Chương 152

Người đàn ông cao lớn sắc mặt đen sì, Diệp Chi Châu cũng theo đó thấp thỏm không thôi.

Nhiệt độ không khí cuối đông đầu xuân không tính là cao, lúc cậu ra cửa không để ý nên chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Trong đình bốn phía gió lùa, hơn nữa cổ áo lại bị tiên hạc cọ loạn nên hơi mở ra, hơi chút gió thổi liền cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

Trộm kéo kéo cổ áo để không bị lọt gió nữa, cậu rụt rụt cổ, không được tự nhiên nghiêng người, tránh đi tầm mắt thâm trầm lại chăm chú của người đàn ông kia.

"Tiểu Châu."

"A?"

Lại là trầm mặc.

Diệp Chi Châu quay đầu nhìn hắn, không hiểu vị Lâu đại thiếu gia này muốn làm gì. Hai người mới chỉ là lần đầu gặp nhau, thế mà cứ gọi Tiểu Châu Tiểu Châu, cứ như là thân mật lắm.

Đông Phương Thư tinh tế theo dõi biểu tình của cậu, nhịn xuống xúc động muốn xông lên ôm người vào lòng, hỏi: "Anh tên là gì?"

Diệp Chi Châu ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ngài đang hỏi tôi, ngài tên là gì?"

Đông Phương Thư gật đầu.

"Lâu Thiên tiên sinh." Diệp Chi Châu nhíu mày, vô cùng tự nhiên sờ sờ gương nhỏ trong túi, sờ một lúc rồi mới sửng sốt, thu tay lại châm chước từ ngữ: "X2 là thành phẩm chưa được chính thức tiến hành thẩm định và xác định là dược tề an toàn kiểu mới, có lẽ còn có tác dụng phụ nào đó mà chúng tôi chưa phát hiện ra, ngài có muốn... đi kiểm tra kỹ hơn không?"

Đông Phương Thư đen mặt.

Diệp Chi Châu trái tim bị treo lên tận cổ họng. Cái vị Lâu Thiên này rốt cuộc là có ý gì đây hả? Trước hết là nói một đống lời khó hiểu, giờ lại hỏi một vấn đề rất nhược trí, thích thì lại đen mặt thả khí lạnh, ánh mắt cũng đen tối tới đáng sợ. Đàn anh Phương nói không sai, vị Lâu thiếu gia này đầu óc quả nhiên có vấn đề rồi... Cậu hôm nay liệu có ra khỏi cái bệnh viện này được không vậy?

Đông Phương Thư áp xuống cảm xúc kịch liệt trong lòng, cúi đầu tự đẩy xe lăn: "Đi ăn cơm thôi."

Diệp Chi Châu hoàn hồn, tỏ vẻ không hiểu sao lại đổi đề tài: "Lâu tiên sinh, ngài mới nói cái gì?"

"Ăn cơm, em đói bụng rồi." Đông Phương Thư đẩy xe lăn đến trước mặt cậu, kéo cổ tay cậu nhéo nhéo, lại rất nhanh thu tay về, rũ mắt nói: "Trời vẫn còn lạnh, về phòng bệnh thôi, anh đã kêu Tiểu Dật mang cơm và áo khoác tới. Là anh sơ sẩy, không nên gặp em ở chỗ này."

Cổ tay bị đối phương đυ.ng đến vẫn lưu lại độ ấm ngón tay đối phương, Diệp Chi Châu ngơ ngác nhìn theo xe lăn của hắn ra khỏi đình, giơ tay ấn ấn vị trí trái tim. Kỳ quái, sao đột nhiên tim đập nhanh hơn, bị lạnh sao?

[Rà quét xong, trong cơ thể có tàn lưu độc tố, bệnh hỏng gen bước đầu có thuyên giảm, cần tĩnh dưỡng thêm. Đan dược áp dụng: Hoá Độc đan, Tẩy Tuỷ đan thượng phẩm, Thập Toàn Đại Bổ hoàn.]

A...

Cậu lại sờ vào túi áo, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc: "Gương nhỏ, có phải là trước kia tao biết mày đúng không... Hình như tao đã quên mất mày rồi sao?" Có quá nhiều thói quen trước đó không có, cũng có quá nhiều ý tưởng và xúc động khó hiểu. Nhưng rõ ràng, cậu chỉ mất đi một chút ký ức ngắn ngủi trước hôm bị tai nạn thôi mà... Chỉ mấy ngày thôi cũng có thể dưỡng ra nhiều thói quen không có, học được nhiều thứ mình không biết sao?

