Chương 137

Ý thức chìm trong hỗn độn, toàn thân rơi vào cảm giác nhẹ nhàng bồng bềnh như không trọng lượng, bên tai vang lên tiếng sóng biển dập dìu nhè nhẹ, quanh mũi lại là mùi bùn đất ướŧ áŧ.

Đây là chỗ nào...

Cậu giãy dụa muốn mở mắt ra, nhưng thân thể của mình lại không cảm giác được ý muốn của chủ nhân.

[Đang rà quét tình trạng thân thể ký chủ... Thân thể khoẻ mạnh, tinh thần lực ổn định... Chuẩn bị hoàn tất đưa linh hồn... Đã hoàn tất, kết thúc kỳ ngủ đông, nhiệm vụ tiếp theo đã được mở ra.]

Thân thể đột nhiên chìm xuống, cậu đột ngột mở mắt ra, sau đó liền bị một cái mặt mèo dí sát mắt doạ sợ.

"Aaa, là sống! Mau mau, đào nó ra mau!"

Mặt mèo lùi lại, tiếp đó là mặt hồ ly áp tới: "Nó là cái gì? Rắn sao? Nhưng sao lại đen sì như vậy?"

"Chắc không phải là rắn đâu, nào có rắn nào bé như vậy, ta cảm thấy là sâu." Một mặt thỏ cũng áp tới, miệng nhỏ hoạt động không ngừng: "Thế nhưng nó mập mạp xinh đẹp, thoạt nhìn hơi ngốc ngốc.

Mặt mèo lại thò đến, còn duỗi móng vuốt lay lay Diệp Chi Châu: "Thế cơ mà nó bé xíu như vậy, sao lại một mình trốn trong cái hố này được? Mẫu thú và phụ thú nó đâu nhỉ?"

Diệp Chi Châu bị mặt mèo lay lay, lăn một vòng trong bùn đất, ngớ ra. Cậu không nghe nhầm chứ? Mèo, thỏ với hồ ly đang nói chuyện? Tiếng người?

"Thật sự rất ngốc... Ta cảm thấy nó khẳng định là bị vứt bỏ." Con thỏ đập đập ba đôi cánh sau lưng, cái miệng động càng nhanh, đôi mắt đỏ như màu hồng ngọc hơi ướŧ áŧ: "Còn bị ném vào hố bùn trống rỗng này, thật đáng thương."

"Chúng ta đưa nó về nuôi đi." Hồ ly dứt khoát ngậm cái đuôi Diệp Chi Châu lên, hàm hồ nói: "Về sau nó sẽ là em gái của chúng ta."

Diệp Chi Châu hoàn toàn choáng váng, không phải là bị cái miệng rộng của hồ ly doạ ngốc, mà là bị tình trạng thân thể hiện tại của mình doạ ngốc. Cậu nhịn không được sợ hãi kêu ra tiếng, nhưng chỉ có thể phát ra tiếng kêu non nớt... Cảm giác như dùng cây sáo bị hỏng thổi ra tiếng, rất khó nghe.

"Ngươi doạ đến nó rồi!" Mèo nhỏ vội dùng vuốt trấn an sờ sờ thân thể Diệp Chi Châu, mắt mèo trợn lên: "Hơn nữa, không nhất định là em gái nha, ta cảm thấy nó là em trai."

Hồ ly đại khái là bị tiếng kêu khó nghe của Diệp Chi Châu chấn trụ, động tác ngậm người nhẹ hơn, sau đó quay đầu đặt cậu lên lưng mình, lắc lắc đuôi: "Được rồi, vậy thì là em trai. Em trai, em có thể cuốn cái đuôi của ta hoặc là cái cổ của ta, chúng ta về nhà thôi."

Diệp Chi Châu còn đang tự hoài nghi bản thân, nghe vậy theo bản năng cuốn lấy cái cổ của hồ ly.

"Nga nga, nó rất ngoan!" Con thỏ hưng phấn nhảy nhảy, dẫn đầu nhảy tới thôn trang cách đó không xa: "Đi thôi đi thôi, chúng ta có thể chia bữa tối cho em trai."

