Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 160

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhậm Vân Kiệt nhìn một đám người Lâu Dật, kinh ngạc vô cùng: "Lâu Thiên, cậu... các cậu sao đột nhiên lại tới đây? Các cậu với con trai Hạo Nam là..."

Lâu Dật đẩy Thiệu Phong, khôi phục bộ dáng tinh anh nhã nhặn trước mặt người ngoài, bước tới vươn tay với Nhậm Vân Kiệt: "Xin chào ông Nhậm, Diệp Chi Châu là anh dâu của tôi, đa tạ ngài mấy năm nay đã "chiếu cố" đến cha của anh dâu tôi, nhà họ Lâu chúng tôi nhất định sẽ hồi báo "ân tình" này của ngài."

Bàn tay vươn ra của Nhậm Vân Kiệt cứng đờ.

"Ha ha ha, báo ứng!" Dụ Tuyết ngẩng đầu, cười sắc nhọn đầy sung sướиɠ: "Độc quyền không còn, cộng thêm đắc tội với nhà họ Lâu, họ Nhậm chúng mày nhất định sẽ xong đời! Xứng đáng! Tiếc là không thể gϊếŧ chết dã loại do con tiện nhân Diệp Văn Tú sinh ra này! Thế nhưng cũng tốt, anh dâu? Con trai tiện nhân sinh ra cũng chỉ xứng để đàn ông đè thôi!"

Đông Phương Thư ánh mắt sắc bén, tinh thần lực cuồng bạo trong nháy mắt xông tới người bà ta, sau đó thực chất hoá thành vài thanh cự kiếm, chĩa thẳng vào các yếu điểm trên cơ thể bà ta đầy uy hϊếp, ngo ngoe rục rịch muốn cướp đi tính mạng bà ta.

"Bình tĩnh chút đi." Diệp Chi Châu vỗ vỗ hắn, cũng không thèm nhìn Dụ Tuyết một cái, nói: "Anh so đo làm gì với một mụ điên. Em thì có thể gϊếŧ bà ta, anh thì không, khắc chế chút đi." Ở thế giới này cậu là dân nguyên trụ, nhưng người yêu không phải, Thiên Đạo quá không đáng tin chút nào, cần chú ý chút.

Đông Phương Thư lạnh lùng liếc Dụ Tuyết, chậm rãi thu tinh thần lực về.

Dụ Tuyết bị tinh thần lực đầy sát khí của hắn doạ tới mức lạnh cả người, đại não sung huyết cũng bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt lại.

"Em vừa dò xét ký ức của họ." Diệp Chi Châu đem nghi ngờ nhiệm vụ không hoàn thành đè xuống, từ không gian lấy giấy bút ra viết viết: "Chuyện của cha mẹ em đã quá lâu, có một vài chứng cứ không tìm được nữa, nhưng em có thu thập chứng cứ những tội lỗi khác của họ. Anh phái người đi hoàn thành đi, toàn bộ ném vào ngục giam nhá!"

"Ừ." Đông Phương Thư sờ sờ vai cậu, nhìn Lâu Dật: "Em làm đi."

Lâu Dật gật đầu, sau đó lại đạp Thiệu Phong vừa dính tới.

Người nhà họ Nhậm nghe vậy tất cả đều xanh xám mặt mày, chỉ có Dụ Tuyết lộ ra nụ cười vặn vẹo vì mục đích đã đạt được.

Nhậm Vân Kiệt tự bơm thêm dũng khí, lướt qua Đông Phương Thư khí thế kinh người, nhìn Diệp Chi Châu: "Diệp... Cái kia, Tiểu Châu, mọi người đều là người nhà, cháu cần gì đuổi tận gϊếŧ tuyệt chứ? Bác tình nguyện vì sai lầm năm đó mà trả giá đắt, nhưng vợ bác và đám Tiểu Trác..."

"Thù hận đời trước tôi đương nhiên sẽ không để liên luỵ đến đời sau, Nhậm Trác và Nhậm Đan tôi sẽ không động đến." Diệp Chi Châu đánh gãy lời ông ta, nhàn nhạt nói: "Nhưng những thứ thuộc về cha tôi tôi nhất định sẽ lấy lại."

Môi ông ta giật giật, vẻ mặt nản lòng trầm mặc.

"Anh Lâu Dật, anh Thiệu Phong..." Nhậm Xảo vẫn luôn nằm trong lòng Nhậm Vân Kiệt khóc thút thít đột nhiên đứng lên, biểu tình tiều tuỵ đáng thương nhìn hai người: "Các anh tới giúp em sao? Là người kia, người kia muốn hại người nhà em, anh ta..."

"Cô Nhậm." Thiệu Phong đánh gãy lời cô ta, thật sự không duy trì được phong độ thân sĩ, không kiên nhẫn nói: "Cô có nghe hiểu tiếng người không? Chúng tôi tới đây là để giúp anh dâu Lâu Dật, cũng chính là bạn lữ của Lâu Thiên, Diệp Chi Châu, xử lý chuyện độc quyền sáng chế, chứ không phải vì cô. Cô đang mang thai cũng đừng lăn lộn, cẩn thận dưỡng thai là hơn."

Sắc mặt cô ta càng thêm nhợt nhạt, vẻ cầu xin nhìn Lâu Dật.

Lâu Dật bị cô ta nhìn đến, tâm tình phức tạp. Nhậm Xảo kỳ thật cũng thảm, luôn bị mẹ mình lợi dụng, nhưng là... Y nhìn đến anh trai và anh dâu nhà mình dựa vào nhau nói nhỏ một bên, thở dài trong lòng, lắc đầu với cô ta: "Xin lỗi, tôi cũng không phải vì cô mà đến."

