Quả thật là hồn kỳ, cán vàng hoa văn đỏ hồng, tổng cộng có 3 cái, đang xoay a xoay.
[Đang thu thập tư liệu cốt truyện... Đã chịu quấy nhiễu, thu thập thất bại.]
[Đang kiểm tra độ khó nhiệm vụ... Nhiệm vụ có dị thường, không thể kiểm tra.]
[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ... Trạng thái không rõ.]
Đông Phương Thư đột nhiên nâng tay ấn trán Diệp Chi Châu rót vào thân thức của mình, sau đó bức ra một giọt tâm huyết đặt lên ấn đường của cậu. Đầu ngón tay loé lên ánh sáng, giọt máu biến mất, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên dư ra một cái gì đó, nhưng không thể nói rõ đó là gì.
"Không phải hồn kỳ." Đông Phương Thư thu tay lại nhìn Tô Dận, cánh tay giơ lên phất qua đầu y một cái, hồn kỳ đang xoay loạn trên đấy chợt dừng lại, vỡ thành nhiều điểm sáng rồi tan biến.
Diệp Chi Châu kinh ngạc, cảm giác căng thẳng trong lòng rút đi, nắm lấy tay áo hắn: "Sao anh nhìn thấy được hồn kỳ? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?"
"Cộng sinh." Đông Phương Thư khom lưng bế cậu lên, giúp cậu sửa lại mái tóc hơi loạn: "Trên đầu y là hồn kỳ giả, không có dao động linh hồn."
"Dao động linh hồn? Từ từ đã, anh sắp nói cho em biết chân tướng của hồn kỳ? Em có thể biết được?"
Đông Phương Thư gật gật đầu, lại nhìn Tô Dận mờ mịt nghe đối thoại của họ, liền phất tay một cái, Tô Dật ngã vật xuống đất ngủ.
Diệp Chi Châu hoàn hồn từ kích động được biết sự thật, giãy dụa muốn xuống đất nhìn Tô Dận: "Anh làm gì sư thúc vậy? Đừng nhìn sư thúc cường tráng như thế, nhưng lá gan y rất nhỏ, đừng có doạ y."
"Chỉ để y ngủ một lát." Đông Phương Thư vỗ vỗ mông cậu, ngồi lên phi hành pháp khí phía trước, đặt cậu lên đùi mình: "Trước đó không nói với em là vì Thiên Đạo không cho phép, hồn kỳ là vật của Tu chân giới, Thông Thiên cũng thế, chúng nó không được phép xuất hiện trong mắt người thế giới khác... Anh cũng vậy."
Diệp Chi Châu nhíu mày: "Ý của anh là... Nếu có người biết thân phận chân chính của các anh, các anh sẽ bị đuổi khỏi thế giới đó?"
"Không, không chỉ là chúng ta, em cũng là lực lượng ngoại lai, cũng sẽ bị đuổi đi, và những người biết thân phận chân chính của chúng ta cũng sẽ bị xoá toàn bộ ký ức. Chỉ có khi em không biết rõ chân tướng, không rõ mình đang làm gì, Thiên Đạo mới có khả năng nhắm một mắt mở một mắt, để cửa sau cho em. Quy tắc Thiên Đạo là như vậy, chỉ có thể chui lỗ trống, không thể cưỡng cầu nó."
Diệp Chi Châu nhớ tới mấy thế giới đầu làm nhiệm vụ, khoé miệng co rút: "Nếu hồn kỳ xuất thân từ Tu chân giới, vì sao lúc nó tới thế giới khác lại không bị Thiên Đạo trực tiếp đuổi đi? Nó rất lợi hại hay sao?"
Đông Phương Thư cầm gương nhỏ trong tay cậu, xoay xoay, nói: "Thông Thiên là thượng cổ Thần khí."
