Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 141

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đông Phương Thư thấy cảm xúc của cậu không đúng, vội đè cậu lại nhéo sau cổ ép cậu biến về hình thú, nhét một viên thuốc vào miệng cậu.

"Em muốn gϊếŧ Hiên Viên Hồng!" Diệp Chi Châu táo bạo hất đuôi, nằm trong ngực hắn uốn qua uốn lại, tinh thần lực phóng ra ngoài trực tiếp phủ kín cả phòng, ngo ngoe rục rịch muốn thực chất hoá.

"Tiểu Châu, Hiên Viên Hồng đã sớm chết rồi, em quên rồi sao?" Đông Phương Thư ý bảo Vũ Mộc xách con thỏ mập bị doạ ra ngoài, ôm Diệp Chi Châu trở lại mép giường, duỗi ngón tay chọt một cái lên trán cậu truyền qua một chút thú lực: "Thông Thiên chữa trị xong sẽ trở lại bên cạnh em, em bình tĩnh chút."

Lực lượng ôn hoà từ trên trán tiến nhập thân thể, Diệp Chi Châu giãy dụa yếu bớt, qua hồi lâu mới triệt để bình tĩnh lại. Cậu quay đầu thu Thông Thiên trong tay người yêu vào không gian, nhắm mắt hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc.

Đông Phương Thư nhìn cái bụng phình phình của cậu, hơi đau lòng lại buồn cười, cúi đầu hôn nhẹ cái sừng nhỏ trên đầu cậu, trấn an: "Em đừng lo lắng, Thông Thiên không yếu ớt như vậy đâu, rất nhanh sẽ trở về bên cạnh em."

"Em biết." Diệp Chi Châu mở mắt ra, trong giọng nói còn mang theo một tia tàn nhẫn: "Bất luận linh hồn vai chính thế giới này chuyển dời đến người nào, em nhất định sẽ bắt được gã." Bị thiên đạo đuổi đi hay diệt sát cũng được, vai chính thế giới này cậu nhất định phải tự mình ra tay. Từ thế giới trước hồn kỳ đã bắt đầu nhắm vào bọn họ, cậu và hồn kỳ đã rơi vào tình trạng không chết không ngừng.

Đông Phương Thư sờ sờ thân thể vừa ngắn vừa mập của cậu, nhét vào ngực mình cười: "An tâm, anh sẽ giúp em."

Huyết mạch phản tổ trong tứ đại tộc xuất hiện sau 100 năm kể từ lúc Diệp Chi Châu ngủ say, ở Vũ tộc là Đông Phương Thư, ở Quy tộc là một em gái nhỏ mập mạp ngốc manh tên là Nhã Dật. Hổ tộc xuất hiện sớm hơn Quy tộc một chút, là một thanh niên tuấn mỹ cười lên vô cùng dương quang, tên là Kim Thu.

"Hiện tại, thế giới thú nhân đang phát triển theo phương hướng ổn định, thú nhân khi xưa chỉ biết cậy sức mạnh nay cũng đã biết động não rồi." Đông Phương Thư ôm Diệp Chi Châu bay lên thành trì Vũ tộc, giảng giải cho cậu nghe những điều thay đổi ở thế giới thú nhân trăm năm qua: "Giữa các tộc hiện cũng đang dần liên hệ sâu hơn, không còn chỉ hoạt động trong lãnh địa của mình nữa. Nhã Dật rất có thiên phú ở phương diện gieo trồng nuôi dưỡng, Kim Thu thì phát hiện thêm phương pháp tu luyện thích hợp với thú nhân."

Diệp Chi Châu quay đầu nhìn hắn: "Vậy anh mấy năm nay làm cái gì?" Người yêu là huyết mạch phản tổ đầu tiên, khẳng định đã làm không ít điều cho thế giới thú nhân.

"Tăng cường trận pháp trong cấm địa, chữa trị trận pháp phòng hộ ở Thần Điện, tìm về truyền thừa Thần tộc mà thế giới này từng đánh mất." Đông Phương Thư bay lên ngọn của một cái cây cổ thụ, đặt cậu lên đùi nhéo nhéo cái đuôi nhọn nhọn mập mập: "Thuận tiện hướng dẫn các tộc trưởng cách mở cuộc họp."

