Chương 124

Văn Giai Hoà vội vàng đưa vai chính đến bệnh viện thú cưng trị liệu, nhưng thực đáng tiếc, thân thể mèo con của vai chính bị thương quá nặng, hơn nữa còn bị nhiễm lạnh, đã không thể cứu lại được.

Vai chính thực tuyệt vọng, cũng thực không cam lòng. Cậu ta hất tay Văn Giai Hoà ra – còn đang thương lượng cùng bác sĩ xem có nên để mèo con ra đi không đau đớn gì – mạnh mẽ chống đỡ thân thể suy yếu nhảy xuống giường bệnh, kêu meo meo chạy ra ngoài xe Văn Giai Hoà.

Văn Giai Hoà mềm lòng nên từ chối lời đề nghị của bác sĩ, quyết định mang mèo nhỏ về nhà chăm sóc cẩn thận.

Về đến nhà họ Văn, vai chính chịu đựng thân thể càng ngày càng khó chịu, tránh mặt Văn Giai Hoà để dùng máy tính của Văn Giai Hoà để viết di thư cho mẹ mình và Thường Diệu. Một tuần sau, cậu ta trong một rạng sáng gian nan gửi di thư tới hòm thư cho mẹ mình và Thường Diệu, cô đơn chết đi.

Vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng vai chính lại lần nữa mở mắt ra. Cậu ta phát hiện bản thân đã về lại thân thể mình, nhưng đôi mắt của cậu ta lại xuất hiện dị năng, có thể nhìn xuyên qua vách tường bệnh viện nhìn thấy được những người đi lại bận rộn trên hành lang.

Diệp Chi Châu: "..."

Sau khi tỉnh dậy, vai chính rất nhanh đã xuất viện, kinh ngạc lẫn tức giận phát hiện ra Tần Thư Hậu tông cậu ta lại không bị pháp luật chế tài, vẫn như cũ làm đứa con trai quý giá của nhà họ Tần. Mà người mẹ tham lam của cậu ta thì tới nhà họ Tần lấy được một đống tiền phí bịt miệng rồi quăng cậu ta ở bệnh viện, một mình rời đi. Cậu ta tìm tới nhà họ Tần muốn nói chuyện, lại bị chính ông nội mình chán ghét đuổi ra ngoài, còn cảnh cáo cậu ta không cần vọng tưởng lấy chuyện lần này để được nhận tổ quy tông. Vai chính bị sỉ nhục rơi vào đường cùng, âm thầm thề trong lòng rằng nhất định phải dẫm nát nhà họ Tần xuống dưới lòng bàn chân.

Vai chính trở lại trường học, tuyệt vọng phát hiện ra nhà họ Tần lại có thể vô sỉ đến như vậy, đi mua chuộc trường học, khiến cho trường học lấy lý do nghỉ học quá nhiều để đuổi học cậu ta. Lúc này, điện thoại của Thường Diệu đột nhiên gọi tới, vai chính đột nhiên nhớ ra sau khi mình biến thành người thực vật thì đối phương đã tiêu sái xuất ngoại, trong lòng vừa uỷ khuất vừa khổ sở. Vì thế, cậu ta không nghe cuộc gọi của Thường Diệu, đập vỡ điện thoại mình, biến mất khỏi thành phố A.

Vai chính có dị năng, cầm theo chút tiền đi tới tỉnh Y – tỉnh thành chơi đổ thạch lớn nhất đất nước, sau

đó kinh hỉ phát hiện ra cậu ta có thể nhìn xuyên qua nguyên thạch để xem xem bên trong có phỉ thuý hay không. Cậu ta thăm dò dùng tiền mặt mua vài nguyên thạch nhìn qua có phỉ thuý, quả nhiên đổ trướng, tiền thu về tăng gấp mấy lần so với tiền vốn ban đầu.

Các cụ nói rất đúng, đại nạn không chết tất có hậu phúc, trải qua đủ loại tuyệt cảnh rồi, phúc khí của vai chính cũng đã đến!

Trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, vai chính liền ngồi vững vị trí Vương tử nhỏ giới đổ thạch, trữ hàng phỉ thuý trong tay đủ để chen chân vào hàng ngũ đổ thạch sư lâu đời. Nhưng đúng là lúc này, con sen thứ ba của cậu ta Cố Nghị lại tới tỉnh Y mua nguyên liệu. Nhớ tới việc từng có ý cầu cứu nhưng bị coi là yêu quái đưa tới chùa miếu, cậu ta vừa thẹn vừa giận, quyết định từ chối cuộc mua bán với đối phương.

Cố Nghị thân là người thừa kế, tính tình phải nói là bất khuất kiên cường. Công ty yêu cầu phải là loại phỉ thuý đỉnh cấp mà vai chính vừa mới đổ ra được, hắn muốn mua, cũng nhất định phải mua được, ai muốn ngăn cản cũng không thể được. Vì thế, Cố Nghị bắt đầu "ngẫu nhiên" gặp được vai chính trên đường không ngừng, rồi lại "ngẫu nhiên" một ngày ba lần đề cập vấn đề mua phỉ thuý với vai chính.

Vai chính cảm thấy cả người khó chịu, cậu ta hồi tưởng lại ngày tháng được đối phương cung phụng như đại gia, lại nghĩ nghĩ hiện tại bị đối phương coi như con mồi mà theo đuôi hằng ngày, nhất thời nóng đầu lên, nói ra chuyện vô tình phát hiện trong công ty đối phương có gián điệp khi còn là mèo nhỏ trong nhà hắn, còn buột miệng nói thẳng ra tên của gián điệp và văn kiện gián điệp đã trộm được trong phòng làm việc của hắn.

Cố Nghị kinh hãi, cũng nghi ngờ không thôi. Vai chính phát giác bản thân đã lỡ miệng, vội xách hành lý chạy tới tỉnh bên cạnh tham gia một cuộc giám định ngọc khí.

Đại khái là vội vã xử lý chuyện gián điệp, Cố Nghị không tiện đuổi theo, vai chính vừa mới thở nhẹ ra, liền kinh tủng phát hiện trong buổi giám định đó có nam chủ thứ năm Tiêu Thuỵ và nam chủ thứ sáu Văn Giai Hoà, mà hình như hai người họ còn biết nhau, hiện còn đang nói đến đề tài nuôi mèo.

Vai chính nghe tới chuyện Văn Giai Hoà phát hiện trong máy tính của mình có mail của hai bức di thư, trong lòng kinh sợ, vội giả làm kẻ ngốc lắm tiền thích mua đồ cổ để chen vào cuộc đối thoại của hai người, nhanh chóng dời đề tài đi.

Tiêu Thuỵ là Vương tử có tiếng trong giới đồ cổ, bản thân cũng là chuyên gia giám định và chuyên gia tu bổ văn vật lợi hại. Y thấy vai chính cầm một đống tiền muốn đi tiêu, không nói hai lời xách theo vai chính tới quầy triển lãm, đem một vài món đồ cổ không trưng bày ra để cho cậu ta chọn.

Văn Giai Hoà xuất thân từ thư hương thế gia, chịu ảnh hưởng của ông nội nên cũng rất thích đồ cổ, trong giới giám định đồ cổ cũng có thiên phú. Y thấy vai chính không có phương hướng lựa chọn cụ thể, liền căn cứ vào tâm tính "người trong nghề dắt kẻ ngoại đạo", cùng Tiêu Thuỵ Giảng giải một vài điều cần chú ý khi bảo quản đồ cổ, còn tri kỷ cho cậu ta biết không cần đi chung với kiểu người như Tiêu Thuỵ giả vờ thiện nghệ.

