Chương 161

Hội đấu giá bắt đầu, lực chú ý của nhóm tu giả đều bị kéo đến chỗ vật đấu giá, chỉ có Tô Dận và Diệp Chi Châu là ngoại lệ.

"Hiện tại làm gì bây giờ?" Tô Dận trừng nóc nhà như muốn trừng ra đoá hoa, sốt ruột vô cùng: "Lầu ba thì lên thế nào đây? Sắp trưa rồi!"

Diệp Chi Châu gặm linh quả xong, cũng trừng nóc nhà, thầm đâm tiểu nhân trong lòng. Vừa rồi không phải là ảo giác, tuy rằng chỉ có một tia, nhưng chắc chắn là hơi thở người yêu không sai. Sau khi tới thế giới này cậu phát hiện, tinh thần lực ở thế giới của cậu, tại đây được gọi là thần thức. Tử Hư công pháp trước kia cậu chỉ coi là công pháp tu luyện linh hồn nay dường như được giải khai phong ấn, chân chính trở thành một bộ công pháp tu chân đường đường chính chính. Cho nên, đừng nhìn thân thể cậu chỉ có 3 tuổi, nhưng thần thức hiện tại đã rất lớn, Tô Dận là Kim Đan kỳ cũng không nhất định mạnh hơn cậu. Hiện tại cậu chỉ thiếu tích luỹ linh lực và cảnh giới thân thể, cùng với các loại pháp thuật tu chân. Mà tinh thần lực, à không, thần thức của cậu vừa cho biết, người yêu đang ở phụ cận.

Trước đó cậu vẫn không hỏi thăm được tin tức của người yêu, thiếu chút nữa liền cho rằng mình lại bị hồn kỳ bẫy, kết quả... Khốn nạn! Rõ ràng là ở chung một thế giới, vì sao không tới tìm cậu? Tuyến nhân duyên chẳng phải tính lợi hại lắm sao, sao không tính được cậu ở chỗ nào!

Tô Dận thấy cậu trầm mặc còn tưởng cậu khó chịu, vội vỗ vỗ cậu, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng lo lắng, sư thúc nghĩ cách cho, trước khi chính ngọ sư thúc nhất định sẽ đem ngươi lên lầu ba."

Diệp Chi Châu nghiêng đầu nhìn y, giơ tay ấn cái trán y, ghét bỏ: "Ngươi thì có biện pháp gì, cứ để ta làm cho." Nếu lầu ba chỉ có đại năng mới có thể vào, vậy chỉ cần cậu đưa ra một thứ đủ để đám đại năng đó hứng thú là có thể lên lầu ba được rồi.

Tô Dận kéo tay cậu xuống, xụ mặt trừng cậu: "Tiểu oa nhi như ngươi thì có biện pháp gì đây?"

Diệp Chi Châu nhe răng cười, lợi dụng ống tay áo che lấp lấy ra một gốc linh thảo do ruộng hoa trong không gian sản xuất, phất phất: "Linh thảo phẩm chất thế này, có 10 cây. Một lát nữa ngươi tìm quản sự đấu giá, nói muốn bán cái này, nhưng chỉ bán cho đại năng lầu ba, điều kiện là để chúng ta lên đấy."

"Hàn Thanh..."

Diệp Chi Châu nhanh tay lẹ mắt chặn miệng y lại, ném dược thảo về lại không gian.

Tô Dận cũng biết vừa rồi mình thiếu chút nữa làm to chuyện, vội bình tình lại, nắm tay cậu nghiêm túc hỏi: "Tiểu Châu, Hàn Thanh thảo trăm năm mới có một gốc, loại biến chủng này càng khó có được, là dược thảo cần thiết để luyện chế Hoá Anh đan, ngươi từ đâu có được nó?"

Diệp Chi Châu chỉ chỉ túi trữ vật của y.

Tô Dận trừng mắt: "Lại là nhặt? Vận khí này của ngươi..."

Diệp Chi Châu ngượng ngùng cười: "Chắc là ta rất được ông trời yêu thương."

Tô Dận nhịn không được giơ tay lên xoa xoa mái đầu xù lông.

