Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 98

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trò chuyện một lúc cùng các vị nam chủ về kế hoạch gϊếŧ nữ hoàng Trùng tộc xong, Diệp Chi Châu trực tiếp vứt bỏ người yêu đang muốn cùng cậu hưởng thụ thế giới hai người, offline chạy tới diễn đàn châm ngòi thổi gió. Vì thế, bởi vì không có status mới mà nhiệt độ hơi hạ thấp, hoạt động "lột da" Tĩnh Thục đại thần lại một lần nữa được xào nóng lên. Hơn nữa, vì lần này bí sử tuôn ra có liên quan lợi ích đến các người chơi, nên nhiệt tình của mọi người nhất thời tăng vọi.

Một vở diễn thật lớn: Kỳ thật tui cũng chú ý tới, thực đơn của chúng ta làm ra sau khi ăn xong làm gì có trạng thái xấu gì đâu, nhưng sao của Tĩnh Thục đại thần lại có chứ?

Vợ ơi, anh yêu em: Mọi người có phát hiện không, đồ ăn của Tĩnh Thục sau khi ăn xong thì có cảm giác bay bay thoải mái, qua một lúc lại hết, như kiểu trúng thuốc ấy!

Cánh của Thiên sứ: Lầu trên nói bậy! Đồ ăn của Tĩnh Thục bảo bảo ăn vào thoái mái đó là vì tay nghề của cô ấy tốt, các người là đang ghen ghét! Dám đi nói bậy! Đây là ngậm máu phun người! Cướp thực đơn của Tĩnh Thục bảo bảo còn không đủ, các người còn đi bôi nhọ bảo bảo nhà ta, các người còn là người nữa hay không?

...

Não tàn nên uống thuốc: Trước kia lúc tui tập luyện nấu ăn còn có ý nghĩ thêm vào đồ ăn những thứ rơi ra lúc đánh quái, nhưng thành phẩm lúc đó lại có độc, toàn mang trạng thái xấu. Đồ ăn Tĩnh Thục đại thần ăn xong cũng có trạng thái xấu, liệu có phải là cô ta cũng cho thêm đồ rơi ra trên quái không?

Tiểu trong suốt hơi mù mờ: Tui cược 5 mao, tuyệt đối là như vậy! Tui cùng bạn tốt làm ra đồ ăn rồi so sánh với đồ của Tĩnh Thục, hương vị có chút khác nhau, mùi hương cũng kém hơn rất nhiều. Càng đáng sợ chính là, tui còn từng đi Quân Tử các ăn cơm rồi, tuy rằng vì nghèo nên chỉ ăn có một lần, nhưng thật sự có cảm giác bay bổng nhẹ nhàng, ăn xong tui còn không cảm thấy loại cảm giác này có gì không đúng, thẳng cho đến khi sự tình này nháo lên, tui mới phát hiện có vấn đề, quả thực là đáng sợ!

Mỗi ngày đều xem sự thật: Tĩnh Thục đại thần mau ra a~~~ Sự thật đâu a~~~ Mỗi ngày đều lên diễn đàn chờ người mà sao không thấy cô đâu nha~~~

...

Cánh của Thiên sứ: Tôi đi Quân Tử các ăn cơm nhiều lần như vậy, một chút vấn đề cũng không có! Các người đều là đang ngậm máu phun người!

Lá cây vùng sa mạc: Cô chắc là thường ăn ở cửa hàng chính thành phố B hả? Tôi vì thường xuyên công tác nên đồ ăn Quân Tử các ở các thành phố từng ăn qua một lần rồi, chỉ ở cửa hàng chính ăn vào mới có cảm giác quái quái. Lần trước, lúc tôi đi cửa hàng chính có thấy một vị khách đạp gãy cửa rồi đi, hình như là vì vị khách kia có cái mũi tương đối thính, ngửi thấy mùi đồ ăn có vấn đề, ghê tởm quá nên chạy.

Ha hả: Chẳng lẽ Quân Tử các trong hiện thực cũng thêm sâu vào đồ ăn? Mẹ nó! Ăn thêm sâu trong game chẳng qua chỉ là mang trạng thái xấu, nhưng ở hiện thực chính là muốn mạng người đó a!

