Chương 144

Diệp Chi Châu giận dữ, cơn giận không hề nhỏ.

"Ta không cho phép!"

"Nhưng... nhưng không phải em luôn thúc giục ta tìm bạn lữ sao..."

"Nhưng ta không cho ngươi tìm Kim Dương!" Diệp Chi Châu trừng mắt nhìn Đồng Giai rụt vào một góc, lại bắt đầu bồm bộp đập cái bàn: "Trước kia không phải ngươi rất sợ gã hay sao? Sao giờ lại thấy đáng yêu? Nói, ngươi chừng nào thì nhập nhằng cùng gã?"

Đồng Giai bị Long uy cậu phát ra doạ đến run run rẩy rẩy, lỗ tai dựng đứng không dám lộn xộn, thành thành thật thật trả lời: "Liền... liền ở tế thiên tứ đại tộc vừa rồi... Tế thiên Thỏ tộc xong xuôi, ta liền trộm đi tới tức đại tộc chơi, có một lần suýt bị khi dễ, là anh ấy giúp ta..."

Thế mà lại là ở tế thiên! Ngay dưới mí mắt cậu

Diệp Chi Châu càng giận hơn: "Ngươi đi tế thiên tứ tộc sao không tìm ta, lại tự mình trộm đi?"

"Ta thấy em vội... không muốn làm ồn đến em... Ta tự mình chơi là được..." Đồng Giai bị doạ suýt khóc, đôi mắt vốn dĩ đã đỏ hồng nay càng đỏ hơn, ngấn nước mắt: "Em trai, trước kia là ta hiểu lầm Kim Dương, anh ấy kỳ thật rất đáng yêu, em... em để cho ta ở bên anh ấy đi..."

Diệp Chi Châu nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của cậu ta lại có chút mềm lòng, muốn nói Kim Dương có vấn đề, nhưng không biết nên mở miệng thế nào. Chuyện về Hiên Viên Hồng chỉ có một số thú nhân thế hệ trước và các tộc trưởng là biết đến, vì không muốn để khủng hoảng diễn ra, những năm gần đây bọn họ điều tra các thú nhân trẻ tuổi đều là âm thầm làm. Đồng Giai tính tình ngây thơ dễ lừa gạt, loại yêu cầu bảo mật sự tình thật sự không hợp để cậu ta biết. Nhưng tình huống hôm nay...

"Vũ Mộc." Đông Phương Thư buông sách, đứng dậy đi tới bên cạnh ôm Diệp Chi Châu, phân phó: "Mang Đồng Giai xuống đi. Mấy hôm nay cũng đừng để nó đến Thần Điện, em ấy cần bĩnh tĩnh chút."

So với Diệp Chi Châu đang giận dữ, Đồng Giai càng sợ hãi Đông Phương Thư mặt không biểu tình hơn. Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng cậu ta vẫn thành thành thật thật rời đi với Vũ Mộc.

"Đừng tức giận." Đông Phương Thư ôm Diệp Chi Châu ngồi xuống, ôn nhu trấn an cậu: "Chuyện này kỳ thực rất dễ giải quyết, cứ bắt Kim Dương lại là được, dù sớm hay muộn cũng phải bắt mà."

"Nhưng Giai Giai bên kia..."

"Đau dài không bằng đau ngắn." Đông Phương Thư nhìn kiến trúc Thần Điện xa xa bên ngoài, ngữ khí nhàn nhạt: "Thừa dịp hiện tại cảm tình giữa họ chưa sâu, dao sắc chặt đay rối là được."

Diệp Chi Châu trầm mặc, suy xét một chút rồi cắn răng gật đầu: "Được, nghe anh, bắt đi, em tự mình bắt. Thế nhưng, hậu cung của gã cụ thể có ai thì em chưa thăm dò rõ ràng được, chúng ta bắt gã rồi chậm rãi cách ly những thú nhân có quan hệ ái muội với gã ra. Đến lúc đó, lượng công việc sẽ khá lớn."

"Em phụ trách bắt người là được, nhớ đừng làm gã tổn thương, bằng không Thiên Đạo sẽ đuổi em đi. Chuyện sau đó để anh làm cho." Đông Phương Thư sờ sờ đầu cậu, hôn hôn trán cậu: "Sẽ giải quyết, rất nhanh."

