Chương 118

Thông Thiên vừa lên tiếng, không gian liền tĩnh lặng như chết, tính cả Vinh Quảng Yến ngoài đình.

"Quốc... quốc sư..." Vinh Quảng Yến nhìn xung quanh, cẩn thận hỏi: "Vừa nãy... là ai nói chuyện?"

Diệp Chi Châu hoàn hồn từ kinh sợ, vội đè gương nhỏ trong ngực, cong môi miễn cưỡng nở nụ cười: "Không... không có ai nói chuyện đâu, tiểu Quốc sư chắc là nghe lầm rồi. Ừm, chắc là nghe lầm..."

Vinh Quảng Yến nhìn cậu chăm chú, mặt trẻ con đầy nghiêm túc: "Tam Điện hạ, ta không mù."

"..." Thiếu niên, ngươi không bị mù, nhưng ta hy vọng ngươi bị điếc!

"Quảng Yến." Đông Phương Thư nắm tay Diệp Chi Châu nhét vào ngực mình, nghiêng đầu nhìn qua: "Vừa rồi ta cùng Tam Điện hạ đang uống trà chơi cờ, hiểu chưa?"

Biểu tình trên mặt Vinh Quảng Yến biến đổi, vội cúi đầu kính cẩn hành lễ, quy củ nói: "Quảng Yến hiểu rõ." Nói rồi xoay người đi, ra ngoài đình đứng như trước.

Diệp Chi Châu nhìn há hốc miệng, kéo quần áo hắn hạ giọng: "Cậu ta như thế nào nghe lời anh vậy? Anh không phải là hôn mê nhiều năm mới tỉnh hay sao? Sao cậu ta..."

"Mười bốn năm." Đông Phương Thư ôm cậu vào ngực, sờ sờ tóc cậu: "Anh đến nơi này đã mười bốn năm, trước khi em xuất hiện thì anh vẫn luôn phải hôn mê, chỉ có thể lấy hình thức báo mộng để biết được tình huống trong cung. Quảng Yến là anh nhìn nó lớn lên, yên tâm, nó rất nghe lời."

Diệp Chi Châu hiện tại hơi sợ động tác sờ đầu của hắn, cẩn thận nghiêng đầu nói: "Mười bốn năm, vậy chẳng phải là lần Sa Ương tỉnh lại trước đó hay sao? Từ đã! Lần này anh không phải đầu thai đến đây sao?"

"Luân hồi đã kết thúc, Thiên Đạo sẽ không cho phép anh tự tiện xông vào ba ngàn tiểu thế giới. Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đi mượn thân thể người khác. Sa Ương chân chính cũng đã chết vào mười bốn năm trước rồi." Hắn nói tới đây liền híp mắt, cong môi cười lạnh: "Hắn bị Sa Nguyệt hại chết, anh đã mượn thân thể của hắn, tự nhiên phải giúp hắn giải quyết nhân quả... Tiểu Châu, em nghĩ muốn tự cứu lấy mình, có thể, anh sẽ giúp em, nhưng việc hồn kỳ quá mức trọng đại, để anh làm thay em, được không?"

"Anh.. anh đều biết?" Lần kinh ngạc hôm nay quá nhiều, Diệp Chi Châu cảm thấy bản thân mình hiện tại đã trở nên siêu cấp bình tĩnh: "Còn chuyện Sa Nguyệt hại chết Sa Ương là sao? Đúng rồi, thân thể Sa Ương vì sao luôn hôn mê lại không già đi, là anh làm?"

"Không phải." Đông Phương Thư thích ánh mắt cậu nghiêm túc nhìn mình, biểu tình ôn nhu đi rất nhiều: "Hôn mê mà thân thể không già đi là vì hắn trúng độc, không già đi chỉ là mặt ngoài, kì thật bên trong cơ thể của hắn đã sớm vỡ nát. Nếu không phải thân thể hắn thật sự không xong, anh cũng không tới đây sớm như vậy... Thân thể thích hợp rất khó tìm, anh không muốn bỏ lỡ mất em."

Diệp Chi Châu nghe thế liền nóng nảy, vội lấy Thông Thiên ra mở công năng rà quét thân thể, cuồng quét người hắn một vòng, gấp giọng hói: "Vậy thân thể anh hiện tại như thế nào? Còn dư độc không?"

