Chương 146

Bàn tay nắm l*иg sắt của Diệp Chi Châu run run, vì cảm xúc cậu dao động quá kịch liệt, tinh thần lực thực chất hoá ra l*иg sắt ẩn ẩn có dấu hiệu tán loạn.

Tí tách... tí tách... Thanh âm nhỏ giọt trở nên vô cùng chói tai.

Tiếng kêu bị nghẹn trong họng, cậu gắt gao nhìn chằm chằm đống tro than trong l*иg sắt đã không còn nhìn ra huyết nhục nữa, đột nhiên giơ tay dán lên l*иg sắt điên cuồng trút tinh thần lực ra: "Không thể! Không thể! Ngươi không thể như vậy! Ta không có muốn gϊếŧ ngươi, ta không có..."

Tinh thần lực thực chất hoá một tầng lại một tầng, cậu đem l*иg giam bị bao kín không còn kẽ hở ôm vào ngực, ngồi xổm xuống đất chạm vào vết máu: "Ta không có muốn gϊếŧ ngươi, ngươi sao lại tự sát, ngươi sao lại có thể..."

"Tiểu Châu." Đông Phương Thư xoay người lại kéo cậu, giơ tay muốn giúp cậu lau đi nước mắt vô thức chảy ra: "Tiểu Châu, em trước bình tĩnh đã."

"Đừng chạm vào em!" Cậu gạt phăng tay hắn đi, ôm chặt l*иg giam lung tung lau mặt: "Em hiện tại rất không bình tĩnh, anh để em một mình được không, cầu xin anh."

"Đây là làm sao vậy?" Các tộc trưởng xôn xao cầm vũ khí chạy tới, nhìn thấy tình huống này đều ngây ngẩn cả người. Họ không thấy cảnh Đồng Giai tự bạo nên khẩn trưởng quay đầu nhìn xung quanh, gấp giọng hỏi: "Hiên Viên Hồng đâu? Chẳng lẽ lại chạy?"

Đông Phương Thư chậm rãi ngồi dậy, phất phất tay với họ, sau đó huyễn hoá ra đôi cánh sau lưng, mạnh mẽ ôm Diệp Chi Châu lên, vỗ cánh bay về phía Mông sơn sau Thần Điện.

"A, Đông Phương tộc trưởng! Ngài muốn mang Thú Hoàng đi đâu?" Tộc trưởng Hổ tộc bị chuyện này làm khó hiểu, nhăn mặt thu hồi vũ khí: "Đầu tiên là Kim Thu chạy, sau đó Nhã Dật chạy, giờ đến cả Đông Phương tộc trưởng cũng mang theo Thú Hoàng chạy, vậy chuyện đêm nay... coi như đã giải quyết?"

Tộc trưởng Quy tộc có chút lo lắng nhìn theo phương hướng hai người rời đi, trả lời: "Giải quyết rồi. Ngươi nhìn trên mặt đất đầy máu đi, có lẽ Đồng Giai tự bạo... Thú Hoàng khẳng định rất khổ sở..."

"Trời sắp sáng rồi, đều trở về nghỉ ngơi đi." Tộc trưởng Xà tộc thu hồi vũ khí, nhìn vết máu trên đất, lắc đầu: "Chỉ hy vọng thú nhân thế giới lần này có thể chân chính thái bình."

Chúng tộc trưởng nghe vậy trầm mặc, nhìn vết máu một cái rồi tản đi.

Trước lúc mặt trời mọc là khi bầu trời tối đen nhất, ngay cả một ngôi sao cũng không có.

Diệp Chi Châu nhìn rừng cây không ngừng lùi về sau dưới chân, cảm xúc trong mắt dần lắng xuống, cuối cùng biến thành chết lặng trống rỗng.

"Đông Phương..." Cậu khàn giọng mở miệng, sờ sờ l*иg giam hoàn toàn biến thành một viên cầu trong ngực, thấp giọng nói: "Tìm một chỗ nào tốt một chút, để Giai Giai yên giấc ngàn thu thôi."

Đông Phương Thư nắm chặt cánh tay cậu, xoay người đi tới chỗ trận pháp cổ trên Mông sơn.

Trận pháp cổ nằm trên sườn núi cao, Diệp Chi Châu tìm một chỗ có tầm nhìn tốt nhất, tự mình đào hố đặt l*иg giam tinh thần lực vào đó, sau đó từ từ lấp chỗ trống, lại thiết lập mê trận ở xung quanh.