Trên hội đấu vừa rồi bán được một kiện linh khí, khách nhân bên cạnh vô cùng tiếc nuối không chụp được nó. Gã buông thẻ bài chuẩn bị lấy một viên linh quả gặm cắn, lại đột nhiên ngừng tay, nghi hoặc hít hít cái mũi: "Mùi hương thật nồng đậm, chẳng lẽ trong đĩa linh quả cấp thấp lại lẫn một viên cấp cao?" Dứt lời liền nâng cái mâm lên.

Tô Dận nghe thấy, sống lưng cứng đờ, vội ôm Diệp Chi Châu đứng lên, cố ý cao giọng: "Nhóc con này, lúc nãy buồn tiểu thì không buồn đi, đang lúc thế này lại muốn đi tiểu, bớt quấy rối cho ta đi!"

Diệp Chi Châu phối hợp gào lên hai tiếng, sau đó mặt uỷ khuất liếc nhìn vị khách nhân bàn bên.

Hai người rất nhanh biến mất sau cánh cửa dẫn ra đại sảnh, khách nhân bên cạnh đặt mâm linh quả về chỗ cũ, sờ sờ cằm: "Hình như nuôi một đứa nhỏ cũng không tệ? Cũng đến lúc nuôi một đứa đồ đệ rồi..."

"Hàn Thanh thảo, Cửu Hoa Ngưng lộ, Kim Vu liên, Đề Vật quả..." Quản sự nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn túi trữ vật trong tay Tô Dận đã sáng rực: "Vị tu sĩ này, ngài xác định muốn bán đấu giá chúng?"

"Xác định." Tô Dận kéo kéo mặt nạ trên mặt, cẩn thận nói: "Nhưng ta hi vọng ta có thể đi lên lầu ba xem chừng nó. Các tiền bối đã thấy qua không ít bảo bối, khẳng định sẽ không tham lam chút bảo vật của ta, còn ở đại sảnh người quá tạp, ta chỉ là một Kim Đan kỳ, còn phải nuôi đứa nhỏ, cũng không thể chỉ vì chút bảo vật tổ tiên để lại mà rơi luôn cái mệnh nhỏ."

Quản sự nghe vậy nhìn nhìn Diệp Chi Châu trong ngực y, đáy lòng mềm nhũn, suy xét nói: "Băn khoăn này của ngài ta đã hiểu, nhưng lên lầu ba không phải là chuyện ta có thể quyết định. Ngài chờ một chút, để ta đi xin chỉ thị của chủ nhân."

Tô Dận thấy ánh mắt quản sự thanh minh không có tà niệm gì, trong lòng khẽ thở ra một hơi, gật đầu đáp ứng.

Chừng một khắc sau, quản sự vẻ mặt vui mừng đi tới, lấy một tấm áo choàng đưa cho y, nói: "Chủ nhân đáp ứng rồi, mặc cái này rồi đi theo ta. Vốn dĩ không thể cho ngài đi lên lầu ba, nhưng nhờ đứa nhỏ trong ngực ngài, hơn nữa dược thảo bán đấu giá chỗ chúng ta nhất định phải có lai lịch rõ ràng, không thể đạp biển hiệu Tụ Bảo các, nên phá lệ cho ngài đi lên. Hãy nhớ kỹ, chút nữa không thể nói bậy cái gì, nếu chẳng may chọc giận tiền bối thì Tụ Bảo các chúng ta không giữ được ngài đâu."

Tô Dận vội gật đầu, mặc áo choàng cẩn thận che đi Diệp Chi Châu, đi theo sau quản sự.

Tầm mắt Diệp Chi Châu bị áo choàng che mất, cậu có chút buồn bực. Tụ Bảo các này cũng thật có chút bản lĩnh, áo choàng đưa tới cũng là linh khí thượng phẩm, có thể hoàn toàn che khuất hơi thở và tu vi của một người, cũng không để cho người khác nhìn trộm được thân phận chân chính của người khoác. Nhưng áo choàng này cũng là che đậy hai phía, nói cách khác, cậu nhỏ người thế này, ở trong áo choàng thì không ai cảm ứng được cậu, đồng thời cậu cũng không cảm ứng được bất cứ ai ở bên ngoài, quả thực là tự tìm đường chết!

"Đừng nháo!"

Đầu vừa mọc ra đã bị Tô Dận ấn về, sau đó cánh tay ôm cậu càng siết chặt hơn.