"Yên tâm, thân thể này đã được anh cải tạo qua, có thể bồi theo em." Hắn giơ tay đè gương nhỏ xuống, liếc qua Vinh Quảng Yến còn đang đứng ở ngoài đình, cúi đầu nhìn gương nhỏ trong tay, ngữ khí trở nên lạnh buốt: "Hơn nữa, thân thể này hiện tại cũng không già đi."

Vinh Quảng Yến sống lưng cứng đờ, gương nhỏ sợ hãi run lên.

"Anh đừng doạ bọn họ!" Diệp Chi Châu che cho gương nhỏ như che chở con, lời lẽ chính đáng nói: "Thông Thiên với Quảng Yến chỉ là đứa nhỏ, anh ăn giấm bậy bạ gì đấy!" Nói rồi mới nhớ hũ giấm này là mình khơi ra, không được tự nhiên giật giật thân thể, nắm lấy gương nhỏ, nói lảng sang chuyện khác: "Thông Thiên, mày vẫn có thể nói chuyện?"

Gương nhỏ an tĩnh một hồi, một đạo thanh âm non nớt vang lên: "Có thể."

Diệp Chi Châu hơi không thích ứng, nhưng vẫn kinh hỉ xoa xoa nó, cố ý hung hăng: "Vậy sao mày luôn dùng màn sáng giao lưu với tao?"

Thanh âm non nớt biến mất, màn sáng đột ngột bắn ra: [Ta cho rằng, ký chủ sẽ tương đối thích hình thái hệ thống trí năng... Hơn nữa, như vậy sẽ tương đối có sức thuyết phục.]

Diệp Chi Châu trừng mắt nhìn màn sáng, nghẹn họng không có cách nào phản bác. Nếu như ban đầu lúc buộc định hệ thống, đối phương dùng cái giọng nói trẻ con non choẹt này, cậu nhất định sẽ coi là đùa giỡn gì đó, sẽ không thành thật chăm chỉ cần cù đi làm nhiệm vụ...

Đông Phương Thư rất ghét lúc Diệp Chi Châu làm lơ mình để đi nói chuyện với người khác, duỗi tay ôm mặt cậu, lạnh giọng: "Cứu thế là quan trọng. Tiểu Châu, nói cho anh biết, hồn kỳ thế giới này nằm trên người ai, anh giúp em."

Diệp Chi Châu nghe hắn nói, sửng sốt lại vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn nói: "Anh biết cái hồn kỳ, vậy anh khẳng định biết nó là thứ gì rồi. Em tò mò rất lâu, anh mau nói cho em biết! Còn có, thân phận của anh là gì, vì sao có thể chạy lung tung theo em?"

Đông Phương Thư nhìn cậu sâu sắc, lắc đầu: "Quy tắc có hạn, không thể nói."

Cùng lúc đó, chữ trên màn sáng biến hoá: [Quyền hạn ký chủ không đủ, không thể lấy tư liệu.]

"..." Loại tình cảnh "cả thế giới đều biết trừ mình ra" cậu thật sự không muốn gặp bao giờ! Rõ ràng cậu mới là người làm nhiệm vụ cơ mà!

Lì lợm la liếʍ ý đồ moi ra nội tình, không có kết quả, cậu căm giận nhảy từ trên đùi Đông Phương Thư xuống, nhìn hắn lườm đi lườm lại, từ trong không gian lấy giấy bút ra viết mấy cái tên và cốt truyện đại khái đưa cho hắn, xụ mặt: "Chính là như thế này... Anh thật sự không thể nhìn thấy Thông Thiên sao?"

Chữ trên màn sáng lại đổi: [Hệ thống có cơ chế bảo mật.]

"Sớm muộn gì cũng có thể nhìn thấy được." Đông Phương Thư cầm danh sách nhìn, tự hỏi vài giây mới hỏi cậu: "Hồn kỳ của Quảng Yến đã rút, còn một Lãnh Dạ? Đó là ám vệ?"

Diệp Chi Châu gật đầu: "Ừ, hồn kỳ của cậu ta đột nhiên rút... Quân phụ nói Lãnh Hân cho em một đám ám vệ làm của hồi môn... À không đúng, quân phụ nói sai rồi, em là bên cưới cơ mà, không nên nói là của hồi môn." Cậu có chút đắc ý cười với hắn một cái, ngửa đầu: "Đời này chính là em cưới anh!"