Nhậm Xảo thân thể mềm nhũn, vòng hai tay ôm lấy chính mình, cúi đầu yên lặng rơi nước mắt: "Em hiểu rồi... Là do em tự mình đa tình, em còn cho rằng..." Cô ta nghiêng đầu, nhìn Dụ Tuyết luôn ngồi trên đất: "Mẹ, mẹ thật sự... hận con sao?"

Dụ Tuyết cúi đầu tránh tầm mắt cô ta.

"Xảo Xảo." Nhậm Vân Lăng ôm cô ta, ngăn trở ánh mắt cô ta nhìn Dụ Tuyết, sờ sờ tóc cô ta: "Cha yêu con mà, đừng khổ sở, con còn có cha."

Tiền Nguyên nghe vậy có chút không đành lòng, liếc Bách Húc Dương: "Anh không phải là muốn cưới Nhậm Xảo sao? Cô ấy khổ sở như vậy, anh đi an ủi cô ấy chút đi."

Bách Húc Dương mặt không biểu tình, nhàn nhạt trần thuật: "Nhậm Xảo tuy đang khóc, nhưng hơi thở vững vàng ngưng thật, điều đấy cho thấy cô ta cũng không phải thật sự thương tâm. Sắc mặt tuy nhợt nhạt, nhưng đôi mắt thanh minh hữu thần, hoàn toàn không có tơ máu. Có nhìn thấy mạch máu trên cổ tay cô ta không, dùng tinh thần lực và nhãn lực của cậu chú ý đến tần suất tim đập của cô ta xem, xem xem có phải là rất ổn định, có quy luật và khoẻ mạnh không? Cho nên yên tâm đi, cô ta ở đây là người bình tĩnh nhất, không cần phải được an ủi."

Tiền Nguyên nghe vậy trợ tròn mắt há hốc miệng, trong phòng khách an tĩnh quỷ dị trong chớp mắt.

Lời an ủi của Nhậm Vân Lăng bị nghẹn lại, không tự chủ nhìn xuống cổ tay Nhậm Xảo. Tiếng nức nở của cô ta cũng im bặt, cô ta nắm chặt ống tay áo Nhậm Vân Lăng. Dụ Tuyết ngửa đầu nhìn chằm chằm con gái mình, ánh mắt không rõ.

Diệp Chi Châu đang cùng Đông Phương Thư phân tích nhiệm vụ, nghe vậy sửng sốt, trong đầu suy tư một chốc, đột nhiên cười: "Thì ra là thế."

Mọi người thu ánh mắt nhìn Nhậm Xảo lại, đồng loạt chuyển qua cậu.

"Tiểu Châu." Đông Phương Thư nghiêng người ngăn tầm mắt bốn phía, thấp giọng gọi cậu một tiếng.

"Không có việc gì." Vỗ vỗ trấn an hắn, Diệp Chi Châu tiến lên đánh giá Nhậm Xảo, mở ra công năng rà quét hệ thống: "Có một việc cho đến giờ tôi vẫn chưa thông suốt. Nhậm Xảo, cô có thể nói cho tôi biết, tại sao tư chất cô đột nhiên tăng lên không?"

Thân thể Nhậm Xảo cứng đờ, cúi đầu cắn chặt môi dưới. Bách Húc Dương hai mắt sáng rực lên, thẳng tắp nhìn Diệp Chi Châu, chờ mong không hề che giấu.

"Vậy Dụ Tuyết thì sao?" Diệp Chi Châu hoàn toàn không hề ngoài ý muốn với sự trầm mặc của họ, tinh thần lực lại xông tới chỗ Dụ Tuyết: "Bà có thể cho tôi biết bà đã khiến tư chất con gái mình tăng lên kiểu gì không?"

[Kiểm tra kết thúc, thân thể và linh hồn có độ tương xứng 50%, có tình trạng hỏng gen, không thể áp dụng đan dược.]

Diệp Chi Châu bị hành vi keo kiệt của Thông Thiên chọc cười, thò tay sờ vào túi quần, nhìn Dụ Tuyết tiếp tục nói: "Không nói cũng không sao." Cậu liếc nhìn Nhậm Vân Lăng, đột nhiên cảm thấy đồng tình: "Nhậm Vân Lăng, nhìn kĩ lại xem người trong ngực của ông, có thật là con gái ông không?"

Nhậm Vân Lăng hai tay run lên, hơi thả lỏng tay ôm Nhậm Xảo, lại nhanh chóng siết chặt lại, lạnh giọng: "Xảo Xảo sao không phải là con gái tôi được, đừng có ở đó châm ngòi ly gián!"

"Vậy ông không cảm thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng người vợ 20 năm trước đối xử với con gái mình không hề tệ, đột nhiên lại dùng bất cứ thủ đoạn nào để lợi dụng con mình." Diệp Chi Châu bước thêm một bước, ý nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng: "Vì sao vợ của ông lại dùng loại phương thức thương tổn con cái của mình để trả thù cái nhà này chứ? Lấy thủ đoạn của bà ta, lợi dụng Nhậm Đan, đứa con gái khác để trả thù không phải là càng thêm hợp lý sao?"

Nguỵ Quyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu, quát: "Cậu có ý

gì? Cậu chẳng phải đã nói là không động đến Tiểu Trác và Đan Đan sao?"