Diệp Chi Châu mê mang chớp chớp mắt, đề tài sao lại chạy đến đây? Hơn nữa: "Thông Thiên là Thần khí?" Trông hề hước thế này, chỗ nào giống Thần khí?
"Ừ." Đông Phương Thư duỗi tay ấn lên Thông Thiên, một đạo ánh sáng nhạt hiện lên, Thông Thiên đột nhiên bay lên không trung phóng to ra, treo trước mắt hai người: "Thông Thiên kính, có thể chiếu rõ quá khứ, hiện tại và tương lai của bất cứ thứ gì, là một kiện Thần khí yếu nhất được lưu truyền đến nay, nhưng cũng là kiện Thần khí thích hợp nhất. Năng lực của nó vừa vặn khắc chế hồn kỳ."
Trên mặt kính xuất hiện hai thân ảnh thon dài, Đông Phương Thư vẫn là một thân áo bào trắng, nhưng cậu không còn là bộ dáng đứa nhỏ nữa, mà là một mỹ nam tử tuấn mi tu mục, ngoại hình giống hệt như thân thể chân chính của cậu.
"Tiểu Châu tóc dài cũng đẹp, nhanh lớn lên đi." Đông Phương Thư cười niết mặt cậu.
Diệp Chi Châu khép lại miệng nhỏ không tự giác há ra, nghiêng đầu trừng hắn một cái, sờ sờ Thông Thiên, hỏi: "Đây cũng chính là nguyên nhân mà Thông Thiên có thể cung cấp cho em tư liệu cốt truyện và thân phận đám hậu cung? Nó chiếu ra được?"
Đông Phương Thư gật đầu, thu nhỏ Thông Thiên lại, tiếp tục nói: "Thông Thiên có thể chiếu ra tương lai của tiểu thế giới, cũng có thể chiếu ra hướng đi của hồn kỳ. Mà ban đầu, nó chiếu ra người thích hợp nhất để hỗ trợ chúng ta chống lại hồn kỳ. Sự thật chứng mình, lựa chọn của nó là chính xác."
Diệp Chi Châu bị hắn nhìn, hơi ngại ngùng, đỏ mặt nói: "Vậy những lỗ thủng đôi khi nó chiếu ra cũng là vì bị hồn kỳ ảnh hưởng?"
"Không sai. Muốn xem vận khí tương lai của một thế giới là quá mức gian nan, cộng thêm hồn kỳ quấy phá, Thông Thiên chỉ có thể thu hoạch được một phần chân tướng, cho nên tuy rằng nó có thể cho ra cốt truyện, nhưng cũng có thể là cốt truyện bị hồn kỳ tô hồng hoặc cố ý viết sai." Nói đến đây, Đông Phương Thư dừng lại, sờ sờ đầu cậu: "Vất vả cho em."
"Không có vất vả." Diệp Chi Châu cọ cọ tay hắn, cẩn thận hỏi: "Vậy hồn kỳ..."
"Là Ma khí. Tại thời đại thượng cổ có lục đại Thần khí, tương ứng với nó là tứ đại Ma khí." Đôi mắt Đông Phương Thư lạnh đi, giải thích: "Tất cả mọi người ở Tu chân giới đều cho rằng, thượng cổ Thần khí chỉ lưu truyền lại một kiện duy nhất, Ma khí đã không còn, nhưng bọn họ đã sai rồi. Thần khí lưu truyền xuống thật ra có hai kiện, một kiện là vũ khí bản mạng của chưởng môn Lâm Tiên các hiện nay – Phá Ma kiếm, một kiện khác chính là Thông Thiên. Mà Ma khí cũng để lại một kiện, tên là Phệ Hồn phiên."
Diệp Chi Châu đột nhiên nhớ tới không gian màu xám cậu từng bị cuốn vào trong, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát: "Cho nên, hồn kỳ chính là do Phệ Hồn phiên tạo ra?"