Kế hoạch bắt giữ định ra rồi, Đông Phương Thư lại trở nên bận rộn hơn, Diệp Chi Châu cũng bắt đầu chuẩn bị bắt giữ. Bởi vì không thể trực tiếp thương tổn vai chính, cho nên toàn bộ vũ khí có lực sát thương đều không thể dùng đến, phải dùng thứ ôn hoà hơn. Điểm này làm cho cậu thấy vô cùng khó chịu.

"Lại phải cố kị kẻ xấu có bị thương hay không, đáng giận!" Cậu nghiến răng nghiến lợi đem song đao Đông Phương Thư luyện chế cho cậu cất đi, thay bằng trường đao Vũ Mộc làm cho cậu, đen mặt bao kín lưỡi đao: "Ta không cho gã thấy máu, nhưng đánh một trận vẫn ổn chứ?"

Vũ Mộc lui về sau một bước tránh đi Long uy cậu không tự chủ tán ra, cẩn thận chỉnh lại dây cung: "Hẳn là có thể... Nhưng vẫn nên nhẹ một chút." Nói rồi âm thầm thắp cho Kim Dương một ngọn nến.

"Yên tâm, ta có chừng mực." Diệp Chi Châu cười lạnh, thu hồi vũ khí xong hỏi: "Mấy hôm nay Kim Dương ở đâu? Có tới tìm Giai Giai không? Hai hôm nay cảm xúc Giai Giai thế nào rồi?"

"Không có, Kim Dương gần đây mỗi ngày đều lên núi, không có tới Thần Điện." Vấn đề này Vũ Mộc trả lời trôi chảy hơn nhiều: "Giai Giai hai hôm nay ở Thần Điện chơi với tiểu thú nhân, tuy rằng có chút rầu rĩ không vui, nhưng thoạt nhìn vẫn tốt."

Diệp Chi Châu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại bắt đầu chuẩn bị các loại đan dược có thể sử dụng đến: "Ngươi cũng đi xuống chuẩn bị chút đi, buổi tối bắt đầu bắt giữ."

Vũ Mộc thưa vâng, cầm vũ khí lui xuống.

Đến bữa tối, Đồng Giai yêu cầu muốn gặp Diệp Chi Châu, bị Đông Phương Thư cự tuyệt.

Diệp Chi Châu nghi hoặc: "Sao không cho Giai Giai đến đây? Nói không chừng cậu ấy đã nghĩ thông suốt."

"Sợ em phân tâm." Đông Phương Thư đưa cho cậu thịt nướng thơm lừng, lại gắp thêm rau xanh: "Buổi tối nhớ chú ý an toàn, cần anh bồi em không?"

"Không cần." Diệp Chi Châu vội cự tuyệt: "Tự em làm là được rồi, anh cứ nghỉ ngơi tốt đi đã. Ở Vũ tộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao để anh lăn lộn lâu như vậy, cả ngày cứ đi sớm về trễ."

"Một đám tiểu thú nhân mới sinh có chút vấn đề, anh luyện cho chúng chút dược,

hiện đã tốt rồi." Đông Phương Thư thuận miệng nói dối, còn đặc biệt nói rất chân thành: "Trước đó không cho em biết vì sợ em lo lắng."

Diệp Chi Châu nghe vậy quả nhiên nhíu mi: "Là bệnh gì? Thế giới này có chút không tốt, trình độ y học quá thấp, tình trạng thân thể các tộc đều không giống nhau, việc xem bệnh uống thuốc là vấn đề lớn. Chờ giải quyết xong chuyện của vai chính, chúng ta nên tập trung vào chuyện này là hơn."

"Ừ, từ từ rồi làm." Đông Phương Thư thuận miệng ứng tiếng, sau đó kéo đề tài: "Kim Dương là thú nhân Hổ tộc, thực lực khẳng định không yếu. Nếu gã phản kháng quá mạnh thì em để Vũ Mộc tới bắt đi, đừng ra tay."

"Em hiểu mà." Diệp Chi Châu trước mặt người yêu luôn không hề cảnh giác, đối phương nói cái gì thì chính là cái đấy, dễ lừa thật sự, muốn đánh trống lảng cũng không khó.

Đông Phương Thư căng da đầu nhìn cậu, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười. Rất nhanh, qua đêm nay liền có thể sinh hoạt bình thường.

Nửa đêm, trên núi phụ cận Thần Điện.

