Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 136

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Kiểm tra đo lường thấy có năng lượng dị thường dao động, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Viên pha lê còn đang rung lắc, cửa phòng riêng đột nhiên bị gõ vang, Thường Diệu vẻ mặt xin lỗi đẩy cửa vào: "Xin lỗi đã tới chậm. Đúng rồi, tôi đυ.ng phải họ ở ngoài cửa, hình như là bạn của mọi người."

"Hế lô!" Tiêu Thuỵ ló đầu ra phất phất tay, che miệng ngáp một cái: "May mắn đã đuổi kịp! Tiểu Diệu, rốt cuộc là chuyện gì mà phải gặp mặt mới nói được, tôi với Giai Hoà ở phòng bên cạnh vừa tỉnh lại liền nhận được tin, lập tức quay về nè."

Diệp Chi Châu nghe vậy, biểu tình biến đổi: "Nhận được tin tức? Tin của ai?"

"Tin của cậu a!" Tiêu Thuỵ gãi gãi đầu, tuỳ tiện ngồi xuống một chỗ rồi theo thói quen dựa người lên Văn Giai Hoà, lấy di động ra cho cậu xem: "Cậu xem đi, nhắn liên tục hơn 10 tin giục tôi với Giai Hoà trở về, tôi gọi cho cậu nhưng luôn là máy bận, gọi cho Cố Nghị cũng vậy. Giai Hoà lo lắng hai người xảy ra chuyện, liều mạng giục tôi về sớm, kết quả hai người chuyện gì cũng không có, đang vui tươi hớn hở liên hoan nữa chứ..."

Văn Giai Hoà kéo kéo y một chút, mỉm cười với Diệp Chi Châu: "Không có chuyện gì thì là tốt, tình huống ở hội đổ thạch thế nào? Có đổ trúng viên nào tốt không? Còn có người mà cậu nói..."

"Giai Hoà." Diệp Chi Châu đánh gãy lời y nói, nhìn cánh cửa một cái rồi nhìn sang Thường Diệu đang an tĩnh ngồi một bên, nắm chặt viên pha lê: "Thường Diệu, Tần Bách đâu? Hiện tại mọi người đều tới rồi, chỉ còn mỗi cậu ta thôi."

"Cậu ấy đi vệ sinh, chốc nữa liền tới." Thường Diệu sắc mặt như thường trả lời, còn tri kỉ rót trà cho mọi người.

[Kiểm tra đo lường thấy có năng lượng dị thường dao động... Hồn kỳ có dị thường! Hồn kỳ có dị thường! Đang kiểm tra đo lường... Kiểm tra thất bại...]

"Đừng uống!" Diệp Chi Châu phất tay đánh rơi chén trà trên tay Thời Giản Văn, tinh thần lực thực chất hoá thành nhà giam bao lấy Thường Diệu, nhào tới nhét một viên Hoàn Hồn đan vào miệng Thường Diệu, mặt lạnh tanh: "Tưởng Tố Tố, cút khỏi người Thường Diệu!"

Biểu tình Thường Diệu đại biến, duỗi tay muốn đυ.ng vào nhà giam quanh mình, không có kết quả, đột nhiên thân thể run lên, mềm nhũn ngã xuống đất.

"Đây là bị sao đây?" Võ Khải Ân là người đầu tiên nhảy dựng lên.

[Hồn kỳ dị thường kết thúc, đang xác nhận trạng thái hồn kỳ... Không có dị thường.]

Diệp Chi Châu nhẹ thở ra, ngồi xổm xuống đút cho Thường Diệu đang ngất một viên Thanh Tâm đan.

Võ Khải Ân còn đang gào, Thời Giản Văn cả người đầy nước trà nghi hoặc nhíu mày, Tiêu Thuỵ với Văn Giai Hoà còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Ân Liệt mặt tuy rằng không biểu tình gì nhưng bàn tay đặt trên ghế Võ Khải Ân tỏ ý bảo hộ rõ ràng.

"Xem xem đi." Cố Nghị thay Diệp Chi Châu đưa cho họ tư liệu về Tưởng Tố Tố mà hôm qua cậu đã điều tra tỉ mẩn, trấn an sờ sờ cổ cậu: "Không có việc gì chứ?" Tinh thần lực của hắn quá yếu, không thể giúp quá nhiều, điều này khiến hắn vô cùng bất đắc dĩ.