"Phệ Hồn phiên, danh như ý nghĩa, dựa vào việc cắn nuốt linh hồn để thu hoạch lực lượng. Từ thời đại thượng cổ tính đến nay đã không biết trôi qua bao nhiêu vạn năm, trong dòng thời gian dài đằng đẵng ấy, nó tránh ở một góc không người biết tới trộm cắn nuốt linh hồn, dần dần dựng dục ra một ác linh cường đại, có được ý thức và thần chí của mình, nó muốn chân chính trở thành người, không phải là khí linh hay ác linh." Đông Phương Thư điểm điểm Thông Thiên, nói: "Khí linh là dựa vào diễn hoá tự nhiên của vũ khí, rất khó tồn tại, nhưng sau khi trở thành vũ khí bản mạng của tu giả liền có thể cùng tu luyện và phi thăng với chủ nhân, sau khi phi thăng thành công sẽ được hoá thành hình người, trở thành linh tiên, đạt được đại đạo. Nhưng Ma khí... Ma tu muốn phi thăng đều rất khó, huống chi là một ác linh trong Ma khí?"
Diệp Chi Châu nhíu mày: "Vậy các tiểu thế giới kia, hồn kỳ rốt cuộc..."
"Phệ Hồn phiên là thượng cổ Ma khí, tự nhiên có chỗ đặc dị, nó có thể hấp thụ khí vận của linh hồn bị cắn nuốt." Đông Phương Thư đặt Thông Thiên trong tay, tinh tế giải thích: "Nói cách khác, nếu nó cắn nuốt linh hồn của anh, nó liền có thể hấp thụ một bộ phận linh khí và khí vận của anh, thậm chí bao gồm cả công đức nhân quả, sau đó chuyển hoá thành sở hữu của nó."
Diệp Chi Châu nhịn không được nắm chặt tay hắn.
"Khi ác linh đó nhắm đến năng lực này của Phệ Hồn phiên, liền chế tạo ra trận pháp chôn giấu âm mưu của nó." Đông Phương Thư ôm cậu vào ngực, cầm ngược lại tay nhỏ: "Nhưng yêu cầu đại đạo công đức để trọng tố thân thể cho ác linh quả thực quá lớn, nó vô luận làm thế nào cũng không thể gom góp đủ lực lượng dưới tình trạng che giấu toàn bộ Tu chân giới và Thiên Đạo."
Diệp Chi Châu đột nhiên nhớ đến lần mình đột nhiên não động phỏng đoán ra chuyện vận khí. Chậc, thế mà đúng là nhằm vào khí vận... Nên tự kỉ mình quá thông minh sao?
Đông Phương Thư cũng không biết cậu đang ngầm tự khoe khoang, tiếp tục nói: "Tu giả muốn phi thăng phải trải qua Độ Kiếp kỳ, kiếp mỗi người đều không giống nhau, nhưng khẳng định là vạn phần hung hiểm. Ác linh chính là nhìn trúng điểm này, trộm đem chín chín tám mốt kỳ trận rải vào các góc trong Tu chân giới, tìm kiếm tu giả Độ Kiếp kỳ, đến khi bọn họ suy yếu vì lịch kiếp liền kéo linh hồn họ vào tiểu thế giới khác, làm ra biểu hiện giả dối linh hồn tu giả luân hồi lịch kiếp để lừa gạt Thiên Đạo, sau đó lại nguỵ trang tình cảnh tu giả đã phi thăng, lừa gạt toàn bộ Tu chân giới."
Diệp Chi Châu sắc bén bắt được trọng điểm: "Chín chín tám mốt trận kỳ? Vậy, cho nên, những hồn kỳ mà em rút được đó đều là trận kỳ của Phệ Hồn phiên? Vậy, vậy hậu cung..."
"Là những tu giả bị Phệ Hồn phiên kéo vào tiểu thế giới."