"Đáng giận! Kim Dương kia rốt cuộc là hổ hay là chuột, trốn thật nhanh!" Diệp Chi Châu xụ mặt vò vò đầu, nhíu mày nhìn Vũ Mộc bên cạnh: "Nếu không phải kế hoạch bắt giữ này chỉ có ta và ngươi biết, ta liền hoài nghi bên cạnh chúng ta có nội gián hay không đấy. Tên Kim Dương này như thể biết thời gian chúng ta hành động vậy, chạy trốn vừa khéo quá."

Vũ Mộc vẻ mặt chính trực gật đầu: "Xác thực là quá khéo, xong việc ta liền đi điều tra Vũ tộc và Thần Điện một phen, xem xem liệu có người bị Kim Dương thu mua hay không."

"... Kế hoạch này trừ chúng ta ra thì chỉ có Đông Phương biết, ngươi đang hoài nghi Đông Phương là nội gián sao?"

"... Không dám." Bởi vì đó mới đúng.

Võng tinh thần lực phô thiên đột nhiên truyền tới một tia dao động, Diệp Chi Châu nhận ra, vội cầm vũ khí chạy tới chỗ dao động: "Mau! Có tung tích, có chỗ trận pháp cổ. Tên tiểu tử này còn chưa hết hi vọng!"

Vũ Mộc nghe vậy vội vàng đứng dậy đi theo.

Ở Thần Điện, Đồng Giai mở mắt biến về thú hình, nhảy xuống giường chạy ra bên ngoài. Xuyên qua hoa viên và phòng tiếp đón các tộc, cậu ta đi vào cửa đi vào phòng chính, lặng lẽ qua đó.

Ban đêm ở phòng chính tối đen có chút doạ người. Cậu ta quen cửa quen nẻo đi tới quảng trường nhỏ sau phòng chính, đi tới trước trận pháp khi xưa từng gϊếŧ Hiên Viên Hồng, lặng lẽ khởi động nó, sau đó biến trở về hình người đem bốn giọt máu tươi trộm giấu trước đó nhỏ vào mắt trận.

Trận pháp thong thả dao động, trong mắt cậu ta hiện lên một tia kinh hỉ lại nhanh chóng thu liễm, nhìn nhìn bốn phía rồi cẩn thận bước vào trận pháp, cắt ngón tay của mình nhỏ máu tươi vào trong trận pháp, biến về thú hình phóng thích thú lực.

Toàn bộ thế giới thú nhân đang ngủ say, tựa hồ không ai phát hiện ra âm mưu bên này.

Bên trên pháp trận cổ, Đông Phương Thư ngồi trên một con chim toạ kỵ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn trận pháp cổ dưới chân nhỏ bé đến độ khó có thể thấy rõ, nhàn nhạt hỏi: "Khó chịu sao?"

Một nữ tử ăn mặc quần áo ngắn đầu đầy mồ hôi ngã trên lưng chim, khổ sở nhắm hai mắt lại: "Giai Giai lại thật là... Vì sao chứ? Cảm tình nhiều năm nay, cậu ấy không màng đến sao..."

Kim Thu ngồi trên lưng một con chim khác tuy không ngã ngồi xuống, nhưng sắc mặt trắng bệch. Biểu tình y căng chặt nhìn trận pháp bên dưới, ngực kịch liệt phập phồng, biểu hiện cảm xúc y không bình tĩnh: "Không, Giai Giai sao lại sẽ... Cậu ấy đơn thuần như vậy, ta không tin!"

"Vậy các ngươi cảm thụ chút đi." Đông Phương Thư lấy ra trận bàn nhỏ, nhẹ nhàng xoay: "Trận pháp vừa rồi ta đã cải tiến qua, hiện tại cái này mới là nguyên bản. Cảm thụ cho tốt đi, đây mới là những gì Giai Giai thực sự muốn làm với các ngươi."

Nhã Dật đột nhiên che ngực phun một ngụm máu tươi, thần thái trong mắt nhanh chóng ảm đạm đi. Thú lực trong cơ thể Kim Thu bắt đầu nhanh chóng xói mòn, trên người dần xuất hiện các vết máu dài.

Dưới trận pháp cổ, Đồng Giai sảng khoái thở dài một hơi, thú lực trên người dao động càng ngày càng mạnh hơn. Cậu ta run run lỗ tai, nghi hoặc trong mắt tản đi, chỉ còn lại thoả mãn. Dị thường vừa rồi hẳn là trận pháp lâu đã không dùng đến nên có chút trì độn... Không hổ là huyết mạch phản tổ, lực lượng quả nhiên cường đại.