Vì sao khi cảm thấy Lâu Thiên cần đi kiểm tra sức khoẻ, cậu lại có phản xạ sờ sờ gương trong túi? Hơn nữa, gương nhỏ vô cùng hiểu ý cậu mà cho ra kết quả kiểm tra.... Không đúng, hoá ra gương nhỏ trừ việc nói lung tung ra, còn có công năng kiểm tra thân thể?

"Tiểu Châu?"

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, lại không hề mang theo áp lực như lúc vừa gặp mặt, ngược lại còn hơi lộ ra một chút cẩn thận và ôn nhu. Cậu nhìn người đàn ông cao lớn phía ngoài đình vẫn đang kiên nhẫn chờ mình, cất bước tiến đến. Người này, rõ ràng là một tên rất vô lễ lại khó hiểu, nhưng sao cậu lại không hề ghét bỏ, quá kỳ quái.

Lâu Dật cầm áo khoác mới mua và bữa trưa được phòng bếp tỉ mỉ chuẩn bị, bước vào phòng bệnh, nỗ lực khống chế biểu tình không quá mức xuẩn ngốc.

"Nghe nói thời gian trước em bị tai nạn giao thông? Đã dưỡng thương tốt chưa, có di chứng gì hay không?"

"Đã sắp khỏi hẳn rồi, không có di chứng gì, cảm ơn Lâu tiên sinh đã quan tâm."

"Nhưng anh nghe nói em bị mất một đoạn ký ức?"

"Kỳ thật chính là mấy ngày trước khi xảy ra tai nạn, ký ức có chút mơ hồ thôi, không tính là mất trí nhớ, bác sĩ nói đây là phản ứng tự nhiên sau khi bị thương ở đầu, chỉ có thể xem là ký ức hơi hỗn loạn."

"Thì ra là thế." Đông Phương Thư trầm mặc gõ gõ tay vịn ghế dựa, giương mắt đánh giá diện mạo của cậu, đột nhiên cười: "Tiểu Châu, em rất đẹp."

Nụ cười mỹ nam trị giá thiên kim, Diệp Chi Châu vỗn dĩ đã bị không khí cuộc nói chuyện khiến tâm tình thả lỏng hơn, gặp nụ cười ấy liền không nhịn được đỏ mặt lên, tránh né tầm mắt hắn, ngượng ngùng trả lời: "... Lâu tiên sinh đẹp mắt hơn."

"Anh vẫn luôn mường tượng diện mạo của em trong đầu bấy lâu nay."

"A? A..."

"Gương mặt thật so với tưởng tượng của anh còn đẹp hơn, anh rất thích."

"Lâu... Lâu tiên sinh, tôi... chúng ta vẫn nên nói chuyện khác đi..." Diệp Chi Châu lần này mặt đỏ bừng.

Mẹ nó! Anh ấy khi nào biết nói lời đường mật tán tỉnh chứ hả?

Lâu Dật quay mặt vào tường lộ biểu tình khϊếp sợ vặn vẹo, sau đó hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc về lại bình thường rồi mới quay ra, đặt áo khoác vào tay anh trai nhà mình, đồng thời đặt cơm trưa xuống bàn và nói với Diệp Chi Châu: "Bữa trưa đơn sơ, mong Diệp tiên sinh không để ý, tôi đã đặt cơm dinh dưỡng của Nguyên Tố các, bữa tối mong cậu cũng ở lại dùng cơm."

Cơm dinh dưỡng của Nguyên Tố các nổi tiếng là vừa ngon vừa bổ, Diệp Chi Châu vừa trải qua tai nạn không lâu, quả thực là hợp ăn thứ này.

Diệp Chi Châu bị Lâu Dật hai mắt nhìn chằm chằm khó hiểu, cả người cậu không được tự nhiên, trực giác muốn mở miệng từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lâu Thiên phía đối diện, lời cự tuyệt chẳng hiểu sao lại trôi tuột xuống bụng.