Thực chất là tẩy não họ chứ gì!

Diệp Chi Châu dùng cái đuôi cuốn lấy ngón tay hắn, tiếp tục hỏi: "Vậy Thú Hoàng hiện tại là ai?" Hiện tại Thông Thiên đã ngủ đông, linh hồn vai chính chạy đi đâu cậu hoàn toàn không biết, cho nên bất luận là thú nhân nào hơi khốc huyễn cuồng bá một chút cậu đều phải chú ý đến.

"Là em."

"Hả? Anh nói ai cơ?"

"Em." Đông Phương Thư ôm cậu đến trước mặt, sờ sờ sừng nhỏ trên đầu cậu: "Trong tứ đại Thần thú vẫn luôn là Long tộc dẫn đầu, cho nên Thú Hoàng đương nhiệm là em."

Diệp Chi Châu choáng váng: "Em? Em vô dụng thế này..."

"Không, em rất lợi hại." Đông Phương Thư thân cậu một cái, đặt ngón tay lên trán cậu: "Trong bốn huyết mạch phản tổ chỉ có em là thuần huyết nhất. Tiểu Châu, em nhất định phải lớn nhanh lên."

Lực lượng ôn hoà quen thuộc rót vào thân thể, cậu thoải mái híp híp mắt, hàm hồ hỏi: "Em mạnh nhất? Chẳng lẽ không phải anh?"

"Không phải." Đông Phương Thư nhìn cậu dần dần nhắm mắt lại, thấp xuống: "Thân thể này tuy rằng là huyết mạch phản tổ, nhưng bẩm sinh thể chất yếu nhược, thú lực tu luyện đến một trình độ nhất định thì trì trệ không tiến. Em lại không giống, thân thể này của em có khả năng vô hạn."

"Vậy... vậy Nhã Dật với Kim Thu..." Thân thể cảm thấy ấm áp dễ chịu, cậu nhịn không được ngáp một cái, không tự giác cuộn tròn thành một cục: "Kim Thu có thiên phú tu luyện như vậy... hẳn là cũng... rất lợi hại đi... Còn có... Nhã Dật..."

Giọng cậu nhỏ dần, hô hấp cũng trở nên vững vàng lâu dài, Đông Phương Thư ôm cậu vào trong ngực, ngửa đầu dựa lưng lên cành lá, nhìn qua khe hở giữa tán lá hướng về bầu trời xanh lam, thấp giọng lẩm bẩm: "Bọn họ đều chỉ là hoá thân của Thần, chỉ có em... Tiểu Châu, cứ vậy ở đây được không? Trở thành Thần, sau đó vĩnh viễn ở bên nhau."

Rồng nhỏ màu đen nằm trong ngực hắn lười biếng giãn cái đuôi, tiếng ngáy nho nhỏ vang lên đều đều.

"Heo yêu..." Đông Phương Thư cúi đầu, khẽ cười một tiếng, lại ấn ngón tay lên trán cậu, từ từ rót thú lực vào: "Tiểu Châu, em phải lớn nhanh lên."

Thời gian 50 năm trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, Diệp Chi Châu rốt cuộc cũng từ bé rồng nhỏ cần người ôm trưởng thành lên, tuy thú hình vẫn cần người ôm, nhưng hình người đã là một thiếu niên mười bảy mười tám rồi. Thông Thiên không có giống như Đông Phương Thư nói, rất nhanh trở về bên cạnh cậu, nhưng những vết rạn trên mặt kính đúng là đang thong thả tự chữa trị. Hồn kỳ cũng không có động tĩnh, thế giới thú nhân bình tĩnh như chưa từng bị hồn kỳ ảnh hưởng.

Trong thời gian vài thập niên qua, Diệp Chi Châu đi tới các chủng tộc lớn xem xét, gặp các thú nhân ưu tú trong từng tộc, lại không có phát hiện thú nhân nào khả nghi có khả năng là vai chính. Mười cái hồn kỳ khôi phục lại cũng không xác định rốt cuộc là chuyển dời lên người nào trong thân nhân huyết mạch của nhóm hậu cung trước kia. Vì thế, Diệp Chi Châu còn cẩn thận vẽ cây gia phả cực kì tỉ mỉ cho gia tộc nhóm hậu cung, còn làm đăng ký cho các thú nhân chưa có bạn lữ, nhìn chằm chằm quá trình họ yêu đương rồi kết hôn, mãi cho đến khi những cặp thú nhân đó sinh con đẻ cái, và con cái họ cũng đến tuổi lập gia đình.