Tiêu Thuỵ nghe vậy giả vờ giận, làm bộ muốn đuổi bạn tốt đang quấy rối đi, vai chính vội ngăn cản hai người, tỏ vẻ tin tưởng vào nhân phẩm của Tiêu Thuỵ. Đã từng làm mèo con được Tiêu Thuỵ nuôi nên cậu ta hiểu được tính tình Tiêu Thuỵ và cách làm việc của y, biết là Tiêu Thuỵ chỉ làm bộ thôi, nhưng y làm bộ không phải vì lừa người mà là vì không để người khác lừa. Tay nghề kiếm tiền chân chính của Tiêu Thuỵ là giám định và tu bổ đồ cổ.

Được tín nhiệm, Tiêu Thuỵ lập tức nhận vai chính làm bạn tốt, Văn Giai Hoà cũng có hảo cảm không ít với vai chính, nên ba người dần quen thuộc với nhau.

Giám định sẽ kết thúc vào mấy ngày sau, Tiêu Thuỵ và Văn Giai Hoà trở về thành phố A, vai chính đứng ở sân bay mờ mịt mất phương hướng. Hiện giờ, tiền tài trong tay cậu ta quá đủ để cậu ta tiêu pha mấy đời, nhưng sinh hoạt lại không có mục tiêu. Tỉnh Y chỉ là nơi kiếm tiền, không phải là nhà, cậu ta nhìn người đến kẻ đi, không biết mình nên đi đâu về đâu.

Vừa lúc này giải quyết xong chuyện gián điệp, Cố Nghị liền gọi tới, tỏ vẻ muốn cảm ơn cậu ta đã trợ giúp nên quyết định cân nhắc lại giá mua phỉ thuý. Vai chính cạn lời, đột nhiên dâng lên một ý nghĩ. Cậu ta quyết định mở tiệm châu báu, đoạt sinh ý của Cố Nghị.

Cố Nghị không mua được phỉ thuý, còn thu hoạch về một kình địch trong tương lai. Hắn trầm tư, cuối cùng quyết định tới chùa thắp hương. Gần đây làm gì cũng không thuận, hắn nhất định là ra cửa đã dẫm phải phân chó rồi. Trong chùa mọi chuyện bình thường, ổ mèo bị mèo con vứt bỏ vẫn kiên cường nằm ở nơi ấm áp nhất trong phòng một tăng nhân, nhưng chủ nhân của cái ổ lại không trở về. Cố Nghị có chút thương cảm, cũng lo lắng mèo con ở bên ngoài sống không tốt.

Lão hoà thượng vừa đi vân du trở về đúng lúc đi ngang qua đó, thấy hắn cứ nhìn ổ mèo, bèn nói cho hắn biết mèo con đã về cơ thể, hắn không nên lo lắng nữa. Cố Nghị nghe vậy không hiểu ra sao, sau đột nhiên nhớ tới lý do tại sao hắn đưa mèo tới đây, trong lòng chợt nghi ngờ.

Vai chính quyết định mở tiệm châu báu liền lập tức về thành phố A, dùng tốc độ bàn thờ để mời chào nhân tài, mua một gian hàng, bắt đầu chuẩn bị khai trương. Tiêu Thuỵ và Văn Giai Hoà nghe nói cậu ta tới thành phố A, rất tri kỷ chạy tới hỗ trợ. Cố Nghị cũng ngẫu nhiên tới nơi này xem xét, dùng ánh mắt cao thâm khó dò nhìn vai chính, khiến cậu ta tê cả da đầu, đặc biệt muốn đuổi vị đối thủ cạnh tranh tương lai này đi.

Ba tháng trôi qua như chớp mắt, cửa hàng châu báu cũng khai trương. Ba vị nam chủ lúc này đã khá quen thuộc, vai chính dần quên mất ngày tháng khi còn làm bé mèo con, cùng các nam chính càng ngày càng hợp, mà tâm tư ba nam chính đối với cậu ta lại dần biến hoá.