"Chiều nay anh trai tôi còn có vài cuộc kiểu tra nhỏ, xin nhờ Diệp tiên sinh để ý giúp." Lâu Dật thuận thế leo lên, dọn đồ ăn ra tiện thể quét mắt nhìn tiểu tiên hạc đang co đầu rụt cổ muốn cọ tới mà không dám phía sau lưng Diệp Chi Châu, biểu tình vặn vẹo trong tĩnh lặng, mang theo cõi lòng chứa đầy dã thú chạy loạn rời khỏi phòng bệnh.

Đông Phương Thư tự nhiên nhận ra ánh mắt cậu em trai ngốc của nguyên chủ, nhưng hắn không để bụng, hiện tại cái gì cũng không quan trọng bằng người yêu bé nhỏ. Hắn cầm áo khoác khoác lên người đối phương, ngón tay trong lúc lơ đãng cọ qua mái tóc đối phương, nhẹ nhàng nắn vuốt, sau đó không dấu vết thu hồi lại, ôn nhu nói: "Thân thể em phải chú ý giữ ấm, ăn cơm nhanh đi, ăn xong ngủ trưa một lúc."

Tim lại bắt đầu đập nhanh hơn, Diệp Chi Châu gật bừa, cảm thấy có chút choáng váng. Lâu đại thiếu gia ôn nhu lên thật sự là... Quá khiến người muốn thân cận! Không được, phải tém tém lại, như thế là không đúng! Tuy cậu là cong, nhưng cậu thuộc loại ngượng ngùng e lệ nhá!

Sau bữa trưa một lúc, Diệp Chi Châu liền ngủ say, tiểu tiên hạc từ trên sofa nhảy xuống, cọ cọ lên người cậu, thân mật bay lên hoá thành tinh thần lực dung nhập vào thức hải của cậu.

Đông Phương Thư ôm cậu lên giường bệnh, giúp cậu đắp chăn cẩn thận, cúi đầu hôn trán cậu.

"Tiểu Châu."

Người trên giường đã rơi vào giấc ngủ sâu, tự nhiên sẽ không đáp lại lời gọi của hắn. Hắn cười cười, lên giường nhẹ nhàng ôm người vào ngực, cảm thụ sự thoả mãn khi ôm được người yêu vào lòng, sau đó lấy gương nhỏ trong túi đối phương ra, trầm giọng hỏi: "Sao lại thế này?"

Ngay sau lúc linh hồn Diệp Chi Châu bị đuổi đi, hắn và Thông Thiên lập tức phân công nhau hành động, một gương đuổi theo cậu để bảo hộ cậu, một người bắt đầu tìm kiếm thân thể phù hợp để chuẩn bị đầu thai. Chẳng qua, cả hai đều không nghĩ đến thế giới Diệp Chi Châu bị đuổi đến lại chính là thế giới gốc của cậu, dự tính không kịp đối phó, hơn nữa còn bị hồn kỳ quấy nhiễu, nên bọn họ đều bị thương. Chưa hết, thân thể hắn tìm thấy lại là một cái vỏ rỗng bị hỏng gen, chữa trị vô cùng phiền toái, lực lượng lại bị Thiên Đạo áp chế, ảnh hưởng từ nhiều phía khiến cho ý thức của hắn không thể thanh tỉnh, mãi cho đến khi thân thể này được dung dịch chữa trị gen chữa khỏi, hắn mới có thể tỉnh táo lại.

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, giọng trẻ con nho nhỏ vang lên: "Linh hồn ký chủ từng bị Phệ Hồn Phiên cắn nuốt, sinh ra hao tổn, hơn nữa lúc trở lại thế giới này thân thể chịu trọng thương... Ký chủ và ta đã lập khế ước linh hồn, linh hồn của ngài ấy bị hao tổn đối với ta cũng có ảnh hưởng nhất định, không gian Tử Hư đã đóng lại, ta không thể lấy đan dược còn dư để trị thương cho ký chủ. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể nghĩ cách tích tụ lực lượng để linh hồn ký chủ tự tiến vào không gian, chỉ dẫn ký chủ tĩnh dưỡng, đáng tiếc..." Tiếc rằng, mỗi lần đều bị đánh gãy, nó hiện tại vừa phải tự chữa trị bản thân, vừa phải bảo vệ linh hồn ký chủ ổn định, mỗi lần tích tụ năng lượng đều không dễ dàng, vậy mà lần nào cũng bị đánh gãy.

Gương nhỏ nói đến đây liền rung

lên, uỷ khuất muốn khóc lớn: "Thực xin lỗi, tôn thượng, ta quá vô dụng..."

