Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 126

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Nghị lại xoa đầu cậu: "Vẫn kêu khó nghe như vậy."

"Gâu (Mất dạy!)"

Thời Giản Hoa ngốc lăng nhìn Diệp Chi Châu trong tay hắn, tay nắm thật chặt, dáng vẻ như sắp nổi điên.

"Bức tranh mà ông nội cậu thích, mình có thể bán cho cậu." Cố Nghị đột nhiên nhìn hắn, không dấu vết nhét Diệp Chi Châu vào áo khoác mình: "Còn có gian phòng làm việc trước đó cậu nhắc tới nữa, mình có thể đầu tư, nhưng mình sẽ không coi tiền như rác. Trong vòng một năm, mình muốn xem tiền lời."

Thời Giản Hoa chuyển mắt từ cái đuôi Diệp Chi Châu lộ ra, đến mặt Cố Nghị, khôi phục bộ dáng bình tĩnh như thường: "Được, tranh mình sẽ tăng giá thêm 20%, cảm ơn đã bỏ được thứ yêu thích. Bên phòng làm việc kia không cần đến một năm, có Giản Văn ở đó, nửa năm là đủ rồi. Chừng nào cậu rảnh, Giản Văn muốn mời cậu đi ăn cơm."

"Vậy thì để cuối tuần này đi." Cố Nghị nhớ lại hành trình gần đây của mình, trả lời, vỗ vỗ mông Diệp Chi Châu: "Đừng lộn xộn, ngoan một chút."

Diệp Chi Châu đang có ý đồ chui ra từ trong áo hắn, bị vỗ liền ngừng giãy dụa, thầm gọi Thông Thiên: "Giúp tao rà quét trạng thái linh hồn Cố Nghị, thuận tiện rà quét luôn trạng huống thân thể Thời Giản Hoa."

[Đang rà quét trạng thái linh hồn Cố Nghị... Rà quét xong, thân thể và linh hồn xứng đôi 100%, không có dị thường. Đang rà quét tình trạng thân thể Thời Giản Hoa... Rà quét xong, thể nhược bẩm sinh, cần tĩnh dưỡng. Đan dược áp dụng: Thập Toàn Đại Bổ hoàn.]

Lại là 100%? Chẳng lẽ Cố Nghị cũng là do hồn kỳ chế tạo ra để lừa gạt cậu? Cậu nhịn không được uể oải, hình thức địa ngục này quả thực quá hố cha rồi...

Cố Nghị bàn chuyện với Thời Giản Hoa xong mới ôm cậu ra khỏi áo, sờ sờ cái đuôi nhỏ không tự giác rũ xuống, nhéo nhéo: "Cái đuôi nhếch lên đi."

Diệp Chi Châu liếc một cái, quay đầu: "Ẳng (Hàng giả, không muốn nói chuyện!)"

Ánh mắt Thời Giản Hoa lại bắt đầu không thích hợp, bước tới nói: "Nó hẳn là đói bụng, trong phòng mình có sữa bột cho chó con, đúng lúc có thể đút cho nó."

Cố Nghị vội giấu Diệp Chi Châu xuống áo, híp mắt đánh giá hắn: "Giản Hoa, mình phát hiện hôm nay cậu có điểm không bình thường... Thôi, mình có việc phải đi trước, có thời gian thì tụ hội sau." Dứt lời liền nhanh chóng quay người bước đi, hoàn toàn không cho Thời Giản Hoa cơ hội ngăn cản.

Ô tô tuyệt trần rời đi, cuồng nhiệt trong mắt Thời Giản Hoa dần rút đi, khôi phục bộ dáng bình thản. Hắn khom lưng sờ sờ con trai đang đứng cạnh mình, khẽ nhíu mày: "Chuyện vừa rồi là làm sao? Sao đột nhiên mình lại muốn con chó con kia chứ..."

Diệp Chi Châu bị hồn kỳ trêu chọc hai lần, cảm thấy uể oải vô cùng, ỉu xìu nằm trong l*иg sắt, sống không còn gì luyến tiếc.

