Chương 138

Diệp Chi Châu nhịn không được sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó giật mình nghe tiếng kêu khó nghe của mình, ngậm miệng nhanh chóng.

"Aaa, nơi này sao lại có Vũ tộc?" Con thỏ cũng phát hiện là bóng dáng của chim lớn, cả kinh dựng đứng lông: "Ta ta ta... ta không muốn bị chim ăn đâu..."

Mèo nhỏ vội vàng nhào qua đè con thỏ dưới thân mình, cương cứng thân thể hống hống: "Điềm Điềm, đừng... đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!"

Diệp Chi Châu vô cùng muốn vỗ tay cảm động với tình cảm của một mèo một thỏ này, nhưng bất đắt dĩ cậu còn chưa quen thuộc với thân thể mới, dưới cảm xúc kích động liền siết chặt cái cổ hồ ly.

"Em... em trai... ta không thở được..." Hồ ly vốn dĩ ngửa đầu nhe răng muốn doạ chim lớn, nhưng bị cậu siết đến độ trợn tròn mắt.

Lại một tiếng chim hót vang lên, mấy đứa động vật nhỏ chỉ cảm thấy có một trận cuồng phong thổi qua trên người, sau đó bóng đen đáp xuống, lại biến mất rất nhanh, tiếng chim hót dần biến mất ở phía cuối chân trời.

"A?" Mèo nhỏ ngẩng đầu lên: "Chim lớn bay đi rồi!"

Con thỏ mở đôi mắt nhắm chặt ra, thấy không còn bóng dáng con chim đó, nháy mắt sống dậy: "Thật tốt quá! Chúng ta an toàn rồi!"

Hồ ly choáng váng một hồi, vặn vẹo cái cổ đã khôi phục tự do, dựng lông kêu lên sợ hãi: "Em trai! Con chim kia bắt mất em trai đi rồi!"

Mèo nhỏ và con thỏ vội quay đầu nhìn cái cổ của hồ ly, chỉ thấy là một đám lông mượt mà mềm mại, cũng nhảy dựng lên: "Aaa, em trai! Mau mau, chúng ta trở về nói với mẫu thú, kêu họ cứu em trai ra!"

Nhóm động vật nhỏ vừa tru lên vừa trở về thôn, bên này Diệp Chi Châu vừa phát hiện thân thể bay lên không trung liền quyết đoán nhắm mắt giả chết. Cái chân chim quặp lấy mình vừa lớn vừa cứng rắn lại sắc bén, không cẩn thận liền có thể cào mình bị thương, cậu chỉ có thể yên lặng tự an ủi rằng con chim này có lẽ sẽ không ăn mình luôn đâu, kỳ thật chuyện làm sủng vật cậu đã học được kha khá rồi...

[Kiểm tra đo lường thấy có hồn kỳ dao động... Dao động biến mất. Hồ Nghiên, Hồ Thiến, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu không nhịn được dựng thẳng đuôi nhọn: "Thông Thiên, sao lại thế này?" Sao tỷ lệ yêu nhau đột nhiên bị đánh tụt một nửa thế này?

Lại một tiếng hót cao vυ"t, chim lớn hướng tới mảnh rừng rậm rạp lao vυ"t xuống.

[Kiểm tra đo lường thấy cốt truyện có biến động... Cốt truyện biến động thất bại. Hồ Nghiên, Hồ Thiên, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Cái quỷ gì!!!

Cậu vội mở tuyến thời gian ra nhìn, sau đó ngốc cả người. Hiện tại là năm thứ 15 sau khi vai chính lên làm Thú Hoàng, quốc gia đã hình thành, hậu cung sớm đã thành lập xong... Nhưng vì sao tỷ lệ yêu nhau lại đột nhiên giảm toàn bộ? Cậu rõ ràng chưa làm cái gì nhé!

Mặt đất đã gần ngay trước mắt, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy móng chim quặp lấy mình đã buông lỏng. Một trận hồng quang hiện lên, thân thể rơi vào một cái ôm dày rộng ấm áp, sau đó là thanh âm mát lạnh êm tai và đạo tinh thần lực quen thuộc vây lấy cậu: "Tiểu Châu, rốt cuộc em cũng đã tới rồi."

