Chương 139

Kịch rút hồn kỳ

sắp diễn ra rồi, Diệp Chi Châu làm gì còn tâm tình ăn cơm nữa!

"Được rồi, ăn xong rồi, chúng ta đi nhanh thôi." Cậu ghét bỏ hất bình sữa ra, vụng về quấn lên tay Đông Phương Thư, cọ cọ mặt mình: "Đi thôi đi thôi, anh rốt cuộc là làm gì nha, hồn kỳ sao lại rút nhanh như vậy chứ?"

Đông Phương Thư lắc lắc bình sữa, lại sờ sờ bụng cậu, miễn cưỡng vừa lòng bế cậu lên xoa xoa miệng, vừa đi ra ngoài vừa trả lời: "Lúc anh vừa tới thế giới này cũng không biết lần này hồn kỳ buộc định trên người ai, mãi cho đến khi Hiên Viên Hồng ngoi lên."

"Sau đó?" Cậu rướn người lên, muốn cọ lên mặt người yêu: "Hơn nữa, sao anh lại tới trước cả em nữa, rõ ràng em rời khỏi thế giới kia trước cả anh."

Bước chân Đông Phương Thư ngừng lại, sau đó nương theo động tác của cậu mà che giấu, ôn nhu trả lời: "Thông đạo của Thông Thiên mở ra chậm hơn anh rất nhiều, chênh lệch thời gian vẫn luôn tồn tại."

Cậu cái hiểu cái không gật đầu, cảm thấy mỹ mãn cọ cọ mặt người yêu, tiếp tục hỏi: "Vậy sau khi nhắm trúng Hiên Viên Hồng thì anh làm gì nha?"

"Trợ giúp gã lên Thú Hoàng."

"A?"

"Nhiệm vụ của em là rút hồn kỳ, trước khi em đến, đương nhiên anh sẽ dọn cho em một con đường bằng phẳng thông thoáng." Đông Phương Thư đè đè đầu cậu, ôm cậu ngồi lên một loài chim phi hành phổ thông trong Vũ tộc, tiếp tục nói: "Em không thể trực tiếp ra tay với vai chính, anh cũng vậy, nên anh đã bồi dưỡng vài đối thủ cho gã."

Diệp Chi Châu vùi vào trong l*иg ngực hắn, tận lực làm lơ đi cảm giác choáng váng vì tầm nhìn đột ngột cao lên, thấp giọng hỏi: "Anh bồi dưỡng ai vậy? Hậu cung vai chính sao?"

"Không." Đông Phương Thư ôm chặt cậu, rũ mắt nhìn những thôn trang bị lướt qua bên dưới, nhàn nhạt trả lời: "Tất cả những người có khả năng bị Hiên Viên Hồng coi trọng, hiện tại đều là người của chúng ta. Chỉ chờ em đến đây, vị trí Thú Hoàng của Hiên Viên Hồng liền có thể bị đẩy xuống."

Diệp Chi Châu bị câu nói đầy khí phách của hắn chấn động, sau đó thả lỏng thân thể vùi vào ngực hắn, thoả mãn cảm thán: "Đông Phương, anh thật tốt..." Cậu lại có thể làm phế vật nằm ăn chờ chết... Thật sảng ó!

Đông Phương Thư nhéo nhéo cái đuôi cậu, khoé môi cong lên lộ ra nụ cười lại rất nhanh biến mất. Không đủ, vô luận là làm bao nhiêu cũng không đủ, người này không nên như vậy, chẳng biết tương lai ra sao mà chậm rãi trôi qua từng ngày.