Thế giới thú nhân qua 50 năm lục tục thành lập các thành trì hỗn cư giữa các chủng tộc, thành trì được quản hạt thống nhất từ Thần Điện, tình trạng trước mắt phát triển khá tốt đẹp. Nhã Dật khi xưa ngốc manh đáng yêu nay trở thành nữ thành chủ được các thú nhân yêu thích. Kim Thu từ tiểu lão hổ si mê tu luyện cũng trở thành đại lão hổ si mê tu luyện, còn cải tạo ra một đống lớn vũ khí thích hợp cho các thú nhân có lực lượng nhỏ yếu hơn. Đông Phương Thư vẫn như cũ, thường xuyên mở các cuộc họp lớn nhỏ cho các tộc trưởng, mãi cho đến khi các tộc trưởng cứ nhìn thấy hắn liền ghét bỏ không thôi.

Từ khi Thông Thiên tự phong bế chữa trị bản thân, Diệp Chi Châu lấy Tử Hư công pháp từ trong không gian ra. Thông Thiên tạm thời rời đi cũng khiến cậu ý thức được tầm quan trọng của thực lực, cũng khiến cậu tỉnh táo hơn khi phát hiện ra bản thân đã quá ỷ lại vào Thông Thiên. Không có Thông Thiên cung cấp tư liệu cốt truyện và nhiều điều tiện lợi, cậu thế mà không thể nào tìm ra được đầu mối nhiệm vụ, điều này là không nên. Ở nơi cậu không biết, Thông Thiên vì bảo vệ cậu mà bị hồn kỳ tổn thương, trả giá quá nhiều, cậu hi vọng chính mình cũng có thể trở nên cường đại hơn, có thể bảo hộ được Thông Thiên.

Sau khi chính thức tu luyện, Diệp Chi Châu phát hiện huyết mạch phản tổ quả thật nghịch thiên, chỉ trong thời gian 50 năm ngắn ngủi cậu đã đột phá được tầng thứ ba của công pháp, đem Kim Thu – thú nhân lợi hại nhất lúc này của thế giới thú nhân, ngược thành con hổ giấy.

... Tuy rằng cậu vẫn đánh không lại người yêu. Không sai, tuy cái thân thể này của người yêu là nửa phế, nhưng cậu vẫn đánh không lại.

"Em trai, em trai! Ta tới thăm em nè!" Thanh niên mặt trẻ con từ bên ngoài nhảy vào, trong tay cầm một tấm bản đồ: "Tiểu Nhã cho ta một tấm tàng bảo đồ Mông Sơn, chúng ta đi tầm bảo đi!"

Diệp Chi Châu nghiêng người né cú nhảy của thanh niên, chậm trì trì lật qua một tờ trong trận pháp thư, để cho cậu ta một bóng dáng tuyệt tình: "Đi tìm Kim Thu, nó rất nhàn."

"Kim Thu còn đang dưỡng thương mà, lần trước em không cẩn thận đánh gãy chân anh ấy mà..." Thanh niên mặt trẻ con yếu ớt nhắc nhở, sau đó đưa một viên trái cây cho cậu như hiến vật quý: "Nhìn nè! Là quả mâm xôi đó, ta để riêng cho em một viên lớn nhất đó, nhanh ăn đi, bằng không lát nữa bọn Vũ Lục tới liền muốn đoạt đi."

"Đồng Giai." Diệp Châu Châu bất đắc dĩ đặt sách xuống, xoay người cầm viên trái cây cậu ta đưa cho, thấm thía nói: "Bọn Vũ Lan cùng bối phận với ngươi đều đã sinh tiểu thú nhân, hài tử của Vũ Mộc cũng đã tìm được bạn lữ rồi. Giai Giai, mấy hôm trước lúc ta đi tuần thành đã phát hiện một em gái Thỏ tộc đặc biệt đáng yêu, ngươi..."