Diệp Chi Châu liếc Đông Phương Thư một cái. Đông Phương Thư hiểu ý, đánh mắt sai Lâu Dật và Thiệu Phong đưa vợ chồng Nhậm Vân Kiệt rời khỏi phòng khách, nghĩ nghĩ, lại đưa cả Bách Húc Dương không muốn rời đi và Tiền Nguyên chẳng hiểu chuyện gì, đồng thời rời khỏi chỗ này.

Thiếu kẻ xen miệng, Diệp Chi Châu cảm thấy không khí thoáng đãng hẳn ra, tiếp tục nói: "Nhậm Vân Lăng, theo tôi được biết, con gái ông trước khi vào đại học đã từng bị bệnh, lúc đó bác sĩ tra không ra nguyên nhân bị bệnh. Hiện tại tôi có thể cho ông biết, con gái ông không phải sinh bệnh, mà là bị hỏng gen."

"Không có khả năng!" Nhậm Vân Lăng quả quyết phủ nhận: "Xảo Xảo khoẻ mạnh như vậy, sao lại bị hỏng gen, đừng có ăn nói bậy bạ!"

"Có phải nói bậy hay không, ông cứ hỏi vợ của mình đi."

Thân thể Dụ Tuyết run lên, lần đầu tiên lộ ra cảm xúc sợ hãi kinh hoảng: "Đừng... đừng hỏi tôi, đừng hỏi tôi!"

Nhậm Vân Lăng nhìn thái độ bà ta như vậy, cả người như bị sét đánh, rốt cuộc buông thõng hai tay, lùi về sau gắt gao nhìn chằm chằm Nhậm Xảo, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: "Xảo Xảo, con..." Hỏng gen, loại bệnh nan y chỉ có 5% xác suất mắc bệnh, sao lại có thể...

Nhậm Xảo vẫn cúi đầu, không để người khác nhìn ra cô ta đang nghĩ gì.

"Dụ Tuyết, từ lúc tôi gõ cửa đến giờ, thái độ bà đối với Nhậm Xảo luôn rất kỳ lạ." Diệp Chi Châu thực chất hoá tinh thần lực thành nhà giam bọc lấy Nhậm Xảo, đi tới trước mặt Dụ Tuyết: "Ngay lúc tôi báo họ tên xong, trực giác bà muốn lảng tránh, sau đó tôi dùng Nhậm Xảo uy hϊếp, bà liền mở cửa luôn. Lúc ấy tôi cho rằng bà thoả hiệp nhanh như vậy là vì tình yêu người mẹ dành cho con gái mình... Sau đó tôi lại biết chỉ là tôi nghĩ nhiều."

"Bà đang sợ cô ta." Cậu ngồi xổm xuống, ngay trước mặt Dụ Tuyết: "Bà đang lảng tránh tiếp xúc cùng với Nhậm Xảo, thậm chí còn không muốn ở chung một không gian với cô ta, nên trong lúc chồng bà đang tranh chấp với Bách Húc Dương về chuyện Nhậm Xảo mang thai, bà mới trốn đến bên cạnh cửa, vừa lúc chạm phải tôi đang ấn chuông."

Dụ Tuyết giơ tay ôm đầu: "Không, không phải, không phải..."

"Hôm nay bà chỉ chủ động chạm vào Nhậm Xảo một lần, nhưng cũng chỉ là giơ tay làm động tác vuốt ve, chứ không thật sự chạm vào cô ta." Cậu đứng lên, triệt để tháo bỏ tinh thần lực trên người bà ta: "Lúc đó bà nói đến chuyện mang thai năm đó, hỏi vì sao Nhậm Xảo lại xuất hiện. Ý đồ thực sự bà muốn hỏi, không phải là Nhậm Xảo, mà là linh hồn đang chiếm đoạt thân xác Nhậm Xảo đúng không?"

Nhậm Vân Lăng ngây ngốc: "Cái... cái gì mà linh hồn... Ý cậu đang nói là gì?"

Dụ Tuyết ôm đầu thét lên, ánh mắt không còn tiêu cự: "Không, mày câm miệng, câm miệng!"

Tinh thần lực là lực lượng của linh hồn, nếu linh hồn trong thân xác bị đổi thành một cái khác, như vậy tư chất thân thể đó đột nhiên tăng lên hay sụt giảm đều là bình thường. Nhưng dù là tư chất đột ngột, tri thức trong đầu lại không giống, Nhậm Xảo từ đứa đội sổ biến thành thiên tài nhảy lớp chính là điểm đáng ngờ. Chỉ trách cậu khôi phục ký ức xong chỉ lo điều tra thân thể mình, bỏ qua điểm này.

Đồng Giai nói rằng, vai chính không phải là công cụ hồn kỳ chọn ra, nếu không phải là chọn lựa, vậy vai chính Nhậm Xảo hư hư thực thực này liền có vấn đề. Nhưng nếu trong thân xác Nhậm Xảo bị đổi thành linh hồn vai chính do hồn kỳ tạo ra, hết thảy mọi thứ đều có thể nói thông.

Còn có, thời gian trôi qua lâu như vậy, Dụ Tuyết rõ ràng có vô số cơ hội phá đổ nhà họ Nhậm, nhưng bà ta không có. Hiện tại nghĩ đến bà ta yên ổn bao năm qua đại khái do có hai nguyên nhân, một là Nhậm Hạo Nam chưa chết, hai là con gái bà ta vẫn là người họ Nhậm, cần phải dựa vào họ Nhậm. Năm vừa rồi, Nhậm Hạo Nam chết, con gái bị hỏng gen, còn bị một tên ma quỷ không rõ lai lịch chiếm cứ thân thể, vì thế Dụ Tuyết liền phát điên, bắt đầu kế hoạch trả thù điên cuồng này.