Diệp Chi Châu gật bừa, chuyên chú nhìn tình huống Thường Diệu, thuận tiện phóng tinh thần lực bao vây toàn bộ phòng riêng.

Vài giây sau, mí mắt Thường Diệu hơi giật, người đã tỉnh.

"Cảm giác thế nào?"

"Tôi đây là..." Thường Diệu mê mang nhìn một đống người trong phòng, sửng sốt ngây ra, tiếp đó bật dậy, duỗi tay nắm bả vai Diệp Chi Châu lắc lắc: "Chạy mau! Mục tiêu của chúng là cậu đấy! Tôi... tôi nghe thấy được dì và Tiểu Bách nói chuyện, bọn họ không thích hợp, cậu đi mau!"

Ánh mắt Cố Nghị biến đổi, trước hết kéo hắn ta đến trước mặt mình, lạnh lùng hỏi: "Cái gì mà mục tiêu là Tiểu Châu? Nói rõ ràng!"

Thường Diệu không thèm để ý chuyện hắn thất lễ này nọ, vội nói: "Tối hôm qua tôi muốn tìm Tiểu Bách hỏi tại sao cậu ấy muốn lừa tôi, kết quả phát hiện dì cũng ở đó, sau cùng họ không biết làm gì mà khiến tôi hôn mê bất tỉnh. Lúc hôn mê, tôi có nghe họ nhắc đến Tiểu Châu, còn nói có thể hành động, tóm lại là mọi người đi mau, trên người họ có điều cổ quái!"

[Thường Diệu cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ năm đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

[Kiểm tra đo lường thấy có lượng lớn năng lượng dị thường dao động, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

"Đi không được." Viên pha lê lại rung lắc điên cuồng, Diệp Chi Châu đứng lên nhìn một vòng người, cong khoé miệng: "Khó trách cứ cảm thấy không thích hợp, còn khó hiểu tại sao hồn kỳ lần này không điên không nháo chút nào, hoá ra mục tiêu ban đầu của đối phương chính là tôi, mọi người chỉ là con mồi dẫn dụ tôi mà thôi." Là từ lần cốt truyện biến động nào? Lần thứ hai? Hay là lần thứ ba? Thông Thiên bị lừa, cậu cũng bị lừa. Cậu bị đối phương từng bước từng bước dẫn dắt vào cái bẫy ở tỉnh Y này, hiện tại thì bị phong bế tại phòng riêng trong khách sạn này.

Đều tại cậu, không nhìn ra sớm hơn, chuyện sau lưng Tần Bách có người chỉ dẫn. Cũng phải, nếu thu hậu cung mục đích là để đánh cắp tinh thần lực, vậy thì chúng nam chính chưa thức tỉnh sao có thể sánh được với một cao thủ cấp SSS như cậu được. Từ thời điểm hồn kỳ cưỡng ép Thời giản Hoa giả làm người yêu cậu nên cảnh giác, mục đích của hồn kỳ tại thế giới này không phải là thu hậu cung cho vai chính, mà là muốn gϊếŧ mình. Chỉ sợ Tưởng Tố Tố đã đoán được biến số là mình, sau đó từng chút từng chút một bày cái bẫy này ra.

Dị năng, tinh thần lực, Tưởng Tố Tố và Tần Bách, những thứ này hoàn toàn là công cụ do hồn kỳ bày ra để gϊếŧ mình mà thôi, tưởng gì.

"Tiểu Diệp, cậu đang nói cái gì, sao tôi không hiểu chứ?" Tâm trạng Tiêu Thuỵ vẫn còn đang trên mây, Văn Giai Hoà nghe ra trong lời Diệp Chi Châu nói có điểm không thích hợp, cả người trở nên nghiêm túc hơn.

Thời giản Văn cởϊ áσ khoác bị ướt, nhìn Cố Nghị không tự giác đem Diệp Chi Châu che sau lưng, hơi khựng lại rồi hỏi: "Những dị năng giả đó... tới? Mục tiêu của họ không phải chúng ta, mà là Tiểu Diệp?"

