Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 127

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vì bị kinh hách, tinh thần lực Diệp Chi Châu không tự giác tràn ra một chút. Cố Nghị nhíu mày, vuốt vuốt bộ lông dựng lên của cậu, nâng cậu lên trước mặt mình nhìn nhìn, lắc đầu: "Quá gầy, phải mập lên mới được."

"Ẳng ẳng (Mập lên để còn gϊếŧ thịt hả?)" Diệp Chi Châu quơ quơ vuốt muốn cào hắn, quyết định đút cho mèo nhỏ Hoàn Hồn đan xong thì ăn Hoá Hình đan rồi trốn. Nam chủ Cố Nghị này quá nguy hiểm, cần phải bảo trì khoảng cách với hắn!

Vì tay Cố Nghị còn đang giơ tay lên, nên vai chính trong áo khoác cũng bị xách lên. Như nhận ra điều gì, cậu ta mở mắt ra nhìn một người một chó hỗ động với nhau, trong mắt lại hiện lên bóng tối.

[Cảnh cáo! Cảnh cáo! Đo lường thấy có năng lượng dị thường dao động, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Trong lòng Diệp Chi Châu căng chặt, cố gắng khống chế không để thân thể biểu hiện ra dị thường, nhanh chóng thu lại tinh thần lực trong không khí, phun đầu lưỡi giả ngu.

"Nóng?" Cố Nghị sờ sờ lỗ tai cậu, lắc lắc vai chính trong áo khoác, lắc đầu: "Mèo nhỏ không thể ăn, nên không được chảy nước miếng với nó. Sắp đến cửa hàng thú cưng rồi, nên ba ba sẽ mua sữa cho con uống."

Bóng tối trong mắt vai chính nhanh chóng nhạt đi, hơi câm nín lắc lắc cái đuôi. Sao cứ có cảm giác Cố Nghị không giống với điều tra, trầm ổn khôn khéo đâu chả thấy, ngược lại cứ cảm giác đần đần... Cơ mà đần chút cũng tốt, về sau đạt được tín nhiệm của đối phương cũng dễ.

[Năng lượng dị thường dao động đã biến mất, xin ký chủ chú ý khống chế tinh thần lực.]

Diệp Chi Châu tắt đi nhắc nhở hệ thống, nghiêng đầu không dấu vết nhìn thoáng qua vai chính, củng củng vào ngực Cố Nghị. Vai chính thế giới này cảm giác quái quái, không hề giống trong miêu tả cốt truyện chút nào. Từ biểu hiện vừa rồi để nhìn, vai chính tiếp cận Cố Nghị hẳn là cố ý, cũng không phải trùng hợp như trong cốt truyện. Nhưng vai chính tiếp cận Cố Nghị là để làm gì? Vì tiền bạc, quyền thế của Cố Nghị? Hay là vì người? Nếu vai chính tiếp cận Cố Nghị là có kế hoạch, vậy vài vị nam chủ khác...

Mười lăm phút sau, Diệp Chi Châu được ăn bữa cơm đầu tiên từ khi biến thành chó cún – một lọ sữa dê cậu vô cùng không muốn ăn. Mà vai chính bị Cố Nghị ném đi tắm rửa, khi điền tư liệu Cố Nghị còn lấy cho cái tên vô cùng quê mùa: A Hoàng.

Đột nhiên cảm thấy, cái tên Tiểu Cường này rất tốt...

"Trước tạm chấp nhận một chút, đến tối ba ba mua đồ ăn ngon cho con." Cố Nghị mua một đống đồ dùng cho sủng vật, nhéo nhéo lỗ tai Diệp Chi Châu: "Tiểu Cường, ba ba cũng đói bụng."

Diệp Chi Châu no đánh cách một cái, muốn dùng hành động tức chết hắn. Kết quả, Cố Nghị lại cười rộ lên, hơi trẻ con nói: "Ăn no rồi thì xinh đẹp. Cố gắng ăn nhé, nhanh lớn lên nào."

Người mặt liệt đột nhiên cười ngây ngô gì đó... Lực sát thương lớn quá! Diệp Chi Châu đáng xấu hổ hoa si, theo bản năng động vật lắc lắc cái đuôi, trong lòng đột nhiên dâng lên xúc động muốn xông tới liếʍ mặt hắn.

Không được!