"Không trách ngươi." Đông Phương Thư đặt nó lên ngực Diệp Chi Châu, nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt cậu: "Là vấn đề của ta." Nếu không phải hắn tự chủ trương ở thế giới trước... Phương thức Tiểu Châu làm nhiệm vụ luôn ôn hoà, nếu không phải hắn giấu diếm, Đồng Giai có lẽ sẽ không chết, hồn kỳ cũng không có cơ hội nhảy vào làm loạn.

"Là ta đã độc đoán..." Hắn lại ôm người vào ngực, trái tim luôn lo lắng cuối cùng cũng yên ổn lại. Trước đều là hắn mất trí nhớ, Tiểu Châu không rời không bỏ, hiện tại đổi thành Tiểu Châu mất trí nhớ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút may mắn. Ký ức thế giới trước quá thống khổ, Tiểu Châu tạm thời quên mất cũng tốt.

Lâu Dật vẻ mặt rối rắm đứng ngoài phòng bệnh, nghĩ muốn nhắc nhở anh trai nhà mình cho dù thích cũng không thể nhân lúc Diệp tiên sinh người ta đang ngủ mà chiếm tiện nghi, nhưng nhìn tiểu tiên hạc đang cách cửa sổ trông phòng như chó trông nhà, mắt to của nó trừng mắt nhỏ của mình, lại chỉ có thể tự mình chôn vùi tam quan vừa mới nhặt lên. Làm bậy a, anh trai nhà mình đây là muốn cường thủ hào đoạt ân nhân cứu mạng hay sao? Lâu gia sắp xong rồi!!!!

"Cậu đứng ở cửa phòng bệnh làm gì?" Thiệu Phong cầm theo một giỏ hoa quả đi tới, đấm bả vai y một cái: "Tránh ra, tôi có chút việc muốn nói cùng anh trai cậu."

Lâu Dật bị hắn ta đấm muốn nội thương, quét mắt nhìn dáng người cao to tựa như gấu lớn của hắn ta, lắc đầu: "Anh trai tôi đang hôn mê, không thể gặp khách, mời về cho." Tên đột biến gen nhà Thiệu gia này lúc nào gặp cũng muốn đánh một trận với anh của y, quyết không thể thả con gấu này vào được!

Thiệu Phong không thoải mái, buông giỏ hoa quả bẻ bẻ ngón tay: "Lâu Tiểu Dật, cậu ngứa da phải không?"

Đồ thô lỗ! Dã nam! Gấu lớn đáng ghét không nói đạo lý! Tên khốn đầu óc ngu si tứ chi phát triển!

Cứ việc trong lòng mắng chửi đến rung trời, trên mặt Lâu Dật vẫn duy trì nụ cười ấm áp lễ phép: "Thiệu tiên sinh, chúng ta không thân thiết đến vậy, xin hãy gọi tôi là Lâu tiên sinh, cảm ơn."

Thiệu Phong cười lạnh một tiếng, khom lưng cầm giỏ lên, rắc một phát bẻ quả táo làm đôi, đưa qua một nửa: "Ăn không?"

Tên này chắc chắn có bệnh! Lâu Dật kiên định cự tuyệt.

"Khong ăn thì thôi." Thiệu Phong thu lại táo cắn một miếng, vô cùng tuỳ ý móc một tập tài liệu trong túi áo đưa qua, hàm hồ nói: "Nói với cậu chắc cũng vậy, cho cậu, xem như là bồi thường việc Thiệu gia nhúng tay vào quân bộ lần này."

Lâu Dật tính toán tiền lời mấy hạng mục trong tập tài liệu này, miễn cưỡng vừa lòng gật đầu, hỏi: "Nhậm gia rốt cuộc cho các người chỗ tốt gì mà lại giúp Nhậm Xảo?"

Thiệu Phong ánh mắt hiếm lạ nhướng mày: "Nha, giờ không kêu người ta là Xảo Xảo nữa sao? Trước không phải cậu che chở cô ta lắm sao, còn cãi nhau với tôi vì cô ta cơ mà."

Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Lâu Dật vô cùng muốn lấy long nhãn trong giỏ ra bịt lỗ mũi hắn ta lại, xụ mặt trả lời: "Trước là do tôi nhìn lầm thôi, cứ nghĩ họ Nhậm vứt đi đó có thể sinh ra một đoá hoa nhỏ xinh đẹp. Còn dám nói tôi, chính cậu thì sao, trước không phải là kính nhi viễn chi với Nhậm Xảo hay sao, sao giờ giúp cô ta?"