Đông Phương Thư nhéo nhéo vành tai cậu: "Nhưng lên giường rồi thì là anh cưới em."

Diệp Chi Châu giận, đỏ mặt đẩy hắn ra: "Đang nói chính sự, đừng có lưu manh! Lãnh Hân ban cho đám ám vệ, bên trong hẳn là có Lãnh Dạ kia, người đưa sang đây rồi em sẽ đi xác định một chút."

"Không cần cố ý đi xác định, rút hồn kỳ cũng không cần em phải xen vào." Đông Phương Thư nương theo lời cậu nói chính sự, ngón tay xẹt qua mấy cái tên, dừng tại tên của Nguyễn Vạn Hoà, Liễu Quân và Ứng Quỳnh: "Trước tiên giải quyết hồn kỳ của họ đã."

Diệp Chi Châu thò lại gần xem, sau đó hỏi: "Giải quyết như thế nào? Liễu Quân thì em có biện pháp, y tuy rằng mở thanh lâu nhưng kì thật luôn hướng tới sinh hoạt nhất sinh nhất thế nhất song nhân, em chỉ cần tố giác vai chính hoa tâm trước mặt y là được. Còn về Nguyễn Vạn Hoà... Em tạm thời chuẩn bị tiếp cận thử xem dã. Ứng Quỳnh thì nên đi lộ tuyến vu hồi, tính tình cậu ấy điển hình là kiểu lấy chồng theo chồng gả chó theo chõ, yêu vai chính chỉ bởi vì cái nụ hôn kia. Lát nữa em đi tìm quân phụ nói chuyện, xem có thể nghĩ cách để người nhà cậu ấy định nhân duyên trước hay không."

Đông Phương Thư lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc cân nhắc nhiệm vụ của cậu, cảm thấy hơi mới lạ, trong lòng lại vui mừng, nhịn không được ấn cậu vào ngực xoa nắn một phen: "Không cần phiền toái như vậy, Liễu Quân vốn đã có ý trung nhân, người nọ là lão bản trước của thanh lâu, giữa hai người có chút hiểu lầm, cởi bỏ là được rồi. Còn Ứng Quỳnh và Nguyễn Vạn Hoà, bọn họ đều có mệnh định chi nhân, cùng Lãnh Mị Nhi tương ngộ hoàn toàn là do hồn kỳ quấy phá, chỉ cần tìm ra được người được nối tơ hồng với họ trước đó thì có thể rút hồn kỳ được."

Diệp Chi Châu ngây ngốc ngửa đầu nhìn hắn, hưng phấn bổ nhào tới ôm mặt hắn dùng sức hôn một cái: "Anh thật lợi hại!" Có đùi để ôm, cảm giác giống như bỗng nhiên có bánh nhân thịt rơi xuống đầu vậy, còn là bánh khổng lồ nhân thịt nóng hổi, quả thực là hạnh phúc muốn bay lên rồi!

"Chỉ là biết trước em một vài chuyện thôi, cũng không có lợi hại gì." Đông Phương Thư thoả mãn ôm cậu, giọng nói hơi trầm đi, lành lạnh: "Yên tâm, sẽ không để em vất vả như vậy."

Gương nhỏ nằm trong ngực Diệp Chi Châu run lên, quyết định yên tĩnh vờ như không tồn tại.

Diệp Chi Châu cùng người yêu nói chuyện một phen, tâm hoàn toàn nhẹ nhàng lại, lưu luyến không rời đi từng bước ra khỏi rừng trúc. Đông Phương Thư... Tên anh ấy thật dễ nghe, vừa rồi không gọi vài tiếng thật sự quá đáng tiếc.

Đức Quý quân ở cửa điện nôn nóng đi qua đi lại, thấy cậu trở về vội bước tới hỏi: "Con đã thấy Sa Ương quốc sư chưa? Hắn nói thế nào? Có nói với con là việc hôn nhân này rốt cuộc định ra thế nào không? Mẫu hoàng con đến cùng là suy nghĩ cái gì vậy?"

Diệp Chi Châu bị một loạt câu hỏi làm ngẩn người, sau đó không biết trả lời thế nào. Chỉ lo nói đến nhiệm vụ, lại quên mất không hỏi anh ấy rốt cuộc thuyết phục Hoàng đế thế nào để tứ hôn cho họ.