Cậu lùi về sau, xoay mông với Cố Nghị, hít sâu một hơi. Làm một người đã có bạn lữ, sao cậu có thể tuỳ tiện hoa si với người khác được chứ? Tiết tháo, em đang ở đâu? Em mà không về, nhỡ bình dấm chua biết được anh từng si mê mặt đẹp trai khác... Nồi thịt chó không phải là mộng đâu! Hình thức địa ngục ngu ngốc!

Sau lưng lại bị vỗ vỗ, cái gáy bị xách lên, thân thể lơ lửng trong không trung: "Tiểu Cường, mông con khó coi lắm, quay lại đây nào."

Thân thể bị bắt quay cuồng, cậu vội dùng cái đuôi che khuất bộ vị trọng điểm, ý nghĩ hoa si trong đầu bị đánh bay, phẫn nộ há miệng: "Gâu gâu gâu (Hỗn đản, sĩ khả sát bất khả nhục! Chờ tui biến thành người rồi sẽ thu thập anh!)"

Cố Nghị làm lơ rống giận non nớt của cậu, kéo kéo cái đuôi: "Không được kẹp đuôi, chỉ có chó nhát gan mới làm như vậy."

Diệp Chi Châu tức giận, bốn chân quơ loạn lên, ý muốn dùng móng vuốt còn chưa mọc dài cào chết hắn.

Vai chính được tắm rửa thơm ngào ngạt được nhân viên công tác ôm ra, thấy thế cạn lời lắc lắc đuôi, nghi hoặc trong lòng bay hết. Một người một chó ngu xuẩn như thế khẳng định không ảnh hưởng đến kế hoạch của mình, lúc trước mình đúng là cẩn thận không đâu.

Ăn uống no đủ tắm rửa thơm tho rồi, Cố Nghị mang theo một chó một mèo về chung cư của mình ở trung tâm thành phố, sau đó nhốt vai chính trong l*иg sắt để ngoài ban công, ôm Diệp Chi Châu đi tới siêu thị đồ dùng sủng vật lớn nhất ở gần nhà.

Một tiếng sau, Cố Nghị xách bao lớn bao nhỏ về nhà, Diệp Chi Châu nằm trong ngực hắn ngủ như chết. Không có biện pháp, thân thể chó con thật sự không có tiền đồ, ăn no chơi mệt thì ngủ gục luôn.

Trong nhà dường như chẳng khác gì trước lúc rời đi, mèo con nhặt được thành thật nằm trong l*иg, mắt nhắm lại như đang ngủ. Cố Nghị thu dọn đồ mới mua xong, nhíu mày nhìn thảm trước sofa và áo khoác trên sofa, ôm Diệp Chi Châu về phòng ngủ. Hai phút sau, mình hắn đi ra ngoài, tuỳ tiện nấu cho mình gì đó để ăn tối rồi đổ cho vai chính thức ăn cho mèo và nước, tắt đèn trong phòng khách rồi vào phòng làm việc.

Vai chính mở mắt, không chút hứng thú nào liếc qua mâm thức ăn cho mèo, tròng mắt màu lam rất nhanh tối đi, biến thành màu đen. Cố Nghị vừa mở máy tính lên, như cảm giác được gì đó nhìn quanh phòng, nhíu nhíu mày, mở camera trong nhà lên.

Dị năng thấu thị tuy có thể xuyên qua vách tường nhìn thấy người khác đang làm gì, nhưng không có công năng thuận phong nhĩ, hơn nữa máy tính Cố Nghị đặt hướng về bức tường nên vai chính không thể thấy rõ được Cố Nghị mở máy lên rồi làm gì. Cậu ta hơi không cam lòng thu hồi dị năng, lại bò xuống dưới. Cần phải nhanh chóng thu được sủng ái và tín nhiệm của Cố Nghị, nếu không vẫn cứ bị nhốt trong l*иg sắt, cậu ta làm cái gì cũng phải cẩn thận.

Trong video theo dõi, mèo con màu vàng thuần thục mở cửa l*иg sắt, uyển chuyển nhẹ nhàng dạo qua phòng khách một lần, ý đồ muốn tiến vào phòng ngủ và phòng làm việc nhưng không có kết quả, bồi hồi hai vòng mới trở lại l*иg sắt ngoài ban công, thuần thục khoá lại l*иg sắt.

Cố Nghị tua lại một lần động tác mèo con mở l*иg sắt, mày nhăn càng sâu. Hắn tự hỏi một lúc, đứng dậy tắt máy tính, ra phòng khách cũng không liếc qua ban công liền về phòng ngủ.

