Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 142

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thú nhân Hổ tộc được Vũ Mộc nhắc tới tên là Kim Dương, hơn 20 tuổi, là một Bạch Hổ vừa thành niên được mấy năm. Kim Dương khi còn nhỏ thân thể không tốt, thú lực tu luyện thong thả, là một nhân vật không quá xuất chúng trong tộc. Nhưng, từ năm trước khi dọn vào thành trì hỗn cư gần Thần Điện, thân thể gã đột nhiên khoẻ mạnh hơn, tộc độ tu luyện cũng tiến giai thần tộc giống như là ngồi hoả tiễn.

"Kim Dương này ta cũng đã chú ý tới rồi." Diệp Chi Châu cầm tư liệu Vũ Mộc đưa lên, khẽ nhíu mày: "Nhưng thân thể Kim Dương này khoẻ mạnh lên là sau khi ăn đan dược cải tạo thân thể ta đã phát miễn phí ở Thần Điện... Thân thể khoẻ mạnh, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn là bình thường thôi. Ta có quan sát xem tính cách gã có chuyển biến gì bất thường hay không nhưng không có phát hiện. Tốc độ của gã tuy nhanh, nhưng vẫn còn nằm trong mức bình thường."

"Nhưng từ nửa tháng trước, gã đột nhiên tiếp xúc với những thú nhân ưu tú trong mấy đại tộc, đặc biệt là các huyết mạch phản tổ của bốn tộc." Vũ Mộc vẫn kiên trì với suy đoán của mình, tiếp tục nói: "Hơn nữa gã còn định tiếp cận Giai Giai, chẳng qua là Giai Giai bị gã doạ tới nên không để ý đến hắn."

"Giai Giai?" Biểu tình Diệp Chi Châu khó coi hơn, nhìn chằm chằm vào điểm này trong tư liệu, gõ bàn: "Vậy trước tiên chú trọng gã Kim Dương này đã, nhưng không được thả lỏng với những người khác."

"Dạ!" Vũ Mộc kính cẩn hành lễ, sau đó lễ phép cáo lui.

Đông Phương Thư từ trạng thái phông nền sống dậy, duỗi tay nhéo sau cổ cậu một cái, ép người biến về thú hình, nhét cậu vào ngực mình: "Em cảm thấy tên Kim Dương này không phải?"

"Vâng." Diệp Chi Châu lăn một vòng trong ngực hắn, dùng cái sừng nhỏ - đã lớn hơn nhiều – cọ cọ mu bàn tay của hắn: "Em tuy để ý cái nhắc nhở của Thông Thiên phát ra trước khi phong bế ý thức, nhưng có đôi khi em cũng hoài nghi liệu cái nhắc nhở kia có thể là nguyên nhân Thông Thiên bị công kích hay không."

Đông Phương Thư sờ sờ sừng nhỏ, tiếp tục nhìn cái ghi chú ở trên sách trận pháp: "Nghĩa là sao?"

"Hồn kỳ là muốn dẫn chúng ta sai đường." Diệp Chi Châu nghiến nghiến ngón tay hắn, hàm hồ nói: "Từ thế giới trước, hồn kỳ vẫn luôn nghĩ biện pháp bẻ cong đường đi của chúng ta. Thông Thiên sau khi bị công kích, em đã không bình tĩnh một thời gian, cho nên không có nghĩ kĩ càng, vẫn luôn hướng theo nhắc nhở của Thông Thiên. Nhưng hiện tại em có chút hoài nghi, nhắc nhở lúc bị công kích của Thông Thiên có lẽ nào là hồn kỳ nguỵ trang hay không."

Đông Phương Thư rốt cuộc dịch tầm mắt lên người cậu, đặt bút xuống: "Em có ý tưởng gì?"

Cậu không đáp, phun ngón tay của hắn ra, đột nhiên hỏi: "Đông Phương Thư, anh có phải là đã đợi em rất lâu rồi không?"

Đông Phương Thư nắm đuôi của cậu, không nói lời nào.

"Em nghe Vũ Mộc nói rồi, tộc trưởng Vũ tộc luôn là anh. Đông Phương, lúc linh hồn tới đây có phải là đã xảy ra vấn đề, nên anh mới tới thế giới này trước em lâu như vậy?" Thọ mệnh của thú nhân chỉ khoảng 200 năm, ngắn một chút thì là hơn 100 năm, nhưng Đông Phương Thư thì không giống. Trong thân thể hắn có chứa huyết mạch Phượng Hoàng, không có tử vong, chỉ có niết bàn trọng sinh. Vũ Mộc từng nhắc tới vị tộc trưởng trước đó là gia gia của Đông Phương, mà thú nhân Vũ tộc cũng chỉ như bình thường có 200 năm thọ mệnh. Cậu hôn mê đã hơn trăm năm, các thú nhân khác đã già rồi, vẫn chỉ có Đông Phương trẻ trung yêu nghiệt như lần đầu nhìn thấy, cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, đó chính là Đông Phương đã niết bàn khi cậu đang hôn mê.

