Chương 128

Hai người tư thế ái muội ôm nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Nghị đánh giá diện mạo mới của cậu, đột nhiên nhéo nhéo vành tai cậu, lạnh lùng hỏi: "Đông Phương kia cũng niết con như vậy sao?"

Đương nhiên niết rồi, nhéo cũng nhéo không biết bao nhiêu lần. Diệp Chi Châu kéo tay hắn xuống cầm lấy, vẻ mặt nghiêm túc: "Cố Nghị, kỳ thật em là thần tiên."

Cố Nghị: "... Ừm?"

Tiếp tục nghiêm túc: "Anh cũng vậy."

"..."

"Lúc ở trên thiên đình, tên của anh là Đông Phương Thư, chúng ta là bạn lữ."

Cố Nghị xụ mặt nhìn cậu, vẻ mặt "để anh xem em bịa thế nào".

Diệp Chi Châu sao có thể bị cái mặt lạnh của người yêu hù doạ được, tiếp tục trợn mắt nói dối: "Sau đó anh phạm vào thiên điều, bị phạt hạ phàm lịch kiếp. Em yêu anh như vậy, làm sao để một mình anh xuống đây chịu khổ được, nên em cũng xuống theo."

Cố Nghị nhếch nhếch miệng: "Anh phạm vào thiên điều gì?"

"A..." Diệp Chi Châu bị kẹt, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, sau đó chém đinh chặt sắt nói: "Phạm vào thiên điều sát tiên tội! Anh trộm gà trong hậu hoa viên cả Ngọc Hoàng đại đế, còn gϊếŧ gà nhổ lông nấu chính nó! Nhưng gà kia kỳ thật là một vị thần tiên, vừa mới phi thăng, tương đối yếu."

Cố Nghị nhịn không được cười lạnh.

"... Đều do em, nếu không phải em muốn ăn gà, anh cũng không đi lên con đường tội lỗi." Diệp Chi Châu quay đầu, ra đòn sát thủ, giả đáng thương: "Kết quả, thời điểm em theo anh xuống đây thì xảy ra bấn đề nhỏ, đầu thai thành súc sinh... Nếu không phải trong tay em còn có một viên Hoá Hình đan mà Thái Thượng Lão Quân, chúng ta đời này chỉ có thể một người một chó không thể nhận nhau."

Cố Nghị thu lại nụ cười lạnh, khoé miệng san bằng, nhíu mày ôm cậu vào ngực, sờ sờ tóc cậu: "Không trách em, là anh không tốt, đừng thương tâm... Thời điểm em ở trên thiên đình tên là gì?"

"Diệp Chi Châu, anh luôn gọi em là Tiểu Châu." Diệp Chi Châu thò mắt tới cọ cọ hắn, che giấu ý cười trên mặt: "Chúng ta đi ngủ đi, đi nào." Ngàn vạn lần đừng rối rắm tiếp tên với thân phận làm gì, trình độ chém gió của cậu có hữu hạn đấy!

Cố Nghị mặc niệm mấy lần tên cậu, vẫn duy trì tư thế ôm cậu vào phòng ngủ, nghiêm túc nói: "Anh yêu cầu xác nhận một chút thân phận bạn lữ của chúng ta."

Diệp Chi Châu ngơ ra: "Xác nhận như thế nào?"

Mông bị nhéo nhéo, sau lưng cũng bị sờ sờ ái muội.

"..."

Buổi sáng hôm sau, Diệp Chi Châu nuốt một viên đan dược bò dậy từ trên giường, nhìn nhìn nửa cái giường trống không, nhấn mở tư liệu cốt truyện.

Trong cốt truyện mới, đoạn truyện vai chính thất hồn lạc phách ngốc cạnh thùng rác được Cố Nghị nhặt về đã biến mất, biến thành vai chính thất hồn lạc phách đi trên đường phố không cẩn thận bị xe tông phái, sau đó hôn mê bất tỉnh, linh hồn tiến vào trong thân thể một con mèo con khác.

Diệp Chi Châu: "..."

Vai chính tỉnh lại phát hiện bản thân đã thay đổi thân thể khác, kinh hãi, nhịn không được chạy về phía nhà mình, sau đó không cẩn thận đυ.ng phải Tiêu Thuỵ đang mua khoai ở ven đường...

Đoạn sau cốt truyện cơ bản là tương tự với cốt truyện cũ, chỉ là đem trợ giúp của Cố Nghị biến thành vai chính tự thân năng lực cường đại, nam chủ cũng từ sáu biến thành năm. Cốt truyện thế giới huỷ diệt cũng không thay đổi gì nhiều, chẳng qua Cố Nghị từ hậu cung của vai chính cùng đi du lịch thì biến thành người qua đường vô tội đang đi nghỉ phép bị liên luỵ tới, video quay lại cảnh chiến đấu bằng dị năng vẫn là do hắn quay được rồi up lên mạng...

"Nghĩ gì đấy?"