Thú Hoàng ngụ tại Thần Điện Thú tộc, sau khi các đại tộc bị đánh tan rồi trùng tu lại, Thần Điện Thú tộc dần trở thành trung tâm của Thú tộc, các thú nhân ở vùng phụ cận Thần Điện lập ra các thôn trang sống hỗn cư với nhau. Đông Phương Thư hiện tại bề ngoài là tiểu đệ số một của vai chính, còn thực chất là Boss đứng đầu phân đội tạo phản. Tất cả những thứ vai chính có được trong cốt truyện, Đông Phương Thư đều giúp gã lấy được hết, mâu thuẫn giữa các đại tộc và vai chính so với trong cốt truyện cũng sâu sắc hơn nhiều qua bàn tay thúc đẩy của Đông Phương Thư. Còn hậu cung của vai chính... Những em gái em trai bị vai chính coi trọng hiện tại tất cả đều chơi trò mập mờ với vai chính, treo vai chính lên chơi. Không chỉ như vậy, vì không biết hồn kỳ thế giới này có mấy cái, cũng không biết hồn kỳ buộc định lên người nào, nên Đông Phương Thư còn tặng cho vai chính thêm vài đối tượng ái muội nữa.

"Chuyện cưỡng ép hôn gả quả thật từng phát sinh rồi, nhưng không phải là 10 người như trong tư liệu nói, mà là 15 người." Đông Phương Thư tiếp thu ký ức của cậu, lật tư liệu một lần rồi cười lạnh: "Hiện tại đã sắp lên 20 rồi."

Diệp Chi Châu sợ ngây người. Úi cha, 20 người đó nha, hai quả thận kia... Nghĩ vậy, cậu cả kinh, vội hỏi: "Anh... anh để cho những thú nhân đó và vai chính gặp dịp thì chơi, vậy liệu bọn họ có cùng vai chính..."

Đông Phương Thư cúi đầu nhìn cậu, xoa xoa đầu cậu: "Có cái gì nha?"

Biết còn cố hỏi!!!

Diệp Chi Châu dùng cái đuôi chọt chọt hắn: "Đừng chơi trò thừa nước đυ.c thả câu, anh biết rõ còn gì!"

Đông Phương Thư khẽ cười, trở tay nhéo nhéo đuôi cậu, lắc đầu: "Đương nhiên là không có. Đừng quên, anh biết luyện đan."

"... Cho nên, anh đem vai chính đi thiến hoá học?"

"Không phải." Đông Phương Thư biến ra một cọng lông chim màu đỏ, cọ cọ bụng cậu, nhàn nhạt nói: "Thiên Đạo ở trên, anh không thể làm ra chuyện gì trực tiếp tổn hại đến vai chính, nên anh luyện cho gã chút đan dược cường thân trợ giúp tu luyện."

Diệp Chi Châu bị ngứa, lăn lộn trong ngực hắn, càng thêm dùng sức quất hắn, quất xong lại cắn: "Đừng loạn cọ... A... Hỗn đản, không được náo loạn! Anh rốt cuộc cho vai chính cái gì? Đan dược trợ tu chẳng lẽ còn khiến vai chính bị lãnh cảm?"

Đông Phương Thư yêu chết bộ dáng tràn đầy sức sống này của cậu, nhịn không được nắm đuôi cậu lắc lắc, cười: "Đan dược trợ tu có chút tác dụng phụ, dùng xong sẽ khiến người ta thường xuyên mộng những giấc mơ chân thực."

Diệp Chi Châu muốn rút đuôi về không được, dứt khoát quấn toàn thân lên người hắn, hỏi: "Anh khiến cho vai chính tưởng tượng ra cảnh gã và hậu cung quan hệ?"

"Ừ, hiện tại Hiên Viên Hồng cho rằng mình là vô địch thiên hạ, hành sự càng thêm ngu ngốc không cố kỵ gì." Phía xa xa dần xuất hiện hình dáng Thần Điện, Đông Phương Thư thu hồi lông chim không chọc cậu nữa, ôm cậu tiếp tục nói: "Tư liệu Thông Thiên cho em cũng không toàn diện. Hiên Viên Hồng xác thật từ nhỏ đã có bộ dáng nhân loại, nhưng không phải là bị cha mẹ vứt bỏ. Gã xác thật không lớn lên tại Xà tộc, nhưng chân tướng là vì gã cảm thấy bản thân ở Xà tộc rất mất mặt, nên cầu xin cha mẹ đưa gã đến các tộc đàn giao hảo với Xà tộc để đi học. Từ khi 5 tuổi đến lúc thành niên trở về Xà tộc, gã tổng cộng đã sống ở ba tộc đàn, Vũ tộc, Hổ tộc và Quy tộc. Hiên Viên Thiên cũng không thương tổn gã, mà là phát hiện chuyện gã tự tiện xông vào cấm địa Xà tộc, rồi báo lên cho cha mẹ."