"Ta cảm thấy em trai sẽ không thích bữa tối của ngươi đâu, quá khó ăn." Hồ ly ghét bỏ giật giật lỗ tai, dễ như trở bàn tay mà phi lên trước con thỏ: "Ta cảm thấy em trai tương đối sẽ thích bữa tối của ta."

Mèo nhỏ cũng chậm rãi đuổi theo, đắc ý nói: "Mẫu thú của ta có làm cá khô, cũng có thể chia cho em trai nữa."

Diệp Chi Châu nghe ba con thú nhỏ đối thoại, ngốc ra một hồi mới điên cuồng thét chói tai: "Thông Thiên aaaa, đây là có chuyện gì? Thân thể hiện tại của tao rốt cuộc là cái thứ gì? Hình thức địa ngục là giằng co với động vật sao? Tao chỉ muốn làm một người bình thường thôi mà."

Vị trí cuối cùng ở đuôi nhọn đột nhiên nóng lên, sau đó màn sáng bắn ra: [Có tiếp thu cốt

truyện hay không?]

Cậu nhìn chằm chằm cái đuôi nhọn mập mạp đen thùi của mình, vô cùng muốn khóc: "Thông Thiên, sao lần này mày không làm gương nữa? Còn thảm đến độ xài chung một thân thể với tao..."

[Tui ở trong không gian của ký chủ.]

Tiếng khóc thu lại: "... À!" Thiếu chút nữa quên mất chuyện mình có một cái không gian tuỳ thân.

[Có tiếp thu tư liệu cốt truyện không?]

Cậu nhìn cảnh biển xinh đẹp đang dần lùi ra xa và thân thể không rõ chủng loại của mình, yên lặng chọn tiếp thu.

Vai chính thế giới này là Hiên Viên Hồng, từ nhỏ đã mang thân thể nhân loại, không thể hoá thú, bị người nhà coi là dị loại, nhận mọi sự ức hϊếp.

Diệp Chi Châu ấn tạm dừng tư liệu, chuẩn bị tâm lý thật tốt mới dám nhìn đến bối cảnh thế giới.

Thế giới này là một thế giới thú nhân, trình độ khoa học kỹ thuật không ra làm sao, nhưng thú nhân ở đây lại có giá trị vũ lực lớn. Các thú nhân trừ các năng lực có được từ hình thú của mình, còn có thể tu luyện mọt loại thú lực khá tương tự với đấu khí. Bởi vì trong cơ thể họ có tập tính của động vật, nên thế giới này không phân chia quốc gia. Các thú nhân dựa theo tộc đàn mà ở riêng, lão đại trong tộc đàn là tộc trưởng, bên trên các tộc trưởng còn có một Thú Hoàng. Thú Hoàng cứ 10 năm thì đổi một người, từ trong cuộc luận võ của các tộc trưởng mà định ra. Thú Hoàng chưởng quản việc hiến tế trong Thú tộc, xem như là lãnh tụ tinh thần của Thú tộc, rất có thực quyền. Thú nhân đều giống nhau, đến 5 tuổi sẽ hoá hình, sau khi hoá hình xong thì có thể tiếp thu giáo dục trong tộc, tu luyện thú lực.

Diệp Chi Châu ngớ ra, thế mà là một cái thế giới thú nhân... Cho nên, thân thể hiện tại của cậu rốt cuộc là bao nhiêu tuổi? Không phải là mới sinh chứ...

Vội vàng kéo dòng suy nghĩ sắp trôi ra giữa biển trở về, cậu nhìn tiếp tư liệu cốt truyện.

Cha mẹ vai chính Hiên Viên Hồng là Xà tộc, thú lực cường đại, ở Xà tộc có địa vị cao, vô cùng mạnh mẽ. Sau khi sinh ra vai chính phế vật không thể hoá thú để tu luyện thú lực, bọn họ dị thường bất mãn, vì thế sau khi sinh được đứa bé thứ hai khoẻ mạnh, họ liền vứt bỏ vai chính.

Vai chính bị vứt bỏ, thương tâm muốn chết, bắt đầu một mình sinh hoạt.

