Chương 158

Nhậm Xảo hoàn toàn không chú ý tới tại sao mình có thể nói chuyện, tâm trí toàn bộ đặt lên trên lời nói của Diệp Chi Châu, nhịn không được kéo tay Dụ Tuyết: "Mẹ, lời anh ta nói có ý gì? Mẹ... mẹ thật sự không yêu cha sao?"

Dụ Tuyết không hề nhìn cô ta một cái nào, vẫn nhìn chằm chằm Diệp Chi Châu, cách nói chuyện hơi quái dị: "Không hổ là con của Hạo Nam, thông minh, cường đại... Nhưng vì sao mày lại do con tiện nhân Diệp Văn Tú kia sinh ra? Con tiện nhân đó dơ bẩn như vậy!"

Diệp Chi Châu lạnh lùng quan sát biểu tình bà ta, đột nhiên nghĩ tới một khả năng. Nhậm Xảo quả thật não tàn, nhưng người mẹ này của cô ta lại không phải. Từ tình hình này mà xem, Nhậm Xảo vô cùng ỷ lại tín nhiệm mẹ của mình, nếu như trong cốt truyện người thật sự kiểm soát nhà họ Nhậm không phải là Nhậm Xảo bên ngoài, mà thật sự là Dụ Tuyết...

Trong cốt truyện, kết cục của chi trưởng nhà họ Nhậm rất không tốt, Nhậm Vân Lăng kết cục cũng chẳng ra gì, nhưng Dụ Tuyết cuối cùng ra sao lại không được nhắc tới. Còn có, đoạn sau Nhậm Xảo muốn nghiên cứu chế tạo dung dịch tăng cường tư chất, lúc đó cô ta đã là người cầm quyền, việc gì lại không cần đến viện nghiên cứu nhà mình, ngược lại đòi các nam chính hỗ trợ giúp cô ta? Còn có Tiền Nguyên tự lập bên ngoài nữa, cậu ta rõ ràng cảm kích nhà họ Nhậm như vậy, vì sao mười năm dự chi còn chưa hoàn thành đã rời đi sớm như vậy?

Này không khoa học. Trừ phi... Lúc đó nhà họ Nhậm đã không còn viện nghiên cứu nữa.

Ở đoạn cuối cốt truyện, nhà họ Nhậm đã từng chiếm cứ một vị trí nhỏ ở Liên Bang cũng chưa từng xuất hiện, chỉ có một mình Nhậm Xảo nhảy nhót. Tiền Nguyên không nhắc đến nhà họ Nhậm, chỉ qua loa nói đến việc cậu ta từng dùng danh nghĩa gia tộc họ Nhậm để quyên góp, hỗ trợ một vài cô nhi viện.

Lấy danh nghĩa gia tộc họ Nhậm... Nhà họ Nhậm ngay lúc đó, liệu có phải là chỉ còn một mình Nhậm Xảo chống đỡ?

"Trả thù." Cậu nhìn Dụ Tuyết, nghiêm túc, cẩn thận, không biểu tình đánh giá bà ta thêm lần nữa, đột nhiên cười: "Bà không yêu Nhậm Vân Lăng, cũng không yêu Nhậm Xảo. Bà hận họ, cũng hận nhà họ Nhậm này."

Dụ Tuyết bị nụ cười của cậu khiến cho ngẩn ngơ, biểu tình hoảng hốt chớp mắt một cái.

"Anh nói hươu nói vượn!" Nhậm Xảo đứng lên phản bác, rốt cuộc cũng không thèm giả đáng thương nữa: "Mẹ đối với cha ôn nhu như vậy, đối tốt với tôi như vậy, sao có thể không yêu chúng tôi? Mẹ là bà hai nhà họ Nhậm tôn quý, vì sao lại muốn hại nhà mình? Diệp Chi Châu, bản thân anh là cô nhi nên nhìn không vừa mắt người có gia đình hạnh phúc hay sao? Tâm tư của anh sao lại âm u như vậy chứ? Nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi cho anh tiền, anh cút khỏi nơi này ngay!"

Tiền Nguyên trợn mắt há miệng, Bách Húc Dương nhướng mày.