"Đói bụng?" Cố Nghị dừng xe, mở l*иg sắt ra ôm cậu lên, đặt ngang mặt nhìn nhìn, đột nhiên nhíu mày: "Lại xấu."

Diệp Chi Châu nhấc mắt cá chết nhìn hắn.

"Hoá ra là vì không có vòng cổ." Cố Nghị tự quyết định, giống như có ma pháp mà lấy từ trong túi áo ra một cái vòng cổ khác, lưu loát đeo lên cho cậu: "Không sao, ba ba có nguyên một thùng, đảm bảo cho con đeo một tháng 30 ngày không ngày nào đυ.ng hàng ngày nào."

"Gâu (Thiểu năng trí tuệ.)"

"Ngoan."

"Ẳng ẳng (Tui muốn ị lên xe anh!)"

"Gọi ba ba."

"Gâu (Gọi tổ tông.)"

"Nào, bắt tay."

Diệp Chi Châu xoay người, chổng mông tới.

"Xem ra còn phải dạy." Cố Nghị sờ soạn cậu một phen, sau đó ôm cậu xuống xe: "Đi, chúng ta đi mua sữa bột cho con."

Về vấn đề dân sinh, Diệp Chi Châu chưa bao giờ hàm hồ, vì thế cậu rất nhiệt tình lắc lắc cái đuôi.

Cố Nghị mở di động tìm cửa hàng phụ kiện thú cưng ở xung quanh, xác định địa điểm và lộ tuyến xong liền quẹo vào một ngõ nhỏ: "Trước mua chút đồ ăn cho con lót dạ, đến tối chúng ta sẽ vào siêu thị mua thức ăn chuyên dụng cho con. Yên tâm, con sẽ béo lên."

"Gâu (Vậy thật cảm ơn anh, nam chủ!)"

Một người một chó vô cùng hài hoà đi xuyên qua ngõ nhỏ ra một con phố khác, đi một đoạn rồi lại quẹo, tiến vào một con đường náo nhiệt ở khu dân cư phụ cận. Lông trên lưng Diệp Chi Châu lại dựng lên, nơi này, tình cảnh này, tiêu chí "Lẩu XX" nhìn quen mắt này... Nơi này chẳng phải là chỗ Cố Nghị nhặt được vai chính hay sao! Cậu vội vàng chọt hệ thống nhìn tuyến thời gian, quả nhiên phát hiện ra cốt truyện đã đi đến đoạn vai chính trốn ra khỏi nhà Thời Giản Văn.

Không được, không thể để vai chính tương ngộ với Cố Nghị!

Lông xoã tung bay bay, cậu ngưỡng cổ gào: "Gâu gâu gâu (Trên đường này có yêu quái, nam chủ mau rời đi!)"

"Con không thể ăn lẩu được." Cố Nghị vuốt vuốt bộ lông dựng của cậu, xoay đầu cậu khỏi cửa tiệm lẩu, thấm thía nói: "Ăn lẩu vào thì con sẽ biến thành nồi lẩu đấy."

Diệp Chi Châu phẫn nộ, nôn nóng phun khí từ lỗ mũi, nâng vuốt cào hắn: "Gâu gâu gâu gâu gâu gâu (Tui không muốn ăn lẩu! Không đúng, tui không có đói bụng! Đừng đi ăn nữa, chúng ta về đi!)"

"Đừng nóng vội." Cố Nghị ngửa bụng cậu ra sờ sờ, khé nhíu mày: "Cái bụng bẹp thế này, nhịn chút đi con, sắp đến cửa hàng phụ kiện thú cưng rồi."

Không thể giao lưu được, còn vô sỉ phi lễ một con chó, nam chủ này quá đáng lắm luôn á! Cậu tức giận dùng răng nanh be bé cắn áo hắn một cái, chân sau mạnh mẽ đạp đạp bàn tay hư hỏng của đối phương, vội vàng gọi hệ thống: "Thông Thiên, có biện pháp nào biến tao thành người không? Hoặc là để tao nói tiếng người cũng được! Làm con chó thì làm nhiệm vụ kiểu quái gì được hả?"

[Có sử dụng khen thưởng nhiệm vụ Tử Hư công pháp hoặc Hoá Hình đan hay không?]