Cửa hàng vai chính đi theo con đường cao cấp, cũng không xung đột quá nhiều với Cố Nghị. Ôm loại tâm tình nuôi mèo quỷ dị, Cố Nghị bắt đầu vì vai chính làm giật dây bắc cầu, sấm rền gió cuốn giúp cậu ta đi vào thị trường, khiến cửa hàng cậu ta nổi tiếng trong giới thượng lưu thành phố A. Vì thế, thân là quyền nhị đại ăn chơi trác táng – nam chủ thứ hai Võ Khải Ân mang theo cái ví dày cộp tới cửa, nhìn thấy vai chính thì nhất kiến chung tình, lập tức lì lợm la liếʍ lên.

Vai chính trăm triệu lần không nghĩ tới là, con sen đầu tiên của cậu ta lại là cong! Còn vừa thấy đã thích cậu ta! Cậu ta vừa kinh ngạc vừa không biết mô tả tâm tình mình ra sao, vì muốn trốn tránh dây dưa của đối phương nên không thể không lấy cớ là đi tìm nguyên liệu để chạy tới tỉnh Y. Sau đó, cậu ta ở trên máy bay gặp được nam chủ thứ ba, con sen thứ hai Thời Giản Văn, cũng rất kinh ngạc khi phát hiện ngồi bên cạnh Thời Giản Văn là Thường Diệu đáng lý ra nên ở nước ngoài làm trao đổi sinh.

Thường Diệu nhìn thấy vai chính vô cùng kích động, trực tiếp xông tới ôm chầm, liên tục nói thật xin lỗi, nói rằng không nên vì để kiếm tiền thuốc men cho cậu ta mà lựa chọn đồng ý yêu cầu trao đổi sinh của trường học, hẳn là nên lưu lại trong nước để chiếu cố cậu ta. Vai chính đang muốn đẩy người ra, nghe vậy ngẩn người, dò hỏi chuyện trước đó là như thế nào.

Máy bay sắp phải cất cánh, Thời Giản Văn tri kỷ đem vị trí của mình nhường cho vai chính, tiện cho hai người trò chuyện. Vai chính vô cùng cảm kích, đối với con sen thứ hai này rất có hảo cảm.

Ngồi xuống ghế ổn định chỗ, Thường Diệu sắp xếp lại câu chữ, giải thích chuyện lúc trước. Hoá ra sau khi vai chính gặp tai nạn xe được đưa tới bệnh viện rồi thì tới mẹ cậu ta chạy tới nhà họ Tần náo loạn một lần. Bà ta thấy con trai biến thành người thực vật, nghĩ rằng không thể nhận tổ quy tông được, liền xảo trá đòi nhà họ Tần một số tiền thuốc men lớn rồi ném vai chính tại nhà, một mình chạy mất. Đây cũng chính là nguyên nhân vai chính sau khi biến thành mèo con rồi, trộm chạy về nhà thì thấy được thân thể của mình.

Thường Diệu biết chuyện này, vừa kinh vừa giận, nhưng bất đắc dĩ hắn ta chỉ là một học sinh bình thường, trong nhà cũng không giàu có gì, không thể chống đỡ tiền trị liệu cho vai chính. Vừa lúc này, thầy giáo tìm hắn ta nhắc tới chuyện trường học muốn hắn ta làm trao đổi sinh, còn nói xuất ngoại rồi sẽ được một suất học bổng khá cao. Thường Diệu vội đáp ứng chuyện trao đổi sinh, cầm được học bổng giúp vai chính nhập viện và mời hộ sĩ chăm sóc, an bài tốt mọi chuyện mới lưu luyến không rời đi lên máy bay.

Mấy tháng sau, một này nọ đột nhiên Thường Diệu nhận được mail vai chính gửi tới, kinh hãi gọi điện cho bệnh viện hỏi, lại được báo là vai chính vẫn hôn mê như cũ. Hắn ta tưởng là có người trộm hòm thư của vai chính ra để trêu ngươi, liền không để ý chuyện này nữa, nhưng không tới mấy ngày thì bệnh viện gọi tới nói rằng vai chính đã tỉnh lại, sắp xuất viện. Hắn ta vội vàng gọi cho vai chính nhưng không được, cuộc sau đó thì đã tắt máy. Hắn ta vô cùng nôn nóng, vội xin nghỉ chạy về quốc nội, lại biết được vai chính đã bị trường buộc thôi học, còn mất tích.