Chó trắng nhỏ lông xù xù ngủ trên giường thật sự ngon, biểu tình căng chặt của hắn không tự giác mềm đi, nhéo nhéo móng vuốt nhỏ, lại sờ sờ cái đầu nhỏ, tâm tình đột nhiên cảm

thấy rất tốt, trong lòng thậm chí dâng lên cảm giác thoả mãn hạnh phúc vô cùng.

Hắn nhéo nhéo cái đuôi nhọn nhọn của chó con, xoay người vào phòng tắm.

Nửa đêm, Diệp Chi Châu bị chính hệ thống của mình đánh thức, mơ mơ màng màng nhảy xuống giường, bò qua cửa phòng nửa mở ra phòng khách. Hệ thống biểu hiện vai chính đã tiến vào trạng thái ngủ say, vì đảm bảo, cậu lại rải cho vai chính một chút thuốc mê.

Thử thăm dò lay lay vai chính một chút, không tỉnh, cậu vội lấy Thông Thiên từ trong không gian ra, để đối phương đặt bên miệng vai chính một viên đan dược, sau đó hai vuốt banh miệng vai chính ra, nhét đan dược vào. Đan dược vừa vào miệng liền tan ra, không cần lo đến chuyện nuốt xuống . Làm xong rồi, cậu vồi lùi vài bước núp sau bóng tối giữa phòng khách và ban công, cẩn thận quan sát tình huống vai chính.

Mèo con tựa hồ bị động tác đút dược thô lỗ của Diệp Chi Châu làm ồn, hơi không an ổn trở mình, hô hấp rối loạn vài giây.

[Đo lường dao động linh hồn vai chính... Dao động xong, không có dị thường.]

Cậu nhẹ thở ra, cẩn thận mở công năng rà quét của Thông Thiên.

[Đang rà quét trạng thái linh hồn mèo con... Rà quét xong, độ tương xứng giữa thân thể vào linh hồn 100%, không có dị thường.]

Xem ra, linh hồn mèo con đã trở lại... Nhưng mà cậu trước đó quên mất không xem đến độ tương xứng giữa thân thể mèo con với linh hồn vai chính rồi, thất sách quá.

Một phút sau, tư thế ngủ văn nhã của mèo con đột nhiên thay đổi phong cách, bốn chân mở rộng đầu lưỡi vươn ra, còn khò khè nho nhỏ. Diệp Chi Châu hơi buồn cười lay lay mèo con, cảm thấy mỹ mãn về phòng.

"Chơi đủ rồi?"

Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Cố Nghị nửa ngồi trên giường, híp mắt nhìn Diệp Chi Châu cứng đờ ở cửa, lắc lắc di động: "Hơn nửa đêm không ngủ lại đi tìm A Hoàng chơi, con muốn ngủ trong WC à?"

Diệp Chi Châu nhìn video theo dõi trên điện thoại của hắn, lông dựng đứng lên. Tên biếи ŧɦái này, thế mà lắp camera ở nhà? Hẳn là vừa rồi cậu không có làm gì khác người đi? Cột sáng của Thông Thiên người khác không nhìn thấy, viên đan dược trong cột sáng hẳn cũng không thấy được, hơn nữa ánh sáng tối tăm... Còn tốt còn tốt, hẳn là không có bại lộ.

"Sợ?" Cố Nghị xốc chăn lên xuống giường, ngồi xổm trước mặt cậu dí dí đầu nhỏ: "Biết sợ thì sau này không được lăn lộn lúc nửa đêm, con bây giờ còn nhỏ, phải ngủ đủ giấc."

Diệp Chi Châu gào một tiếng nhắm mắt lại, trong lòng có một đám thảo nê mã chạy qua. Cố Nghị thế mà loã thể! Hơn nữa đối phương rất hào phòng ngồi xổm trước mặt cậu nữa, cái gì không nên thấy cũng đều thấy hết rồi!

"Không có đánh con." Cố Nghị nhéo nhéo lỗ tai cậu, bế cậu đặt lên giường, chọt chọt mũi nhỏ: "Không được đi tiểu trên giường, ngoan một chút." Nói rồi đi ra khỏi phòng không biết làm cái gì.

Cậu thử thăm dò mở mắt ra, xác định đối phương đã đi rồi mới giãn bốn chân nằm trên giường, thở ra một hơi. Tuy rằng soái ca nhìn rất đẹp mắt, nhưng cậu đã già rồi, không thừa nhận nổi kí©h thí©ɧ loại này.