Chân tướng hồn kỳ vậy mà là như vậy... Cậu nhéo nhéo mu bàn tay mình, có chút đau, sau đó nghĩ tới cái gì vội hỏi: "Vậy tại sao ở mấy thế giới trước có chuyện dời hồn kỳ? Vai chính là cái gì, chẳng lẽ là ác linh kia? Vậy Giai Giai..."
"Đừng nóng vội." Đông Phương Thư bắn ra thần thức vây lấy cậu, trong thanh âm mang theo trấn an: "Linh hồn tu giả cường đại, công đức nhân quả trên người nhiều hơn người bình thường, nhưng có một loại người cũng có công đức nhân quả rất nhiều, đó chính là vận khí chi tử mỗi thế giới."
Diệp Chi Châu: "..." Ây dà, cách nói quen thuộc quá!
"Sau khi em nhổ hồn kỳ quá nhiều, ác linh bắt đầu sốt ruột nên không hề chấp nhất với linh hồn tu giả nữa, bắt đầu xuống tay với các vận khí chi tử. Còn vai chính các thế giới... Phệ Hồn phiên đã cắn nuốt quá nhiều linh hồn, cũng không chỉ có một mình ác linh, chín chín tám mốt trận kỳ, trên mỗi trận kỳ đều có rất nhiều mảnh nhỏ linh hồn bám vào, vai chính chính là tồn tại được dựng dục ra bởi các mảnh nhỏ linh hồn đó. Phệ Hồn phiên đem các mảnh linh hồn đó chắp vá thành linh hồn mới, đẩy vào luân hồi ở các tiểu thế giới, biến thành kẻ gọi là vai chính."
Diệp Chi Châu ngốc lăng: "Vậy Giai Giai..."
"Đó cũng là mảnh nhỏ linh hồn, nhưng đại khái linh hồn của cậu ta không bị vỡ nát quá, cho nên giữ lại một phần nhân tính." Đông Phương Thư trấn an vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Tiểu Châu, Phệ Hồn phiên là Ma khí, vô luận mỗi linh hồn bị cắn nuốt ban đầu là như thế nào, thời gian qua lâu rồi, chúng cũng sẽ bị đồng hoá, bị ô nhiễm. Đồng Giai cuối cùng vì cứu em mà tự vỡ tan linh hồn mình, sao chúng ta biết được đó không phải là một loại giải thoát cho cậu ta."
"Em biết..." Cậu cúi đầu hít sâu một hơi, xoa xoa hoa văn trên gương nhỏ: "Cái địa phương xám xịt ghê tởm đó, ngốc lâu
rồi xác thật cũng dễ phát điên..."
Đông Phương Thư an tĩnh bồi cậu trầm mặc hồi lâu, chờ cảm xúc cậu hoà hoãn lại.
Cậu rất nhanh trấn áp cảm xúc của mình, đặt suy nghĩ lên chính sự, hỏi: "Chín chín tám mốt trận kỳ, đó có phải là chỉ tổng cộng có 81 tu giả Độ Kiếp kỳ bị kéo vào tiểu thế giới?"
Đông Phương Thư gật đầu.
"Vậy chuyện anh ba lần làm nam chủ thì giải thích thế nào?"
"Anh bị Phệ Hồn phiên tìm được khi đang cường ngạnh phi thăng, bởi vì sát nghiệt quá nặng, sau khi lôi kiếp cuối cùng đánh xuống thì linh hồn tứ tán, cho nên Phệ Hồn phiên chỉ thu được một phần linh hồn."
Diệp Chi Châu nghe được nhíu mày: "Cường ngạnh phi thăng? Chắc là anh không muốn sống nữa thì có!" Cậu mới không tin người yêu lại xúc động như vậy, chơi cái gì mà cường ngạnh phi thăng, có mà muốn tự sát thì có! Khốn kiếp!
Đông Phương Thư niết vành tai cậu, cong môi lộ ra nụ cười ôn nhu: "Đó là trước kia, sau khi gặp được em thì linh hồn của anh theo bản năng tụ tập lại, muốn sống sót, muốn đi bên cạnh em."