Thường Diệu hoang mang lo sợ, ra khỏi trường học thì gặp tai nạn xe nho nhỏ, bị gãy xương, không thể xuất ngoại được, nên trường học huỷ bỏ tư cách trao đổi sinh của hắn ta, cũng đòi hắn ta trả lại một nửa giá trị suất học bổng. Vì muốn mau chóng kiếm đủ số tiền trường học yêu cầu, Thường Diệu sau khi suy tính đã chủ động đi theo hạng mục của đàn anh Thời Giản Văn, hi vọng có thể kiếm được chút tiền, tích đủ tiền bù học bổng rồi đi tìm vai chính.

Mọi chuyện đều là hiểu lầm cả, vai chính biết được chân tướng thì hổ thẹn vô cùng, cũng đem chuyện bản thân đã trải qua nói ra hết, xét thấy tình huống không đúng nên cậu ta che giấu chuyện biến thành mèo.

Máy bay hạ cánh, hai người hoà hảo trở lại. Vai chính được Thường Diệu trấn an nên cảm thấy con sen thứ hai này rất tốt, chủ động bắt chuyện với Thời Giản Văn. Tính tình anh ôn hoà, không nhắc đến chuyện hai người đã thất thố trước đó, hai người thân nhau cũng nhanh.

Thường Diệu và Thời Giản Văn ở tỉnh Y giằng co với hạng mục suốt hai tháng, vai chính cũng ở tỉnh Y hai tháng. Trong lúc này, cảm tình Thường Diệu đối với vai chính có biến hoá, mà cảm tình vai chính với Thời Giản Văn cũng có biến hoá, giữa ba người dần trở nên ái muội có chút quái dị.

Hai tháng sau, vai chính về thành phố A, Võ Khải Ân là người đầu tiên tìm đến cửa, vì thế chuỗi ngày bị dây dưa lại bắt đầu. Vì nảy sinh tâm tư không thể để ai biết đến, vai chính bị dây dưa liền hướng Thời Giản Văn xin giúp đỡ, dần dần, Thời Giản Văn cũng nảy sinh hảo cảm khác với vai chính.

Cố Nghị nhìn ra được tâm tư nhỏ của vai chính, trong lòng có cảm giác "mèo con mình nuôi lớn rồi bị đứa khác xách đi", bắt đầu ấu trĩ tìm việc cho vai chính làm khiến vai chính vội đến không có thời gian đi ái muội với Thời Giản Văn. Vai chính giận, cãi nhau với Cố Nghị, nhưng hắn không dao động chút nào, quyết định muốn bẻ thẳng lại mèo con mình nuôi dưỡng.

Vừa lúc Thường Diệu đến cửa tìm vai chính, thấy cậu ta trừ Thời Giản Văn và Võ Khải Ân còn trêu thêm một Cố Nghị, bình giấm trong lòng đổ ụp, trực tiếp thổ lộ với vai chính. Vai chính kinh ngạc, Cố Nghị liếc mắt, Tiêu Thuỵ và Văn Giai Hoà – tới tìm vai chính muốn mời đi ăn cơm – cảm giác vô cùng vi diệu đứng ở cửa, ngăn chặn con đường dây dưa hằng ngày của Võ Khải Ân. Vì thế, Võ Khải Ân khóc lóc la lối om sòm, cũng không khéo đυ.ng phải Thời Giản Văn tới đề cập chuyện đi học lại với vai chính.

Sáu vị nam chủ tề tụ, không khí thực vi diệu lại xấu hổ. Có tên Võ Khải Ân chỉ sợ thiên hạ không loạn ở đây, không khí từ xấu hổ biến thành mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ sợ chạm phát là nổ. Lạch tạch lạch tạch, đề tài các nam chủ không hiểu sao đề cập tới chuyện nuôi mèo.

