Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
Gần nửa tiếng sau, phỉ thuý hai bên đồng thời được giải ra hết.

"Không tồi không tồi, phỉ thuý của người anh em này tuy rằng có chút tì vết, nhưng cũng có thể bán hơn vạn rồi."

"Hà hà, là loại Băng chủng, màu sắc thông thấu trong suốt, nếu tìm được một thợ chạm trổ giỏi làm thành trang sức ngọc khí, đại khái cũng có thể bán được cái giá hai mươi vạn. Chúc mừng khách nhân!"

Giọng nói của hai người giải thạch sư đồng thời vang lên, chung quanh lại an tĩnh quỷ dị trong chớp mắt. Rõ ràng đều là đổ trướng, là hỉ sự, nhưng mọi người chung quanh lại cảm thấy có chút xấu hổ vi diệu.

Thường Diệu vò vò tóc: "Cái kia... Vận khí bọn họ thật tốt, ha ha..."

Tần Bách nhíu mày. Vì để không quá nổi bật, cậu ta cố ý chọn một viên có điểm tì vết, chuẩn bị xây dựng hình tượng là người có vận khí tốt, sau đó mới từng chút một để lộ ra "thiên phú" đổ thạch, nâng cao tên tuổi. Nhưng hôm nay... Cậu ta nhìn mấy tảng đá Cố Nghị đã mua, nghi hoặc nhíu mày. Ánh mắt người này thật tốt, vừa khéo mua trúng mấy viên nguyên thạch mà cậu ta định mua tiếp.

Không khí chung quanh cực quỷ dị, cậu ta vội vã bán ngay viên phỉ thuý giải ra tại chỗ, tâm tình không phải thực vui vẻ mà lôi kéo Thường Diệu đi sang cửa hàng khác. Nguyên thạch có thể để cậu ta nhặt lậu ở cửa hàng này đã không còn nữa, nên phải đi sang chỗ khác.

Diệp Chi Châu luôn chú ý động thái của vai chính, liền kéo kéo Cố Nghị, thuê một chiếc xe đẩy nhỏ chồng nguyên thạch vừa mua lên, sau đó tìm một chỗ không ai chú ý liền thu hết nguyên thạch vào không gian, xong xuôi thì chậm rì rì đẩy xe nhỏ đi tới cửa hàng thứ hai.

Lần này, Tần Bách vừa bắt đầu chọn chưa bao lâu, Diệp Chi Châu đã cố ý làm trò trước mặt Tần Bách, chọn hai viên nguyên thạch không có phỉ thuý, vẻ mặt ngốc bạch ngọt gọi "anh họ" tới chọn. Vì thế, "anh họ" tuỳ tay liền chọn trúng viên nguyên thạch có phỉ thuý.

Tần Bách lại nhíu mày lần nữa, suy xét một chút rồi quyết định không làm bộ làm tịch nữa, xoay người chọn viên nguyên thạch ban đầu mình đã thấu thị qua.

Thường Diệu có chút lo lắng: "Tiểu Bách, thứ như vận khí này không ổn định đâu, viên phỉ thuý vừa rồi cậu bán đã đủ tiền để cậu tiếp tục học đại học. Chúng ta không nên đổ thạch tiếp nữa, chẳng may thua thì..."

"Sẽ không." Tần Bách âm thầm chú ý thái độ Cố Nghị và Diệp Chi Châu bên kia, thái độ không tránh khỏi hơi có lệ: "Sẽ trướng, tin tưởng mình."

Thường Diệu còn muốn tiếp tục khuyên, Tần Bách lại không muốn tiếp tục nghe, trực tiếp cầm nguyên thạch đi tới chỗ giải thạch.

Vài phút sau, tin tức đổ trướng lại truyền tới, Diệp Chi Châu nghe vậy cong môi cười cười, lại để Cố Nghị mua hết đám nguyên thạch mà vai chính có thể mua được, trực tiếp mang hết đi.