Lâu Dật và Thiệu Phong bị những lời này của cậu doạ sợ ngây người, nhịn không được nhìn Đông Phương Thư.

Đông Phương Thư ánh mắt nhàn nhạt, ý bảo bọn họ yên tĩnh chờ xem.

Nhậm Vân Lăng hoàn toàn rối loạn, vừa nhìn Nhậm Xảo vừa nhìn Dụ Tuyết, vò đầu bứt tai: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đổi linh hồn là chuyện gì? Linh hồn một người sao có thể thay đổi được, sao có thể..."

"Dụ Tuyết." Diệp Chi Châu lấy ra một viên Hoàn Hồn đan, hỏi: "Trước khi thân thể con gái bà bị chiếm cứ, cô ta còn sống không?"

Dụ Tuyết vẫn không ngừng thét chói tai, không nghe được vấn đề của cậu.

Diệp Chi Châu nhíu mày, cường ngạnh nâng mặt bà ta lên, quát: "Bình tĩnh đi! Nói cho tôi biết, trước khi Nhậm Xảo bị cướp thân thể, còn sống không?" Nếu Nhậm Xảo còn sống trước khi bị cướp thân thể, vậy cậu còn có thể cứu cô ta. Nếu không phải, vậy thì "Nhậm Xảo" này chỉ có thể bước lên thiên đường.

"Đương nhiên là còn sống!" Dụ Tuyết cuối cùng cũng ngừng hét, khóc gào: "Lúc đó bác sĩ đã chẩn đoán ra bệnh của Xảo Xảo, nói nó bị hỏng gen... Cậu có biết lúc đó tôi tuyệt vọng biết bao nhiêu không... Kết quả lúc tôi về phòng bệnh, phát hiện Xảo Xảo đã tỉnh, thoạt nhìn cũng khoẻ mạnh hơn nhiều, sau đó kiểm tra lại, bệnh trạng hỏng gen cũng đột nhiên biến mất, bác sĩ nói là khám sai."

Diệp Chi Châu buông bà ta ra, đứng lên.

"Con gái tôi sinh ra tôi biết chứ, nó không phải Xảo Xảo! Nó không phải!" Dụ Tuyết ánh mắt điên cuồng nhìn Nhậm Xảo đứng đó bất động, quát: "Là mày! Là thứ ma quỷ như mày đã gϊếŧ Xảo Xảo! Tao muốn mày chết không được tử tế, chết không được tử tế!"

Nhậm Vân Lăng ôm lấy vai bà ta, cũng gần như phát điên: "Bà đang nói cái gì chứ? Xảo Xảo không phải còn đang đứng đó hay sao, sao bà có thể trù nó chết được? Ma quỷ cái gì, cái gì mà không được tử tế, bà nói rõ đi!"

"Nhậm Vân Lăng, tao hận mày!" Dụ Tuyết nắm lấy cổ áo ông ta, hai mắt đỏ rực: "Mày hại tao không thể ở bên Hạo Nam, còn hại Xảo Xảo bị hỏng gen, đều do mày, đều do mày! Năm đó tao đã nói tao vừa làm xong thực nghiệm, trên người có khả năng còn lưu lại phóng xạ dược vật, cần phải trị liệu gấp, không thể quan hệ được, nhưng mày không tin... Đều do mày..."

Nhậm Vân Lăng đỏ bừng hốc mắt mặc bà ta đánh đập, nghiêng người nhìn Nhậm Xảo đứng không động đậy, ánh mắt tuyệt vọng: "Bị huỷ rồi... Nhà tôi bị chính tay tôi huỷ rồi, là báo ứng, báo ứng..."

"Đừng khóc." Diệp Chi Châu đứng trước l*иg giam Nhậm Xảo: "Con gái hai người còn chữa trị được."

Dụ Tuyết và Nhậm Vân Lăng ngừng khóc, ngạc nhiên nhìn cậu.

"Chẳng phải chỉ là bị cướp đoạt thân thể hay sao, cướp lại là được." Diệp Chi Châu sờ sờ l*иg giam, ánh mắt nhìn Nhậm Xảo âm lãnh vô cùng: "Chờ đoạt lại được thân thể, chữa khỏi chứng hỏng gen, một nhà ba người sẽ được đoàn viên."

Hai người lộ ra hi vọng trong mắt, không tự chủ tiến sát lại gần.

"Nhưng các người đã huỷ hoại nhà tôi." Diệp Chi Châu ngẩng đầu nhìn Nhậm Xảo, sắc mặt đạm mạc: "Kỳ thật tôi muốn gϊếŧ chết các người..."

Hi vọng trong mắt hai người ảm đạm đi, bắt đầu khóc cầu sám hối.

"Nhưng tôi sẽ không làm như vậy." Cậu còn có Đông Phương Thư, còn có tương lai tốt đẹp, cừu hận là thuộc về quá khứ, báo rồi cũng không nên nhìn lại nữa.

Dùng tinh thần lực khoá cứng Nhậm Xảo lại, cầm Hoàn Hồn đan trong tay.