Võ Khải Ân nhắc tới Tiểu Bạch rời nhà trốn đi của gã, Thời Giản Văn nhắc tới Bánh Bao nhà anh cũng rời nhà trốn đi, vẻ mặt Cố Nghị đúng kiểu "mèo của tui thế mà ăn cơm cả xóm để lớn lên", biểu tình an tĩnh xem diễn. Tiêu Thuỵ biểu tình vặn vẹo nhắc tới vị quàng thượng chỉ biết ăn không biết đuổi chuột nhà mình. Cuối cùng, Văn Giai Hoà nhíu nhíu mày nói đến bé mèo con mà y nhặt được trước đó, cũng nhắc tới hai cái mail di thư vô duyên vô cớ có trong máy tính của mình. Y trước đó còn tưởng là trò đùa của ai hoặc là máy tính nhiễm virus...

Thường Diệu khϊếp sợ nhìn vai chính, vai chính vẻ mặt chết lặng nhìn một phòng đầy con sen, sau đó tự sa ngã thừa nhận mình từng bị biến thành mèo. Vì thế, các nam chủ lần thứ hai nổ súng, ai cũng cho là mình mới là chủ nhân chân chính của vai chính, nên cậu ta hẳn là phải ở bên cạnh mình. Chỉ có Thời Giản Văn yên lặng lui về phía sau, xoay người rời đi.

Vai chính rối lòng, vội vàng đuổi theo, và rồi ngoài ý muốn xảy ra, vai chính lại xảy ra tai nạn xe cộ, lại biến thành người thực vật, lại tiến vào thân thể một con mèo khác.

Các nam chính cũng không biết chuyện vai chính giờ là một con mèo, bọn họ ưu sầu và giận dữ, sau tra ra được tai nạn xe của vai chính là bút tích của Tần Thư Hậu, liền phẫn nộ chèn ép nhà họ Tần tan nát, tặng cho Tần Thư Hậu một vé đi tới ngục tù chung thân.

Vai chính biến thành mèo rồi, do dự chút rồi quyết định trước không nên đi tìm các nam chủ làm gì. Cậu ta ngồi xổm ở bồn hoa ngoài bệnh viện nhìn lên không trung, lẳng lặng tự hỏi cảm tình của mình. Mà các nam chính canh giữ bên giường bệnh nhận được một thông báo "bệnh tình nguy kịch" của bác sĩ. Trong lúc tuyệt vọng, Thường Diệu đột nhiên nhắc tới, nếu vai chính tỉnh lại, hắn ta tình nguyện cùng những người khác ở bên cạnh cùng vai chính. Các nam chủ khác nghe vậy trầm mặc, sau đó đồng loạt gật đầu.

Ở bồn hoa bệnh viện, vai chính bị bảo vệ xua đuổi, và bi thảm bị đội bắt chó mèo túm được, trực tiếp nằm liệt giữa đường. Vì thế, các nam chính vừa mới phụ hoạ xong thì phát hiện lông mi vai chính run lên, người thanh tĩnh. Tất cả đều là đàn ông nói được làm được, sao có thể nói mà không giữ lời? Nên là, trong một chớp mắt cả người cứng đờ, bọn họ cam chịu cùng nhau bên cạnh vai chính.

Sau đó vai chính phát hiện, mình có đến sáu con sen, trải qua sinh hoạt hạnh phúc được cung phụng.

Diệp Chi Châu dùng móng vuốt lay lay quả cầu pha lê, khô lời hỏi trời xanh. Các nam chính, mấy người vì cái gì mà qua loa như vậy đã quyết định xong vận mệnh của mình... Cùng người khác chia sẻ người bình yêu không phải là chuyện cần rồi rắm sao? Còn có vai chính, cậu không phải thích Thời Giản Văn hay sao? Vì sao đến lúc Thời Giản Văn thích cậu rồi lại còn có thể tiếp thu được năm nam chủ khác nữa?