"Ta không muốn tìm bạn lữ!" Đồng Giai nghe vậy, sợ hãi nhảy xa ba bước, điên cuồng lắc đầu: "Ta không cần ta không cần! Ta... ta một mình cũng được mà, em... em không muốn đi tầm bảo thì ta tìm người khác. Em trai, hôm khác ta sẽ đến thăm em!" Dứt lời liền phát huy ưu thế chủng tộc, ba bước đã không thấy bóng dáng.

Diệp Chi Châu ưu sầu thở dài, đứng dậy nhặt trái cây bị rơi trên mặt đất: "Lại thất bại..."

"Em vẫn nhọc lòng vì hôn sự của Đồng Giai?" Đông Phương Thư từ phía sau thư phòng vòng ra phía trước, thân mật ôm từ sau lưng cậu, cọ cọ sườn mặt cậu: "Liền tuỳ cậu ta đi, chỉ cần cậu ta thấy vui vẻ là được rồi."

"Em chỉ là sợ, hài tử kia bị ám ảnh tâm lý."

Đồng Giai chính là bé thỏ mập năm đó muốn trộm cậu ra ngoài phơi nắng, kết quả lại suýt ném rơi cậu. Gia gia của cậu ta sau đó không lâu cũng qua đời, thảm hại hơn là cha Đồng Giai, sau khi làm tang sự xong thì bất hạnh bị trọng thương trong một lần ra ngoài săn thú, chịu đựng mấy hôm liền qua đời, tiếp đó là mẹ Đồng Giai vì quá ưu thương mà cũng hương tiêu ngọc vẫn... Chỉ qua mấy tháng, Đồng Giai từ tiểu bảo bối có cha mẹ và gia gia thương yêu lại biến thành cô nhi không có thân nhân. Diệp Chi Châu đau lòng cho hoàn cảnh của cậu ta, nên đưa cậu ta tới Vũ tộc dạy dỗ. Hài tử kia thật ra rất dễ nuôi, không kén ăn không làm nũng, với ai cũng đều ngoan ngoãn dễ bảo đáng yêu, đặc biệt rất được các lão thú nhân hoan nghênh. Nhưng không biết liệu có phải là bị việc thân nhân liên tiếp mất đi đả kích tới hay không, Đồng Giai vô cùng sợ phải lập gia đình, tính tình luôn duy trì thiên chân vô tà thời niên thiếu, làm người ta vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.

"Tuyến nhân duyên của cậu ta thật sự đã đứt sao? Không thể nối lại được?"

Đông Phương Thư lắc đầu, không hề phiền hà mà trả lời: "Xác thực đã đứt. Bạn lữ chú định của cậu ta là cháu trai của một trưởng lão Khuyển tộc, mà thú nhân Khuyển tộc kia chỉ sống đến năm 7 tuổi. Muốn nối một mối nhân duyên khác thì cần tự bản thân cậu ta chủ động đi lĩnh ngộ."

Diệp Chi Châu nặn nặn quả mâm xôi, mặt khổ não: "Nhưng cậu ta nửa điểm cũng không muốn đi lĩnh ngộ nhân duyên mới." Chẳng lẽ hài tử mà chính cậu tận mắt nhìn lớn lên này thật sự là FA cả đời sao?

Đông Phương Thư bóp bóp mặt cậu, nói sang chuyện khác: "Hồn kỳ có manh mối không?"

"Không..." Diệp Chi Châu biểu tình càng khổ não: "Gần đây lập trận pháp luôn hỏng, chuyện theo dõi đấy em giao cho Vũ Mộc đi làm rồi, tạm thời chưa có manh mối gì."

"Trận pháp hỏng?" Đông Phương Thư buồn cười chọt chọt khoé miệng cậu, lại đổi sang chuyện khác: "Hỏng chỗ nào? Anh giúp em."

Diệp Chi Châu mừng rỡ nhìn hắn, hấp tấp chạy đi lấy sách trận pháp.

"Thú Hoàng! Tộc trưởng!" Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Vũ Mộc đột nhiên chạy từ bên ngoài vào, vẫn duy trì hình thú kích động nói: "Phát hiện dị thường, trong Hổ tộc xuất hiện một thú nhân kì lạ, gã ở trong bóng tối tiếp cận vài thú nhân ưu tú trong tứ đại tộc."

.........