Diệp Chi Châu gật gật đầu xem như là trả lời, sau đó trấn an vỗ vỗ bả vai người yêu, nhìn chằm chằm cửa phòng riêng, nhàn nhạt nói: "Nếu đã tới thì vào đi, ở ngoài nghe lén rất khó coi."

Then cửa bị từ từ mở ra, sau đó cửa bị đẩy, lộ ra Tần Bách vẻ mặt mỉm cười và người đàn bà trung niên vẻ ngoài ôn nhu hiền hậu sau lưng cậu ta.

"Thật là hương vị mê người." Người đàn bà bước qua cửa, ánh mắt tham lam đảo qua đại não Diệp Chi Châu, cười thân thiết nhưng lại khiến người khác sởn tóc gáy: "Thật muốn cắt đại não của cậu ra, xem xem bên trong xinh đẹp đến mức nào."

Tần Bách bước vào trong phòng, sau đó là một đám người từ hành lang xông vào, vây chặt lấy phòng riêng.

[Kiểm tra đo lường thấy có lượng lớn năng lượng dị thường dao động, có mở ra cơ chế tự bảo hộ không?]

Diệp Chi Châu vuốt ve viên pha lê trong tay, thầm hỏi: "Có thể ưu tiên bảo vệ các nam chủ không?"

Hệ thống trầm mặc một lúc, bắn ra màn sáng: [Có thể.]

"Vậy bảo vệ họ đi." Cậu hoàn toàn không để ý tới tinh thần lực của người đàn bà kia đang ngo ngoe rục rịch trong không khí và lực lượng nồng đậm sền sệt của đám dị năng giả vây quanh, nghiêng đầu nhìn Cố Nghị: "Nếu em rời khỏi thế giới này..."

"Chờ anh." Cố Nghị cầm tay hắn: "Tiến đến thế giới tiếp theo, anh sẽ tìm em."

Diệp Chi Châu nắm lại tay hắn, mỉm cười: "Được."

Có mẹ và người trong tổ chức làm chỗ dựa, Tần Bách rốt cuộc cũng xé rách nguỵ trang vô hại, lộ ra nụ cười thoả thuê đắc ý: "Diệp Chi Châu, không nghĩ tới đi? Mày muốn lừa gạt tao, lại bị tao gạt lại. Thế nào, cảm giác bị người khác gạt ra sao?"

"À, cũng chỉ đến thế mà thôi." Diệp Chi Châu đối với vai chính luôn chẳng có hảo cảm gì, lạnh lùng chọt một câu rồi quay đầu nhìn Thời Giản Văn: "Anh hiện tại còn thấy Tần Bách là thứ tốt lành sao?"

Thời Giản Văn biểu tình ngưng trọng lắc đầu, móc điện thoại muốn gọi cảnh sát.

[Thời Giản Văn cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ sáu đã nhổ, chúc mừng ký chủ. Đang kiểm tra đo lường trạng thái nhiệm vụ... Kiểm tra đo lường xong, nhiệm vụ đã hoàn thành. Thông đạo dời linh hồn đang mở ra... Đã mở ra, có tiến vào thế giới tiếp theo hay không?]

Thầm chọn từ chối, cậu vừa lòng tắt nhắc nhở hệ thống đi, vẫy vẫy tay với Thời Giản Văn: "Vô dụng thôi, họ nếu đã dám vây ở đây, tự nhiên đã làm chuẩn bị sung túc."