"Diệp Chi Châu." Nhậm Xảo đột nhiên lên tiếng, giọng nói không thuộc về ôn nhu của nữ tính mà âm trầm cứng đờ: "Ngươi cho rằng ngươi đã thắng sao?" Dứt lời đánh mắt nhìn Đông Phương Thư, nhếch miệng lộ ra nụ cười vặn vẹo: "Còn có ngươi, hảo hảo hưởng thụ chút an bình cuối cùng đi."

"Vô nghĩa quá!" Đông Phương Thư lấy Hoàn Hồn đan trong tay Diệp Chi Châu, dứt khoát nhét vào miệng cô ta: "Cút đi! Đừng tự cho là thông minh."

Biểu tình trên mặt Nhậm Xảo cứng đờ, sau đó nhắm mắt mềm nhũn ngã trên đất.

[Đang kiểm tra độ hoàn thành nhiệm vụ... Nhiệm vụ mất hiệu lực, xin ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu tắt nhắc nhở hệ thống, tốt tính đỡ Nhậm Xảo một phen, sau đó lấy một lọ X2 đút cho cô ta.

"Xảo Xảo!" Nhậm Vân Lăng trước hết nhào tới, đoạt Nhậm Xảo trong tay cậu, ôm chặt lấy.

Diệp Chi Châu cất lọ thuốc rỗng đi, đứng lên nhìn Đông Phương Thư.

"Là giả."

Hai người trăm miệng một lời, sau đó nhìn nhau cười.

Ngay khi phát hiện ra linh hồn trong thân thể Nhậm Xảo có vấn đề, cậu đã nghĩ tới loại khả năng này. Lực lượng hồn ký đã yếu đi nên đành chó cùng rứt giậu, nhưng nhiệm vụ thế giới này lại không hề khó khăn như khi hồn kỳ phản công trước khi biến mất ở thế giới trước. Bỏ qua chuyện mất trí nhớ, dù cho xem từ chuyện số lượng nam chủ lẫn trình độ rút hồn kỳ để xem, nhiệm vụ lần này chỉ có thể xem như vô cùng đơn giản.

Hình thức địa ngục? Không có khả năng. Lại kết hợp với nhắc nhở của Đồng Giai trước đó, cậu liền ra kết luận, vai chính thế giới này là giả, hồn kỳ trên đầu bốn nam chủ cũng là giả, là hồn kỳ bày ra để dời tầm mắt bọn họ, dẫn đi lực chú ý của cậu. Mà nguyên nhân hồn kỳ làm ra chuyện này chỉ có một, nó không phản công ở thế giới này.

Nghĩ vậy, cậu cầm tay Đông Phương Thư nhéo nhéo: "Anh và Thông Thiên, cùng hồn kỳ là tới từ một chỗ, đúng không?"

Đông Phương Thư gật đầu.

"Vậy anh cảm thấy hồn kỳ hiện đang ở chỗ nào?"

Đông Phương Thư cầm lại tay cậu, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chuẩn bị tốt chưa? Đi tìm chân tướng hồn kỳ."

Cậu gật đầu, ánh mắt kiên định: "Vẫn luôn sẵn sàng."

[Đang mở ra thông đạo dẫn linh hồn... Đã chuẩn bị xong thế giới nguyên sinh, có rời đi hay không?]

"Chờ một chút." Cậu ngăn lại Đông Phương Thư đang chuẩn bị rút linh hồn rời đi, quay đầu nhìn một nhà Nhậm Vân Lăng khóc thành một đống và hai người Lâu Dật đầy nghi hoặc, hỏi: "Chúng ta rời đi rồi thì bọn họ... Còn có thầy giáo, đàn anh Phương..."

"Chờ tiêu diệt hồn kỳ xong, anh sẽ trở về cùng em." Đông Phương Thư sờ sờ tóc cậu, ngưng tinh thần lực tạm thời ngăn chặn hai người Lâu Dật và Thiệu Phong, tiếp tục nói: "Anh dùng thân thể này, liền phải hoàn thiện nhân quả của anh ta, em quên rồi sao?"

"Vậy chúng ta..."

"Vạn năm ở thế giới khác bằng một năm ở thế giới này, đây là cửa sau Thiên Đạo mở ra cho em, nó đang tự cứu lấy mình."

Diệp Chi Châu nhớ tới lúc còn ở mấy thế giới ban đầu, cậu có mấy lần thương tổn đến dân cư nguyên trụ nhưng không bị đuổi đi, cười cười, thậm chọn xác định trong lòng: "Đi thôi, hoàn thành nốt nhiệm vụ cuối cùng."

Linh hồn ly thể, không gian vặn vẹo, gương nhỏ vỡ vụn thành nhiều đốm sáng biến mất.

...

Mông bị vỗ mạnh một cái, ý thức Diệp Chi Châu thu về, nhịn không được há miệng kinh hô, lại phát ra một tiếng khóc nỉ non mỏng manh của trẻ con.

"Có tiếng kêu! Mau mau, đưa đan dược tới đây!"

Thân thể rơi vào một vòng ôm dày rộng ấm áp, sau đó miệng bị cạy ra, bị đút cho một chút bột phần hơi sáp.

"Ngươi phải đút cho nó chút linh tuyền pha loãng thì mới nuốt được đan dược chứ! Đám hán tử lỗ mãng này, có biết chiếu cố hài tử không vậy?"

Tiếng leng keng va chạm vang lên, bên miệng có một chiếc thìa đυ.ng tới, dòng nước ngọt ngào mát lành theo đó chảy vào miệng, hoà tan vị chua xót của bột phấn. Bột phấn trôi vào thân thể lập tức chuyển hoá thành một luồng nhiệt, cậu nỗ lực mở to mắt, lại chỉ nhìn thấy những hình khối màu sắc mơ hồ.