"Như vậy thì sẽ không có ai tới quấy rầy ngươi nữa... Nơi này không rồi đâu, chung quanh có nhiều dã quả, cũng vừa vặn có thể nhìn thấy Thần Điện..." Trong đầu tràn ngập ký ức khi xưa ở chung với nhau, cậu vẫn luôn không có cảm giác chân thật, không thể đem Đồng Giai và hồn kỳ tà ác hợp lại làm một được. Cậu không tin vài thập niên ở chung là Đồng Giai giả bộ, cho dù là diễn viên xuất sắc đến đâu cũng vẫn có lúc để lộ sơ hở, nhưng Đồng Giai vẫn luôn là Đồng Giai, vài thập niên này cậu ấy không hề lộ ra chút gì là Hiên Viên Hồng cả.

"Không phải là một người..." Cậu lấy từ trong không gian ra một vài món đồ chơi đặt trước nấm mồ, lại hái trái cây đặt lên cùng: "Sao có thể là một người... Rốt cuộc hồn kỳ là thứ gì chứ? Rõ ràng không cần chết, chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu, ta có thể bảo trụ ngươi... Mấy thế giới đầu, vai chính sau khi rút hồn kỳ chẳng phải vẫn sống đến già được hay sao..."

Chân trời ẩn hiện viên cầu màu đỏ cam, Đông Phương Thư khom lưng đặt tay lên bờ vai cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Trở về nghỉ ngơi thôi."

"Đông Phương." Diệp Chi Châu đứng dậy, xoay người nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc bình tĩnh chưa bao giờ lộ ra trước mặt hắn: "Chúng ta cần nói chuyện."

Đông Phương Thư bị cậu nhìn, trái tim đột nhiên siết chặt, nhịn không được muốn ôm cậu.

"Không, không cần như vậy." Diệp Chi Châu lắc đầu, ngăn cản tay hắn: "Ôm hôn quả thật có thể giải quyết rất nhiều mâu thuẫn nhỏ, nhưng giữa chúng ta đã không chỉ là mâu thuẫn nhỏ nữa. Đông Phương, sau khi anh khôi phục ký ức, chúng ta đã trải qua tổng cộng ba thế giới rồi. Thế giới thứ nhất, anh ý đồ ngăn trở em tiếp xúc với người khác, sau đó chúng ta nói chuyện một lần, vấn đề như thể đã giải quyết. Ở thế giới thứ hai, anh lại mất ký ức, lúc sau cũng chỉ khôi phục lại một phần... Đây là thứ ba, anh che giấu chuyện Đồng Giai, thậm chí cố ý dẫn dắt em đi sai."

Ánh mắt đã từng tín nhiệm nay bị bình tĩnh thay thế đi, Đông Phương Thư buông tay, hơi cảm thấy hoảng hốt: "Tiểu Châu, xin lỗi, anh..."

"Em biết anh là vì tốt cho em, nhưng Đông Phương, anh có nghĩ tới hay không, chuyện anh giấu diếm có khả năng khiến chúng ta tách ra."

Đông Phương Thư nắm chặt tay, ánh mắt thâm trầm: "Em muốn rời khỏi anh?"

Diệp Chi Châu lắc đầu, rũ mắt không đối diện với hắn: "Em chưa từng nghĩ tới chuyện muốn rời khỏi anh, nhưng Đông Phương, em vẫn yêu anh như xưa, nhưng em lại bắt đầu hoài nghi lời của anh rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả."

Đông Phương Thư cảm thấy yết hầu khô khốc: "Em không tin anh?"

"Nếu em không tin anh, hoài nghi anh, anh phải làm sao đây, nhốt em lại sao?" Diệp Chi Châu giương mắt, bình tĩnh tiến lên một bước: "Anh không muốn mất đi tín nhiệm của em, em sẽ tức giận, sẽ khó chịu, thậm chí bắt đầu suy đoán trong lòng em rốt cuộc suy nghĩ cái gì, hoài nghi em có phải quá mức coi trọng Đồng Giai nên mới không tin anh hay không. Có lẽ anh sẽ tỉnh táo lại, sẽ nói xin lỗi, nhưng nếu anh vẫn như cũ, như vậy vấn đề sẽ mãi tồn tại. Cứ như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng sắc nhọn. Chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, chúng ta vẫn yêu nhau như cũ, nhưng chúng ta sẽ luôn khắc khẩu với nhau, không còn ôn nhu yêu mến nữa. Đông Phương, đây là điều anh muốn hay sao?