"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Đông Phương Thu thu hồi ánh mắt, lại cầm bút: "Anh quả thật đến sớm hơn em, lúc linh hồn em tới đây đã bị hồn kỳ quấy nhiễu, ngủ đông một thời gian. Đấy đều là vấn đề nhỏ thôi."

Diệp Chi Châu biến về hình người, bẻ mặt hắn qua, nghiêm túc nói: "Không được phép lảng tránh. Em hỏi anh, vì sao em lại hôn mê trăm năm, đừng nói với em là do huyết mạch thân thể này tạo thành, em không tin."

Đông Phương Thư bị cậu nhìn đến bất đắc dĩ, rốt cuộc thoả hiệp: "Hồn kỳ công kích em."

Diệp Chi Châu nhíu mày.

"Nó có ý đồ mạt sát linh hồn em, anh không có biện pháp với chuyện đó, cho nên mọi chuyện đều do Thông Thiên chịu trách nhiệm." Đông Phương Thư nhấn lên ấn đường cậu, nhẹ nhàng vuốt phẳng nó ra: "Em hôn mê trăm năm đương nhiên một phần là do huyết mạch thân thể, một phần là do hồn kỳ công kích, ngủ đông là một loại phương thức Thông Thiên bảo vệ em."

Diệp Chi Châu mím môi, ánh mắt ảm đạm. Tuy rằng sớm đã đoán được nguyên nhân này, nhưng cậu vẫn thấy khổ sở. Là cậu quá vô dụng, mới có thể hại Thông Thiên biến thành trạng thái này. Suy sụp trong ngắn ngủi, cậu rất nhanh tỉnh táo lại. Hồn kỳ còn đang quấy phá, Thông Thiên còn chưa trở về, cậu cần phải nâng cao tinh thần, nỗ lực mạnh mẽ hơn, sau đó bảo vệ thật tốt người và vật của mình.

"Hồn kỳ đang thay đổi mục tiêu công kích." Cậu lắc lắc đầu đem cảm xúc mặt trái vẫy đi, cẩn thận phân tích: "Hồn kỳ đã bắt đầu từ lúc dẫn anh đi sai thế giới. Nó muốn tách chúng ta ra, nhưng không thành công. Sau đó, nó muốn tận diệt chúng ta, đương nhiên, nó vẫn không thành công. Từ đầu cho đến khi tới nơi này, mục tiêu công kích của nó rõ ràng vẫn là chúng ta, trước là mạt sát em, sau đó dẫn dắt anh rời đi, hoặc là nói lợi dụng vai chính tới mượn sức của anh. Nhưng đến từ thế giới này trở đi, nó bắt đầu chuyên tâm công kích em, từ lúc dẫn linh hồn tới đến khi ngủ đông, mọi thứ nó đều nhằm đến em."

Đông Phương Thư sờ sờ đôi mắt cậu nghiêm túc đến xinh đẹp, trộm sờ sờ sau lưng cậu.

Diệp Chi Châu chẳng hề phát hiện ra, tiếp tục nói: "Giả thiết rằng, mục đích hồn kỳ ở thế giới này vẫn là mạt sát em, như vậy động tĩnh lớn ở chỗ Hiên Viên Hồng thực chất có thể là hồn kỳ muốn dẫn lực chú ý của anh đi. Từ đầu đến cuối, hồn kỳ đều là công kích em, đặc biệt là sau khi giải quyết Hiên Viên Hồng xong, em trực tiếp ngủ đông lần thứ hai."

Đông Phương Thư gật đầu, ôm eo cậu: "Cho nên?"

"Nó nhằm vào em là vì em huỷ hoại kế hoạch hậu cung của nó, nhưng sở dĩ em có thể làm được điều đó, là vì có bàn tay vàng Thông Thiên." Diệp Chi Châu nhăn mi, nói: "Cho nên, em hoài nghi hồn kỳ công kích em cũng là một loại thủ thuật che mắt, mục đích chân chính của nó kỳ thật là Thông Thiên. Có lần đầu tiên ngủ đông sau khi dẫn linh hồn đến đây, Thông Thiên nhất định sẽ đặc biệt chú ý an toàn của em. Mà lần thứ hai ngủ đông, thời gian ngắn hơn, hẳn là vì Thông Thiên tăng lực lượng bảo hộ em..."