"Vũ tộc, Hổ tộc, Quy tộc, còn có Xà tộc và việc vai chính quản tổ hoá rồng..." Diệp Chi Châu trừng lớn mắt, gấp giọng hỏi: "Ba tộc đàn mà vai chính từng sinh sống có phải là đều có cấm địa đúng không? Thế giới này chẳng lẽ cũng có tứ đại Thần thú Thanh Long - Chu Tước - Bạch Hổ - Huyền Vũ? Vai chính lăn lộn qua mấy tộc đàn không phải là tìm kiếm phương pháp biến thành thần thú chứ... Gã thật sự hoá rồng sao? Cấm địa rốt cuộc có cái gì?"

"Quả thật có, Tiểu Châu thật thông minh." Đông Phương Thư sờ sờ đôi mắt hạt đậu của cậu, có chút buồn cười: "Cấm địa tứ tộc phong ấn một chút huyết mạch Thần thú còn lại, vai chính đánh cắp nó, sau đó lợi dụng trận pháp thượng cổ ở cấm địa Xà tộc để trọng tố thân thể mình. Trận pháp thượng cổ kia anh đã xem qua, hẳn là dùng để các Thần thú chúc phúc cho các ấu tể trong tộc, kích phát huyết mạch thượng cổ trong gen của thú nhân. Nhưng đáng tiếc, vai chính tuy rằng có họ hàng gần với Long, nhưng huyết mạch pha tạp rất loãng, cho nên gã thất bại."

"Vậy Long uy của gã..."

"Gã hiện tại là nguỵ Long, Giao." Đông Phương Thư trong mắt nổi lên một tia chán ghét, không tự giác sờ sờ cái đầu trụi lủi của Diệp Chi Châu: "Nếu không có hồn kỳ ảnh hưởng, trong thế hệ thú nhân này sẽ xuất hiện bốn người có huyết mạch phản tổ. Bốn người đó mới chân chính có thể thúc đẩy thế giới thú nhân đi tới phương hướng phát triển hợp lý. Vai chính xuất hiện quấy nhiễu sự ra đời của bốn người này, hơn nữa vai chính còn có ý đồ huỷ diệt cấm địa tứ tộc, ngăn cản sự xuất hiện của họ."

Diệp Chi Châu không nghĩ tới lại có ẩn tình bậc này, nhíu mày: "Lúc vai chính lăn lộn ở tứ tộc mới chỉ 5 tuổi, gã từ sớm đã lập kế hoạch đó? Còn có, trong cốt truyện, những người bị vạ lây khi vai chính tự bảo liệu có phải là huyết mạch phản tổ? Vì sao gã muốn tự bạo?"

"Thú tộc có một thứ gọi là đặc quyền, huyết mạch truyền thừa." Đông Phương Thư nhìn đỉnh nhọn cao cao trên nóc Thần Điện, giải thích: "Anh xem qua điển tịch Thần Điện, hình thái nhân loại từ khi sinh ra của Hiên Viên Hồng hẳn là vì phản tổ, nhưng cái gã phản tổ không phải là huyết mạch Thú tộc, mà là huyết mạch Nhân tộc, nên anh hoài nghi gã mang theo ký ức rồi được sinh ra. Trong nguyên cốt truyện, huyết mạch phản tổ hẳn là bị Hiên Viên Hồng gϊếŧ chết, nếu không sau đó thế giới thú nhân cũng không trở nên loạn cào cào. Còn tự bạo... Anh cho rằng không phải, gã hẳn là sau khi đoạt đi được Thần huyết của bốn huyết mạch phản tổ, hoá rồng thành công, rời khỏi thế giới này."

Diệp Chi Châu ngơ ra: "Thế giới này khi xưa có người? Không đúng, hoá rồng rồi rời khỏi thế giới này? Mục đích của vai chính là cái này?"