"Nhà họ Nhậm hiện giờ có thể huy hoàng tôn quý, tất cả đều là do dung dịch ổn định tinh thần lực của cha tôi đem đến. Nếu tôi thu lại độc quyền, lại tố cáo các người tội xâm quyền, cô cho rằng sự tôn quý này của nhà cô có thể duy trì được bao lâu?" Diệp Chi Châu nhẹ nhàng phản bác lại khıêυ khí©h của cô ta, lại khoá miệng cô ta lại, nhìn Nhậm Vân Kiệt biểu tình thay đổi liên tục, trầm giọng hỏi: "Ông Nhậm, tôi muốn hỏi một chút, cha tôi Nhậm Hạo Nam mấy chục năm nay ở nhà ông như thế nào?

Trong mắt Nhậm Vân Kiệt hiện lên một tia kinh hoảng giấu thật sâu, cố gắng duy trì trạng thái trấn định trước đó, trả lời: "Sau khi nghiên cứu ra dung dịch ổn định tinh thần lực, cha của cậu không may gặp sự cố trong lúc thực nghiệm, toàn thân tê liệt, chỉ số thông minh cũng rút về như lúc 7, 8 tuổi. Tuy rằng chúng tôi đã cẩn thận chăm sóc, cố gắng chữa trị, nhưng cũng không thể kéo dài mạng sống cho cha cậu hơn được nữa, tháng sáu năm trước đã qua đời."

Sự cố trong lúc thực nghiệm, toàn thân tê liệt... Cậu cười lạnh, thu về toàn bộ thái độ hữu hảo trước đó, tiếp tục hỏi: "Cha tôi được chôn cất ở đâu?"

Thái độ ông ta càng thêm không được tự nhiên, khựng một lúc mới trả lời: "Vì thân phận cha cậu đặc thù, không thể an táng trong mộ địa gia tộc, cho nên..."

"Cho nên mày lấy lý do Hạo Nam muốn được tự do, liền rải tro cốt anh ấy vào trong biển, ngay cả nửa khối mộ địa cũng luyến tiếc mua cho anh ấy!" Dụ Tuyết đột nhiên mở miệng, đem mọi người hấp dẫn chú ý tới mình: "Nhậm Vân Kiệt, đừng có giả vờ, mày cũng chẳng vô tội đâu. Hạo Nam chưa từng có hi vọng xa vời trở thành con trai nhà họ Nhậm, anh ấy chỉ là muốn hồi báo ân dưỡng dục rồi rời đi, trải qua những ngày tự do cho bản thân. Nhưng mày, tất cả chúng mày, tất cả chúng mày tại sao lại cướp đi ước vọng nho nhỏ này của anh ấy?"

Nhậm Xảo trừng lớn mắt, không dám tin nhìn mẹ mình. Nhậm Vân Lăng cuồng nộ vươn tay với bà ta, trong mắt nhuốm đầy phẫn hận và thống khổ.

Diệp Chi Châu nhìn bà ta, không nói lời nào.

"Tao và Hạo Nam gặp nhau quá muộn, lúc đó tao đã đính hôn với Nhậm Vân Lăng rồi, lại còn bị Nhậm Vân Lăng... khiến cho mang thai." Dụ Tuyết đột nhiên nhìn Nhậm Xảo, giơ tay vuốt ve mặt cô ta, ngữ khí mềm nhẹ nhưng khiến người dựng tóc gáy: "Chỉ một lần, có mỗi một lần thôi, tại sao lại có thai chứ? Vì sao mày lại xuất hiện?"

Nhậm Xảo lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, nước mắt rốt cuộc không còn là công cụ nguỵ trang, mà là biểu đạt chân thật của cảm xúc.

"Hạo Nam muốn một tình yêu thuần khiết, tao không xứng." Dụ Tuyết thu tay về, ánh mắt lại trở nên âm ngoan: "Nhưng Diệp Văn Tú cũng không xứng! Cô ta chỉ là một đứa cô nhi bình dân, còn từng làm việc ở quán bar, ai biết cô ta đã từng làm công tác gì không ra ánh sáng được! Hạo Nam chính là quá đơn thuần, mới có thể bị tiện nhân đó lừa bịp!"

"Không được phép vũ nhục mẹ của tôi!" Nhà giam siết chặt, bức Dụ Tuyết sắc mặt tái nhợt đi.