"Trên này ai cũng là đại năng giả, một đứa nhóc còn chưa bước vào ngưỡng cửa tu chân như ngươi làm sao chịu được uy áp không tự chủ của họ. Trốn kĩ vào, áo choàng này có thể bảo hộ ngươi."

Quả nhiên là thế, Diệp Chi Châu nhụt chí từ bỏ giãy dụa, chuẩn bị chờ lên lầu ba rồi hành sự tuỳ hoàn cảnh.

Đi theo quản sự vượt qua vài trận pháp, hai người rốt cuộc cũng tới lầu ba trong truyền thuyết.

Bố cục lầu ba và lầu một cũng không quá khác biệt, chẳng qua là bố trí càng hoa lệ hơn, vị trí giữa các khách nhân cũng càng xa hơn.

"Còn đỡ, không phải dạng như lầu hai." Tô Dận vỗ vỗ sống lưng Diệp Chi Châu, ngữ khí thả lỏng hơn nhiều: "Giống đại sảnh lầu một liền dễ hơn nhiều, chúng ta chỉ cần tìm được cái cây kia sau đó chờ đến trưa là được."

Diệp Chi Châu muốn thò đầu ra ngoài, và lại bị nhét trở lại lần nữa.

Xung quanh bàn ở lầu ba có bố trí tiểu trận pháp, có thể lựa chọn để lộ chân dung, hơi thở hoặc là không lộ. Quản sự cẩn thận để Tô Dận ngồi ở một bàn trong góc, dặn dò: "Đây là Truyền Âm phù, các ngươi có việc thì có thể bóp nát nó gọi ta. Nhớ kĩ, không được va chạm với khách nhân khác, hiểu chưa?"

Tô Dận gật đầu, đưa túi trữ vật đựng dược thảo cho gã.

Quản sự rời đi, Tô Dận để áo choàng lộ ra một khe hở, chỉ chỉ vị trí giữa gian nhà, hạ giọng nói: "Nhìn thấy chưa, thực vật sáng chói ở trên đài kia hẳn là linh thụ ngàn năm, chúng ta chút nữa cứ nhìn nó chằm chằm là được. Nhớ kỹ a, người đầu tiên đi ngang qua cái cây đấy trưa nay chính là sư phụ tương lai của ngươi."

Diệp Chi Châu khϊếp sợ nhìn cái cây đó, choáng váng mặt mày.

Quen thuộc quá á! Hơi thở của người yêu lại truyền ra từ cái cây đó á! Cả lầu ba này còn chìm trong hương bạc hà nhàn nhàn quen thuộc luôn á! Này này... chả lẽ người yêu là một cái cây? Vậy thì người yêu ba năm nay không tới tìm mình, về mặt tình cảm có thể tha thứ được. Một cái cây, một cái cây bị vây trong chậu, thì tìm người thế nào được?

Thảo nê mã chạy như điên trong đầu, cậu nhịn không được nhìn ra bên ngoài, tinh thần lực ngo ngoe rục rịch muốn ra ngoài thăm dò.

"Thành thật nào." Tô Dận nhạy bén phát hiện cậu hơi không thích hợp, lại nhét cậu vào áo choàng, nghiêm túc nói: "Ở chỗ này tu vi kém nhất cũng là lão quái vật Nguyên Anh kì, tiểu bất điểm ngươi tuy không hiểu sao lại có thần thức nhưng cũng đừng tuỳ tiện thò ra ngoài, cẩn thận bị chấn ngốc."

Diệp Chi Châu vẫn duy trì vẻ mặt khϊếp sợ, bộ dáng không nói lời nào, khó chịu muốn khóc.

... Không biết Tụ Bảo các này có bán trấn điếm chi bảo không đây? Nếu bán, vậy giá như thế nào? Nếu không bán, xin hỏi trộm cây đi sẽ bị đánh tàn hay đánh chết?

Dưới lầu đang tiếp tục đấu giá, trên lầu cũng là lúc bắt đầu đấu giá vật phẩm mới thêm vào.

Mười cây dược thảo cùng lúc được đưa ra, hơi thở linh thảo nồng đậm khuếch tán ở lầu ba, khiến cho đám đại năng giả còn đang vờ rụt rè lập tức kích động, các loại uy áp thần thức đồng loạt càn quét, không khí trở nên căng chặt.

