Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 145

« Chương TrướcChương Tiếp »
ở giữa trận pháp cổ, dao động thú lực trên người Đồng Giai dần biến mất, sau đó nhanh chóng xói mòn.

"Sao lại thế này?" Cậu ta mở mắt ra cảm ứng tình huống thân thể, nhịn không được kinh hoảng: "Chẳng lẽ trận pháp mất đi hiệu lực? Những vừa rồi rõ ràng..."

Tiếng cơ quan chuyển động rất nhỏ vang lên, quảng trường nhỏ vốn dĩ tối đen đột nhiên sáng lên từ các góc, các tộc trưởng biến thành hình người ẩn trong bóng tối từ chỗ ẩn thân đi ra, vây quanh ngoài trận pháp.

Cảnh tượng nhiều năm trước tái diễn, Đồng Giai sau phút kinh hoảng ngắn ngủi liền bình tĩnh lại rất nhanh, nhìn bọn họ một vòng cười lạnh: "Lần thứ hai, đám thú nhân đê tiện các ngươi dám gạt ta lần thứ hai!" Đồng tử màu đỏ nhiễm lên sát ý cùng cuồng nộ khiến người sợ hãi, thanh âm trong trẻo nay đè thấp xuống, âm trầm khiến người kinh sợ. Lúc này đây, Đồng Giai không hề giống với hình tượng từ xưa trước mắt mọi người.

"Quả nhiên là ngươi, Hiên Viên Hồng." Tộc trưởng Xà tộc trước hết bước ra, rút vũ khí treo bên hông: "Nhìn lại thân phận ngươi bây giờ đi, rốt cuộc là ai đê tiện?"

Hồng quang mơ hồ thổi qua trận pháp, Đồng Giai đột nhiên biến thành hình người, ngửa mắt lên trời rống một tiếng cắt lên cổ tay mình một đường.

Tiếng chim hót vang lên từ giữa không trung, tiếng cơ quan chuyển động lại vang lên, thân thể Đồng Giai đứng vững vàng đột nhiên lắc lư, mềm mại ngã xuống đất, máu trên mặt đất đột nhiên hoá thành sương mù biến mất trong không khí. Đồng tử cậu ta co rụt lại, ngửa đầu quát lên phía không trung: "Là ai động vào trận pháp của ta?"

Ba con chim đáp xuống đất trong tầm nhìn của mọi người, Nhã Dật và Kim Thu nhảy xuống đất từ lưng chim, nhìn Đồng Giai ngã trong trận pháp, ánh mắt khó lường.

"Là ta." Đông Phương Thư là người cuối cùng đáp xuống đất, xuyên qua mọi người đi vào phía trận pháp, lại kí©h thí©ɧ trận bàn: "Đồng Giai, vô dụng thôi, sẽ không có cơ hội để ngươi dời linh hồn lần thứ hai đâu."

"Vì sao ngươi có thể..." Đồng Giai nói đến một nửa liền dừng lại, biểu tình tàn nhẫn trên mặt thu lại, biến trở về bộ dáng đơn thuần vô hại ngày thường, trong mắt đầy nghi hoặc mờ mịt: "Di, sao mọi người đều ở đây? Tiểu Nhã, Kim Thu, mọi người mau tới, lần trước lên núi ta có hái được rất nhiều quả Lục Thứ, đều lưu lại cho hai người đấy."

Nhã Dật quay đầu tránh đi tầm mắt đơn thuần của cậu ta, Kim Thu đột nhiên nắm chặt quyền, nhìn không được bước lên một bước: "Giai Giai, ngươi có phải là bị Hiên Viên Hồng đoạt lấy thân thể? Ngươi đùng sợ, ta liền đuổi gã ra khỏi thân thể ngươi."

Tộc trưởng Hổ tộc thấy thế muốn ngăn lại, lại bị Đông Phương Thư bắn tới một cọng lông vũ ngăn cản trước.

Bước chân Kim Thu càng nhanh hơn, rất nhanh đi vào trong trận, nhìn Đồng Giai dỗ dành: "Các tộc trưởng cũng không phải muốn đả thương ngươi, ngươi nhịn một chút, chờ đem người xấu cưỡng chế dời đi là được rồi, ta..."

Trận pháp trên không đột nhiên hiện lên một mảng hồng quang lớn, tiếng cơ quan chuyển động lại vang lên, Đông Phương Thư và Kim Thu ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có, trực tiếp bị hồng quang bao thành cái kén.

"Ha ha ha, ngu xuẩn!" Đơn thuần trên mặt Đồng Giai biến thành khoái ý khi mục đích thực hiện được, kích động nói: "Tuy rằng chỉ có hai đứa, nhưng như vậy cũng đã đủ rồi. Đợi ta hấp thu xong lực lượng của họ, các ngươi... đám con kiến các ngươi, toàn bộ xuống địa ngục hết đi!"