Diệp Chi Châu sửng sốt: "À, mình còn có một viên Hoá Hình đan... Không đúng, Tử Hư công pháp là làm sao? Tao được luyện rồi?"

[Quyền hạn ký chủ đã thăng cấp, một phần hạn chế đã được giải trừ, mở ra ba chương đầu của Tử Hư công pháp.]

"Vậy tao có thể biết được chân tướng hồn kỳ chưa?"

[Quyền hạn ký chủ không đủ, không thể lấy tư liệu.]

"..."

[Đã mở ra chương trận pháp của Tử Hư công pháp.]

... Tao không thích cái trò tát một cái rồi cho cục kẹo đâu, cảm ơn!

Cậu tắt màn sáng đi, trong lòng hơi kiên định lại. Còn tốt, cậu vẫn có thể biến thành người, nhiệm vụ còn có hi vọng làm. Tử Hư công pháp, cậu đã học được luyện đan và chế phù, hiện giờ có thêm trận... Từ từ đã, luyện đan! Đời trước có người yêu chỉ đạo, kỹ thuật luyện đan của cậu đã tiến bộ vượt bậc, trước khi rời khỏi thế giới trước cậu đã thành công luyện chế ra một lọ Hoàn Hồn đan. Vai chính có thể gặp được các nam chủ đều là vì linh hồn cậu ta tiến vào thân thể một con mèo, chỉ cần đưa linh hồn cậu ta về chỗ cũ, vậy nhiệm vụ thế giới này chẳng phải là đơn giản hơn hay sao?

Trời không tuyệt đường người! Ông trời cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi!

Cậu kích động lắc lắc đuôi, sửa lại bộ dáng không hi vọng vai chính xuất hiện trước đó, nhổm dậy dùng đôi mắt đen lúng liếng liếc qua liếc lại tìm kiếm cục lông vai chính nhỏ bé đáng thương ở bên đường, bàn tính trong lòng đánh vang lạch cạch. Cần phải để Cố Nghị mang vai chính về! Mang về rồi, cậu mới có thể đút vai chính ăn Hoàn Hồn đan! Đưa vai chính về nhà rồi, cậu mới có thể để linh hồn mèo con về với thân thể, sau đó đi tìm thân thể vai chính để kéo linh hồn cậu ta về đúng vị trí... Nói như vậy, bắt đầu từ chỗ Cố Nghị, tỷ lệ yêu nhau của các nam chủ khác với vai chính hẳn là có thể giáng xuống. Hoàn mỹ!

Tư liệu cốt truyện tỉ mỉ viết, Cố Nghị nhìn thấy vai chính ở cạnh một cái thùng rác trước con hẻm nhỏ, lúc ấy vai chính thất hồn lạc phách, vô cùng chật vật, Cố Nghị vừa vặn đi ngang qua, nổi lên lòng thương xót nên ôm vai chính về. Vậy nên, thùng rác thùng rác... Tìm được rồi! Đôi mắt cậu sáng ngời, cạnh thùng rác quả nhiên có một con mèo con màu vàng đang cuộn mình, trên đầu nó còn có sáu cái hồn kỳ.

Là vai chính không sai!

"Ẳng (Nhìn bên kia!)" Cậu nâng vuốt lay lay Cố Nghị đang tập trung tìm đồ, hướng về phía thùng rác hưng phấn kêu.

Cố Nghị theo ý cậu nhìn về phía kia, nghiêm mặt lắc đầu: "Không được, cho dù có đói như chó sói, con cũng không được lục thùng rác. Nhớ kỹ, con là con trai Cố Nghị, là một con chó có tiền đồ!"

"... Ẳng (Có tiền đồ cái đầu mày!!!!)"

"Ngoan chút đi, rất nhanh ba ba sẽ mua đồ ăn cho con." Cố Nghị đè đầu cậu xuống, hoàn toàn không nhìn đến vai chính đáng thương hề hề, đi nhanh qua thùng rác, vứt nó ra sau đầu.

[Cố Nghị cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Mẹ kiếp... Cốt truyện có gì đó không đúng!