Diệp Chi Châu cả kinh, sau đó vui vẻ vô cùng, vội ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, đôi mắt hạt đậu rầm rầm rớt nước mắt: "Ô ô ô! (Hù chết em, phương thức anh lên sân khấu có thể không cần khốc huyễn như vậy có được không, thân ái?)"

Nam tử tuấn mỹ tóc hồng nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ, ngón tay mềm nhẹ xoa xoa đôi mắt cậu: "Kêu thật khó nghe."

Tiếng kêu khó nghe này cậu cũng không phải cố ý, là do thân thể này nó thế! Diệp Chi Châu trừng mắt nhìn hắn, trong lòng cũng kiên định hơn, nhịn không được mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ô ô (Em mệt quá, muốn ngủ một chút!)" Thân thể này hình như thật sự mới sinh chưa bao lâu, không quá có ích...

Thân thể trong ngực ấm áp, trên cánh tay còn có thể cảm nhận được hô hấp nhợt nhạt ấm áp của đối phương, ngón tay chạm lên cổ đối phương, dấu hiệu đại biểu cho sinh mệnh truyền đến rất rõ ràng. Đông Phương Thư nhắm mắt áp chế cảm xúc cuồn cuộn dâng lên, hướng tới nơi trống vắng trong rừng, lạnh giọng phân phó: "Thông tri cho bọn Vũ Mộc, chuẩn bị tấn công."

Một con chim ưng màu đen phi xuống từ trên nhánh cây, rơi xuống đất liền hoá thành người, kính cẩn hành lễ: "Dạ, tộc trưởng!" Nói rồi biến thành hình thú, cao giọng hót một tiếng rồi bay đi.

Đông Phương Thư thu hồi tầm mắt, nâng thân thể nho nhỏ mềm mại trong lòng lên, vùi đầu nhẹ nhàng cọ cọ: "Hơn 2000 năm... Rốt cuộc."

[Kiểm tra đo lường thấy cốt truyện có biến động... Biến động thất bại. Hồn kỳ xuất hiện dị thường... Dị thường biến mất. Kiểm tra đo lường thấy linh hồn vai chính dao động... Dao động biến mất. Đang kiểm tra trạng thái nhiệm vụ... Chưa hoàn thành, xin ký chủ cố gắng.]

Diệp Chi Châu mơ mơ màng màng bị màn sáng đánh thức, không tự giác trở mình, sau đó bụp một cái bị chôn trong đống lông chim màu đỏ.

"Ô (Cái...)" Nói đến một nửa liền dừng lại, cậu bị chính thanh âm khó nghe của mình doạ tỉnh luôn.

"Sao ngủ thôi cũng không thành thật vậy." Thân thể bị một bàn tay mềm nhẹ ôm lên, sau đó là tiếp xúc với một mảnh da thịt ấm áp: "Heo yêu tỉnh ngủ? Có đói bụng không? Muốn ăn gì?"

Diệp Chi Châu ngửa đầu, liền thấy ngay vẻ đẹp yêu nghiệt của người yêu nhà mình, ánh mắt lười biếng nè, khoé miệng hơi cong lên nè, đôi mắt ngậm ý cười nhìn tiểu động vật không rõ chủng loại là mình nè...

Sắc đẹp bạo kích!

Dưới thân mình là cơ bụng rắn chắc của người yêu, cậu nhịn không được chớp chớp đôi mắt đật đen: "Ô (Em...)" Lại lần nữa ngậm miệng, đảo mắt giả chết. Không thể giao lưu thì thôi đi, còn kêu khó nghe như vậy, cậu không muốn sống nữa.

Tiếng cười khẽ vang lên, thân thể bị ôm lấy, một cỗ lực lượng ôn hoà từ vị trí hai người tiếp xúc truyền tới, càng lúc càng nhiều, nhiều đến độ cơ thể cậu nóng bừng lên. Bụp, biến thành người!

Diệp Chi Châu cảm nhận xúc cảm da thịt tương thϊếp với người yêu, nhìn nhìn cái chân mập mạp trắng nõn như củ cải của mình, muốn khóc oa oa: "Vì sao lại thành nhóc con..."

"Em còn nhỏ mà." Đông Phương Thư sờ sờ mái tóc mềm mụp của cậu, bế người lên hôn hôn: "Rất nhanh sẽ trưởng thành, đừng nóng vội."