Lần thứ hai đẩy chiếc xe nhỏ trống không, cậu nhìn chằm chằm động thái của vai chính, sau đó chân trước chân sau cùng vai chính đi vào cửa hàng thứ ba, mở ra công năng quấy nhiễu của hệ thống, cố ý lớn tiếng nói: "Sớm biết thế liền không mua đám nguyên thạch thứ hai. Anh họ, sao lại có thể sụp được chứ, mất tiêu mấy chục vạn a!"

"Không có việc gì, anh họ có tiền." Cố Nghị biểu thị bản thân vô cùng có tiền, "ôn nhu" sờ đầu cậu: "Cho em tuỳ tiện tiêu."

Diệp Chi Châu căng da đầu, không dám gọi anh họ nữa, thành thành thật thật chọn nguyên thạch.

Tần Bách nhìn thấy bọn họ bước vào, chỉ cảm thấy đen quá đen, rất sợ bọn họ lại càn quét hết nguyên thạch giá thấp, vội vội vàng vàng dùng thấu thị chọn một viên thích hợp, gọi ông chủ thanh toán. Thường Diệu vội ngăn cậu ta lại, trên mặt đầy không tán đồng: "Tiểu Bách, đổ thạch giống như đánh bạc vậy, cậu nghiện nó rồi."

"Mình tự có chừng mực. Yên tâm, sẽ không thua, cậu chọn phải một khối không trướng cũng không sao." Tần Bách hất tay hắn ta ra, thái độ càng thêm có lệ.

Thường Diệu nhìn tay mình bị hất ra, lại nhìn Tần Bách có vẻ như bình tĩnh nhưng thật ra đã điên cuồng, nhíu mày thật sâu.

Diệp Chi Châu cũng tuỳ tay chọn một viên nguyên thạch không có phỉ thuý, cùng vai chính song song giải thạch.

"Ai... Sụp rồi..." Giải thạch sư bỏ công cụ xuống, tiếc nuối lắc đầu.

Tần Bách không dám tin tưởng, tiến lên lục tìm trong đám đá vụn, có chút kích động: "Sao có thể? Trong này rõ ràng có phỉ thuý, tôi đã thấy... Nguyên thạch tôi mua sao có thể sụp được!"

Giải thạch sư đã thấy nhiều người như thế này rồi, đối với chất vấn của cậu ta cũng chỉ lắc đầu, dọn dẹp rồi đón lấy nguyên thạch của người tiếp theo, tiếp tục công việc trong tay. Vị khách mới tiến lên, đẩy vai chính ra khỏi vòng vây, Thường Diệu vội giữ chặt cậu ta trấn an, khuyên nhủ: "Đổ sụp thì sụp đi, chúng ta coi như ngay từ đầu cũng chưa đổ trướng. Về thôi nào, cảm xúc của cậu dao động lớn thế này, không thích hợp để tĩnh dưỡng thân thể đâu."

"Không có khả năng." Tần Bách vẫn bị hãm trong cảm xúc khϊếp sợ khi nghĩ dị năng của mình đã mất đi hiệu lực, màu đồng tử nhanh chóng sẫm hơn, chạy tới cửa hàng thứ tư: "Hẳn chỉ là sơ suất, không có việc gì, chúng ta lại đi giải thêm lần nữa."

"Tiểu Bách, đừng đi."

"Chỉ là sai lầm mà thôi, Thường Diệu, chẳng lẽ cậu không tin mình sao? Yên tâm, sẽ trướng." Cậu ta hiện tại vội vàng đi xác nhận dị năng của mình có đúng là mất đi hiệu lực hay không, đây chính là con át chủ bài của cậu ta, nếu mất đi hiệu lực... Không! Tuyệt đối không thể mất đi được!

Diệp Chi Châu cầm một viên nguyên thạch, cùng Cố Nghị đi ngang qua, vẻ mặt đau khổ: "Thế mà lại sụp rồi! Anh họ, anh kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng gì, chúng ta không mua nữa! Với
« Chương TrướcChương Tiếp »