Các nam chủ được Diệp Chi Châu nhắc nhở, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm đám dị năng giả đang vây xung quanh, chậm rãi đi tới gần Diệp Chi Châu. Thường Diệu muốn bước lên tranh luận với Tần Bách, Võ Khải Ân rục rịch muốn đánh nhau, Tiêu Thuỵ cũng nắm chặt tay, Diệp Chi Châu thấy thế vội ôn tồn trấn an họ vài câu, sau đó nhìn thẳng về phía Tưởng Tố Tố - còn đang nhìn cậu với ánh mắt nhìn thức ăn: "Cảm thấy tinh thần lực của ta thật mê người?" Nói rồi nhìn thoáng qua Tần Bách đang muốn nói vài câu tuyên ngôn thắng lợi, mỉm cười: "Nhưng các ngươi lấy không được. Tốt bụng nhắc nhở nha, ta không phải là người, là yêu nha." Nhiệm vụ đã hoàn thành, nếu vai chính tự tìm đường chết, vậy cậu liền tặng cho vai chính một phần đại lễ đi. Còn quy tắc Thiên Đạo... Cậu tin tưởng Thông Thiên sẽ bảo vệ cậu không bị Thiên Đạo mạt sát, cho nên tình huống nghiêm trọng nhất cùng lắm chỉ là bị Thiên Đạo đuổi ra khỏi thế giới này... Đuổi thì đuổi đi, dù sao cũng đã nói lời tạm biệt với người yêu, cậu có thể đi tới thế giới tiếp theo chờ người yêu.

Biểu tình đắc ý của Tần Bách cứng đờ, nhíu mày: "Rõ ràng tao thấy linh hồn mày..."

"Ai nói cho ngươi biết, linh hồn là người, thân thể lại không thể là yêu?" Diệp Chi Châu cười lạnh, đem toàn bộ tinh thần lực bao quanh phòng riêng thực chất hoá, sau đó thuấn di đến sau lưng vai chính, hạ giọng: "Muốn lột thức hải của ta ra, chỉ đám ô hợp các ngươi làm sao mà đủ." Nói rồi nắm dao nhỏ được thực chất hoá trong tay cắm mạnh vào đại não cậu ta. Phập một tiếng, dao nhỏ từ có biến không, hoá thành tinh thần lực trực tiếp phóng vào chỗ sâu nhất trong đại não cậu ta.

"A!!!!" Tần Bách đau đớn kêu một tiếng, nháy mắt nằm liệt ra đất.

Tưởng Tố Tố không nghĩ tới hành động của cậu lại nhanh như vậy, sửng sốt ngây người, sắc mặt đại biến, hét to một tiếng rồi nhào tới. Những dị năng giả xung quanh thấy thế cũng sôi nổi công kích Diệp Chi Châu.

Tinh thần lực xa lạ, dị năng sền sệt... Các loại lực lượng pha tạp vây quanh người, đại não bắt đầu nhũn ra. Diệp Chi Châu giữ lại người yêu đang muốn công kích Tưởng Tố Tố, lộ ra nụ cười mỉm, cũng không thu lại tinh thần lực, tiếp tục thuấn di đến sau lưng Tưởng Tố Tố: "Cảm giác bị bóc thức hải không dễ chịu đâu, ngươi cũng nên nếm thử một chút." Dứt lời, ngón tay cậu điểm nhẹ lên trán Tưởng Tố Tố, phá tan vòng phòng hộ bà ta vội vàng dựng nên, đem tinh thần lực thực chất hoá tại đại não đối phương, vô cùng thô lỗ tìm kiếm thức hải rồi bạo lực xâm nhập vào: "Cấp S à, luyện được đến cấp bậc này cũng không dễ dàng, chỉ tiếc..."

"Không!" Tưởng Tố Tố ôm đầu thét chói tai, hai tay vung vẩy lung tung, biểu tình điên cuồng vặn vẹo: "Không! Sao mày có thể mạnh hơn cả tao... A!!!"

[Quy tắc đã áp xuống... Kiểm tra đo lường thấy lượng lớn dị năng dao động, thông đạo dẫn linh hồn đã mở ra, xin ký chủ mau chóng rời khỏi.]

Tưởng Tố Tố bắt đầu phản công bằng tinh thần lực, những tên dị năng giả kia thấy hai Boss lớn nhỏ đều bị chế trụ trong nháy mắt, trong cơn kinh hoảng liền bị các nam chủ thừa thắng xông lên.

Ý thức đã cảm giác được lực lượng xua đuổi của Thiên Đạo, Diệp Chi Châu nuốt xuống một viên Thanh Tâm đan bảo trì thanh tỉnh, vươn tay với Cố Nghị: "Xin lỗi."

Cố Nghị lắc đầu ôm lấy cậu, sờ sờ mái tóc cậu: "Là anh quá yếu..."