Mười mấy năm sau, vai chính thành niên, ngẫu nhiên nghe nói phụ thú năm đó vứt bỏ gã sắp bước lên làm tộc trưởng Xà tộc. Gã tưởng niệm cha mẹ mình, nhịn không được lặng lẽ quay về Xà tộc muốn nhìn nghi thức thăng nhiệm của phụ thú. Nhưng mà, nghi thức gã không thấy được, gã chỉ thấy được em trai của mình, Hiên Viên Thiên.

Hiên Viên Thiên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thực lực mạnh hơn vai chính không chỉ một chút. Cậu ta liếc mắt một cái liền nhận ra vai chính giống mình đến bảy tám phần, nhớ tới bạn bè của cậu ta từng cười nhạo cậu ta có một anh trai phế vật và đôi cha mẹ máu lạnh vứt bỏ con cái, trong lòng cậu ta nổi giận, trực tiếp bắt vai chính lại phế tứ chi, sau đó ném vai chính xuống vách núi cấm địa trong Xà tộc.

Vai chính không ngờ tới, bản thân chỉ đột nhiên tâm huyết dâng trào về thăm nhà lại gặp phải kết cục như vậy, vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ, tiếp đó gã hắc hoá, thầm thề trong lòng nếu lần này không chết, gã nhất định sẽ gϊếŧ chết hết những người đã phụ gã.

Sau đó, gã thật sự không chết, còn trong hoạ gặp được phúc, phản tổ thức tỉnh huyết mạch Thần Long.

Vai chính ngã xuống vực đứt hết gân cốt nghênh đón lần đầu tiên hoá thú trong cuộc đời của gã, nhưng cái gã hoá ra không phải là rắn, mà là chủng tộc thú nhân chỉ tồn tại trong sách cổ, Long.

Vai chính hoá rồng xong giống như được trọng sinh, bộ dạng thay đổi, xương cốt co lại, tư chất trực tiếp từ phế vật biến thành thiên tài đỉnh cấp. Gã từ đáy vực bò ra, nguỵ trang thành ấu xà mồ côi cha mẹ đi học trong Xà tộc, bắt đầu con đường báo thù của gã.

Đoạn cốt truyện sau đó đi theo lộ tuyến cũ kỹ giả heo ăn thịt hổ, vả mặt báo thù và vân vân... Ba năm qua đi, Hiên Viên Thiên bị vai chính biến thành phế vật, cha mẹ vai chính thú lực tiêu tán bị tộc đàn đuổi đi, không bao lâu liền chật vật chết hết. Tộc trưởng mới thượng vị, vai chính trở thành con nuôi được yêu thương nhất của tộc trưởng mới, vô cùng được Xà tộc ưa thích, còn được con gái của trưởng lão Xà tộc, hậu cung đầu tiên Vưu Tiểu Tiểu ái mộ.

Chuyện xưa tới đây gần như là có thể kết thúc, nhưng vai chính hắc hoá cũng không thoả mãn tại đây. Sau khi báo thù xong,gã có mục tiêu mới, chính là trở thành Thú Hoàng, thống trị toàn bộ thế giới thú nhân!

Vai chính lòng mang mộng tưởng to lớn lưu luyền không rời mà từ biệt tộc nhân và Vưu Tiểu Tiểu, bắt đầu con đường thu nạp hậu cung trong các tộc đàn khác.

Em gái Hồ tộc xinh đẹp, thu một đôi chị em; em gái Lộc tộc thuỷ linh linh đáng yêu, thu một người; em gái Miêu tộc xinh đẹp theo kiểu dã tính, thu một em; em gái Thỏ tộc nhát gan thẹn thùng, cũng phải thu; thiếu niên Lang tộc ngạo khí lại trung thành, phải thu một người; thiếu niên Hùng tộc ngây ngô cười cũng đáng yêu vô cùng, thu thêm một em; Vũ tộc cũng không tồi, thiếu niên Ưng tộc thanh lãnh lại câu nhân, thu thu thu; trên trời dưới đất đều có rồi, vậy thì thu thêm một em ở dưới nước đi, thiếu niên Ngư tộc đi theo anh nào, sẽ có kẹo que ăn nha!~~~

Vì chuyện thu nạp hậu cung này, mấy chủng tộc lớn bị vai chính nháo đến độ gà chó không yên. Thành công quấy mấy chủng tộc này loạn thành nồi lẩu thập cẩm, vai chính rất nhanh phi thân trở về Xà tộc, xử lý cha nuôi của mình, tự làm tộc trưởng, sau đó tham giá Thú Hoàng luận võ, nhẹ nhàng đoạt giải quán quân.