Thanh âm đồ sứ vỡ tan đột nhiên truyền tới từ trong chăn, cậu nghi hoặc bò tới bò lui trong chăn, sau đó tìm thấy được di động Cố Nghi ném trên giường, nhìn vào màn hình đang sáng lên, trên màn hình là cảnh một cái bình nước bị vỡ tan và bóng lưng của Cố Nghị.

!!!!

Cậu ngồi bật dậy, dí sát mặt vào màn hình di động, trong mắt tràn đầy khó tin. Trên mông Cố Nghị thế mà có bớt! Tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng cái bớt kia cậu đã nhìn hơn ngàn năm, tuyệt đối không có khả năng nhận sai! Là hình chim! Giống hệt cái bớt của người yêu!

Hình ảnh Cố Nghị quẹo vào phòng bếp rồi biến mất trong video, trong lòng cậu lại dâng lên sóng to gió lớn không bình tĩnh nổi, sửng sốt vài giây liền nhảy khỏi giường, chân nhỏ vung lên chạy tới phòng bếp. Tinh thần lực không chịu khống chế liền bắn ra, sau đó bị cậu hung hăng thu lại. Không được, không thể quá lỗ mãng, hồn kỳ thế giới này đang kiểm soát gắt gao, cậu phải xác định một chút.

... Nhưng không dùng đến tinh thần lực, chỉ bằng một cái bớt thì cậu xác định kiểu gì? Nhỡ đâu cái bớt cũng chỉ là biểu hiện giả dối hồn kỳ làm ra thì sao?

Trong đầu suy nghĩ lung tung đủ loại khả năng, cậu thẳng tắp vọt vào bếp, chạy đến sau lưng Cố Nghị đang ngồi xổm trước tủ lạnh cầm gì đó, trừng lớn mắt nhìn cái bớt quen thuộc trên mông ai kia.

Không sai, chính là cái bớt này, giống y như đúc, nên Cố Nghị rốt cuộc có phải hay không...

"Sao lại chạy ra?" Cố Nghị đóng cửa tủ lạnh quay đầu nhìn Diệp Chi Châu đờ ra nhìn mình cả nửa ngày, lắc lắc sữa dê trong tay: "Đói bụng? Uống sữa bột nhé, lại đây, uống no rồi đi ngủ."

Rốt cuộc có phải hay không... Tinh thần lực lại ngo ngoe rục rịch, cậu hơi sốt ruột vòng vòng tại chỗ, linh quang chợt loé trong đầu, vội chọt chọt Thông Thiên: "Mau, giúp tao rà quét đại não Cố Nghị đi, trước đó mày có thể quét ra được dị năng vai chính dao động, như vậy hẳn là Cố Nghị mày cũng quét ra được! Mau nhìn xem, dị năng của hắn dao động có phải có quan hệ tới tinh thần lực hay không." Người ở thế giới này không có tinh thần lực, dị năng là thuộc về bộ phận thân thể dị biến sau khi sinh ra từ trường năng lượng, không có quan hệ đến tinh thần lực. Tư liệu cốt truyện có nhắc đến, dị năng Cố Nghị là thôi miên, mà một bộ phận năng lực của tinh thần lực cũng có hiệu quả thôi miên. Có lẽ... có lẽ Cố Nghị thật là người yêu...

Màn sáng bắn ra, sau đó hoá thành điểm sáng bao phủ lên thân Cố Nghị, vài giây sau thì tụ thành màn sáng: [Rà quét xong, thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh kín. Trong đại não không có năng lượng dị thường dao động, tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh. Đan dược áp dụng: An Thần hoàn.]

Không có năng lượng dị thường dao động! Tinh thần lực có dấu hiệu thức tỉnh! Khẳng định là người yêu không sai! Cậu vui vẻ trong lòng, vội nhào tới bàn tay duỗi ra của Cố Nghị, cẩn thận đưa ra một sợi tinh thần lực, cực kì ôn hoà theo lỗ tai đối phương đi vào đại não, cẩn thận tìm kiếm.

Cố Nghị ôm cậu đứng dậy, động tác đột nhiên cứng đờ dựa vào tủ lạnh, xoa xoa trán: "Sao lại thế này? Tụt huyết áp à..."

Một cỗ tinh thần lực hình thái công kích mỏng manh nhưng quen thuộc đột nhiên xuất hiện quét qua tinh thần lực của cậu. Cậu sửng sốt rồi mừng như điên, vội cẩn thận rút tinh thần lực ra, hưng phấn kêu vài tiếng với hắn.