Các người chơi kinh hãi, sau đó nhiệt tình bát quái lần nữa bốc lên. Chẳng qua là bọn họ nhiệt tình lần này, trừ việc lắm chuyện ra thì còn có tò mò không ngớt, ngoài ra cả phẫn nộ khi lợi ích bị xúc phạm và khó thể tin tưởng được. Diệp Chi Châu nhìn khu bình luận điên cuồng, vừa lòng thoát khỏi nick clone, bò giường ngủ.

Hôm sau, cậu không lên game, mà là đi nhìn nhà hàng của cha Quân. Vì bị con gái mình chèn ép, nên chuỗi nhà hàng hơn 10 chi nhánh của cha Quân hiện giờ chỉ còn 2 cửa hàng, nhân viên sa thải đi cũng không ít. Ông chủ lớn trước kia vội chân không chạm đất giờ bị cưỡng ép nhàn hạ, cả ngày quanh quần trong tiệm nhà mình, loanh quanh ở nhà với vợ con.

Lúc Diệp Chi Châu đến, cha Quân đang cầm Ipad lướt xem diễn đàn game, mày nhăn lại, biểu tình ngưng trọng.

"Ông chủ Quân." Cậu đứng trước mặt đối phương, trực tiếp đưa danh thϊếp ra: "Chào ông, tôi là Phù Hi Minh, hiện là người phụ trách Phù Viên. Về con gái ông Quân Thục Tĩnh, tôi có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ." Lúc phát hiện tư liệu cốt truyện phần lớn đều không giống sự thật, cậu nghĩ tới người nhà họ Quân bị vai chính chèn ép trước tiên. Nhìn biểu hiện vai chính dùng mạng xã hội để bôi đen mẹ kế và em gái, cậu hoài nghi nội dung vai chính bị cha bỏ lơ, mẹ kế chèn ép, em gái khi dễ tất cả đều là giả.

Cha Quân ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó vẫy lui người phục vụ đang muốn bước tới, cầm danh thϊếp lên nhìn, đột nhiên thở dài: "Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì... Phù Viên của cậu hiện giờ biến thành như vậy đều là do con gái tôi hại, cũng trách tôi không dạy được con gái... Đi thôi, lên tầng ngồi phòng riêng rồi nói."

Diệp Chi Châu hơi ngoài ý muốn với thái độ hiền lành quá mức của ông, nghe vậy gật đầu, theo ông đi lên tầng trên.

Cha Quân tên là Quân Thần Quang, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong giới mỹ thực ở thành phố B cũng coi như để lại truyền kỳ nhỏ. Đã từng là ông chủ lớn trải qua nhiều sóng gió, tâm tính bây giờ khá là bình thảnh, hành vi giống như một ông chủ tiệm cơm nhỏ, nửa điểm làm giá cũng không. Ông dẫn Diệp Chi Châu ngồi xuống ghế, hơi ngượng ngùng nói: "Trong tiệm tương đối loạn, hi vọng cậu Phù không cần để ý. Kỳ thật, chi nhánh này nếu không trụ qua tháng này thì tôi sẽ đem bán, dẫn theo vợ và con gái về quê. Tôi còn có một con gái nhỏ, thân thể nó không tốt, cần được tĩnh dưỡng."

Con gái nhỏ? Diệp Chi Châu nhận lấy chén trà cha Quân đưa tới, lật tư liệu em gái vai chính Quân Trân Châu trong đầu. Quân Trân Châu, sinh viên năm nhân hàng hiệu chính quy, nhỏ hơn vai chính 2 tuổi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Sau, bởi vì câu dẫn nam chính không thành mà bị vai chính đánh thành bụi bặm nhỏ nhoi. Việc học hành thì hoang phế, bị phán định là bệnh tâm thần, thân thể nhanh chóng trở nên kém, trong cốt truyện Quân Trân Châu còn nghiện cả ma tuý, cuối cùng là hít thuốc quá liều mà chết.

Cậu xoay xoay chén trà, châm trước hỏi: "Bệnh con gái nhỏ của ông... Bệnh trạng chính là làn da hơi xanh, ý thức thường xuyên không thanh tỉnh, trí lực thoái hoá, hành vi điên cuồng, thường nói mê sảng?"