"Các ngươi coi gã là thân nhân, là bạn thân, là đứa nhỏ, nhưng gã coi các ngươi là chất dinh dưỡng." Đông Phương Thư lại kí©h thí©ɧ trận bàn, sau đó lấy hai viên đan dược bắn vào trong miệng hai người, lạnh lùng nói: "Từ lúc gã đi vào Thần Điện muốn trộm Tiểu Châu đi, cục diện đã bắt đầu rồi."

Thống khổ trên người Nhã Dật và Kim Thu dần yếu bớt, nghe vậy trầm mặc.

"Gã rất thông minh, thân thể mới không đến từ tứ đại gia tộc bị nhìn chằm chằm, cũng không chọn trong các gia tộc bị Tiểu Châu chú ý trọng điểm, mà là chọn từ một chỗ không hề có quan hệ, nhưng thực tế lại có chút sâu xa với Tiểu Châu là gia đình Đồng Lập." Đông Phương Thư nghiêng đầu nhìn về phía Mông sơn, lại nhìn hai người đang trầm mặc: "Tiểu Châu mềm lòng, đối với người thân cận chưa từng bố trí phòng vệ, gã hoàn mỹ lợi dụng điểm này. Các ngươi cẩn thận ngẫm lại đi, một nhà Đồng Lập chết không đáng nghi hay sao?"

Nhã Dật làm thành chủ đã vài thập niên, đầu óc nhanh nhạy hơn Kim Thu nhiều, nghe vậy tuyệt vọng nhắm hai mắt lại: "Quả thật khả nghi... Hình tượng Thỏ tộc đơn thuần vô hại rất dễ thu được tín nhiệm của người khác, hơn nữa lúc đó gã mới chỉ có vài tuổi..."

"Gã luôn gọi Tiểu Châu là em trai, Tiểu Châu đương nhiên sẽ coi gã là thân nhân, sau đó một nhà Đồng Lập lại chết hết, gã thành cô nhi, lấy tính cách của Tiểu Châu, thu dưỡng gã là điều hiển nhiên." Đông Phương Thư dùng ống tay ngăn chặn nắm đấm siết chặt của mình, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo: "Có Tiểu Châu làm nhịp cầu, biết đến các huyết mạch phản tổ và các thú nhân ưu tú các tộc liền biến thành chuyện quá dễ dàng. Còn có những trận pháp cổ xung quanh Thần Điện và trên núi, trừ gã ra, còn ai có thể tự do ra vào trong thời gian dài mà không bị bất cứ ai nghi ngờ?"

Nhã Dật hoàn toàn vô ngữ, Kim Thu gắt gao cắn chặt răng, hít sâu vài lần, đột nhiên giơ nắm tay đấm lên ót mình một cái, quát khẽ ra tiếng: "Đáng giận! Ta... ta vẫn luôn... vẫn luôn..."

Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt nhìn về phía trận pháp, sát ý trong lòng quay cuồng. Ác ý thuần tuý không đáng sợ, đáng sợ là ác ý khoác vỏ bọc cảm tình. Lấy thông tuệ của Tiểu Châu, Đồng Giai không thích hợp sớm nên bị phát hiện, nhưng chính bởi vì tín nhiệm, bởi vì có cảm tình vài thập niên, Tiểu Châu theo bản năng liền loại Đồng Giai ra khỏi danh sách khả nghi, lúc nào cũng lo sợ đối phương chịu thương tổn. Nhã Dật và Kim Thu có một tầng cảm tình với Đồng Giai đã khổ sở thế này, vậy nếu để Tiểu Châu biết chân tướng Đồng Giai mà em ấy coi như con mình mà nuôi lớn, thực chất là kẻ địch, thì em ấy sẽ thế nào đây?

Trận pháp cổ bên dưới đã chạy đến cực hạn, hắn lại kí©h thí©ɧ trận bàn, hi vọng có thể giải quyết Đồng Giai xong trước khi Diệp Chi Châu trở về.

Ngoài mê trận ở trên Mông sơn, Diệp Chi Châu tức giận suýt huỷ trận bàn trong tay.

"Ảo trận chỗ này rốt cuộc là như thế nào, sao phức tạp như vậy chứ?" Cậu lại lần nữa lật trận bàn, nhìn tiểu mắt trận xung quanh, trong lòng sắp hỏng mất: "Lần trước Đông Phương phục chế trận pháp đã nói rõ ràng điểm xuất trận ở chỗ này, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?"