Dụ Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo của cậu, trong mắt lộ ra si mê: "Thật giống... Ngay cả giọng điệu bảo hộ Diệp Văn Tú cũng giống nhau! Vì sao mày lại do con tiện nhân kia sinh ra? Vì sao... không phải do tao sinh ra?"

Biểu tình mọi người lại thay đổi, ngay cả Diệp Chi Châu cũng cảm thấy quỷ dị vô cùng. Đầu óc Dụ Tuyết liệu có phải có vấn đề không?

"Chúng mày có phải cảm thấy tao điên rồi không?" Dụ Tuyết sờ sờ nhà giam quanh thân, đột nhiên cười lớn: "Đúng vậy, tao điên rồi! Từ lúc Hạo Nam bị chúng mày hãm hại, chỉ có thể nằm trên giường, sống như một thằng ngốc, thì tao cũng đã điên rồi!"

Nhậm Vân Kiệt nắm chặt tay, Nguỵ Quyên nhíu mày, nhìn thoáng qua chồng mình.

"Nhậm Vân Kiệt, mày biết không, Hạo Nam vốn dĩ định đem độc quyền dung dịch ổn định tinh thần lực quyên tặng cho nhà họ Nhậm." Dụ Tuyết cười ôn nhu, ánh mắt lại lạnh lùng: "Anh ấy thật ngốc, anh ấy cho rằng làm như vậy là có thể báo đáp ân dưỡng dục của nhà họ Nhậm, có thể dựa vào đó để rũ bỏ thân phận con riêng mà đi tới một tinh cầu khác sống như một người bình thường."

Nhậm Vân Kiệt xác thật là không biết chuyện này, khϊếp sợ nhìn bà ta, môi run rẩy không nói nên lời.

"Nhưng toàn bộ đều bị mày huỷ hoại!" Dụ Tuyết thẳng thừng nhìn ông ta, không hề che giấu hận ý: "Nhậm Vân Kiệt, Hạo Nam coi mày là anh trai, chuẩn bị sẵn giấy chuyển nhượng độc quyền để tặng lại vào đúng ngày sinh nhật của mày, để cho mày một cái kinh hỉ. Nhưng mày thì sao, mấy ngày cũng không chờ được, không chờ được phải gϊếŧ người diệt khẩu!"

"Tôi không có!" Nhậm Vân Kiệt lắc đầu, hai tay ôm mặt, trong giọng nói mang theo thống khổ: "Tôi không muốn gϊếŧ em ấy, tôi chỉ là... chỉ là.... Tôi không biết! Không biết!"

"Một câu không biết là có thể lau sạch toàn bộ máu tươi trên tay chúng mày sao?" Dụ Tuyết khôi phục lại biểu tình bình tĩnh ban đầu, nhàn nhạt nói: "Cả nhà chúng mày chẳng đứa nào vô tội, đều đáng chết hết. Họ Nhậm này sống trên máu tươi của Hạo Nam, toàn bộ đáng lẽ nên bị huỷ diệt từ sớm."

"Nhưng trên tay bà chẳng lẽ không dính máu tươi sao?" Diệp Chi Châu đánh gãy màn tự biểu diễn của bà ta, chỉ Nhậm Vân Lăng: "Vì muốn xoá sạch ký ức về mẹ tôi trong đầu cha tôi, bà xúi giục Nhậm Vân Lăng đẩy cha tôi xuống cầu thang, sau đó hạ thuốc ông ấy."

Dụ Tuyết giương mắt nhìn cậu, Nhậm Vân Lăng ngẩn người.

"Bà vừa rồi chỉ trích người ta, sung sướиɠ lắm đi?" Diệp Chi Châu đè sát ý trong lòng xuống, nói: "Trước đó tôi cảm thấy kỳ lạ, cha tôi mất trí nhớ, tôi cũng mất trí nhớ sau tai nạn... Thứ có thể xoá đi ký ức người khác, phế vật vô dụng như Nhậm Vân Lăng sao có được? Nhưng nếu là bà, vậy tôi chẳng hề ngoài ý muốn. Trước khi mẹ tôi đến làm trợ thủ cho cha, chắc là bà làm trợ thủ rồi. Để tôi đoán, thuốc xoá ký ức đó chắc cũng là do cha tôi chế tạo ra? Nhưng Liên Bang có quy định, tất cả các loại dược vật các tác dụng lên ký ức nhân loại đều không được phép chế tạo, cũng không được phép sử dụng, là hàng cấm. Dựa theo tính cách của cha tôi, thuốc đó chắc chắn sẽ bị huỷ, nhưng bà lấy thân phận trợ thủ của ông nên đã lén cầm giấu đi, tôi đoán không sai chứ?"