Quân Thần Quang sửng sốt: "Cậu Phù sao lại biết..." Bệnh của con gái nhỏ ông ta vẫn luôn không tiết lộ ra ngoài, người khác hỏi thường lấy cớ bị tai nạn xe thương đến xương cốt, cần tĩnh dưỡng nhiều tháng.

"Tôi biết bệnh này nên trị thế nào. Thật không dám giấu diếm, trước khi tới đây tôi có hỏi thăm tình huống gia đình nhà ông, chứng bệnh con gái ông cũng không phải lần đầu tôi thấy." Cậu phát động tinh thần lực, ngữ khí ôn hoà thân thiện: "Xin hỏi, tôi có thể đi nhìn con gái của ông một lần không?"

Quân Thần Quang đưa cậu đi tới một khu tập thể thanh tĩnh gần nhà hàng, vừa đi vừa nói: "Định trước là muốn về quê, nên bất động sản trước đó tôi đã bán hết, nơi ở hiện tại là thuê, phòng ở có hơi cao, lại không có thang máy, cậu Phù xin đừng để tâm."

Diệp Chi Châu vội tỏ vẻ không có việc gì, hảo cảm với cha Quân lại tăng thêm một tầng nữa. Một người thân thiện lại tri kỷ nơi nơi như vậy, thật không giống người người cha không quan tâm đến con gái. Theo cha Quân đi bộ lên tầng 7, mở cửa ra liền thấy một người phụ nữ trung niên bưng chén canh từng phòng bếp đi ra.

"Tiểu Vi, có khách tới." Cha Quân đánh tiếng với bà một câu, sau đó giới thiệu với Diệp Chi Châu: "Đây là vợ của tôi, Kim Vi."

Diệp Chi Châu chào hỏi với Kim Vi khuôn mặt hiền lành, bí mật đánh giá đối phương, yên lặng đánh dấu hỏi chấm với tư liệu bà mẹ kế độc ác.

Tính cách Kim Vi cũng giống vẻ ngoài của bà, vô cùng ôn nhu hiền lành. Bà biết nguyên do Diệp Chi Châu đến nhà, do dự một hồi mới đi vào phòng con gái, sửa soạn một chút mời mở cửa để hai người đi vào, lo lắng nói: "Tình huống Trân Châu gần đây càng ngày càng không tốt, tôi rất lo lắng... Cậu Phù, cậu thật sự đã từng gặp người bị bệnh giống Trân Châu sao?"

[Rà quét xong, trùng độc xâm nhập nội tạng, còn dư thọ mệnh 3 năm. Đan dược áp dụng: Cửu Thanh Vạn Lộ đan và Thập Toàn Đại Bổ hoàn.]

Diệp Chi Châu trấn an Kim Vi vài câu, nhìn Quân Trân Châu nằm trên giường, ánh mắt tan rã không ngừng nói mớ, tâm tình trầm xuống, vội bước tới đút cô một viên An Thần hoàn. Để đối phương nhắm mắt ngủ an ổn, cậu xoay người nhìn vợ chồng Quân Thần Quang, lấy đan dược ra giảng một lần dược hiệu cho họ nghe, sau đó dò hỏi bọn họ có đồng ý đút dược hay không.

Cha Quân có chút do dự, Kim Vi lại trực tiếp gật đầu đồng ý. Nhìn ánh mắt không tán thành của chồng, giọng nói của bà nhiễm một tia tuyệt vọng: "Trân Châu hiện giờ như vậy... Thêm một phần hi vọng chung quy vẫn tốt hơn là kéo dài như vậy."

Cha Quân nghe vậy trầm mặc, quay đầu bước ra khỏi phòng, ngầm đồng ý với hành vi đút dược của cậu.

Cũng may, hệ thống vẫn cấp lực như trước, đan dược xuống bụng không lâu thì sắc mặt Quân Trân Châu đã tốt lên, cha Quân kinh ngạc, Kim Vi không nhịn được che miệng kích động khóc lên, nhìn Diệp Chi Châu muốn quỳ xuống: "Cảm ơn... cảm ơn... Bệnh viện vẫn luôn không tìm ra được nguyên nhân bị bệnh của Trân Châu, chỉ nói nó bị dị ứng gì đó, nhưng dị ứng thì sao lại thành thế này... Con gái lớn rời nhà trốn đi rồi không có tin tức, nếu con gái nhỏ cũng xảy ra chuyện, tôi nên sống thế nào được đây..."

