: "Ngươi cư nhiên có được giới tử không gian, còn là loại tự thân dựng dục ra pháp tắc... Diệp Chi Châu, là ta xem thường người."

"Đó là do ngươi ngu." Diệp Chi Châu tiến lên một bước, linh lực quanh thân chấn động: "Để ngươi chết trong này, quả thật là ô nhiễm không gian của ta."

Viên Đài lui về phía sau, quay đầu nhìn vách nhai, lại cảm thụ đan điền rỗng tuếch, đột nhiên cao giọng hô: "Linh hồn Đồng Giai không có hoàn toàn tiêu tán!"

Diệp Chi Châu lập tức ngừng thế công.

"Ta đem mảnh linh hồn của hắn khâu lại!" Viên Đài múa may Phệ Hồn phiên, gấp giọng nói: "Ngươi thả ta, ta đảm bảo sẽ không làm việc ác! Linh hồn Đồng Giai cho ngươi, ngươi có thể trợ giúp hắn trọng nhập luân hồi."

Diệp Chi Châu ánh mắt hơi động, dịch về phía Phệ Hồn phiên.

"Dựa vào công đức trên người ngươi và năng lực của Đông Phương Thư, muốn trợ giúp linh hồn Đồng Giai gắn liền rồi trọng nhập luân hồi vô cùng dễ dàng." Viên Đài thử thăm dò tiến lên một bước, thanh âm chậm rãi mang theo một tia mê hoặc: "Phệ Hồn phiên là bản mạng vũ khí của ta, nếu ta tiêu tán, nó cũng sẽ bị huỷ, linh hồn Đồng Giai bên trong nó cũng sẽ không giữ nổi, cho nên ngươi không thể gϊếŧ ta."

"Không thể gϊếŧ ngươi?"

Viên Đài thấy ánh mắt cậu trở nên mê mang, trong lòng vui vẻ, lại múa may Phệ Hồn phiên, trực tiếp tiến lên: "Đúng vậy! Ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ không làm chuyện ác nữa, chỉ cần ngươi thả ta ra ngoài, Phệ Hồn phiên có thể cho ngươi."

Trên mặt Diệp Chi Châu lộ ra một nụ cười kinh hỉ: "Ngươi muốn đưa Phệ Hồn phiên cho ta?"

Viên Đài gật đầu: "Đúng thế, chỉ cần ngươi thả..." Đan điền đột nhiên đau nhói, gã cúi đầu, nhìn mũi đao vươn ra từ bụng mình, thân thể bắt đầu run rẩy: "Sao lại như thế..."

"Diệp Chi Châu" mặt kinh hỉ chợt hoá thành gió tiêu tán, thanh âm mang theo sát khí từ sau lưng truyền tới: "Thả ngươi? Ngươi cho là, ta ngu xuẩn giống như ngươi sao?" Trường đao rút ra, Phệ Hồn phiên bị đoạt lấy.

Diệp Chi Châu ném Viên Đài xuống dưới đất, từ trên cao nhìn xuống gã, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt hơn hết là thật sự vá lại được linh hồn Giai Giai, nếu không..." Lại một đao đi xuống, thân thể Viên Đài run rẩy một trận, không cam lòng nhắm hai mắt lại.

Một linh hồn màu xám vặn vẹo thét chói tai từ thân thể Viên Đài chạy ra, tay cậu hơi hơi nắm lại, đem linh hồn màu xám đó nhét vào một pháp khí câu hồn: "Có bản lĩnh ngươi lại đem thứ này luyện thành Phệ Hồn phiên thứ hai đi, chủ nhân chết thì vũ khí bản mang liền tiêu tán, lừa quỷ à?"

Đông Phương Thư ngự kiếm bay tới, quét mắt liếc qua thi thể Viên Đài, lại nhìn Phệ Hồn phiên trong tay cậu: "Sao chưa huỷ diệt nó?"

Diệp Chi Châu lắc đầu, tiến lên ôm lấy hắn.

"Làm sao vậy?" Đông Phương Thư nghi hoặc ôm ngược lại.

"Giai Giai có khả năng còn ở bên trong." Cậu ngửa đầu nhìn hắn, dỡ xuống lãnh ngạnh trên người, cọ cọ ngực hắn: "Chúng ta giúp cậu ấy đầu thai, được không?"

Đông Phương Thư cầm Phệ Hồn phiên lên nhìn, gật đầu: "Được."

Cậu ngây ngô cười, càng ôm hắn chặt hơn, ngửa đầu thân một ngụm: "Đông Phương, em liền biết anh có thể, anh lợi hại nhất!"

[Đang kiểm tra độ hoàn thành nhiệm vụ... Nhiệm vụ hoàn thành, chúc mừng tiểu chủ nhân.]

[Khen thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh tiểu chủ nhân nhận lấy.]

Thân thể Diệp Chi Châu cứng đờ, đột nhiên đẩy Đông Phương Thư ra ôm lấy bụng mình: "Đông Phương..."