Đông Phương Thư dừng lại bàn tay đang ngo ngoe rục rịch, thân thân cậu trấn an: "Tiểu Châu, đừng suy nghĩ nhiều."

"Không phải nghĩ nhiều, là suy đoán hợp lý." Diệp Chi Châu nhắc tới, cảm xúc không tự giác lại hạ xuống: "Sau đó, hồn kỳ thừa dịp Thông Thiên đang bố trí phòng vệ lúc em ngủ đông mà công kích Thông Thiên... Bàn tay vàng của em không còn, nó có thể tận tình lừa dối em."

Đông Phương Thư sờ sờ tóc cậu.

"Cho nên, em mới hoài nghi nhắc nhở cuối cùng của Thông Thiên là hồn kỳ làm giả. Tinh tế suy ngẫm lại, có lẽ hồn kỳ lăn lộn một vòng lớn như vậy, mục đích chính là công kích Thông Thiên rồi thay thế vị trí của nó. Thông Thiên là bàn tay vàng của em, nếu Thông Thiên bị hồn kỳ khống chế, như vậy nó sẽ là công cụ đẩy em xuống địa ngục tốt nhất. Thông Thiên chắc có lẽ đã ý thức được điểm này mới tự phong bế ý thức của mình, không có hồn kỳ có cơ hội lợi dụng sơ hở."

Đông Phương Thư khẽ nhíu mày, rũ mắt suy tư. Thứ hắn biết rất nhiều, nên ngay từ đầu không hề suy xét đến vấn đề này. Hiện giờ Tiểu Châu phân tích như vậy... hồn kỳ ở thế giới này quả thật có chút kỳ quái.

Diệp Chi Châu không phát hiện hắn trầm tư, nghĩ nghĩ nói thêm: "Thông Thiên tự mình phong bế, cũng không đại biểu hồn kỳ làm việc không kẽ hở, nhắc nhở cuối cùng kia vẫn thích hợp làm lời dẫn. Hiện giờ vai chính không thể xác định, phạm vi hậu cung lại quá rộng, không có Thông Thiên trợ giúp, em khẳng định sẽ giăng lưới lớn chú ý trọng điểm, chỉ cần lúc này hồn kỳ làm ra một vai chính hư hư thực thực giả dối, em lại đi kết liễu gã đó... Nếu Kim Dương chỉ là giả, mà em tin tưởng đó là vai chính thật, hận cũ của Thông Thiên cộng thêm thù mới Kim Dương tiếp cận Giai Giai, nếu em hơi không bình tĩnh lại, đi gϊếŧ Kim Dương..."

Đông Phương Thư trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽ, tiếp lời cậu: "Không có Thông Thiên bảo hộ, lực lượng ngoại lai mạt sát dân cư nguyên trụ, em rất có thể sẽ bị Thiên Đạo trực tiếp mạt sát."

"Không sai." Diệp Chi Châu gật đầu, sau đó nở nụ cười: "Nhưng dựa theo vai chính ban đầu, sự kì lạ của Kim Dương khẳng định là có bút tích của hồn kỳ, vai chính mới cho dù không phải Kim Dương, cũng nhất định sẽ có quan hệ tới Kim Dương. Chúng ta chỉ cần thả

ra một cái võng, không lo vai chính mới không tự lọt tròng."

Đông Phương Thư nhìn độ cong bên môi cậu, bàn tay an phận một hồi lại rục rịch sờ sờ bên lưng cậu, sau đó chui vào vạt áo: "Được rồi, anh sẽ cho người nhìn chằm chằm."

Nơi mẫn cảm trên cơ thể bị sờ đến, Diệp Chi Châu sửng sốt, lé mắt nhìn người yêu mặt mày nghiêm túc chính trực: "Ban ngày ban mặt, tay anh làm gì đó?"

"Gần đây em luôn nghiên cứu trận pháp." Loẹt xoẹt một cái, quần áo báo hỏng: "Hiện tại nhiệm vụ đã có manh mối, chúng ta đi chúc mừng đã."

Diệp Chi Châu tức giận đấm hắn: "Em còn chưa phân tích xong đâu, anh đền em quần áo đi!"

"Chút nữa phân tích tiếp." Đông Phương Thư cầm tay cậu, cúi người chặn miệng ai đó.