Đức Quý quân thấy cậu không đáp, tưởng tình huống không tốt, toàn thân lại rơi vào tuyệt vọng: "Không có cách nào sao... Vậy phải làm thế nào cho phải đây!"

"Quân phụ, người đừng hoảng hốt, sự tình đã giải quyết rồi, Quốc sư biết giới tính chân thật của con, định ra hôn sự với con là vì giúp con che lấp. Hắn là minh hữu, không phải địch nhân." Diệp Chi Châu thấy thế vội đỡ lấy người, trấn an nói: "Hiện giờ con đã 17, hai vị tỷ tỷ phía trên đã cưới phu rồi, nếu không có Sa Ương quốc sư giúp con chắn tai lúc này, bí mật giới tính của con sớm muộn gì cũng không giữ nổi. Mẫu hoàng ngày nào đó hứng lên đột nhiên ban cho con hôn sự khác, tỷ như là nhi tử của đại thần trong triều hay là đương khoa tân quý..."

Đức Quý quân không tự chủ được tưởng tượng theo lời cậu nói, sắc mặt trắng bệch, cố ý xác nhận: "Vậy... vậy Sa Ương quốc sư thật sự sẽ không tố giác con?"

"Sẽ không." Diệp Chi Châu lắc đầu, lại tiêm thêm một mũi an thần: "Quân phụ, đời này có lẽ con phải cùng Sa Ương quốc sư ở cạnh nhau, chỉ có thể ở bên cạnh hắn, không theo người khác, cũng không được có hài tử. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể an an ổn ổn sinh hoạt trong hoàng thành."

Đức Quý quân ngẩn người, ánh mắt lại ảm đạm đi, hít sâu một hơi kiên định nói: "Chỉ cần con có thể bình bình an an, thứ khác ta không ép buộc... Yên Nhi, con có phải là trách ta không, là ta làm hại con cả đời này không thể... Chỉ có thể cùng nam nhân sống cả đời, không thể có được hài tử của mình."

"Đương nhiên sẽ không!" Diệp Chi Châu vội vàng lắc đầu, sau đó vừa liên tục rót canh gà cho đối phương, vừa đỡ đối phương vào trong nội điện.

Từ ngày đó trở đi, Diệp Chi Châu và Đông Phương Thư không gặp lại nhau, hôn lễ đã được chuẩn bị, bên cạnh hai người đều có một đống lớn người vây quanh, thật sự không tìm thấy cơ hội. Nửa tháng sau, Diệp Chi Châu được ban xuống một chiếu thư phong Vương, cùng ngày liền dọn ra Vương phủ. Lại qua năm ngày, hôn lễ được tiến hành. Sa Ương tồn tại chỉ có một bộ phận người trong cung biết đến, bên ngoài chỉ cho rằng Tam Hoàng nữ Lãnh Yên cưới một cô nhi nhà mỗ đại thần, cho nên hôn lễ tiến hành cực kì thuận lợi.

Đức Quý quân trong hôn lễ khóc không thở nổi, người khác đều cho là vui quá mà khóc, ai cũng không thấy được nội tâm áy náy lại đau khổ đằng sau đó.

Ngày hôm sau, Diệp Chi Châu nuốt một viên thuốc, lăn từ trên giường xuống, hung hăng trừng ái nhân một cái, quay đầu mặc quần áo rửa mặt: "Mau nói! Anh rốt cuộc cùng Hoàng đế mưu đồ bí mật cái gì? Vì sao nàng ta đồng ý hôn sự của chúng ta?" Chỉ vì muốn biết chuyện này, hôm qua cậu đã ký một đống lớn hiệp ước không bình đẳng, quá thiệt thòi rồi!

Đông Phương Thư lười biếng dựa trên giường, híp mắt hồi tưởng thời gian mỹ diệu đêm qua, nhàn nhạt nói: "Ta nắm được nhược điểm của nàng ta."

Diệp Chi Châu bị bộ dáng "xong việc" của hắn kí©h thí©ɧ, căm giận nghiến răng nghiến lợi, âm trầm nói: "Ai dám nói một nửa bỏ một nửa làm thái giám! Nói một lần cho xong, đừng có vẩy vẩy!"