"Cậu cho rằng tôi nguyện ý?" Thiệu Phong đen mặt, ba ngụm xơi hết quả táo, vứt bỏ lõi táo xoa xoa tay, bực bội trả lời: "Đừng nói nữa, lão già nhà tôi thiếu họ Nhậm một ân tình, giờ đây Nhậm Xảo giống như một đứa bệnh tâm thần cứ lượn lờ trước mặt tôi... Chậc, đừng nói cái này, tôi có việc nhờ cậu, cái người Diệp Chi Châu bị chèn ép kia ấy, cậu giúp tôi dìu người ta một phen. Lần này là họ Thiệu chúng tôi có lỗi với người ta, chờ giải quyết xong ân tình với họ Nhậm, tôi tự mình đi xin lỗi."

Cửa phòng bệnh lạch xạch hai tiếng, Thiệu Phong nhìn bé tiên hạc nửa trong suốt ở bên cửa sổ đang trợn mắt tức giận trừng mình, lông mày hắn ta giật giật: "Anh trai cậu thật sự đang hôn mê? Sao khó tin vậy..."

"Mời trở về." Lâu Dật bước lên trước che khuất cái cửa sổ, mỉm cười: "Cũng không cần cậu nhờ, Diệp Chi Châu sau này sẽ là người nhà họ Lâu chúng tôi, cậu ấy và hai nhà Nhậm, Thiệu có mâu thuẫn cũng chính là nhà họ Lâu chúng tôi có mâu thuẫn với Nhậm, Thiệu hai nhà. Chuyện này, về sau chúng ta sẽ từ từ tính."

Thiệu Phong mở to hai mắt nhìn: "Có ý gì? Người nhà họ Lâu? Cậu bị Nhậm Xảo đả kích quá lớn, quyết định tự bẻ cong mình sau đó chuyển dời mục tiêu đến địch nhân của Nhậm Xảo chơi trò ngược luyến tình thâm? Đầu óc cậu có vấn đề hả?"

Trò chuyện không hợp, nửa câu cũng là nhiều, Lâu Dật trực tiếp giơ tay đấm nhấc chân đá mông hắn ta: "Đi đi đi, đừng tới nữa, nhìn thấy cậu liền phiền chết!"

"Chậc, cái loại văn nhã bại hoại như cậu, đừng có đeo mắt kính thế này nữa, càng nhìn càng ngu!" Thiệu Phong đứng vững thân thể, không sao cả vỗ vỗ bụi trên mông, lùi bước rời đi: "Nhìn cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của cậu, quân bộ mà không lăn được thì đi xuống đi để tôi lên, bên tôi có một đống người thích hợp với hình tượng chức vị của cậu đấy."

"Trước khi nói người thì nhìn lại mình đi!" Lâu Dật tháo kính mắt vuốt lại tóc, bộ dáng văn nhã tinh anh lập tức bay mất, thay vào đó là tà khí hung tàn: "Cái đầu thì lớn mà bộ não không lớn, sớm muộn gì cũng bị đám chính trị gia kia ăn đến cặn bã cũng không còn, họ Thiệu có người như cậu quả thật xui xẻo!"

Thiệu Phong cà lơ phất phơ huýt sáo một tiếng, xoay người phất phất tay: "Đi đây, đừng nhớ tôi nha hồ ly bé nhỏ."

"Nhớ ông nội mi!"

[Thiệu Phong cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

[Phương Nghi Hành cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ nhất đã rút, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Máy truyền tin của Diệp Chi Châu đột nhiên điên cuồng vang lên, Đông Phương Thư mở mắt ra, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với Diệp Chi Châu bị đánh thức.

Giường bệnh rất hẹp, hai người nằm lại quá sát, Diệp Chi Châu mẫn cảm nhận thấy bộ vị nào đó trên thân thể đối phương có hình dáng không thích hợp, ý thức mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh, sau đó không chút do dự nhấc chân đá người xuống giường, giận dữ: "Lưu manh!"

Ôm người yêu cọ tới cọ lui, cọ tới mức toàn thân kích động, Đông Phương Thư mặt mày đen thui, toàn thân bốc ra khí ai oán.

.........