Trên trán bị chọc chọc nhẹ nhàng, cậu hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn người yêu bưng bữa sáng tiến vào, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đông Phương, em biết A Hoàng là mèo của ai, chúng ta đưa nó về đi."

"Gọi anh Cố Nghị." Cố Nghị đặt bữa sáng xuống, xoay người đứng trước tủ quần áo lấy cho cậu một bộ quần áo ở nhà, thuận miệng trả lời: "Theo ý em, anh cũng cảm thấy mèo kia hẳn không phải là mèo hoang." Bằng không động tác mở khoá sẽ không thuần thục như vậy.

Tại biệt thự Thời Giản Hoa, Diệp Chi Châu sau khi ngồi xuống mới đánh giá người đàn ông ôn nhuận phía đối diện, trộm mở công năng rà quét hệ thống.

"Không nghĩ rằng Bánh Bao sẽ gặp được hai người. Rất cảm ơn, em tìm nó đã vài ngày rồi." Thời Giản Văn ôm mèo vào ngực, hơi nghi hoặc sờ sờ đầu nó, cười: "Chạy một vòng rồi, tính tình nó lại hoạt bát hơn trước kia. Sau này không nên nghịch ngợm nữa."

Mèo con lăn một cái trong ngực anh, mềm mại kêu một tiếng.

Cố Nghị gật đầu xem như nhận lời cảm ơn, sau đó nhìn Thời Giản Hoa ngồi một mình trên ghế sofa đơn, nhướng mày: "Hôm nay sao bình thường như vậy? Con trai cậu đâu?"

"Đang được bảo mẫu tắm cho rồi." Thời Giản Hoa buông văn kiện, khó hiểu nhìn lại: "Cố Nghị, cậu hôm nay sao quái quái vậy? Có lúc nào mình không bình thường chứ?"

Cố Nghị cho rằng hắn đang đùa giỡn với mình, liền trả lời: "Chuyện ngày hôm qua thế mà cậu đã quên? Sao, hôm nay trong giành nuôi chó nữa?"

"Cậu nuôi chó?" Thời Giản Hoa càng kinh ngạc, cười hỏi: "Nuôi chủng loại gì? Bao lớn rồi?"

Cố Nghị nghe vậy, nụ cười thong thả trên mặt chậm rãi biến mất, nhíu mày: "Mua một đứa cùng chủng loại với con của cậu, tương đối nhỏ..."

"Vậy cậu nuôi phải cẩn thận đấy, chó con cần được chiếu cố tốt." Thời Giản Hoa tự nhiên nói tiếp, thái độ cũng như ngày thường, giống như không nhớ chuyện tranh giành chó con ngày hôm qua.

Cố Nghị quan sát cẩn thận biểu cảm của hắn, mày nhăn càng chặt.

[Rà quét xong, thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh kín. Đại não không có năng lượng dị thường dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh. Đan dược áp dụng: An Thần hoàn.]

Diệp Chi Châu kinh hãi, nắm tay Cố Nghị. Sao kết quả rà quét lại giống hệt Cố Nghị được? Chẳng lẽ là hồn kỳ quấy phá? Vậy... vậy hôm qua cậu dựa vào chuyện đó để phán đoán thân phận người yêu liệu có bị nhầm không...

"Làm sao vậy?" Cố Nghị thu hồi suy nghĩ, nắm lại tay cậu, ôm cậu sát vào người mình, thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, sẽ không để Giản Hoa cướp em đi. Hơn nữa hình như đầu óc cậu ta hỏng rồi, căn bản không nhớ rõ sự tình ngày hôm qua."

Thời Giản Hoa nghe rõ ràng lời hắn nói, nhịn không được kháng nghị: "Này, cậu nói bậy gì thế! Mình cướp... khụ, mình cướp người của cậu làm gì, mình là thẳng, thẳng đấy! Đầu óc cậu mới hỏng rồi, chuyện hôm qua cậu tới nói muốn mua tranh và chuyện phòng làm việc mình còn nhớ rõ đấy, đừng có chụp mũ loạn nhé!"

Thời Giản Văn cười ra tiếng: "Anh cả và anh Nghị cảm tình vẫn tốt thật đó."

"Năm đó là quen nhầm bạn tồi." Thời Giản Hoa không có hình tượng gì lườm Cố Nghị, cúi đầu tiếp tục đọc văn kiện.

Diệp Chi Châu nghe bọn họ nói chuyện, cảm xúc dần bình tĩnh lại. Cậu thu về tinh thần lực không tự chủ được tán loạn, lắc lắc đầu với Cố Nghị, nắm chặt tay hắn. Quan tâm quá sẽ bị loạn, hôm qua cậu cảm nhận được tia tình thần lực quen thuộc kia cũng không phải ảo giác. Cố Nghị xác thật là người yêu, cậu không nhận sai, nhưng kết quả rà quét Thời Giản Văn là sao? Không có dị năng, nhưng có dấu hiệu thức tỉnh tinh thần lực...