Cậu càng sốt ruột hơn, lay thật mạnh áo Cố Nghị, lại nhấc vuốt chỉ chỉ cái thùng rác sau lưng: "Gâu gâu gâu (Đừng đi a, chân ái của anh còn đang ở cạnh cái thùng rác ó! Mau ôm về đi á!)"

Cố Nghị nắm lại móng vuốt cậu nhéo nhéo, lạnh mặt: "Tiểu Cường, nghe lời."

Đồ thiểu năng trí tuệ!

Cậu căm giận rút móng vuốt lại, túm lấy áo Cố Nghị từ từ tìm cách bò xuống đất, khẽ cắn môi lắc qua lắc lại thân mình, đuôi mắt lại đột nhiên thấy mèo nhỏ màu vàng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới chỗ Cố Nghị.

"... Ẳng?" Vai chính sao lại chạy tới đây? Phối hợp như vậy?

Cố Nghị nâng thân thể sắp ngã bẹp của cậu lên, theo tầm mắt cậu quay đầu lại nhìn, nhíu mày: "Tiểu Cường, con quá nhỏ, không được chơi với mèo hoang, sẽ bị bệnh."

Vừa lúc đó vai chính chạy tới chỗ Cố Nghị, nghe vậy dừng chân, ngửa đầu nhìn Cố Nghị.

"Mèo này xấu lắm!" Cố Nghị lại bắt đầu bắn tên, trên mũi tên còn lau độc: "Lại còn bẩn nữa, mèo không phải là thích sạch sẽ hay sao?"

[Cố Nghị cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 40%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu: "... Gâu gâu gâu?" Nam chủ, phản ứng của anh sao lạ thế á? Hơn nữa thân thể mèo con này của vai chính nho nhỏ dễ thương, cái đầu tròn tròn đôi mắt tròn tròn, vừa nhìn là biết mèo xinh cơ mà!

Cái đuôi vai chính cứng đờ, nhìn Cố Nghị một lúc, đột nhiên ngồi xổm xuống liếʍ liếʍ móng vuốt lau mặt, mềm mềm mở miệng: "Meo~~~"

Diệp Chi Châu: "... Ẳng?" Vai chính, thiết lập của cậu cũng không giống trong cốt truyện á! Sao bảo là làm quàng thượng cơ mà...

Cố Nghị lấy di động, mở trình duyệt ra. Diệp Chi Châu tò mò thò mặt tới, thấy hắn đang tìm kiếm phương thức liên hệ với tổ chức cứu trợ động vật ở khu này.

Hỗn đản này thế mà không có ý muốn thu dưỡng vai chính! Vai chính đã tự mình tới đây rồi, còn bán manh nữa! Cậu vội nâng móng không cho Cố Nghị đánh chữ nữa, cố gắng nghẹn ra một ánh mắt đầy khát vọng nhìn vai chính trên đất, vẫy vẫy đuôi với Cố Nghị: "Ẳng (Tui rất thích con mèo này, mình ôm nó về nuôi đi!)"

Vai chính quỷ dị hiểu được ý tứ con chó con – Diệp Chi Châu biểu đạt, vội tiến lên hai bước cũng lộ ra biểu tình khát vọng, kêu meo meo.

Diệp Chi Châu nghe cậu ta kêu, cả người run run hai cái, lông dựng lên. Vai chính bán manh quá lợi hại đi, hơn nữa hành vi của cậu ta có vẻ như là biết Cố Nghị là ai nên cố ý chạy tới trước mặt Cố Nghị muốn được thu dưỡng vậy.

"Không được." Cố Nghị lắc đầu với Diệp Chi Châu, vẻ mặt tàn khốc: "Đói bụng cũng không thể ăn mèo được. Con còn nhỏ, ăn thịt không tiêu hoá được, hơn nữa nghe nói thịt mèo không thể ăn."

Vai chính lần này chết đứng.

Diệp Chi Châu không thể nhịn nổi, cào Cố Nghị một phát: "Ẳng (Sao lại mù đến độ này chứ, tui hông có ý này!)"

[Cố Nghị cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

... Này sao lại giảm nữa rồi?

Một người một chó một mèo giằng co bên đường, một phút sau, Cố Nghị thoả hiệp, nhíu mày xoa xoa đầu cậu hỏi: "Con muốn con mèo này?"