Đông Phương Thư vội đỡ lấy cậu: "Làm sao vậy? Bị thương?"

"Em hình như... muốn Hoá Anh..."

Kim Đan sơ kỳ lập tức Hoá Anh? Đông Phương Thư hiếm khi luống cuống.

Thăng Thiên trận vì hiến tế không đủ cộng thêm mắt trận bị phá, ngay khi thiên lôi giáng xuống phát thứ nhất liền trực tiếp tán loạn biến mất. Cự kiếm Đông Phương Thư lưu lại chống đỡ thời điểm Thăng Thiên trận bị huỷ diệt, bảo vệ được linh mạch Vô Nhai sơn cốc không bị phá.

Hồng bào nam tử nhìn các trưởng lão khác nhà mình, nghi hoặc hỏi: "Sư đồ Thiên Hà đâu? Sao không thấy bọn họ?"

Các chưởng môn trưởng lão nghe vậy cũng ngẩn người, vội vàng dùng thần thức tìm kiếm, vẫn không có thu hoạch.

"Không cảm ứng được hơi thở của họ, chắc rời đi rồi."

"Chân trước đưa chúng ta ra khỏi không gian, chân sau đã rời đi?"

"Chẳng lẽ còn ở trong không gian?"

"A, sao ở bên kia có kiếp vân? Nhìn cường độ kiếp vân này... Hoá Anh? Ai gần đây có thể Hoá Anh?"

Hồng bào nam tử nhìn theo phương hướng được chỉ đó, nhíu mày: "Sao trên kiếp vân Hoá Anh lại có một tầng kiếp vân nữa nhỉ?"

Trăm ngàn năm sau, trong một quán trà nhỏ ở một góc Tu chân giới.

"Đương lúc mọi người mê mang, chân trời đột nhiên xuất hiện một mảnh kiếp vân khổng lồ, bao phủ lên đầu sư đồ Thiên Hà tôn giả!" Kinh mộc đường kêu vang một tiếng, lão tu sĩ kể chuyện khép cây quạt lại: "Muốn biết sự việc sau đó ra sao, mời lần sau tới nghe hạ hồi phân giải."

Các khách nhân nghe đến mê mẩn đồng thời kêu rên một mảnh, sôi nổi yêu cầu tiên sinh kể nốt đoạn còn lại.

"Không được không được, đồ đệ ta còn đang chờ ở nhà, lần sau lần sau." Lão tu sĩ cười xua tay, trong tầm mắt lưu luyến không rời của các khách nhân mà rời bước khỏi quán trà, về tới một căn nhà ở sâu trong con hẻm cách đó không xa.

"Sư phụ!" Một tiểu nam hài đáng yêu từ bên trong chạy ra, dùng sức nhào vào l*иg ngực ông: "Sư phụ sư phụ, sư nương vừa mới đưa con đi nghe người kể chuyện đấy! Vậy đồ đệ Thiên Hà tôn giả sau đó thế nào?"

Lão tu sĩ bế bé lên, hơi gật đầu với người bạn già của mình, cười trả lời: "Thiên Đạo cảm động với sự trả giá của đồ đệ Thiên Hà tôn giả với Tu chân giới chúng ta, nên để người đó trực tiếp phi thăng. Giai Giai, con có muốn phi thăng?"

"Muốn!" Bé con dùng sức gật đầu, đôi mắt sáng rỡ: "Con muốn phi thăng, con muốn tìm đồ đệ Thiên Hà tôn giả! Sư phụ cũng phải đi cùng con!"

Lão tu sĩ cười to, ôm bé vào trong nhà: "Được, chúng ta người cùng một nhà ở cùng với nhau!"

Trong hư không, Diệp Chi Châu cười đắc ý: "Đông Phương, Giai Giai còn nhớ em đấy!"

Đông Phương Thư mặt đen sì: "Đồng ngôn vô kị, không thể tin."

Diệp Chi Châu lé mắt: "Giấm tinh."

Một bé mèo con đột nhiên xuất hiện trên vai Diệp Chi Châu, cọ cọ mặt cậu: "Tiểu chủ nhân, thông đạo dẫn linh hồn đã mở ra, phải về thế giới trước hay sao?"

Đông Phương Thư mặt càng đen hơn, duỗi tay túm mèo: "Biến về thành gương."

Mèo nhỏ vô tội vung đuôi.

"Dấm tinh chết tiệt!" Diệp Chi Châu tức giận cướp Thông Thiên về ôm vào ngực, biến mất trước một bước: "Em đi về trước đây, anh ở đây từ từ ăn giấm đi! Chuyện hỏng bét của Nhậm gia còn chưa xử lý xong đâu!"

Đông Phương Thư không túm được người, yên lặng tự sinh hờn dỗi, cũng biến mất tại chỗ.

Trong phòng khách Nhậm gia, chuyện xưa tiếp tục.

.........