"Thông Thiên, đây là có chuyện gì?" Cậu bây giờ rõ ràng biến thành đứa nhỏ mới sinh chưa bao lâu, Thông Thiên sao lại chọn cho cậu một khối thân thể như vậy?

Hỏi chuyện nhưng không nhận được câu trả lời, ý thức cũng cảm thụ được gương nhỏ quen thuộc không tồn tại, trái tim cậu không nhịn được lại treo lên.

"Mạch đập đã hữu lực hơn nhiều rồi." Một đạo thanh âm trong trẻo của thiếu niên từ bên cạnh truyền tới, sau đó mặt bị chọc nhẹ nhàng: "Sư thúc, đứa nhỏ này sao lại nhăn nheo dúm dó như vậy? Thật xấu!"

"Hài tử mới sinh đều như vậy thôi. Nhẹ tay chút, mặt đứa nhỏ rất nộn, đừng chọc bị thương." Lại là thanh âm hồn hậu ban đầu, sau đó bàn tay bị nhéo nhéo nhẹ nhàng: "Nhưng là sao lại có phụ mẫu nhẫn tâm như vậy, ném tiểu oa oa này vào hoang sơn dã lĩnh. Nếu không phải chúng ta đúng lúc đi ngang qua, đứa nhỏ này chỉ sợ sẽ thành bữa tối cho lang sói."

"Có lẽ không phải là ném bỏ." Lại một đạo thanh âm trầm ổn khác vang lên, thở dài: "Cách chân núi không xa có một thôn trang nhỏ, hai ngày trước đã bị ma tu đồ thôn. Ta vừa tính mệnh cách cho đứa nhỏ này, là tướng phụ mẫu sớm vong... Trên người đứa nhỏ có có dại bao trùm, hẳn là có người đem giấu đứa nhỏ ở đây."

"Lại là ma tu!" Thiếu niên giọng trong trẻo đầy tức giận: "Đám ma tu đó càng ngày càng làm càn! Ta... ta muốn đi diệt bọn chúng!"

"Ngồi xuống!" Thanh âm hồn hậu quát nhẹ, sau đó tiếng cốc nhẹ vang lên: "Người thì dài mà đầu óc ngắn, ngươi mới chỉ là tiểu thí hài Trúc Cơ, đi ra ngoài cũng chỉ để làm đồ nhắm cho đám ma tu kia thôi, thành thật đi! Chờ trở lại môn phái rồi, ta sẽ nói chuyện với sư phụ ngươi một hồi, tính cách hấp tấp này của ngươi đến chừng nào mới sửa được thì mới cho ra ngoài."

Thiếu niên khó chịu hừ hừ hai tiếng, không nói nữa.

Diệp Chi Châu bị luồng nhiệt ấm áp trong người luân chuyển đến thoải mái cực kỳ, mơ mơ màng màng sắp ngủ mất, hai mắt không kìm được nhắm lại. Ma tu? Trúc Cơ? Vậy đây là thế giới Tu chân? Quả nhiên là vậy... Bảo sao người yêu và Thông Thiên luôn có thể lấy ra một vài thứ linh tinh thần dị như đan dược...

...

Ba năm sau, phái Thanh Thành, chủ phong Liên Vụ sơn.

"Tiểu Châu, tới ăn cơm!"

Diệp Chi Châu đang nhìn phong cảnh phía xa xa nghe tiếng gọi, liền bò từ trên ghế xuống dưới đất, bước chân ngắn nhỏ đi theo sau thiếu niên thanh tú, hỏi lần thứ 1001: "Sư huynh, thế giới này thật sự không có tu giả nào tên là Đông Phương Thư sao? Vậy... vậy có tu giả nào tên Thông Thiên không? Hoặc là linh khí tên Thông Thiên có không?"

Lưu Sa bất đắc dĩ nhìn cậu, từ trong túi trữ vật móc ra một cái gương nhỏ đưa cho cậu: "Đây, Thông Thiên mà ngươi muốn."

Diệp Chi Châu trừng mắt, kiên định cự tuyệt: "Thông Thiên của ta mới không như thế này, lớn lên xấu xí còn ra ngoài hù người!" Dám lấy hàng giả ra trêu cợt cậu, giận rồi! Cậu tới thế giới này ba năm, người yêu còn chưa tìm tới cậu, càng giận hơn! Còn có Thông Thiên, nếu không phải không gian trên cổ tay và hình xăm gương nhỏ vẫn còn, cậu còn cho rằng Thông Thiên chỉ là cậu nằm mơ mà ra, quả thực khiến cậu tức giận ngập trời!

"Lưu Sa, sao ngươi lại chọc Tiểu Châu rồi?" Một tráng hán lưng hùm vai gấu mặc trường bào màu lục từ ngoài cửa quẹo vào, trong tay cầm một thanh trường kiếm: "Được rồi, Tiểu Châu mau ăn sáng đi, chút nữa liền xuất phát."

"Sư thúc rất bất công!" Lưu Sa lẩm bẩm, bế Diệp Chi Châu đặt lên ghế, đẩy tới bát cháo thịt nạc ninh nhừ: "Lần này sư phụ thật sự không đi cùng? Ta nói a, Tiểu Châu ngoan ngoãn thế này, sư phụ hoặc sư thúc sao không nhận đệ ấy làm đồ đệ luôn đi, làm gì cứ phải chạy tới Nghiêu thành đòi duyên phận sư đồ mệnh định chứ!"