Dụ Tuyết rũ mắt tránh đi ánh nhìn của cậu, không nói lời nào.

"Tôi ngẫm lại, lúc ấy bà đã yêu cha tôi, vì sao lại muốn vi phạm tâm ý của ông mà trộm thứ này?" Diệp Chi Châu chậm rãi quan sát mấy người trong phòng khách, ngừng trước mặt Nhậm Vân Lăng: "Là vì muốn xoá sạch ký ức mọi người ở nhà họ Nhậm, muốn dệt nên một lời nói dối lớn, xoá đi hôn ước giữa bà và Nhậm Vân Lăng. Nhậm Vân Lăng, ông thật đáng thương."

Nhậm Vân Lăng hốc mắt như muốn nứt ra, hai mắt đỏ bừng trừng cậu.

Cậu lại nhìn Dụ Tuyết, cẩn thận quan sát biểu tình bà ta, tiếp tục nói: "Nhưng bà phát hiện mình mang thai, hơn nữa bà còn cần thân phận bà hai nhà họ Nhậm này để sinh hoạt thư sướиɠ, nên bà do dự. Bà rời khỏi viện nghiên cứu, muốn bỏ đi tâm tư không nên có của mình, sau đó mẹ của tôi được tuyển vào viện nghiên cứu, trở thành trợ thủ mới của cha tôi."

Dụ Tuyết đột nhiên nắm chặt tay, cắn răng nói: "Là Diệp Văn Tú đoạt đi hạnh phúc vốn thuộc về tao, con tiện nhân!"

Diệp Chi Châu trực tiếp dùng tinh thần lực siết chặt giọng nói bà ta, không cho bà ta có cơ hội tiếp tục vũ nhục mẹ mình.

"Bà luôn chỉ trích mẹ tôi, nhưng bà có tư cách gì để làm vậy?" Cậu ngồi xuống sofa, giọng nói không hề bén nhọn mà đạm mạc hơn: "Bà xác thực là thích cha tôi, nhưng bà càng thích địa vị mà thân phận con dâu nhà họ Nhậm đem lại cho bà, cho nên bà mới có thể vừa thích cha tôi lại vừa lên giường với Nhậm Vân Lăng, còn mang thai Nhậm Xảo. Đừng tự lừa mình dối người nữa, thống khổ hiện tại của bà là do chính bản thân bà tạo nên mà thôi, không quan hệ tới nhà họ Nhậm, là bà tự làm tự chịu. Bà quả thật hận họ Nhậm, nhưng chẳng qua là bà giận chó đánh mèo cho bất hạnh của mình thôi, đừng giương cao lá cờ vì cha tôi, bà không xứng."

Dụ Tuyết giương mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy oán độc.

Diệp Chi Châu đối diện bà ta, tiếp tục bổ đao: "Trước tiền tài và tình yêu, bà chọn tiền tài, sau đó tự dán cho mình cái mác vì tình yêu. Mà mẹ tôi từ đầu đến cuối vẫn luôn trung thành với tình yêu của mình. Bà chỉ là con mụ điên có lòng chiếm hữu điên cuồng, căn bản không xứng để so sánh với mẹ tôi."

"Không!" Dụ Tuyết sắc mặt hoàn toàn nhợt nhạt, liều mạng dùng tinh thần lực giãy ra khỏi phong toả của cậu mặc cho bản thân bị thương, phát ra âm thanh: "Hạo Nam không yêu nó! Hạo Nam căn bản không nhớ đến nó! Là con tiện nhân kia lừa gạt Hạo Nam! Nó đáng chết!"

Diệp Chi Châu lạnh mắt, tăng mạnh tinh thần lực khoá miệng bà ta lại, cười lạnh: "Mẹ tôi quả thật đã chết, nhưng dưới âm phủ còn có cha tôi chờ đón bà. Dụ Tuyết, sau khi bà chết, thì có ai muốn chờ bà dưới đấy đây?"

Thân thể Dụ Tuyết chấn động, ánh sáng bướng bỉnh trong mắt tắt đi.