Diệp Chi Châu quăng tay hắn ra, ác thanh ác khí nói: "Sau đó Phệ Hồn phiên phát hiện linh hồn anh đặc biệt cường đại đặc biệt mỹ vị, cho nên liền dính lên?"
"Còn bởi vì trình độ tụ tập linh hồn bất đồng biểu hiện ra độ cường đại linh hồn bất đồng, nên hồn kỳ nhầm lẫn tưởng anh là tu giả mới bị hút vào, muốn thử cắn nuốt lần nữa, cho nên mới..." Đông Phương Thư niết niết hai má phồng lên của cậu, cười càng thêm đẹp: "Sau đó, Phệ Hồn phiên phát hiện sự tồn tại của chúng ta, bắt đầu chĩa mũi dùi vào chúng ta, ý đồ muốn cắn nuốt linh hồn chúng ta. Đương nhiên, vì Tiểu Châu đặc biệt lợi hại, cho nên nó chưa thành công."
"Bớt vuốt mông ngựa đi!" Diệp Chi Châu bị hắn nắn nắn niết niết phát phiền, dứt khoát nhét tay hắn xuống dưới mông mình, trừng mắt hỏi tiếp: "Vậy sao số lượng hồn kỳ mỗi thế giới lại không đồng nhất? Nếu mỗi linh hồn nó lại kéo vào một thế giới thì khẳng định em không thể hoàn thành được nhiệm vụ."
Đông Phương Thư nhịn cười, tận lực nghiêm túc giải thích: "Ác linh lợi dụng công năng đặc biệt của Phệ Hồn phiên, đem linh hồn tu giả và linh hồn vai chính dựng dụng từ trận kỳ kéo vào luân hồi, đầu nhập vào tiểu thế giới, nhưng loại luân hồi này không được Thiên Đạo thừa nhận. Chỉ một vài thế giới còn được, quá nhiều sẽ bị Thiên Đạo phát hiện, trực tiếp mạt sát đuổi đi, ác linh kia không ngu đến vậy."
"Ý anh là em ngu đến vậy?" Diệp Chi Châu nổi giận, dùng sức ngồi lên tay hắn, nói: "Cho nên các tiểu thế giới cũng có phân cấp bậc? Năng lực bao dung mỗi thế giới cũng khác nhau? Còn có, nếu hồn kỳ thành công thu lấy linh hồn tu giả, có phải là sẽ ảnh hưởng đến tiểu thế giới?"
"Có." Đông Phương Thư nhìn chằm chằm cái đầu mềm mại của cậu, ngón tay có chút ngứa ngáy: "Tu giả Độ Kiếp kỳ là tồn tại gần với tiên nhân nhất, Phệ Hồn phiên đưa bọn họ đi vào các tiểu thế giới, đại bộ phận đều là hạ đẳng thế giới không có lực lượng cường đại tồn tại, bản thân bọn họ đối với tiểu thế giới đã là một loại thương tổn, hơn nữa dưới ảnh hưởng của hồn kỳ, nếu linh hồn tu giả cuối cùng bị cắn nuốt thành công, tiểu thế giới sẽ thất hành, từ đó sinh ra rung chuyển, nghiêm trọng chút liền trực tiếp hỏng hẳn."
"Thật ra đã đó vài Thiên Đạo tiểu thế giới phát hiện ra sự tồn tại của họ, vì sao không trực tiếp đuổi đi..."
"Em đã quên họ đi đến tiểu thế giới như thế nào rồi sao? Luân hồi, một khi đã luân hồi thành công, trước khi bọn họ chết đi, họ đều là dân nguyên trụ, quy tắc Thiên Đạo có hạn, không ai có thể động đến bọn họ." Đây cũng là lỗ hổng Thiên Đạo, tra không ra luân hồi có dị thường, liền không thể ngăn cản linh hồn ngoại lai nhập tới, mà một khi linh hồn ngoại lai thành công nhập giới thì sẽ thành công trở thành dân nguyên trụ, Thiên Đạo không thể trực tiếp đuổi họ đi.