"Ngươi có phải tu giả không đấy?" Tô Dận tức giận vỗ đầu thiếu niên, xụ mặt nói: "Mỗi người có một vận mệnh riêng, cưỡng cầu thì sẽ không có kết quả tốt, ngươi nếu hi vọng Tiểu Châu cả đời ngốc ở phái Thanh Thành làm một người thường, qua trăm năm thì vào luân hồi tiêu phí, thì cứ lưu nó lại đây đi."

Lưu Sa nhìn Diệp Chi Châu phồng hai má uống cháo, biệt nữu hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi.

"Hừ, cái tính tình này..." Tô Dận vén tay áo định xông tới đánh một trận.

Diệp Chi Châu giương mắt lười nhác liếc y một cái, ghét bỏ hừ hừ một tiếng: "Rõ ràng bản thân mình tính còn xấu hơn!"

"Ngươi nói cái gì?" Tô Dận quay phắt đầu trừng cậu.

Diệp Chi Châu vùi đầu uống cháo, vô cùng thức thời giả bộ ngoan ngoãn.

Tô Dận trừng cái đầu bù xù rối loạn của cậu, nhịn không được vươn tay vuốt xuống: "Chớp mắt một cái mà ngươi đã lớn vậy rồi, cũng chẳng biết sư phụ ngươi sẽ là dạng người gì đây... Sau này bái sư rồi phải hiếu thuận sư phụ, phải ngoan ngoãn, biết chưa? Nếu có rảnh, phải thường xuyên về thăm nhà, không cho phép biến thành bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa!"

Diệp Chi Châu buông thìa, nhào tới ôm đùi y: "Sao lại thế được, ta nhất định sẽ nhớ kỹ nơi này!" Cái duyên phận sư đồ mệnh định kia... chắc là Đông Phương đi?

Sau một ngày dài ngự kiếm phi hành, hai người đến thành trì gần đại phái Tu chân Lâm Tiên các nhất, Nghiêu thành.

"Gần đây có một hội đấu giá." Tô Dận sau khi dàn xếp ở khách điếm xong thì ôm cậu ra cửa, lấy trận bàn ra nhìn phương vị, đi theo hướng phố nam: "Sư huynh nói sư phụ của ngươi vào trưa ngày mai sẽ đi qua cây linh thụ nghìn năm ở đây. Trong Nghiêu thành chỉ có duy nhất một cây linh thụ nghìn năm, chính là ở phòng đấu giá Tụ Bảo các, chúng ta trước nghĩ cách lấy được một tấm thiệp vào hội đấu giá lần này ở Tụ Bảo các đã."

Diệp Chi Châu nhăn mặt, nắm lấy túi trữ vật của y: "Có phải ngươi thiếu tiền hay không?"

Tô Dận mặt mày cứng đờ, ra vẻ trấn định nói: "Chỉ là một tấm thiệp thôi, yên tâm, sư thúc lấy được."

"Ta thấy rồi."

"Cái gì?"

"Khách điếm có bố cáo, lần này hội đấu giá có một đám thứ tốt được đào ra từ một cái bí cảnh thượng cổ, nên một tấm thiệp cũng khó cầu, giá cả trong chợ đêm đã xào tới mức 10 viên linh thạch thượng phẩm một tấm."

Tô Dận trừng lớn mắt: "Ngươi thế mà biết nhiều chữ như vậy?"

Diệp Chi Châu chợt muốn đánh y một trận.

"Thiếu tiền chỉ là tạm thời thôi." Tô Dận biết không thể gạt được cậu, vỗ ngực nói: "Sư thúc ngươi chính là một tay luyện khí giỏi, chờ ta bán được mấy món linh khí mới làm gần đây xong, thiệp mời dự đấu giá chúng ta sẽ mua đứt được!"

"Ý ngươi chính là đôi "Thông Thiên" ngươi luyện được đó sao? Chưởng môn nói đó đều là sắt vụn đồng nát."

Tô Dận đen mặt: "Đánh rắm! Ta còn chưa nói đám đan dược huynh ấy luyện được đều là bi đánh trận đâu!"

Diệp Chi Châu lật mắt xem thường, lấy một lọ sứ trắng nhét vào tay y: "Cầm cái này đi bán đi, hẳn là đủ để mua thiệp mời."

Tô Dận hồ nghi mở lọ ra, sau đó sợ ngây người: "Tẩy Tuỷ đan thượng phẩm?"

Tu sĩ xung quanh nghe y hô một tiếng, xôn xao đứng lại nhìn chằm chằm hai người.

"Đúng thế, ta muốn cái đấy! Sư thúc, người mua cho ta sao?" Diệp Chi Châu làm bộ lôi kéo để che đi bình sứ, nãi thanh nãi khí nói: "Ta không muốn hạ phẩm, muốn thượng phẩm cơ!"

Tô Dận cũng lấy lại tinh thần, cất bình sứ đi vỗ cậu một cái: "Ngươi nhỏ người mà tâm lớn quá ha, ta chỗ nào tìm được Tẩy Tuỷ đan thượng phẩm cho ngươi đây? Bán ngươi đi cũng mua không nổi đâu! Đừng náo loạn, sư thúc mua hồ lô đường cho ngươi ăn."

Diệp Chi Châu phối hợp lộ ra biểu tình uỷ khuất vì bị đánh, quay đầu không để ý đến y.