[Cảnh báo! Cảnh báo! Kiểm tra đo lường thấy linh hồn ký chủ sinh ra dao động, khởi động cơ chế cưỡng chế dẫn đi, chuẩn bị mở thông đạo cưỡng chế... Đang tìm kiếm nhiệm vụ kế tiếp...]

"Thế giới này không thể bồi anh." Diệp Chi Châu ôm ngược lại hắn, nhịn xuống cảm giác không khoẻ khi linh hồn bị tách khỏi thân thể, bạo lực trấn áp phản công của Tưởng Tố Tố, sau đó huỷ hoại lực lượng của bà ta và đám dị năng giả, thân thể chậm rãi trượt xuống: "Đông Phương... Em thấy hơi mệt..."

[Tìm kiếm hoàn thành, bắt đầu dẫn linh hồn... Đã xong.]

Rắc một tiếng, viên pha lê vỡ vụn, biến thành bột phấn.

Người trong ngực không còn, quần áo lả tả rơi xuống. Cố Nghị đem thân thể chó con bị quần áo vây lấy ôm ra, cúi đầu hôn hôn, sau đó nhìn Tưởng Tố Tố nằm bất tỉnh nhân sự trên đất, hít sâu một hơi áp chế xúc cảm muốn gϊếŧ người, nói với Thời Giản Văn: "Gọi cho thành phố B, sau đó báo nguy, nói chúng ta bị đám phần tử khủng bố bắt cóc."

Thời Giản Văn trừng lớn mắt nhìn chó con trong ngực hắn, đầy mặt khó tin: "Tiểu Diệp sao... sao lại biến thành..."

Tinh thần lực thực chất hoá trong phòng đã biến mất, những dị năng giả trước đó còn khí thế rào rạt toàn bộ mềm nhũn ngã trên đất mặc người xử trí. Võ Khải Ân nhìn một phòng đầy người, lại nhìn bé chó con được Cố Nghị ôm, kêu lên sợ hãi: "Sao lại thế này? Đám người này bị làm sao vậy? Tiểu Diệp nữa, sao lại..."

"Không có Tiểu Diệp." Cố Nghị lạnh lùng nhìn gã, cắn chặt răng lặp lại: "Không có Tiểu Diệp, các người từ trước tới nay chưa từng gặp người nào tên là Diệp Chi Châu... Còn có, thế giới này không có dị năng hay dị năng giả, đã hiểu chưa?"

Các nam chính bị ánh mắt của hắn trấn trụ, an tĩnh lại.

"Đừng khiến hi sinh của em ấy trở nên vô ích." Nói xong câu đó, hắn nhặt quần áo của cậu rơi trên đất, mở cửa rời đi. Là hắn quá yếu, yếu đến độ không thể bảo vệ được người yêu, yếu đến mức chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu rời đi.

"Thiên Đạo đáng chết!"

Trong không trung ẩn hiện vài tia sấm sét, hắn ngẩng đầu lên nhìn, hốc mắt đỏ đậm: "Một ngày nào đó... Một ngày nào đó..."

Vốn dĩ, bầu trời đang trong xanh lại nhanh chóng bị mây đen che phủ, sau vài tiếng sấm rền thì mưa to trút xuống. Cố Nghị ôm chặt thân thể chó con dần lạnh đi trong ngực, cúi đầu thở dài, bước nhanh rời đi.

Các nam chính ăn ý không hề nhắc tới cái tên Diệp Chi Châu, từng người một trở về quỹ đạo sinh hoạt của chính mình.

Tưởng Tố Tố và Tần Bách sau khi tỉnh lại liền biến thành kẻ điên, những dị năng giả đó cũng không khá hơn bao nhiêu, vài kẻ bị điên, một số choáng váng, số còn lại hôn mê bất tỉnh. Dưới sự tác động của Cố Nghị, bọn chúng bị gắn trên đầu cái tên phần tử khủng bố, cả đời bị giam trong ngục không được cho ra.

Mấy tháng sau, tinh thần lực trong đại não các nam chính vốn dĩ sắp thức tỉnh, toàn bộ lại biến mất. Cố Nghị nhận ra loại biến hoá này từ trước, sau nhiều ngày cầm hình của Diệp Chi Châu nhìn chằm chằm, tự mình xoá đi lực lượng đã thức tỉnh của mình.