Diệp Chi Châu giương mắt nhìn hắn, nhịn không được duỗi cánh tay ôm lấy cổ hắn, thấp giọng hỏi: "Thế giới trước, anh..." Cậu rời đi sớm như vậy, người yêu liệu có thể...

"Sống thọ và chết tại nhà." Đông Phương Thư ôm chặt cậu, không để cậu nhìn thấy đôi mắt ám trầm của mình: "Thế giới trước, lúc linh hồn em được đưa tới đã xảy ra vấn đề, còn anh thì đi lầm đến một thế giới khác... Cũng may, anh đúng lúc phân liệt linh hồn, cưỡng chế xông vào luân hồi đi bên cạnh em, nhưng bởi vì linh hồn không được đầy đủ nên anh lại mất ký ức lần nữa... Xin lỗi, thế giới trước không bảo vệ được em."

Diệp Chi Châu không nghĩ tới nguyên nhân người yêu mất ký ức ở kiếp trước lại là thế này, tức khắc nóng nảy, nói năng lộn xộn: "Phân liệt linh hồn cưỡng chế xông vào luân hồi? Vậy anh hiện tại... Linh hồn của anh... Vậy thế giới này..."

"Không có việc gì, anh rất tốt." Đông Phương Thư vỗ vỗ cậu, trấn an: "Thế giới trước anh sống đến chết già, đã trả đủ nhân quả, không có ảnh hưởng gì xấu tới linh hồn. Thế giới này là anh mượn thân thể người khác, chỉ cần trả đủ nhân quả cho nguyên chủ là được, em không cần lo lắng."

Diệp Chi Châu nghe vậy hơi thở nhẹ ra, vội lại lấy hệ thống rà quét một chút tình huống thân thể hắn, xác định không có dị thường gì mới hoàn toàn yên tâm, nhịn không được nghiến răng căm giận nói: "Thế giới trước, đám hồn kỳ đó không có lòng tốt, lại dám muốn gϊếŧ em, còn dẫn anh lầm đường... Không đúng! Hồn kỳ liệu có phải cũng phát hiện anh tồn tại, cho nên mới có một cái ở trên người anh? Còn dẫn anh đi sai thế giới..."

Đông Phương Thư không đáp, chỉ ôn nhu vuốt tóc cậu.

Bộ dáng này chính là cam chịu.

Diệp Chi Châu tức giận, hồn kỳ muốn gϊếŧ mình thì thôi, lại còn đánh chủ ý lên người yêu nữa, đáng giận! Hơn nữa trong các thế giới trước, người yêu ba lần làm nam chủ, hồn kỳ rốt cuộc có bao nhiêu... Nghĩ như vậy cậu liền cả kinh, cảm thấy mình có lẽ đã chạm đến chân tướng hồn kỳ.

Nếu coi hồn kỳ là một người, còn vai chính ở các thế giới là phân thân của hồn kỳ, như vậy những nam chủ nữ chủ mà hồn kỳ lựa chọn... Hồn kỳ hồn kỳ, tự nhiên là có tác dụng lên linh hồn, cho nên hồn kỳ mất công mở hậu cung ở các thế giới đó, mục đích là để cướp đoạt linh hồn của các nam chủ nữ chủ trong các thế giới đó?

Thông Thiên nói, NP huỷ diệt thế giới, cậu đi huỷ hậu cung chính là để cứu thế giới. Trước kia cậu chưa từng suy nghĩ kỹ về vấn đề này, nhưng hiện giờ cẩn thận nghĩ lại liền cảm thấy kì quái. Chỉ là mở một cái hậu cùng thôi, những thế giới đó sao nói diệt liền diệt được, hiệu ứng cánh bướm cũng không đến mức đấy. Cậu đi huỷ hậu cung là vì cứu thế, vậy vai chính mở hậu cung... là để diệt thế? Mục đích cuối cùng của hồn kỳ có phải là diệt thế không? Nhưng những nam chỉ nữ chủ bị vai chính gom tới rốt cuộc có liên hệ gì tới các thế giới đó? Vì sao thu họ xong thì có thể diệt thế? Chẳng lẽ, bọn họ đều là thiên đạo chi tử, huỷ hoại bọn họ thì cân bằng thế giới liền gãy, sau đó thế giới thì diệt...

Suy nghĩ trong đầu tựa như ngựa thoát cương phi loạn, cậu ngửa mặt yên lặng nhìn trời, nhìn mặt yêu nghiệt của người yêu.