Các tu sĩ đánh giá Tô Dân một thân quần áo nghèo kiết hủ lậu, lập tức thu ánh mắt về, không để ý đến họ nữa.

Tô Dận làm bộ như không có việc gì, mua cho Diệp Chi Châu một que kẹo hồ lô, sau đó cố ý chọn nơi nhiều người đi lại, rẽ trái rẽ phải rời khỏi con phố kia.

"Nguy hiểm thật! Vừa nãy có một lão gia hoả Nguyên Anh kỳ dùng thần thức thăm dò chúng ta." Tô Dận không chút để ý hình tượng, đặt mông ngồi xuống gốc cây, nhíu mày hỏi: "Tiểu Châu, Tẩy Tuỷ đan thượng phẩm thoạt nhìn đơn giản kỳ thật rất khó chế luyện, ngươi một lần lại lấy ra nhiều như vậy, ở đâu mà có?"

"Nhặt được." Diệp Chi Châu trợn mắt nói dối, còn nói đến đặc biệt chân thành: "Có một lần ta vào trong núi bắt chim nhỏ, may mắn nhặt được một cái túi trữ vật, bên trong có thứ này. Còn có mấy bộ trận kỳ nữa, sư thúc cần không?" Dứt lời liền trái phải móc đồ vật.

"Dừng dừng dừng!" Tô Dận cẩn thận dùng thần thức quét bốn phía, nắm tay cậu kéo vào ngực mình, dặn dò: "Tài không thể lộ có biết không? Đám xấu xa trong tay giàu có đều là gϊếŧ người đoạt bảo không ghê tay đấy, sau này đừng có không biết phòng bị như vậy!"

Diệp Chi Châu ngoan ngoãn gật đầu, nắm tay áo ông: "Vậy bán chúng nó đi có đủ tiền mua thiệp không?"

"Đủ đủ đủ, mua mười cái cũng còn dư, bình này bự như vậy mà." Tô Dận nói đến đây liền vui vẻ: "Nhưng chúng ta cũng không thể bán tất, vẫn phải lưu một chút về cho môn phái dùng. Tẩy Tuỷ đan thượng phẩm rất khó có được, đám nhỏ Lưu Sa chỉ được ăn trung phẩm thôi, trong cơ thể còn có tạp chất, đúng là lúc cần cái này. Còn có ngươi nữa, cũng tự lưu lại một chút đi. Lần này ra cửa sư huynh còn vì ngươi chuẩn bị một vài thứ, đến lúc đó ta đem chúng và Tẩy Tuỷ đan giao cho ngươi, ngươi phải cất giấu kĩ, cho dù bái sư rồi cũng không thể lộ ra, hiểu không?"

Diệp Chi Châu nhìn tráng hán ngây ngốc trước mặt, trong lòng ấm áp dạt dào, gật đầu thật mạnh: "Hiểu rõ, ta sẽ giấu thật kĩ."

"Ân, ngoan." Tô Dận vui mừng cười lớn, đứng dậy bế cậu vung lên cao: "Đi, sư thúc mua thiệp mời cho ngươi."

Sáng hôm sau, hai người đúng giờ tới Tụ Bảo các. Đưa thiệp, nhận bài, che mặt, tiến vào hội trường, sau đó tìm vị trí của mình ngồi

xuống, bắt đầu tìm cái cây linh thụ nghìn năm kia.

"Kỳ quái, sao không thấy cây cối gì hết?" Tô Dận cẩn thận nhìn xung quanh, càng nhìn mặt nhăn càng chặt: "Sư huynh liệu có tính sai hay không? Tụ Bảo các này là phòng đấu giá trong nhà, lấy đâu ra cây? Chẳng lẽ Tụ Bảo các còn có phòng đấu giá ngoài trời khác?"

"Hừ, đúng là đồ nhà quê!" Khách nhân bên cạnh nghe vậy cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Lần đầu tới Tụ Bảo các đi? Muốn kiến thúc một chút linh thụ nghìn năm?"

Tô Dận quay đầu nhìn lại.

"Vậy thì ngươi lấy sai thiệp rồi." Khách nhân bên cạnh thấy y quay đầu lại, duỗi tay chỉ chỉ trên lầu, giơ bàn tay ra so lớn nhỏ: "Linh thụ kia tuy đã nghìn năm, nhưng chỉ lớn bằng bàn tay thôi, được dưỡng trong một cái Tụ Linh bồn thượng cổ, đặt ở lầu ba Tụ Bảo các. Nhưng lầu ba kia, không phải là loại tán tu như chúng ta có thể đi vào được."

Tô Dận nhịn không được nhìn về phía cầu thang, lại hơi chờ mong nhìn một góc nóc nhà khắc hoa.

"Là ảo trận." Khách nhân bên cạnh cầm một linh quả cấp thấp trên bàn cắn một ngụm, lại lấy một quả khác đưa cho Diệp Chi Châu: "Có thể lên lầu ba toàn là đại năng, đều có thiệp mời đặc chế của Tụ Bảo các. Đừng nói là đi lầu ba, chúng ta ngay cả nhìn thôi cũng nhìn không tới rồi, cho nên kiến thức linh thụ cái gì đều là không có khả năng, hết hi vọng đi."

Diệp Chi Châu đoạt trái cây trong tay gã, căm giận gặm từng ngụm một, trừng trần nhà. Hình như vừa rồi cậu cảm nhận được hơi thở của người yêu... Khốn nạn!
« Chương TrướcChương Tiếp »