"Em biết anh không phải thái giám còn gì." Đông Phương Thư ý vị thâm trường liếc cậu một cái, tiếp tục nói: "Hoàng đế đã sớm chết, hiện tại người ngồi trên long ỷ không phải Lãnh Hân, mà là Sa Nguyệt. Muốn tìm được nhược điểm của gã quá mức dễ dàng, anh lúc đấy chỉ tuỳ tiện chọn một việc nói, gã liền đáp ứng yêu cầu của anh. Hiện tại, anh muốn cho gã chết gã liền chết, anh muốn để gã sống gã mới yên ổn được, quyền chủ động nằm trong tay chúng ta."

Diệp Chi Châu kinh hãi: "Nàng là Sa Nguyệt?"

Đây quả thực là một loại biến chuyển cấp thần luôn á!

Cậu vội ném khăn mặt chạy tới bên mép giường, trợn mắt nhìn hắn: "Thế thân thể kia với khuôn mặt kia là chuyện như thế nào?" Thế giới này tuy là nữ tôn, nhưng nam tính vẫn cao hơn so với nữ tính, chẳng qua thiết lập thế giới này tương đối kỳ lạ, người cao nhưng sức lực nhỏ...

"Thiên Sơn giáo có một loại bí thuật, có thể súc cốt thay đổi dung mạo." Đông Phương Thư giữ chặt tay cậu, đánh giá cậu cẩn thận, đột nhiên cười: "Anh từng cảm thấy, những người từng lưu luyến tình yêu đều là phế vật bị thế tục khống chế, nhưng hiện giờ anh nhìn em, chỉ cảm thấy thoả mãn và vui mừng. Nếu có thể có được em, anh tình nguyện làm một phế vật không làm nên trò trống gì."

Diệp Chi Châu đang ngẫm nghĩ phân tích cốt truyện, nghe hắn nói thì ngẩn người, suy nghĩ đứt đoạn, vừa thẹn vừa giận liếc hắn: "Nói lời âu yếm cũng không được, một tuần không được leo giường em, nếu không liền thiến!"

Đông Phương Thư mỉm cười, giơ tay niết mũi cậu.

Rửa mặt xong, hai người ngồi xe ngựa tiến cung, Diệp Chi Châu rốt cuộc cũng có thể an an tĩnh tĩnh tự hỏi cốt truyện.

Trong cốt truyện gốc, Thiên Sơn giáo Giáo chủ sau khi thu lưu vai chính không lâu thì bị phản đồ gϊếŧ chết, từ tình hình hiện tại xem ra, phản đồ gϊếŧ chết Hạ Thanh có thể là Sa Nguyệt giả trang, mục đích là

vì cướp lấy tuyệt học súc cốt dịch dung thuật mà Thiên Sơn giáo chỉ truyền cho Giáo chủ... Khó trách trước đó cảm thấy cốt truyện có điểm quái quái, hiện tại đổi Lãnh Hân thành Sa Nguyệt, nhiều sự tình liền có thể giải thích thông suốt.

Lãnh Hân khi xưa đã cảm thấy Lãnh Mị Nhi là điều sỉ nhục, chỉ muốn gϊếŧ chết, cớ sao khi đối phương lớn lên rồi lại tiếp nhận nhanh chóng? Lãnh Hân một kẻ hoa tâm đại củ cải sao đột nhiên biến thành lãnh đạm, chẳng thấy chiêu người thị tẩm bao giờ? Thời cơ Lãnh Mị Nhi tiến vào quân doanh quá mức vi diệu, làm một tiểu binh vừa vào doanh, nàng ta lại nhanh chóng gặp được Đại Tướng quân Ứng Long... Còn có thời điểm nguyên chủ bại lộ giới tính, vừa vặn ngay sau khi nguyên chủ sai người đi ám sát vai chính...

Từ từ, ám vệ của nguyên chủ là Lãnh Hân ban cho, mà Lãnh Hân là Sa Nguyệt giả mạo... Cho nên, kỳ thật nguyên chủ vẫn luôn sống dưới sự giám thị của Sa Nguyệt? Vậy ám vệ đã ám sát thất bại còn bị vai chính gϊếŧ chết trong cốt truyện thật ra chỉ là diễn trò? Còn có Đại Hoàng nữ và Nhị Hoàng nữ, ám vệ bên người các nàng cũng là do Lãnh Hân ban cho... Hơn nữa các mỹ nhân những năm này được tiến cung... Lãnh Hân nếu là Sa Nguyệt giả trang, như vậy những mỹ nhân đó đều khả nghi... Có thể là các mỹ nhân đó đều là ám vệ hay không? Vậy hiện tại chẳng phải nơi nơi đều có nhãn tuyến của Sa Nguyệt?

Đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, khó trách trong cốt truyện, vai chính có thể dễ dàng đả bại các Hoàng nữ khác để lên ngôi Hoàng Đế, quả thực sự giúp đỡ quá mức lợi hại, trù tính âm thầm quá lâu.

"Suy nghĩ cái gì?"

Lỗ tai đột nhiên bị nhéo nhéo, cậu hoàn hồn nhìn người yêu bên cạnh, trong đầu linh quang chợt loé lên: "Cái bớt trên người Sa Nguyệt là giả đúng không? Anh, không đúng, Sa Ương mới là quốc sư, Sa Nguyệt là giả! Gã cấu kết với Lãnh Hân để làm hại Sa Ương đúng không? Vì ngôi vị Hoàng đế?" Cho nên, căn bản là chẳng có ba năm giao thoa gì cả! Sa Ương đã chết từ 14 năm trước, ngay sau đó Vinh Quảng Yến liền được sinh ra, thời gian quá khớp!

"Bớt trên người Sa Nguyệt đích thực có tồn tại, nhưng chỉ là giống với dấu hiệu chân chính trên người Sa Ương. Còn Lãnh Hân, người nàng ta ái mộ kỳ thật là Sa Ương, nhưng người có thể giúp được nàng ta lại là Sa Nguyệt, giữa tình yêu và quyền lợi, nàng ta chọn quyền lợi. Cái bớt trên người Quảng Yến là anh làm ra, vì phòng ngừa Sa Nguyệt khi đó đã khống chế Minh Nguyệt điện."

Diệp Chi Châu kéo kéo tóc, Sa Nguyệt này chẳng lẽ từ lúc thông đồng Lãnh Hân đã bắt đầu thiết kế bẫy rập cho sau này? Bằng không rất khó giải thích nổi tại sao một Quốc sư quanh năm ở trong Minh Nguyệt điện lại có thể trở thành bạn bè với Thiên Sơn giáo Giáo chủ ở nơi quan ngoại phía xa được.

[Mục Viên, Ứng Quỳnh, Ngu Song cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau đã lên đến 100%, xin ký chủ chú ý! Xin ký chủ chú ý!]

Cậu hoàn hồn, vội lấy giấy bút trong không gian ra bắt đầu múa bút.

"Làm sao vậy?" Đông Phương Thư nhíu mày.

"Hồn kỳ của Mục Viên, Ứng Quỳnh và Ngu Song hiện tại đã hoàn chỉnh, Lãnh Mị Nhi phỏng chừng đã dưỡng thương tốt chuẩn bị đi tòng quân. Em trước định rút hồn kỳ của Hạ Vân Ngạn trước, anh có biện pháp đưa tin đến Thiên Sơn giáo không?"

"Không cần." Đông Phương Thư đè tay cậu lại, rút cây bút trong tay cậu đi: "Tin tức anh đã sớm đưa đến đó rồi. Mục Viên bên kia tạm thời đừng xen vào, hồn kỳ Ứng Quỳnh rất nhanh có thể nhổ xuống, còn về Ngu Song, yên tâm, sẽ không có cơ hội để hai người đó gặp nhau."

[Hạ Ngạn Vân cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ ba đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

"..."

"Sao thế? Hồn kỳ Hạ Ngạn Vân đã nhổ?"

Diệp Chi Châu nâng mắt cá chết nhìn hắn.

"Như vậy hẳn là Lãnh Mị Nhi không có tinh lực đi tòng quân nữa, người Hạ gia toàn là kẻ có thù tất báo." Đông Phương Thư cong môi, cười sủng nịnh với cậu: "Anh nói rồi, sẽ không để em phải vất vả nữa."

Diệp Chi Châu thu lại mắt cá chết, chân chó phóng qua: "Đùi vàng, em sẽ tốt với anh cả đời!" Cảm giác thanh thản an ổn làm phế vật này, quá sảng rồi!

.........