"Không phải." Đông Phương Thư ôm rịt lấy cậu, vô cùng dùng sức: "Anh sẽ không cãi nhau với em, cũng sẽ không khắc khẩu với em, anh sẽ không."

"Vậy anh có thể nhịn không ghen tuông, không trầm mặc suy đoán ý nghĩ của em sao?" Diệp Chi Châu nhìn nấm mồ lẻ loi, trong mắt mang theo mỏi mệt: "Anh có thể chịu đựng được nhiệm vụ sau lúc em gặp nguy hiểm, một mình em đi giải quyết sao? Nếu em khăng khăng không cần anh trợ giúp, anh có thể nhịn xuống không hỗ trợ sao?"

Đông Phương Thư trầm mặc.

"Nếu em nói rằng vì muốn tốt cho anh mà đưa anh rời đi, cưỡng chế không cho anh theo em làm nhiệm vụ nữa, anh sẽ thấy vui vẻ sao? Anh đi cùng em qua từng thế giới một thật sự quá mức nguy hiểm, nếu em vì thế mà giấu diếm anh đi một mình tới thế giới tiếp theo, ép anh không được đi theo, anh sẽ nghĩ thế nào?"

Tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống nhân gian, ngày mới rốt cuộc đã đến.

Diệp Chi Châu thả lỏng thân thể dựa vào người Đông Phương Thư, nghiêng đầu nhìn về phía mặt trời sắp lên: "Đông Phương, tin tưởng em được không? Có vấn đề, chúng ta cùng nhau giải quyết, có khó khăn chúng ta cùng nhau đối mặt... Anh xem, nếu lần này em có hơi không bình tĩnh, vì chuyện của Giai Giai mà tức giận với anh, cãi nhau với anh, thậm chí chiến tranh lạnh với anh, chúng ta không phải là đã thoả mãn hồn kỳ hay sao? Nó đang nhìn chằm chằm chúng ta, muốn ly gián chúng ta, anh không được cho nó cơ hội, biết không?"

"Anh biết." Đông Phương Thư cúi đầu hôn ót của cậu, trong lòng tràn ngập áy náy đau lòng: "Thực xin lỗi... Thực xin lỗi..." Rõ ràng là khổ sở như vậy, rõ ràng là sinh khí chuyện mình tự chủ trương lần này, lại vẫn áp xuống tính tình, ôn nhu kiên nhẫn vỗ về cảm tình giữa bọn họ. Những giả thiết đó chỉ cần nghĩ thôi hắn đã thấy thống khổ không thôi, là hắn sai rồi, là hắn không tôn trọng cảm tình giữa hai người.

"Thực xin lỗi, đã khiến em mệt mỏi đến vậy..."

"Em tạm thời không thể tha thứ cho anh, em còn đang tức giận." Diệp Chi Châu tản đi l*иg giam tinh thần lực, nhắm hai mắt lại: "Đông Phương, em đột nhiên cảm thấy buồn ngủ... Tỉnh ngủ rồi liền tìm anh tính sổ..."

Mặt trời đã hoàn toàn dâng lên, Đông Phương Thư thả lỏng cánh tay ôm cậu, để cậu nằm thoải mái hơn: "Ngủ đi, anh trông em."

Thân thể trong ngực chợt mềm mại hẳn đi, hô hấp phun ở cổ dần bằng phẳng, sau đó biến mất.

Đông Phương Thư đang sờ tóc cậu chợt cứng đờ tay, ôm lấy bả vai cậu: "... Tiểu Châu?"

Một giây, hai giây... Mười giây, bên cổ vẫn không hề cảm nhận thấy hô hấp của đối phương. Ngón tay hắn hơi co giật, đem người nằm trên đất đặt lên đùi mình, ngón tay sờ cần cổ cậu.

Không có mạch đập... Cũng không có hô hấp...

Hắn thu hồi tay, thanh âm có chút run: "Em giận đến vậy sao? Lại trực tiếp rời đi..."

Ôm chặt thân thể vào ngực, hắn hơi hơi nhắm mắt lại, bắt đầu phóng thích thú lực: "Thực xin lỗi... Đừng rời khỏi anh."