Biểu tình Nhã Dật đại biến, muốn xông lên cứu người, lại bị tộc trưởng Quy tộc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản.

"Đồng Giai!" Trong lòng nàng vừa đau vừa hận, một bên giãy dụa một bên quát hỏi: "Cảm tình vài thập niên giữa chúng ta trong mắt ngươi rốt cuộc là gì hả? Tộc trưởng Đông Phương và Kim Thu đều là nhìn ngươi lớn lên, ngươi sao nhẫn tâm thương tổn bọn họ được? Đừng tiếp tục nữa, dừng tay đi!"

"Cảm tình vài thập niên?" Đồng Giai lại cắt cổ tay mình, nhếch miệng lộ ra nụ cười thị huyết, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt và kinh thường: "Đám kiến hôi các ngươi có xứng nói cảm tình với ta? Nếu không phải lần trước các ngươi lừa gạt ta, ta sao có thể nghẹn khuất lãng phí thời gian vài thập niên?"

Nhã Dật nắm chặt tay, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy vài thập niên qua là lãng phí?"

Đồng Giai giống như là chế giễu nhìn bộ dáng nàng kích động chất vấn, cười nhạo một tiếng rồi nhấc chân đi đến phía cái kén Kim Thu.

Tiếng cười nhạo này rốt cuộc cũng triệt tiêu một tia mềm mại trong lòng Nhã Dật. Nàng cúi đầu, dùng sức giãy khỏi tay tộc trưởng Quy tộc, rút trường tiên bên hông ra: "Hoá ra đều là lãng phí... Một khi đã như vậy, vậy liền coi như mấy thập niên này là ta dưỡng một con sủng vật chỉ biết cắn người." Ngẩng đầu, nàng vọt tới trước, toàn bộ thú lực tập trung vào đầu trường tiên: "Kim Thu! Đây mới là ngươi mặt thật của gã, mau tỉnh lại đi!"

Thú lực xông vào trong trận, trường tiên đánh lên kén, một tiếng hổ gầm thống khổ cuồng nộ đột nhiên vang lên từ trong kén. Theo hồng quang tiêu tán, một cự hổ thành niên nhảy thẳng tới phía Đồng Giai, lộ ra răng nanh dưới ánh sáng tối tăm vừa nguy hiểm lại khủng bố.

Đông Phương Thư giơ tay tản đi hồng quang bên người, nhìn Kim Thu cản lại Đồng Giai nhưng chậm chạp không công kích, nhàn nhạt bổ một đao: "Trước khi là Đồng Giai, gã có tên là Hiên Viên Hồng, từng có hơn 20 bạn lữ."

Một đòn ngay tim, cự hổ ngửa mặt thét dài một tiếng, nâng trảo đẩy Đồng Giai ra xa, xoay người chạy khỏi cổ trận, biến mất trước mặt mọi người.

"Ta không nghĩ tới Kim Thu đối với Giai Giai..." Nhã Dật tâm tình phức tạp nhìn Đồng Giai một thân thương tích vì bị hổ trảo làm thương, khựng một chút, xoay người đuổi theo hướng Kim Thu.

[Kim Thu cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ mười đã nhổ, chúc mừng ký chủ.]

[Đang kiểm tra đo lường tình huống hoàn thành nhiệm vụ... Đã chịu quấy nhiễu, kiểm tra thất bại.]

[Đang kiểm tra đo lường trạng thái hồn kỳ... Không có dị thường. Đang kiểm tra đo lường thông đạo dẫn linh hồn... Tạm thời đóng cửa, không thể dẫn linh hồn, xin ký chủ chú ý.]

Đông Phương Thư nhìn vế phía cổ trận, nắm chặt bàn tay.

Lộc cộc, một viên đá nhỏ lăn đến trước mặt Đồng Giai, vừa vặn chạm tới một miếng vảy rồng kim sắc cậu ta trộm ra vô tình đánh rơi.

"Ngươi chính là dựa vào cái này hoá rồng?"

Thanh âm quen thuộc, nhưng không phải ngữ khí quen thuộc. Đồng Giai vội vàng nhặt chiếc vảy rơi xuống, có chút kinh hoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Diệp Chi Châu chậm rãi đến gần, ngồi xổm trước mặt sờ sờ tóc cậu ta, lại giúp cậu ta xoa xoa tro bụi và vết máu trên mặt, rồi cường ngạnh cướp đi chiếc vảy cậu ta nắm trong tay: "Ta không hỏi ngươi vì cái gì."