Vai chính trở thành Thú Hoàng vô cùng sảng khoái, vì thế gã quyết định tổ chức kết hôn chúc mừng, và rồi nhóm hậu cung nổ tung lên. Bọn họ lúc này mới phát hiện ra, đối tượng của vai chính không phải chỉ có mình mình! Thú nhân đều là một vợ một chồng hoặc là một chồng một chồng hoặc là một vợ một vợ sống với nhau, vai chính là một tên tra nam như vậy, từ xưa đến nay chưa ai từng thấy qua.

Hậu cùng mắt thấy sắp tan rã, vai chính sao có thể cho phép. Vì thế, dưới sự uy hϊếp của võ lực, trực tiếp mạnh mẽ cưới về. Nhóm hậu cung không vui, tộc đàn của nhóm hậu cung cũng không vui, mấy tộc đàn lớn phẫn nộ liên hợp với nhau muốn đá rớt vị trí Thú Hoàng của vai chính. Đối với sự phản kháng của họ, vai chính cười lạnh một tiếng, lần đầu tiên thả ra hơi thở của Long tộc, gϊếŧ chết mấy vị tộc trưởng nháo sự.

Lần đầu tiên cảm nhận được Long áp, các thú nhân đồng loại chấn kinh, thần phục theo bản năng, thời đại của vai chính chính thức mở ra.

Nhóm hậu cung bị vai chính cứng rắn cướp về, dưới uy áp của Long tộc chỉ có thể đè nén hận ý trong lòng, ngoan ngoãn trở thành công cụ ấm giường cho vai chính.

Mười mấy năm sau, thế giới thú nhân bị vai chính thao thúng, bị bắt thống nhất, các tộc đàn bắt đầu sống hỗn cư, dần dần có hình dáng của quốc gia. 20 năm sau, thế giới thú nhân hoàn toàn biến thành món đồ chơi của vai chính. 30 năm sau, vai chính thọ mệnh quá dài bắt đầu nháo chuyện xấu, đem thế giới thú nhân quản lý đến độ chướng khí mù mịt. 50 năm sau, nhóm hậu cung mưu tính đã lâu liên kết với tộc nhân, bứt lên lật đổ sự thống trị của vai chính. 100 năm sau, vai chính vẫn ngoan cường ngồi ở vị trí Thú Hoàng, nhưng thế giới thú nhân thống nhất lại phân liệt lần nữa. 150 năm sau, nhóm hậu cung dần chết hết, vai chính vẫn giữ nét thanh xuân đó, tiếp tục làm Thú Hoàng của y. 200 năm sau, vai chính cô đơn tĩnh mịch tàn sát hết những người kế vị của nhóm hậu cung, tự bạo mà chết.

Thế giới thú nhân lâm vào hỗn loạn, qua vài thập niên sau đó, cục diện hỗn loạn cũng không được ổn định, ngược lại là càng thêm nghiêm trọng, thế giới thú nhân chính thức tiến vào thời đại hỗn chiến, cuối cùng huỷ diệt.

Diệp Chi Châu trợn mắt há hốc miệng tắt đi tư liệu, nhịn không được chọt chọt cái đuôi mập của mình. Vai chính lần này thế mà nam nữ thông ăn, còn có cốt truyện này có thể quá kỳ ba hay không a...

Một tiếng chim hót lảnh lót đột nhiên vang lên giữa không trung, cậu ngẩng đầu, liền thấy một con chim khổng lồ màu đỏ lửa xinh đẹp đang xoay một vòng rồi đáp xuống, mục tiêu... hình như là chính cậu đang ở trên cổ hồ ly?

.........