Diệp Chi Châu tự hỏi một chút, lại hỏi: "Vậy vai chính thu lấy linh hồn tu giả như thế nào? Cốt truyện chỉ nói họ ở bên nhau..."
"Tiểu Châu, nếu anh có nguy hiểm, em có nguyện ý hi sinh linh hồn vì anh không?"
"Đương nhiên là... không rồi!"
Đông Phương Thư cười khẽ, rút tay ra niết niết cái đầu mềm mại trước mắt: "Ừ, anh cũng không muốn."
Diệp Chi Châu đỏ mặt, nghiến răng muốn cắn hắn.
"Phệ Hồn phiên là Ma khí, có thể thông qua biểu hiện giả dối để mê hoặc nhân tâm, thu lấy linh hồn người khác, vai chính các tiểu thế giới đã phóng đại năng lực này của nó, đám tu giả sau khi luân hồi dù cho không yêu vai chính, dưới năm rộng tháng dài cũng sẽ bị hồn kỳ ảnh hưởng, cuối cùng vẫn sẽ bị mê hoặc. Một khi thân thể họ chết đi, không còn là dân nguyên trụ được Thiên Đạo bảo hộ, Phệ Hồn phiên sẽ thông qua hồn kỳ trực tiếp cắn nuốt linh hồn họ." Đông Phương Thư cẩn thận giải thích, ngẩng đầu nhìn không trung xanh lam: "Phệ Hồn phiên quả thực nóng ruột rồi, Tu chân giới không giống các tiểu thế giới, ý thức Thiên Đạo rất mạnh, nó ở chỗ này cướp đoạt linh hồn tu giả sắp phi thăng, tất nhiên sẽ bị Thiên Đạo phát hiện rồi giáng xuống thiên phạt, vai chính giả là thủ đoạn nó nguỵ trang cho mình, chúng ta phải nhanh chóng phân biệt mới tốt."
Nói đến cái này, Diệp Chi Châu cũng nghiêm túc lên, quét mắt liếc nhìn sư thúc nhà mình đang ngủ ngon lành, sờ sờ cằm: "Có lẽ... em có biện pháp tìm ra vai chính chân chính của thế giới này. Nếu là phản công, như vậy vai chính thế giới này rất có thể chính là ác linh kia đầu thai biến thành. Thông Thiên vì giúp em luân hồi nên đã hao tổn hết lực lượng của mình, Phệ Hồn phiên chắc cũng như vậy, niên kỉ vai chính khẳng định không lớn, nó nhất định sẽ là ma tu, Phệ Hồn phiên cũng sẽ là pháp khí bản mạng của nó."
Đông Phương Thư gật đầu: "Anh cũng đoán vậy."
"Còn có." Diệp Chi Châu hai mắt sáng rực, bắt đầu hắc hắc cười gian: "Phệ Hồn phiên tổng cộng có 81 trận kỳ, đây chính là manh mối lớn. Nào nào nào, chúng ta đếm thử xem đã rút được bao nhiêu hồn kỳ ở tiểu thế giới. Nếu là phản công, vậy số còn lại chưa rút chính là lớn lên bên cạnh vai chính rồi, tuyệt đối không chỉ là số ba! Mà vai chính giả khẳng định không chỉ có một mình sư thúc, cứ tính theo số hồn kỳ, hồn kỳ thật giả ở đây cũng sẽ đủ 81 cái. Đây chẳng qua là phép cộng trừ thôi, em học giỏi nhất là toán đấy nhé!"
Đông Phương Thư rốt cuộc không nhịn nữa, ôm cậu vào ngực hung hăng xoa một trận.
.........