"Thế giới này trước kia tự nhiên là có người, nếu không thú vĩnh viễn là thú, hoá hình cũng chỉ có thể biến thành yêu, sao lại trở thành thú nhân được. Chẳng qua là vì hoàn cảnh, nhân loại đã biến mất trên lục địa này quá lâu." Đông Phương Thư cúi đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Long là Thần tộc, xuyên qua thời không là kỹ năng cơ bản nhất. Tiểu Châu, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thế giới không chỉ có một bộ dáng mà em nhìn thấy. Ba nghìn tiểu thế giới, ba nghìn đại thế giới, Thiên Đạo tồn tại vô số, nhưng quy tắc chỉ có một. Nhớ kỹ, vô luận thế giới có biến đổi ra sao, thì quy tắc Thiên Đạo cũng chỉ có một, chớ quên bản tâm, mới có thể sinh tồn đến cuối cùng."

Diệp Chi Châu bị hắn nói loạn xạ khó hiểu, nhịn không được ngáp một cái: "Biết vai chính muốn làm cái gì, nhiệm vụ này liền dễ làm hơn rồi... Thế giới muốn biến ra sao thì biến, em chỉ cần có anh ở bên cạnh là đủ rồi, anh ở bên em liền an tâm..."

Thân thể trong ngực dần mềm mại, đôi mắt hạt đầu nhắm lại, hô hấp trở nên vững vàng.

"Ăn no liền ngủ, quả nhiên là heo yêu." Đông Phương Thư nhìn cái bụng cậu phập phồng theo quy luật, ánh mắt dần ôn nhu: "Yên tâm, anh sẽ luôn bên cạnh em."

Thân thể giống như là được nước ấm vây quanh, ấm áp thoải mái.

[Tử Hư công pháp đã mở ra toàn bộ, mời ký chủ tiếp nhận khen thưởng.]

[Kiểm tra đo lường thấy hồn kỳ có dị thường... Kiểm tra xong, không có dị thường.]

[Hồ Nghiên, Hồ Thiên, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, mười hồn kỳ toàn bộ đã nhổ, chúc mừng kí chủ.]

[Đang kiểm tra đo lường tình huống hoàn thành nhiệm vụ... Trạng thái hồn kỳ không biết, trạng thái nhiệm vụ không biết, kiểm tra thất bại.]

[Đã chịu quấy nhiễu, thông đạo dẫn linh hồn bị cưỡng chế đóng cửa, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu mở bừng mắt ra, sau đó bị cảnh tưởng như luyện ngục trước mắt doạ trái tim nhỏ suýt ngừng đập.

Bên trong cổ trận bị máu loãng nhiễm đỏ là một con giao khổng lồ cả người đen tuyền đang quay cuồng gào rống. Xung quanh nó là các thú nhân cầm vũ khí bao vây, tất cả đều có bộ dáng chật vật sau khi kịch chiến.

"Hoá ra các ngươi đều đang gạt ta, thượng thiên bất công! Thần thú bất công! Ta muốn các người chết không được tử tế! Các ngươi... chờ..." Quay cuồng một hồi, cự giao ngẩng cao đầu hung hăng đập xuống đất, chết không nhắm mắt.

[Kiểm tra đo lường thấy linh hồn vai chính dao động... Kiểm tra đo lường thất bại. Đang xác nhận tình trạng thông đạo dẫn linh hồn... Trạng thái nhiệm vụ không biết, thông đạo bị cưỡng chế đóng cửa, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

"Tỉnh rồi?" Thanh âm mát lạnh truyền tới từ đỉnh đầu, sau đó được người sờ sờ: "Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?"

Cậu vừa chuẩn bị nói chuyện, một thiếu niên xinh đẹp đột nhiên chạy tới trước mắt hai người, hướng Đông Phương Thư hưng phấn nói: "Tộc trưởng, ta tự do rồi! Chúng ta thành thân đi!"

Excuse me? Thiếu niên, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi muốn thành thân với ai cơ?

.........