Cậu không hề nhìn bà ta, thầm lấy ra vài viên đan dược, lạnh lùng nhìn một vòng người trong phòng, tiến tới đút cho mỗi người một viên, sau đó bày trận kỳ xung quanh.

"Ông chủ, cậu đang làm gì vậy?" Tiền Nguyên nghe được vở tuồng trước đó vốn đã ngớ người ra rồi, lúc này thấy cậu đi tới đi lui trong phòng, không khỏi có chút khẩn trương, gấp giọng khuyên nhủ: "Ông chủ, cậu đã nói là không làm gì họ, vì đám người này không đáng đâu, chúng ta về đi..."

Cậu cắm xong một cái kỳ trận cuối cùng, ngồi lại trên sofa, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, tôi không muốn gϊếŧ bọn họ, chỉ là muốn xác nhận chút việc thôi." Nhà giam đột nhiên tán loạn toàn bộ, người họ Nhậm không kịp vui mừng, ý thức đã bị trận kỳ ảnh hưởng mà rơi vào hồi ức trong quá khứ.

Dị tượng trong trận chỉ có người bày trận mới có thể nhìn thấy, Bách Húc Dương và Tiền Nguyên ngây ra nhìn người nhà họ Nhậm đột nhiên đứng lên, đi đi lại lại, lẩm bà lẩm bẩm trong phòng khách, biểu tình trở nên cổ quái.

"Ông chủ, bọn họ đây là..."

"Mơ mộng hão huyền." Diệp Chi Châu trả lời, lấy ra một mũi tên lông chim chặn tay Bách Húc Dương đang muốn sờ vào kỳ trận: "Không muốn bị người khác nhìn trộm ký ức thì đừng chạm vào."

Bách Húc Dương hai mắt sáng rực lên, rút mũi tên ra nhìn nhìn, trầm mặc nhìn Diệp Chi Châu một cái.

"Cũng đừng đánh chủ ý lên đầu tôi, nếu không muốn biến thành tên ngốc."

Một tia tinh thần lực bén nhọn đột

nhiên đâm tới, Bách Húc Dương mẫn cảm phát hiện ra đại não đột nhiên mê mang, chuông cảnh báo trong lòng kêu vang, vội khắc chế thu mắt lại. Vài giây sau, cảm giác mê mang biến mất, gã càng cảm thấy tò mò, ruột gan cồn cào, lại thức thời áp xuống tâm tư muốn mang người nào đó đi giải phẫu nghiên cứu.

Mười lăm phút sau, người nhà họ Nhậm mờ mịt tỉnh lại, ngây ngốc nhìn người nhà mình đứng đầy trong phòng khách, nhớ đến những chuyện vừa trải qua, trong lòng hoảng sợ.

Diệp Chi Châu đã xem hết hồi ức của họ, hơi thở trên người càng lạnh lẽo hơn: "Nhậm Vân Kiệt, ông cố ý tạo ra sự cố thực nghiệm, hại cha tôi tê liệt toàn thân, sống như một phế vật suốt mấy chục năm. Nguỵ Quyên, bà ác ý khắt khe cha tôi, vừa hưởng thụ tài phú mà cha tôi đem đến cho cái nhà này, lại vừa trộm ngược đãi cha tôi, bắt nạt ông ấy tâm trí như trẻ nhỏ 7, 8 tuổi. Nhậm Vân Lăng, vì lòng ghen tị mà đẩy cha tôi xuống cầu thang hòng gϊếŧ chết ông nhưng không thành công, sau lại còn muốn gϊếŧ chết tôi. Dụ Tuyết, bà xúi giục Nhậm Vân Lăng thương tổn cha tôi, còn hạ thuốc ông ấy, ép mẹ tôi rời khỏi đây còn phái người gϊếŧ bà ấy, sau thì xúi giục Nhậm Vân Lăng tới gϊếŧ tôi, còn gương cờ vì cha tôi báo thù nhưng thực tế lợi dụng con gái mình để tiếp cận các nhà quyền quý, hi vọng mượn tay con gái mình là huỷ diệt nhà họ Nhậm... Còn cô, Nhậm Xảo, một con rối lòng tham không đủ, có ý xấu nhưng không có thủ đoạn. Các người, không ai vô tội hết."

.........