Vũ Mộc hôm nay đã rối rắm quá nhiều, đã có chút chết lặng: "Chắc là có động vật nhỏ vô tình kí©h thí©ɧ đá mắt trận rồi."

Diệp Chi Châu lé mắt nhìn lại: "Đá mắt trận đều là chôn dưới đất, xung quanh còn chôn tiểu trận pháp chuyên để mê hoặc động vật nhỏ lẩn tránh, ngươi nói vậy là ngoài nghi chỉ số thông minh của tộc ngươi sao?"

Vũ Mộc im miệng, lặng lẽ làm bối cảnh.

"Xin lỗi, ta có chút nóng nảy." Diệp Chi Châu nói xong liền phát hiện ngữ khí mình không tốt lắm, vội vàng xin lỗi.

Vũ Mộc lắc đầu: "Không sao." Hiện tại anh tương đối lo lắng cho lông chim trên người tộc trưởng sau đêm nay...

"Không thể trì hoãn thêm được." Diệp Chi Châu thu hồi trận bàn, nhìn sắc trời sau đó trầm giọng: "Trì hoãn thêm nữa thì trời sáng mất. Đi, nếu phá không được trận pháp, vậy ta..."

[Đang kiểm tra đo lường tình trạng thân thể ký chủ... Thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh kín.]

Cậu trừng lớn mắt nhìn màn sáng quen thuộc đột nhiên hiện ra trước mắt, nước mắt không hề báo trước liền trào ra: "Thông Thiên! Thông Thiên Thông Thiên Thông Thiên! Mày rốt cuộc đã trở lại.!"

[Đang kiểm tra đo lường tình trạng nhiệm vụ... Chưa hoàn thành. Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ... Đã nhổ tám cái, không có dị thường.]

[Kiểm tra đo lường thấy linh hồn vai chính dao động... Dao động biến mất. Nhã Dật cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ chín đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu sửng sốt: "Đã nhổ tám cái? Chẳng lẽ sau khi Hiên Viên Hồng chết, hồn kỳ chỉ hồi phục hai cái? Không đúng, sao hồn kỳ ở chỗ Nhã Dật được, Kim Dương rõ ràng không hề có giao tình với Nhã Dật..."

[Kim Thu cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu ngây người, cảm xúc trong mắt biến ảo nhanh chóng, cuối cùng chỉ còn lại mờ mịt sau khi lĩnh ngộ.

Vũ Mộc không thấy được màn sáng, thấy cậu tự mình lẩm bẩm còn tưởng cậu bị trận bàn chọc tức, vội an ủi khuyên giải: "Kim Dương cũng bị vây ở trận pháp, không cần sốt ruột, chúng ta vẫn không về tộc, tộc trưởng khẳng định sẽ lo lắng, đoán chừng sau một hồi tộc trưởng sẽ đi tìm chúng ta, đến lúc đó..."

"Vũ Mộc." Diệp Chi Châu đánh gãy lời anh nói, hít sâu một hơi quay đầu nhìn anh, hốc mắt phiếm hồng, biểu tình lại bình tĩnh: "Không phải Kim Dương đúng không?"

Biểu tình Vũ Mộc cứng đờ.

"Cái gọi là hành động bắt giữ, đều chỉ là dỗ ta đúng không?" Cậu cắn răng nhịn xuống cảm xúc quay cuồng trong ngực, nhìn về hướng Thần Điện: "Là... Giai Giai đúng không?"

Vũ Mộc trừng lớn mắt nhìn cậu, không nói nên lời.

"Quả nhiên là Giai Giai..." Diệp Chi Châu miễn cưỡng cười cười, cúi đầu từ trong không gian lấy ra gương nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ mặt kính đã chữa trị của nó, nhắm mắt hít sâu một hơi áp xuống cảm xúc trong lòng, nắm chặt bàn tay: "Thông Thiên, tao đi báo thù cho mày." Thú lực và tinh thần lực cùng phóng thích, trận pháp xung quanh nhanh chóng bị phá hư. Cậu thu lại gương nhỏ, chạy như bay về phía Thần Điện.

Vũ Mộc bị Long uy trấn áp tại chỗ không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chạy ra, trong lòng gấp gáp vô cùng. Thú Hoàng tự mình phát hiện ra chân tướng rồi, tộc...tộc trưởng sắp xong đời rồi!

.........