Không hiểu, cậu không thể hiểu nổi, đại khái là cái thân thể chó con này dung lượng não quá ít, cậu không thể hiểu được ý nghĩ và logic của cái thế giới này nữa rồi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng loáng, sau đó ánh sáng bị che khuất, thân thể bị động nâng lên không. Cậu kinh hoảng thét chói tai, lại phát hiện bản thân thốt ra mấy tiếng "ẳng ẳng ẳng", liền nhanh chóng im lặng.

Một cái mặt soái ca không biểu tình hiện ra trước mắt, mở miệng đã kêu: "Kêu thật khó nghe!"

Cậu dùng đuôi che đi bộ vị trọng yếu của mình, nhe răng với đối phương. Tên đáng ghét, rốt cuộc là ai doạ người trước? Còn dám ghét bỏ tui kêu khó nghe? Có tin tui cắn hay hông?

"Lớn lên cũng xấu nữa."

"Ẳng ẳng (Câm miệng tên khốn!)"

Soái ca ghét bỏ dí đầu: "Thật ồn ào!"

Diệp Chi Châu tức giận vung vẩy vuốt, bất đắc dĩ là cái chân ngắn quá, cào không đến được.

"Thật vô dụng!"

Phập, Diệp Chi Châu chỉ thấy bản thân đã trúng mũi tên, phẫn nộ quyết định chờ sau khi được tự do thì sẽ cắn tên đáng ghét này một cái cho bõ tức, không để tên đáng ghét này đi chích vaccine phòng dại cậu sẽ không tha!

Viên pha lê trên đất lăn lăn, trầm mặc. Ký chủ quả nhiên lợi hại, nhanh như vậy đã thích ứng được sinh hoạt của sủng vật.

Ông chủ đúng lúc đi tới, cười nói: "Cố tiên sinh tới đón Tiểu Bạch rồi? Yên tâm, thân thể Tiểu Bạch không có vấn đề gì, không ăn cơm là vì nó quá nhỏ, thức ăn cho chó quá cứng, nên ngâm mềm ra trước rồi mới cho nó ăn, hoặc trực tiếp mua thức ăn nhuyễn. Đúng rồi, sữa bột uống cũng được, nhưng đút sữa bột rồi cũng cần phải ăn chút cơm nữa, sữa bột tiêu hoá nhanh."

"Nó không phải Tiểu Bạch." Soái ca rốt cuộc cũng buông tha cái gáy của Diệp Chi Châu, ôm cậu vào ngực mình, nhàn nhạt nói: "Nó gọi là Tiểu Cường."

Đang suy đoán xem vị Cố tiên sinh này liệu có phải là nam chủ thứ nhất Cố Nghị hay không, Diệp Chi Châu nghe vậy xù lông, cắn áo của hắn giằng xé một hồi. Tiểu Cường cái con mẹ mày! Còn chẳng bằng cái tên Tiểu Bạch! Ít ra Tiểu Bạch còn là tên của chó cún, Tiểu Cường thì hoá ra là con gián à?

Soái ca cúi đầu, rút vạt áo bị cậu cắn trong miệng ra, lạnh lẽo uy hϊếp: "Cắn hư một cái áo, ngủ trong WC ba ngày."

"..." Diệp Chi Châu yên lặng nhả áo hắn ra, rất tri kỷ liếʍ liếʍ hai cái.

"Chống đối chủ nhân một lần, ăn cơm không ba ngày."

Diệp Chi Châu ngửa đầu nhìn hắn, vụng về vẫy đuôi. Nể tình anh là cơm cha áo mẹ, tui nhịn!

"Ngoan." Soái ca sờ sờ lỗ tai cậu, từ trong túi áo lấy ra một cái vòng cổ cho chó: "Ba ba tên là Cố Nghị, tên con là Cố Cường. Nhớ kỹ, con là con trai của Cố Nghị, không được quên."

.........