Thình thịch một tiếng, một chiếc gương nhỏ từ cổ áo Diệp Chi Châu rơi sao, sau đó một giọng nói trẻ con non nớt vang lên: "Tôn thượng! Hồn kỳ có dị! Mười hồn kỳ thế giới này đột nhiên toàn bộ khôi phục, chuyển dời lên người ký chủ rồi! Đang mạnh mẽ cắn nuốt linh hồn ký chủ đấy! Tôn thượng, mau cứu ngài ấy đi! Mau cứu ngài ấy!" Lời cuối cùng đã biến điệu, mặt gương xuất hiện vết rạn.

Đông Phương Thư biểu tình đại biến, nhặt Thông Thiên để vào linh đài của mình, hồn phách trực tiếp ly thể.

"Nơi này là chỗ nào?" Diệp Chi Châu đứng trong một mảnh sương mù mênh mang, trong mắt đầy nghi hoặc: "Mình đang nằm mơ?"

"Đỗ Dương, mày vì sao muốn nhằm vào tao?"

Cậu đột nhiên xoay người nhìn về hướng thanh âm truyền tới, nhíu mày: "Giọng nói này... Bạch Lỵ?"

"Diêu Thành, là mày hại tao!"

Lại một giọng nói quen thuộc nữa, cậu tiếp tục xoay người, nghi hoặc trong mắt càng đậm: "Trương Hân Nhiên? Sao ta lại mơ thấy các ngươi?"

"An Thành Nhạc, hai chúng ta không cừu không oán, vì sao lại muốn hãm hại ta?"

Một thân ảnh quen thuộc mơ hồ xuất hiện sau sương mù, rất nhanh lại biến mất. Cậu nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc phát hiện tình huống không thích hợp. "Bạch Lỵ, Trương Hân Nhiên, An Thành Kiệt... Hồn kỳ, là mày giở trò quỷ đúng không? Mau ra đây!"

"Hồn kỳ là cái gì?" Hứa Dịch đã thi hoá nửa mặt đột nhiên xuất hiện cạnh cậu, nhếch môi lộ ra nụ cười dữ tợn: "Không, nơi này là địa ngục, là nơi mày nên ở."

Cậu bình tĩnh lại, mặt không biểu tình nhìn thân hình Hứa Dịch bị sương mù bao vây rồi biến mất.

"Không sợ hãi chút nào sao?" Phương Tư xuất hiện sau lưng cậu, thổi thổi khí vào cổ cậu: "Tao mới là Tư Hàn, mày là đồ giả."

Diệp Chi Châu lười quay đầu, thử điều động tinh thần lực, không có kết quả.

"Ha ha ha, rốt cuộc cũng đến lúc Liên Dực Chính ta báo thù!"

Lại một tên vai chính nữa chợt loé lên, cậu chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, thử điều động lực lượng của Tử Hư công pháp đã tích góp được, vẫn không có kết quả.

"Ta mới là Trâu Thiên Quang! Ngươi là thứ tử để tiện!"

"Là mày, là mày ngăn cản tao sống lại tìm Nguyên Xương! Là mày!"

"Không! Tôi không có hạ độc! Đồ ăn tôi làm không có vấn đề!"

"Nhân loại đáng chết, Trùng tộc bọn ta sớm muộn gì cũng sẽ san bằng tinh cầu của các ngươi!"

"Cái gì ta cũng chưa làm, vì sao muốn gϊếŧ chúng ta? Vì sao muốn gϊếŧ quân phụ chúng ta?"

"Ta mới là chúa tể thế giới này! Các ngươi chỉ là con kiến, là phế vật!"

Từng người từng người một, các vai chính xuất hiện rồi lại biến mất trong sương mù. Sau khi Tần Bách biến mất, bình tĩnh trong mắt Diệp Chi Châu rốt cuộc sinh ra dao động.

"Vì sao ngăn cản ta hoá rồng?"

Thân ảnh Hiên Viên Hồng nhanh chóng xuất hiện rồi lại biến mất, sau đó một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt cậu.

"Em trai, rời khỏi chỗ này."

Diệp Chi Châu lắc đầu, đi tới gần hơn: "Giai Giai, lại đây, ta mang ngươi rời đi."

"Không... Mau rời đi..."

Trong sương mù, thân hình Đồng Giai biến mất. Cậu dừng bước, giơ tay chạm vào sương mù trong không trung: "Quả nhiên không phải cùng một người... Hồn kỳ, mày rốt cuộc là thứ gì?"

Sương mù đột nhiên kịch liệt quay cuồng, tiếng lệ quỷ kêu khóc vang lên chung quanh, vô số cánh tay màu xám từ trong sương mù túm lấy cậu, muốn lôi kéo cậu cùng trầm luân cùng chúng.