Đồng tử Đồng Giai co rụt lại, muốn phản kháng lại bị Long uy của cậu chấn trụ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Ta vẫn luôn không rõ ràng lắm, hồn kỳ và vai chính có quan hệ gì, hồn kỳ là vai chính? Hay vai chính chỉ là công cụ hồn kỳ chọn ra." Cậu đứng lên, cắt ngón tay để máu tươi tích lên vảy rồng, sau đóng cầm vảy rồng đặt trước mặt Đồng Giai: "Tặng cho ngươi, coi như là cáo biệt cho mấy thập niên qua."

Máu tươi rất nhanh bị hấp thu, trên vảy đột nhiên hiện lên một đạo kim quang, Đồng Giai vội ôm chiếc vảy vào ngực mình.

"Không muốn nói gì với ta sao?" Diệp Chi Châu lui về sau hai bước, vứt bỏ trường đao Vũ Mộc chế thức cho cậu, từ trong không gian lấy song đao Đông Phương Thư luyện chế cho cậu ra.

Kim quang cường thịnh, vây quanh lấy Đồng Giai.

"Ta không hối hận." Đông Giai chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu cách kim quang nhìn cậu, có lẽ nguyên nhân do ánh sáng, hốc mắt cậu ta lại có chút phiếm hồng: "Em trai... Không, Tiểu Châu, em xuất hiện quá muộn, quá muộn..."

Kim quang mạnh đến tận cùng, hoàn toàn bọc lấy Đồng Giai.

Đông Phương Thư ngăn trở động tác tiến công của các tộc trưởng, đi đến chỗ mắt trận bức máu tươi của Đồng Giai ra, đem máu tươi tích vào trận bàn, trực tiếp bóp nát. Tiếng cơ quan chuyển động ngưng bặt, ở trong tối ẩn ẩn truyền đến tiếng sụp đổ, hồng quang bao phủ trận pháp hoàn toàn biến mất, thú lực trong trận pháp cũng tiêu tán vô tung.

"Tiểu Châu." Hắn đi đến trước mặt Diệp Chi Châu, muốn nắm tay cậu: "Đồng Giai đã bắt đầu cưỡng chế hoá rồng rồi, chúng ta rời khỏi chỗ này đã."

Diệp Chi Châu tránh tay hắn, thấp giọng hỏi: "Anh không trách em sao? Cho cậu ấy cơ hội hoá rồng?"

Đông Phương Thư sửng sốt, thu hồi tay thẳng tắp nhìn cậu, hỏi: "Em sẽ trách anh đã giấu chuyện Đồng Giai sao?"

"... Sẽ."

"Anh thì không." Đông Phương Thư lại vươn tay với cậu, muốn kéo cậu rời đi: "Trước rời khỏi chỗ này đã, Đồng Giai hoá rồng sẽ..."

"Cậu ấy sẽ không thành công." Diệp Chi Châu lần này không tránh hắn, rũ mắt thu song đao vào không gian: "Trên vảy không phải máu của em, là của Vũ Mộc."

"Vũ Mộc là tộc chim, miễn cưỡng xem như là phượng, rồng phượng tuy đều là Thần tộc, nhưng huyết mạch bài xích lẫn nhau." Diệp Chi Châu nhìn hắn, miễn cưỡng cười cười: "Hồn kỳ quá mức khó lường, em làm sao dám lấy tính mạng mọi người ra đánh cược được. Nếu không làm vậy, Giai... Đồng Giai khẳng định còn lăn lộn với cái vảy một hồi, chi bằng em giúp cậu ấy một phen." Trên đường trở về, cậu luôn tìm kiếm trong cốt truyện và trong hồi ức ở chung với Đồng Giai mấy thập niên qua, sau đó cậu rốt cuộc tìm ra được mấu chốt vai chính hoá rồng ở thế giới này.

Thế giới này có tứ đại Thần thú, vai chính vì sao không hoá thành ba tộc khác, cố tình là Long? Vai chính là Hiên Viên Hồng còn dễ nói, rắn xác thực là họ hàng gần với rồng, hoá rồng còn có thể lý giải được. Nhưng vì sao lúc vai chính thành Đồng Giai rồi, cốt truyện mới vẫn cứ là hoá rồng? Thỏ tộc và tứ tộc hoàn toàn không có dính dáng, có mạnh mẽ cũng chỉ biến thành hổ thôi mới đúng chứ.

Thẳng tới khi đuổi đến trận pháp, nghe Đồng Giai nói muốn hấp thu lực lượng của Đông Phương Thư và Kim Thu, cậu mới hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận được mắt xích trong đó.

Trong cốt truyện gốc, vai chính gϊếŧ chết huyết mạch phản tổ tứ tộc mới hoá rồng thành công, cho nên mấu chốt hoá rồng khả năng không
« Chương TrướcChương Tiếp »