Mèo con đang nằm trên đùi Thời Giản Văn chơi đùa đột nhiên chạy xuống, sau đó vèo vèo phi lên tầng hai. Thời Giản Văn có chút bất đắc dĩ đứng dậy, vẻ mặt đúng chuẩn con sen chính hiệu: "Bánh Bao sao đột nhiên thích làm ầm ĩ vậy chứ... Các anh cứ ngồi nói chuyện, em đi lên tầng bế nó xuống, miễn cho để nó cào loạn đồ vật trong nhà."

[Thời Giản Văn cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 80%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu nhìn theo anh đi lên lầu, sờ sờ cằm. Mới chỉ còn 80%, xem ra chiêu trả mèo về chủ cũ này không quá hiệu quả. Cậu thay đổi điểm này rồi, nhưng không có chút tác dụng nào với điểm vai chính lợi dụng hiểu biết khi còn là mèo bên cạnh Thời Giản Văn, đón ý đón hùa theo sự yêu thích của anh, đạt được hảo cảm của anh trong cốt truyện. Còn có kết quả khi rà quét Thời Giản Văn... Là trường hợp đặc biệt, hay nam chủ nào cũng vậy?

Vậy nên làm gì bây giờ? Mục đích của vai chính đã rõ ràng, biến thành người rồi thì khẳng định sẽ tìm cơ hội tương ngộ với các nam chủ, hơn nữa khi vai chính là mèo đã thăm dò được tính cách các nam chủ, muốn chiếm được cảm tình của họ quả thực là dễ như trở bàn tay... Không được, không thể để các nam chủ còn lại gặp được vai chính. Ít nhất là trước khi cậu thăm dò ra được nguyên nhân thực sự vai chính tiếp cận các nam chủ để làm gì, thì không cho họ gặp nhau. Còn kết quả rà quét kia, cậu cũng nhất thiết biết rõ nhanh chóng.

Trong cốt truyện mới, đất diễn của Cố Nghị bị cắt, vai chính gặp được Tiêu Thuỵ luôn, lúc này Thường Diệu chưa xuất ngoại, vai chính còn chưa bị đưa tới bệnh viện... Đến làm linh hồn vai chính trở về thân thể mình thôi!

Rời khỏi Thời gia, Cố Nghị muốn đưa Diệp Chi Châu đi mua quần áo, nhưng cậu uyển chuyển từ chối.

"Hiện tại em không có hộ khẩu, anh xác định không xử lý chuyện giấy tờ cho em trước à?" Diệp Chi Châu kéo kéo quần áo trên người, bộ dáng ỉu xìu buồn bã: "Giữa trưa anh mua cho em quần áo đã đủ mặc rồi. Cố Nghị, em thấy mệt mỏi, muốn về nhà ngủ." Nói rồi xoa xoa eo mình.

Cố Nghị thấy thế quả nhiên hiểu lầm, vươn tay tới giúp cậu xoa bóp eo, nghĩ nghĩ nói: "Vậy anh đưa em về nhà nghỉ ngơi trước, chuyện giấy tờ anh liền đi làm luôn. Em ở nhà ngoan ngoãn đấy, tối về anh đưa em đi ăn ngon."

Diệp Chi Châu vội gật đầu, tặng kèm một nụ cười ngây ngô. Cố Nghị nháy mắt nhộn nhạo cả lên, hôn cậu một ngụm rồi lái xe về nhà.

Xác định Cố Nghị đã rời khỏi nhà rồi, cậu xốc chăn xuống giường, trước dùng tinh thần lực làm ảo giác lừa gạt camera trong nhà, sau đó mới bắt đầu bày trận, bất mãn lầm bầm: "Không có việc gì thì sao bày lắm phỉ thuý trong nhà thế? Mỗi ngày đều mở camera phòng trộm, muốn làm cái gì cũng chẳng tiện..."

Suốt một giờ mới bày xong được ảo trận sơ cấp, nhìn nhìn thời gian đã không còn sớm, cậu vội cầm số tiền mặt Cố Nghị để ở nhà, bắt xe chạy tới nhà vai chính.

Mẹ của vai chính đã vứt cậu ta ở lại rồi chạy mất, hiện tại thân thể vai chính là do Thường Diệu chiếu cố. Tính tính thời gian, Thường Diệu hiện tại hẳn là đang đi học, trong nhà vai chính chỉ có một mình cậu ta, hộ sĩ Thường Diệu thuê cứ cách một hai tiếng mới tới nhà xem xét khi Thường Diệu không ở nhà, chỗ trống cậu có rất nhiều.

Thuận lợi đi tới trước cửa nhà vai chính, cậu đem tinh thần lực thực chất hoá bao lấy chính mình, giấu đi thân hình và khí tức bản thân, sau đó lấy một dây thép từ trong không gian ra, bắt đầu cạy khoá.

Hai phút sau cửa bị cạy mở, cậu lắc mình đi vào, tinh thần lực cẩn thận thăm dò hơi thở trong phòng, đi tới phòng vai chính.

.........