Thật là người yêu! Chẳng sợ chính mình biến thành chó rồi, chẳng sợ hồn kỳ ngáng chân quấy rối, chẳng sợ các thể loại hố cha của thế giới này, người yêu vẫn là tìm được mình đầu tiên, sau đó mang mình theo bên người để chiếu cố!

"Ẳng ẳng (Đông Phương, anh thật tốt quá!)"

"Đừng nóng vội, ba ba sẽ đút cho con ăn." Cảm giác mơ màng đau đớn trong đầu rất nhanh biến mất, Cố Nghị đứng thẳng ôm cậu vào ngực, lắc lắc bình sữa đưa đến bên miệng cậu: "Uống đi, uống xong ngủ."

Cậu quay đầu né tránh núʍ ѵú cao su, củng củng lên. Hiện giờ ai còn tâm tình uống sữa đi ngủ chứ! Nghi vấn trong lòng cậu có một đống lớn, cần được giải thích a! Không phải đã nói là không thể luân hồi đầu thai hay sao, nhưng người yêu thế giới này sao lại thành hàng nguyên gốc? Tinh thần lực cũng yếu đến độ không còn, còn bị vai chính có ý đồ thu vào hậu cung nữa!

[Đo lường thấy cốt truyện có biến động, xin ký chủ tiếp thu cốt truyện mới.]

Cậu khựng lại động tác, nhíu mày. Cốt truyện sao lại biến động? Chẳng lẽ vai chính đã trở lại thân thể mình? Nhưng cậu còn chưa đút thân thể vai chính Hoàn Hồn đan mà.

"Tiểu Cường." Cố Nghị đặt bình sữa còn nguyên lên bàn, sờ sờ bụng cậu: "Rõ ràng bụng bẹp thế này, sao lại không ăn?"

"Ẳng..." Cậu hoàn hồn muốn nói chuyện với người yêu, phát ra âm thành rời mới ý thức được hiện giờ mình không nói được. Hơi ảo não nhìn vuốt chó nho nhỏ của mình, cậu bất chấp vấn đề có lộ hay không lộ, trực tiếp lấy Thông Thiên từ trong không gian ra, lấy Hoá Hình đan từ chỗ Thông Thiên, mở miệng nuốt xuống.

Cố Nghị nhìn chằm chằm viên pha lê đột nhiên xuất hiện trong ngực, yên lặng thu lại bàn tay muốn cầm bình sữa lên: "Tiểu Cường, con..."

Thân thể nóng bừng lên, máu nhanh chóng lưu động, cậu nhìn không được ngửa cổ phát ra tiếng gầm rú non nớt, ý thức hôn mê trong chớp mắt, đan điền nóng rực lên, quanh thân đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu trắng, tầm mắt nhanh chóng cao lên. Bùm, biến hình thành công!

Bình sữa rơi bộp xuống đất, biểu tình Cố Nghị cứng đờ như đá, Diệp Chi Châu ngồi trên cánh tay hắn, phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ hắn, chu miệng hôn bẹp một cái: "Đông Phương, em rất nhớ anh!"

[Cố Nghị cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ nhất đã rút, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Quả nhiên là người yêu! Mình vừa dùng nhân thân xuất hiện, hồn kỳ của đối phương liền rút!

Sau lưng bị ôm lấy, thân thể lại bị kéo ra. Diệp Chi Châu nghi hoặc nhìn Cố Nghị, giơ tay niết mặt hắn: "Anh làm sao vậy? Sao mặt đen thế?" Còn không hôn lại mình, không có đạo lý a! Người yêu dù cho không có ký ức, nhưng nhìn thấy mình cũng vẫn vui vẻ mà!

Cố Nghị cũng niết mặt cậu, âm trầm mở miệng: "Tiểu Cường, cho dù con có là cẩu yêu, thì con cũng chỉ có thể là cẩu yêu của Cố Nghị."

Diệp Chi Châu càng nghi hoặc hơn: "Em vốn dĩ là của anh mà, anh cũng là của em nè!"

Cố Nghị hoàn toàn không ăn viên đạn bọc đường đó, tiếp tục phóng sát khí: "Vậy Đông Phương kia là ai?"

"..."

"Con rất thích Đông Phương kia? Chẳng lẽ hắn là chủ nhân trước của con?"

"..." Ngay cả với bản thân cũng ăn dấm được, quả nhiên là phong cách hành sự não tàn của người yêu mình.

.........