Mặt trời ngả về tay, Diệp Chi Châu gặm gặm thịt nướng trong tay, hàm hồ nói: "Hồn kỳ khẳng định sẽ thừa dịp em ngủ đông mà làm gì đó, cho nên em hoài nghi vai chính mới đã xuất hiện khi em ngủ đông rồi. Lại căn cứ đến điểm hồn kỳ chuyển dời lên thân nhân để suy tính, vai chính mới tuổi tác hẳn là ở giữa Vũ Mộc và Giai Giai, nhưng Vũ Mộc hiện tại là con chim già, vai chính hư hư thực thực Kim Dương lại mới hơn 20, cho nên vai chính mới hẳn là đồng lứa với nhi tử Vũ Mộc, cũng tầm tuổi Giai Giai... Tưởng tượng như vậy, Vũ Mộc kết hôn có phải là quá muộn không? Anh làm lão đại người ta kiểu gì thế? Còn có Giai Giai, bối phận của cậu ấy cứ quái quái thế nào ấy, vì tộc Thỏ thọ mệnh ngắn nên phải sinh con sớm đúng không? Không đúng, từ từ đã, em nghĩ lại, ừm... Giả thiết rằng vai chính mới lớn tầm tuổi Giai Giai, như vậy công phu nguỵ trang của gã nhất định rất tốt, hoặc là vô cùng điệu thấp, hoặc là vô cùng cao điệu nhưng thoạt nhìn vô hại, không khiến người khác khả nghi. Cho nên, chúng ta dựa vào mấy điều kiện này mà tìm hiểu các thú nhân độ tuổi đó."

Đông Phương Thư giúp cậu cài lại nút áo, gật gật đầu: "Anh sẽ sai người đi làm."

"Còn có, Giai Giai khẳng định sẽ là đối tượng chú ý trọng điểm của vai chính mới. Quan hệ của cậu ấy với chúng ta rất tốt, người lại nhát gan, rất dễ bị lừa. Nhược điểm của em lớn như vậy, hồn kỳ khẳng định sẽ dùng tới, chúng ta nên chú ý an toàn của Giai Giai, không thể để cậu ấy chạy loạn được."

Đông Phương Thư dừng lại động tác chỉnh quần áo cho cậu, khẽ nhíu mày.

Diệp Chi Châu uống một ngụm nước trái cây, bắt đầu lau miệng: "Còn có Nhã Dật và Kim Thu nữa, phải kêu họ chú ý người bên cạnh một chút, đặc biệt là những tên có quan hệ tốt mà thoạt nhìn vô hại nữa. Đương nhiên chúng ta cũng phải chú ý một chút, vai chính vô cùng có tham niệm với huyết mạch phản tổ của chúng ta."

Đông Phương Thư trầm mặc nhìn chằm chằm cậu một hồi, giơ tay sờ sờ tóc cậu.

"Chờ đến khi bắt được vai chính mới, mọi người cũng có thể sinh hoạt ổn định." Diệp Chi Châu quay đầu cười với hắn, trong mắt mang theo nét sung sướиɠ: "Khi đó Thông Thiên cũng nên tỉnh rồi, thân thể chúng ta ở thế giới này không phải đoản mệnh, có thể ở bên nhau thật lâu. Thế nào, vui không?"

Đông Phương Thư ôm cậu, rũ mắt che khuất cảm xúc trong mắt: "Vui lắm, có em bên cạnh là anh rất vui."

"Thế nhưng em phải nỗ lực hơn một chút nữa, chờ học xong trận pháp rồi, em liền đi học luyện khí." Diệp Chi Châu nằm trong ngực hắn lẩm bẩm, nghiêm túc nói: "Thân thể anh ở thế giới này không tốt lắm, Thông Thiên lại bị thương, còn có bọn Nhã Dật Kim Thu Giai Giai... Yên tâm, em sẽ bảo hộ mọi người, hồn kỳ đừng mong thương tổn đến mọi người."

"Ừ." Đông Phương Thư vùi mặt vào cổ cậu, chậm rãi siết chặt vòng tay.

"Từ từ đã nào, đừng ôm chặt như vậy chứ." Diệp Chi Châu vỗ hắn, sau đó nghiêng đầu nhìn phía cửa Thần Điện, trong giọng nói nhiễm một tia lo lắng: "Nhưng mà, Giai Giai sao còn chưa trở về? Tàng bảo đồ Nhã Dật cho cậu ấy đều không quá phức tạp, cậu ấy chắc không phải lạc đường chứ?"

"Anh đã kêu Vũ Mộc tìm cậu ta rồi." Đông Phương Thư vỗ nhè nhẹ sau lưng cậu, đồng tử sẫm màu hơn, giống như màu máu: "Đừng lo lắng, sẽ an toàn trở về." Tiểu Châu mềm lòng như vậy... Hồn kỳ đáng chết!

.........