"Các tiền bối cũng thấy được rồi, đây chính là một đám dược thảo thượng phẩm để chế tạo Hoá Anh đan." Quản sự cẩn thân cầm một gốc cây lên, dùng tường chiếu phóng đại chi tiết thực vật cho bọn họ xem: "Phẩm tướng hoàn chỉnh, dược lực nồng đậm, chất lượng đan dược thành phẩm khẳng định rất cao. Nếu có thể để một Đại sư Luyện Đan chưởng lô, đám dược thảo này nhất định có thể tạo ra ba đến năm viên Hoá Anh đan."

Ba đến năm viên! Đó chính là ba đến năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ! Bất luận môn phái nào có nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ một chút cũng đều có thể bước lên trên thêm một đoạn nữa, bọn họ sao có thể không kích động? Tuy rằng hiện tại bán không phải là đan dược, nhưng Đại sư Luyện Đan dễ tìm, dược thảo thành phẩm lại khó tìm, huống chí còn là dược thảo phẩm chất tốt như vậy! Nhất định phải túm được!

Quản sự thấy bọn họ đã dâng lên hứng thú, hơi mỉm cười, cũng không vô nghĩa nữa, thu dược thảo lại tuyên bố: "Giá khởi điểm là 100 viên linh thạch thượng phẩm, mời các vị."

Tô Dận bị sặc linh trà: "1... 100 viên khởi điểm?" Y sống lâu như vậy cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều linh thạch như vậy đâu! Còn là thượng phẩm nữa! Đám dược thảo này quả thực rất tốt, nhưng cũng không quý đến vậy chứ?

Diệp Chi Châu hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi không phải Luyện Đan sư nên không biết, đám dược thảo này là dùng để luyện chế Hoá Anh đan, phẩm tướng cũng tốt, vô cùng khó có được. Ta còn có một đám, chút nữa sẽ đưa cho ngươi mang về, để Chưởng môn nhân tìm một Đại sư Luyện Đan luyện ra, như vậy đến khi kết Anh sẽ không phải sợ nữa." Đáng tiếc trình độ của cậu không đủ, không thể luyện ra Hoá Anh đan, bằng không thì có thể đưa cho Tô Dân đan dược luôn.

"Ngươi thế mà còn có một đám nữa?" Có trận pháp ngăn cách, Tô Dận cũng không thèm kiêng dè gì hô lên, nắm vai cậu lắc lắc: "Ngươi thành thật cho ta, túi trữ vật kia ngươi từ đâu nhặt được? Nhiều thứ tốt như vậy, ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên mới có thể có được, phụ cận núi chúng ta thì làm gì có tu sĩ Nguyên Anh kỳ!"

"Được rồi, kỳ thật là lúc ta đào trạch bẫy cá đào được." Diệp Chi Châu mở to hai mắt nhìn y nói bừa: "Dưới bẫy cá tìm thấy một bộ xương người, ta sợ các ngươi không cho ta chơi sau núi nên mới gạt mọi người."

"Một bộ xương người?" Tô Dận nhíu mày, mặt nghiêm túc: "Đó hẳn là chỗ một vị tu sĩ nào đó bất hạnh ngã xuống... Bộ xương đó ngươi xử lý thế nào?"

"Chôn xuống, còn lập một cái bia vô danh."

"Ừ." Tô Dận gật đầu, mặt mày vẫn nhăn như cũ: "Như vậy mới đúng, ngươi cầm đồ của người ta, liền phải an táng người ta cho tốt, đây là nhân quả, hiểu không?"

Diệp Chi Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, vô cùng ngoan ngoãn.

Hai người trong lúc nói chuyện, giá cả bên ngoài cũng đã hô tới hơn ngàn linh thạch thượng phẩm, lực chú ý của Tô Dận cũng bị hấp dẫn đi.

Diệp Chi Châu xuyên qua khe hở nhìn đến cái cây trong đại sảnh, đào tâm cào phế. Người yêu lợi hại như vậy, nhưng sao về thế giới của mình lại biến thành một cái cây "íu đúi" không thể nói không thể chạy được chứ? Này không khoa học chút nào!