Hình như... Nam chủ nữ chủ mỗi thế giới đều là người cực kì ưu tú... Tỉ như người yêu, nếu trên đời thật sự tồn tại những con người được thiên đạo chiếu cố, vậy khẳng định là giống như người yêu mình, tuỳ tiện phân liệt linh hồn đi chơi cũng chẳng sao...

Nhưng nếu như vậy là thật, thì những thế giới đầu cậu tới làm nhiệm vụ có bao nhiêu yếu ớt chứ? Thế mà lại có thể bị tiêu diệt khi thiên đạo chi tử bị cướp linh hồn... A từ từ, nếu linh hồn thiên đạo chi tử chỉ là để bắc cầu, hồn kỳ thông qua linh hồn của thiên đạo chi tử để cướp vận khí của thế giới... A...

Cậu yên lặng đó cửa não động, chui vào ngực người yêu cọ cọ. Vận khí gì đó, lại không phải tiểu thuyết, có thể có sao? Không nên suy nghĩ vớ vẩn không nên suy nghĩ vớ vấn, hiệu ứng cánh bướm rất lợi hại, thế giới huỷ diệt chỉ cần một giây, không cần bổ não loạn.

"Đói bụng?"

Sau cổ bị nắm, bụp, biến thành động vật.

"Muốn ăn gì?"

Cái đuôi mập bị nhéo nhéo, thân thể cậu cứng dờ, bất hạnh là không có tay, chỉ có thể dùng đuôi đập đập người hắn: "Ăn anh, không cho niết đuôi của em!" Nói xong cậu ngẩn người, vui vẻ lên: "Em có thể nói tiếng người?"

"Ừ, em trưởng thành." Đông Phương Thư cười sờ sờ đầu cậu, vung tay lên, trên người trống rỗng xuất hiện một bộ trường bào màu đỏ, theo động tác của hắn rời khỏi giường lớn phủ kín lông chim màu đỏ: "Em còn quá nhỏ, chỉ có thể uống sữa. Nhịn một chút, qua mấy hôm thì có thể ăn thứ khác."

Cậu tò mò duỗi đầu cắn cổ áo hắn, lên mặt: "Quần áo của anh biến ra thế nào?"

"Lông chim biến ảo thành." Đông Phương Thư cất bước đi ra khỏi gian phòng bố trí hoa lệ, sờ sờ đầu nhỏ của cậu: "Ăn no rồi mang em đi xem diễn."

Có người yêu bên cạnh, Diệp Chi Châu biến thành ngốc bạch ngọt ăn no chờ chết, nằm trong ngực hắn lười biếng hỏi: "Xem diễn gì?" Vai chính hiện tại đã là Thú Hoàng, cậu lại chỉ là một nhóc con, nhiệm vụ gì đó cần bàn bạc kĩ hơn, còn có tỷ lệ yêu nhau đột nhiên tụt xuống kia cậu cũng phải phí thời gian đi tìm hiểu nữa... Cho nên, việc cấp bách đương nhiên là dính ngấy với người yêu một lúc rồi! Xem diễn thì có thể, nhiệm vụ thì biến qua một bên!

Nghĩ vậy, cậu không nhịn được cọ cọ cánh tay người yêu, thân mật cuốn cái đuôi lên tay người yêu.

Trong mắt Đông Phương Thư hiện lên ý cười, duỗi ngón tay sờ sờ cậu, trả lời: "Xem vở kịch rút hồn kỳ. Anh nói rồi, sẽ không để em lại vất vả." Dừng một chút lại bổ sung: "Cũng sẽ không để thiên đạo đuổi em đi."

[Kiểm tra đo lường thấy linh hồn vai chính dao động... Dao động biến mất. Hồ Nghiên, Hồ Thiến, Vưu Tiểu Tiểu, Ân Bình Nhi, Đồng Giai Nhi, Hoa Phỉ Phỉ, Hải Lợi, Địch Thất, Hùng Nghĩa, Vũ Mộc cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 10%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu cứng đờ đuôi, bị cái bánh có nhân trên trời rơi xuống đập ngu người. Sao lại tụt nữa? Còn tụt đến độ sắp rút được hồn kỳ rồi... Từ từ, kịch rút hồn kỳ? Vậy đó chẳng lẽ đều là người yêu làm?

.........