Diệp Chi Châu vui sướиɠ vẫy đuôi: "Ẳng (Nam chủ, cuối cùng chỉ số thông minh của anh cũng online rồi?)"

"Được rồi." Cố Nghị mặt không biểu tình gật gật đầu, xoá đi số điện thoại của trung tâm cứu trợ động vật hắn vừa tìm được, ngồi xổm người xuống trước đặt Diệp Chi Châu lên đùi cở áo khoác, nắm vai chính lên bỏ vào áo khoác bọc lấy, xách như xách túi nilon, ôm Diệp Chi Châu đi tới cửa hàng thú cưng: "Tiểu Cường, sau này nếu con muốn có đồ chơi cũng không được tìm thứ còn sống, cũng không được tìm thứ bẩn thỉu chơi, hiểu chưa?"

Vai chính kháng nghị meo một tiếng, và thu hoạch được câu đánh giá của Cố Nghị "kêu còn khó nghe hơn cả Tiểu Cường".

[Cố Nghị cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

"..." Nam chủ, rốt cuộc anh ghét vai chính đến mức nào? Trong thiết lập anh không phải là con sen hay sao? Hơn nữa, sự tình đã phát triển theo cốt truyện mà tỷ lệ yêu nhau của nam chủ và vai chính lại bị tụt giảm kinh khủng như vậy?

Tần Bách bị nhốt trong áo khoác giật giật, giương mắt nhìn con chó trắng nhỏ nằm trong ngực Cố Nghị, trong mắt nổi lên một tia nghi hoặc. Cậu ta nhớ rõ lúc Thời Giản Văn gọi điện cho Thời Giản Hoa đã nói, bên cạnh Cố Nghị không có sủng vật, nhưng cái con chó mặt vừa ngu vừa đần này là thế nào? Nhìn có vẻ như Cố Nghị rất sủng nó... Đôi mắt mèo màu lam của cậu ta đột nhiên tối đi, lại rất nhanh biến mất.

Chỉ là con chó bình thường, không đáng sợ hãi. Cậu ta nhắm mắt lại, bò xuống dưới. Kết quả tiên tri cũng không sai, Cố Nghị đúng là vào lúc này xuất hiện ở phụ cận nhà mình, con chó con kia chỉ là ngoài ý muốn nho nhỏ, hẳn là ảnh hưởng không lớn.

[Đo lường thấy có năng lượng dị thường dao động, ý đồ rà quét thân thể chủ nhân. Hệ thống đã chặn lại, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Diệp Chi Châu sửng sốt, vội cúi đầu nhìn vai chính bị vây trong áo khoác, hung hăng nhíu mày. Năng lượng dị thường dao động? Chẳng lẽ vai chính đã thức tỉnh dị năng thấu thị? Nhưng tư liệu cốt truyện đã nói rằng sau khi vai chính trở về thân thể mình mới thức tỉnh dị năng...

"Thông Thiên, lại là lỗ thủng?"

[Có lực lượng không rõ quấy nhiễu tín hiệu hệ thống, tư liệu có khả năng có sai sót, xin ký chủ tự thân phân biệt.]

Thế mà không còn khách sao nói "xin hãy tin tưởng hệ thống" nữa... Lòng Diệp Chi Châu trầm xuống, lực lượng không rõ kia hẳn là hồn kỳ. Có lẽ, lỗ thủng trong cốt truyện của các thế giới qua đều là bị hồn kỳ ảnh hưởng?

Mẹ kiếp hình thức địa ngục?

"Tiểu Cường." Cố Nghị đột nhiên mở miệng, nhẹ nhàng chọt chọt mông Diệp Chi Châu, giọng nói còn mang theo nghi hoặc: "Sao ba cảm thấy con thơm thơm, cảm giác ăn sẽ rất ngon?"

Diệp Chi Châu sửng sốt, kinh hãi vô cùng, xù lông kêu gào: "Gâu gâu gâu (Hình thức địa ngục cũng không phải vậy! Tui không muốn biến thành nồi lẩu thịt chó đâu á!)"

.........