Tinh thần lực vẫn không hề có động tĩnh như cũ, nếu không phải công pháp tu luyện có tác dụng rèn luyện linh hồn, có lẽ cậu đã bị đám sương mù này cắn nuốt hết... Ý thức dần rơi vào hôn mê, cậu không hề dừng tại chỗ, chọn một phương hướng bắt đầu bước đi.

Thân thể càng ngày càng nặng nề, mãi cho đến khi không còn sức lực bước đi nữa. Cậu nâng cánh tay lên nhìn về phía hình xăm gương nhỏ trên cổ tay, ánh mắt chốc lát thanh tỉnh chốc lát hỗn loạn: "Thông Thiên và Đông Phương nhất định lo lắng lắm... Muốn đi ra ngoài, phải về bên cạnh họ..." Thân thể vốn dĩ nửa trong suốt đột nhiên ngưng tụ hơn, sau đó ẩn ẩn lộ ra một đạo kim quang. Những cánh tay màu xám kia bị kim quang rọi đến nhanh chóng biến mất, tiếng khóc trong sương mù càng thêm thê lương.

"Em trai..." Thân ảnh Đồng Giai lại xuất hiện, trong mắt chảy ra huyết lệ: "Rời khỏi nơi này, rời khỏi thế giới này, về nhà đi thôi."

Phanh!

Không phải như sương mù tiêu tán, mà là thật sự có huyết nhục vẩy ra.

Đồng tử Diệp Chi Châu co rụt lại, ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, thân thể ngưng thật lại biến thành nửa trong suốt, sau đó tán loạn biến mất. Tiếng tru không cam lòng vang vọng trong không gian quỷ dị, sương mù dày đặc quay cuồng, bắt đầu tụ tập tại vị trí trung tâm.

"Ký chủ bị Thiên Đạo đuổi ra khỏi thế giới này..." Giọng trẻ con non nớt suy yếu vang lên, vết rạn trên kính càng lớn hơn: "Là Đồng Giai..."

Một đạo bóng trắng phù phiếm mơ hồ giữa không trung Mông sơn, rũ mắt nhìn thi thể Long Phượng bên cạnh nấm mồ dưới chân, thân thể dần trong suốt: "Thì ra là thế..."

Đồng Giai va chạm trong l*иg giam trước khi tự bạo không phải là cử chỉ hả giận. Cậu ta hẳn là từ sớm đã phát hiện ra hồn kỳ có ác ý với linh hồn Diệp Chi Châu, liền nghĩ ra cách lợi dụng lỗ hổng Thiên Đạo để cứu người. Cậu ta lúc đó dùng va chạm để lây dính tinh thần lực của Tiểu Châu. Thương tổn đến nguyên trụ dân sẽ bị Thiên Đạo đuổi đi, chỉ cần ở thời cơ thoả đáng mà đuổi Tiểu Châu đi, như vậy thì mười hồn kỳ thế giới này không thể xúc phạm đến Tiểu Châu.

"Đa tạ."

Gió nhẹ nhàng thổi qua, một món đồ chơi trên nấm mồ đột nhiên lăn xuống, bị cỏ dại che kín.

...

"Giai Giai!"

Diệp Chi Châu mở mắt ra, sau đó bị cảnh tượng trước mắt cả kinh ngây người.

Xe huyền phù quen thuộc lại xa lạ, còn có một đống bóng người đi tới đi lui.

"Mau! Cậu ấy có ý thức!"

Đau đớn vì xương cốt đứt gãy ập tới bất ngờ, thân thể theo bản năng bắn ra tinh thần lực bọc lấy chính mình, thực chất hoá bảo vệ vị trí yếu hại trên người.

"A! Tinh thần lực thực chất hoá, tinh thần lực cấp SSS! Được cứu rồi, có thể cứu chữa! Truyền máu cho cậu ta, nhanh!"

"Trước mở cửa xe huyền phù ra trước đã! Mau đem khoang trị liệu trên xe cứu thương xuống, mau!"

Những người vây quanh có cả cảnh sát lẫn nhân viên y tế, cậu gian nan nghiêng đầu đánh giá bốn phía, ý thức lại chìm vào bóng đêm.

Thông Thiên mày là tên lừa đảo, không phải nói là làm xong nhiệm vụ là có thể sống sót sao? Vì sao lúc cậu trở lại vẫn là bộ dáng sắp chết vì tai nạn thế này hả.... Thông Thiên... Đông Phương... Hai người ở đâu... Đau quá...

.........