Vào một buổi trưa bình thường, Cố Nghị nắm ảnh chụp duy nhất của Diệp Chi Châu bị hoá thành điểm sáng biến mất, hắn ngồi im thật lâu, sau đó đỡ lấy trán: "Em ấy sửa chữa lại những gì bị hồn kỳ phá hoại cân bằng cho ngươi, ngươi lại muốn mạt sát hết dấu vết tồn tại của em ấy... A, Thiên Đại, Thiên Đạo..."

Lại qua mấy năm nữa, những kẻ còn sót lại trong tổ chức dị năng cuối cùng cũng bị bắt. Người có tinh thần lực không còn, dị năng giả toàn bộ biến mất, trật tự thế giới bị hồn kỳ phá hư rốt cuộc cũng trở lại quỹ đạo.

Nơi xa truyền tới một tiếng vang rền rĩ, Cố Nghị nhẹ nhàng sờ sờ chó bông nhỏ được may riêng trên mặt bàn, cong môi cười lạnh: "Lại muốn lấy đi ký ức của ta, mơ tưởng!"

Trong phòng riêng một tiệm cơm ở trung tâm thành phố, Võ Khải Ân chuếnh choáng buông chén rượu, gãi gãi đầu: "A, kỳ lạ, sao tôi lại quen biết mấy người chứ? Sao chẳng nhớ gì cả nhỉ..."

"Em say rồi." Ân Liệt cướp đi chai rượu trước mặt gã, đưa tới một ly nước mật ong.

Thường Diệu cũng uống một ngụm rượu, nghi hoặc nhíu mày: "Tôi cũng không nhớ gì cả... Đàn anh, anh còn nhớ lý do em tới phòng làm việc của anh phỏng vấn là như thế nào không? Em nghĩ không ra."

Thời Giản Văn nhíu mày, lắc đầu: "Tôi cũng..."

"Ha ha... Tất cả mọi người đều choáng váng, nhưng tôi còn nhớ nha! Chúng ta lúc ấy là..." Tiêu Thuỵ nói đến một nửa thì dừng lại, ôm lấy Văn Giai Hoà: "Tôi cũng không nhớ nữa, Giai Hoà khẳng định nhớ rõ, trí nhớ Giai Hoà nhà tôi là tốt nhất."

Văn Giai Hoà đỡ lấy y, xin lỗi với mọi người: "Kỳ thật tôi cũng..."

"Mọi người say rồi." Ân Liệt đỡ đỡ mắt kính, nhàn nhạt nói: "Mấy năm trước ở tỉnh Y có hội đổ thạch, mọi người là gặp nhau ở đó."

"À, đúng rồi đúng rồi, em với anh đi đến đó du lịch." Võ Khải Ân lại gào lên, há miệng to uống ngụm lớn rượu, lau lau miệng cười ngây ngô: "Lúc ấy Tiểu Diệp.. A? Tiểu Diệp là ai... A! Tôi nhớ ra rồi, chúng ta lúc đó đều đang xem một tên thổ hào đang giải thạch, sau đó, hức, sau đó liền biết nhau."

Một đám ma men nghe vậy liền sôi nổi phụ hoạ, kích động giao lưu con đường đổ thạch đầy kí©h thí©ɧ năm đó.

Ân Liệt nhìn một vòng người, vừa mới chuẩn bị sửa đúng lại lý do thoái thác của họ, trong đầu lại đột nhiên đơ ra một giây, hoàn hồn lại liền nghi hoặc xoa xoa mắt, đứng dậy vác Võ Khải Ân lên vai: "Mọi người say lắm rồi, về thôi, tôi gọi xe taxi cho mọi người."

Bên ngoài đột nhiên trời mưa to, tẩy đi rất nhiều thứ vốn không nên tồn tại trên đời này.

[Gặp phải quấy nhiễu, dẫn linh hồn đi thất bại... Cơ chế bảo hộ mở ra, tạm thời tiến vào kỳ ngủ đông.]

.........

Thế giới thứ mười ba: Thú Hoàng, tính cái chim!