Bán đấu giá trên lầu vẫn đang tiếp tục, ở dưới lầu cũng náo nhiệt không kém.

"Bảo vật tiếp theo được đấu giá tiếp theo chính là thượng cổ thần khí tàn khuyết, tên gọi kính Thông Thiên!"

Tường chiếu bên kia đại sảnh đang hiện lên tình huống đấu giá dưới lầu, nhưng lầu ba không ai chú ý đến nó, chỉ trừ tổ đội hai kẻ đả tương du – Tô Dận và Diệp Chi Châu.

"Kính Thông Thiên?" Tô Dận xoa xoa đầu bánh bao của Diệp Chi Châu, trêu chọc nói: "Mau, Thông Thiên bảo bối của ngươi sắp bị người ta mua rồi. Có muốn không, sư thúc chụp cho ngươi."

Tạo hình quen thuộc, hoa văn quen thuộc, ngay cả vết rạn trên mặt kính cũng quen thuộc vô cùng. Hô hấp của cậu dồn dập lên, tầm mắt nhìn chằm chằm tường chiếu, giật ống tay áo Tô Dận: "Mua, ta muốn nó!"

"A?" Tô Dận sửng sốt: "Ngươi thật sự muốn à? Cái gương kia rạn thành như vậy mà dám kêu là thần khí thượng cổ, vừa nghe đã thấy lừa bịp rồi, đừng bị lừa."

Hình cái gương biến mất, biến thành gương mặt tựa như hoa cúc của quản sự đấu giá: "Kính Thông Thiên thần khí thượng cổ, giá khởi điểm là 10 viên linh thạch thượng phẩm, mời các vị."

"10 viên?" Tô Dận còn nghĩ mua cái gương kia để đứa nhỏ chơi chơi, hiện giờ nghe đến giá liền tắt đi ý niệm: "Tiểu Châu, chúng ta đừng mua cái này, ngươi muốn Thông Thiên thì ta luyện cho ngươi, cũng đừng dưỡng thành thói quen bại gia hư đốn."

Diệp Chi Châu không đáp, đoạt lấy thẻ bài mà Tụ Bảo các đưa tới lúc hai người bước vào, đưa thần thức vào kim ngạch.

"Có đại hữu ra giá 100 viên linh thạch thượng phẩm, có ai tăng giá không?"

Tô Dận trợn tròn mắt: "Ngươi ngươi ngươi...."

Giá 100 viên vừa ra, tu sĩ khác cũng có ý mua liền tắt tâm tư. Chỉ là một cái gương chẳng biết có phải thần khí thật hay không, không đáng dùng nhiều tiền như vậy, vừa tăng giá liền tăng gấp 10 luôn, quả nhiên tên tu sĩ kia coi tiền như rác.

Diệp – coi tiền như rác – Chi Châu bịt miệng Tô Dận, chờ quản sự thông báo thành công chụp được kính Thông Thiên sau đó chỉ chỉ lầu ba, vẻ mặt cậu chân thành: "Sư thúc, chúng ta có tiền." Cho nên không cần để ý 100 viên linh thạch thượng phẩm làm gì, chút tiền trinh thôi!

Tô Dận tức đến độ trán ứa gân xanh, hung hăng gõ lên ót cậu một cái, quyết định đơn phương chiến tranh lạnh một lúc!

Cuối cùng, đám dược thảo kia được bán với giá 5000 linh thạch thượng phẩm cho một vị trưởng lão Lâm Tiên các, Tô Dận thu được linh thạch, thanh toán tiền mua kính Thông Thiên, bàn tay có chút run rẩy nhét túi trữ vật vào l*иg ngực Diệp Chi Châu: "Giấu cho kỹ, cái này cũng không thể nói cho sư phụ tương lai biết đâu, hiểu không?"

Diệp Chi Châu lại dúi lại: "Ngươi cầm về cho môn phái dùng, để mọi người cải thiện hoàn cảnh tu luyện đi." Phái Thanh Thành chỉ là một môn phái nhỏ trong giới tu chân, nội tình không đủ, mọi người quá mức kham khổ, đám linh thạch này vừa vặn có chỗ dùng luôn. Nếu không phải do thân thể này quá nhỏ, lấy ra thứ gì tốt cũng đều khả nghi, cậu đã sớm nhét đầy kho phái Thanh Thành.

"Không được không được, ngươi cầm." Tô Dận kiên trì, sờ sờ đầu cậu: "Ngươi còn nhỏ, vẫn nên giữ chút gì đó cho bản thân là hơn... Nếu ngươi có thể ở lại trong phái thì tốt rồi, tiếc là..."

Diệp Chi Châu mấp máy môi, lại trả túi trữ vật lại cho y, liên thanh nói: "Ta còn có một đống dược thảo nữa đấy, quá nhiều thứ tốt ta vẫn cảm thấy không an tâm... Được rồi, sắp trưa đến nơi rồi, nói không chừng căn bản là chẳng ai đi qua chỗ này đâu, như vậy thì ta có thể trở về sống cùng mọi người rồi." Không chừng cái người đi ngang qua kia chính là bản thân linh thụ đi, như vậy cậu chỉ cần nghĩ cách túm linh thụ về phái Thanh Thành là ok!

Dưới lầu, không khí đấu giá sục sôi, hai người cũng đồng thời yên tĩnh, chờ đợi đến buổi trưa.

Không lâu sau đó, quản sự đưa tới kính Thông Thiên cho hai người, Diệp Chi Châu rút tâm thần ra khỏi đống kế hoạch trộm linh thụ trong đầu, cẩn thận cầm lấy kính Thông Thiên, nắm nó trong tay sờ sờ, lại thầm gọi trong lòng vài lần, hơi suy sụp hạ bả vai.

Không có ai đáp lại... Nếu cái này cũng không phải Thông Thiên, vậy Thông Thiên thật sự đã đi đâu rồi... Rõ ràng giống nhau như thế...

"Tới trưa rồi!" Tô Dận đột nhiên khẩn trương hô lên một tiếng, cậu vội ngẩng đầu nhìn lên linh thụ, trong mắt chứa đầy chờ mong linh thụ đột nhiên biến thành người yêu sau đó là đoàn viên tốt đẹp với mình.

Một cỗ uy áp khủng bố đột nhiên xuyên qua mái nhà bao phủ lấy toàn bộ lầu ba, đám đại năng giả đang ngồi bên dưới đấu giá đồng thời sửng sốt, sau đó cả người khẩn trương khó nhịn.

"Hơi thở này... Chẳng lẽ là..."

"Không có khả năng! Vị kia không phải là đã sớm phi thăng hay sao?"

"Nói hươu nói vượng, vị kia rõ ràng là đi lịch kiếp, trên người hắn chứa đầy sát nghiệt thế kia, không lịch kiếp tích góp công đức, lúc phi thăng khẳng định sẽ bị Thiên Đạo diệt sát!"

"Ta... ta nghe nói trăm năm trước khi Huyền Cổ bí cảnh mở ra, vị kia... đi vào..."

"Huyền Cổ bí cảnh? Trời ơi..."

Lúc này đâu, đám đại năng giả đột nhiên biến thành tiểu tu sĩ nhiều chuyện đâu đâu cũng có ở tu chân giới, vứt bỏ bộ dáng cao thâm khó dò lúc thường, cũng quên luôn trò truyền âm nhập mật, chẳng khác gì đám bà tám thích buôn dưa ở các quán trà quán rượu bên ngoài, châu đầu ghé tai xì xầm.

Uy áp nặng nề, tiếng gió quanh quẩn trong gian phòng lớn, Tô Dận thực lực chỉ ở Kim Đan sơ kỳ vội điều động linh lực bảo hộ quanh người, ôm chặt Diệp Chi Châu: "Trưa đã qua rồi, không ai xuất hiện ở đây cả, sư huynh phỏng chừng đùa cợt chúng ta thôi, có lão quái vật tới rồi, chúng ta mau đi thôi!"

Diệp Chi Châu giãy dụa vươn tay với linh thụ: "Không, chúng ta tới nhìn cái..."

Rắc... Phanh!

Lớp ánh sáng nhàn nhạt trên thân linh thụ bị uy áp đáng sợ kia nghiền nát thành bột phấn ngay dưới mí mắt cậu, sau đó "phanh" một tiếng, cái cây bị nổ tung.

"Cây... Không!"

.........