Diệp Chi Châu vội tiến tới đỡ lấy bà, đem đề tài câu chuyện hướng đến Quân Thục Tĩnh: "Con gái lớn rời nhà trốn đi? Là bà chủ của chuỗi nhà hàng Quân Tử các, Quân Thục Tĩnh sao? Tôi lần này tới chính là muốn cùng hai người..."

"Bà chủ của Quân Tử các?" Kim Vi sửng sốt, vô thức đánh gãy lời cậu nói, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Quân Thần Quang: "Thần Quang, bà chủ Quân Tử các cái gì vậy?"

Quân Thần Quang tránh tầm mắt của bà, thấp giọng nói: "Tiểu Vi, kỳ thực... Quân Tử các là Thục Tĩnh mở..."

"Cái gì?" Kim Vi kinh hãi, nắm cánh tay ông gấp giọng nói: "Cho nên, Thục Tĩnh vẫn luôn ở cùng một thành phố với chúng ta? Anh... anh sao lại gạt tôi? Tôi vẫn luôn lo lắng nó sống bên ngoài không tốt, mà anh lại..."

Diệp Chi Châu nhướng mày, kinh ngạc và lo lắng trên mặt Kim Vi tuyệt đối không phải giả vờ, cho nên nói... Cậu chọc chọc gương nhỏ trong túi, nói thầm trong lòng: "Thông Thiên, lỗ thủng lần này của mày hình như quá lớn rồi đó nha!"

Thông Thiên giật giật cái khung gương của nó, lựa chọn im lặng là vàng..

Trong lúc đợi Quân Trân

Châu tỉnh lại, Diệp Chi Châu cùng cha Quân và Kim Vi ngồi nói chuyện một lúc, sau đó biết được rất nhiều thứ không hề có trong tư liệu.

Chân bị tật của vai chính là bị bẩm sinh, nhưng vốn dĩ cô ta có thể đi đường, nhưng cô ta cảm thấy bản thân đi lại cà thọt rất khó nhìn, nên nhất quyết đòi ngồi xe lăn. Ngồi xe lăn trong thời gian dài, cơ bắp trên chân hoàn toàn bị thoái hoá, dần biến thành tình trạng thật sự không thể đi đường.

Kim Vi lấy cha Quân năm vai chính được 1 tuổi, sau khi kết hôn vẫn luôn coi cô ta là con gái ruột mà chăm sóc, cho dù sau này bà có sinh được 2 đứa nhỏ, nhưng đối đãi với đứa con riêng thân thể không tốt vẫn tận tâm như xưa, không hề bất công chút nào. Kim Vi đúng là không để vai chính vào bếp, nguyên nhân không phải là sợ vai chính học được tay nghề thì đoạt đi cơ nghiệp của cha Quân, mà là lo lắng cô ta tự làm bản thân bị thương. Vai chính lúc hơn 10 tuổi thì bắt đầu đến kỳ phản nghịch, học hành không tử tế, trộm học hút thuốc, không biết làm thế nào mà khiến cơ thể càng thêm yếu ới. Trong bếp, khói dầu quá mức độc hại, Kim Vi lo lắng cô ta tiếp xúc nhiều với khói dầu càng làm thân thể yếu hơn, nên cấm không cho cô ta xuống bếp.

Ngay cả việc không cho vai chính đi học, cố ý dưỡng phế cũng đều là lời nói vô căn cứ của cô ta. Kim Vi vì lo tiền đồ tương lai của cô ta, có thể nói là lo đến rầu cả người, mỗi năm mời gia sư tận nhà không đến mười thì cũng hơn tám lần, nhưng vai chính không thích đi học, sau vì muốn cố tình đối nghịch với Kim Vi mà cố ý quyến rũ gia sư nam, bức Kim Vi phải đối gia sư thành nữ cả.

"Đại khái là thật sự không có thiên phú học tập, Thục Tĩnh thi đại học hai lần đều không đỗ, sau tự nó liền sa ngã, cả ngày nhốt mình trong phòng chơi game, còn đòi chúng tôi mua cho nó cái khoang trò chơi thực tế ảo gì đó nữa." Kim Vi thở dài: "Trân Châu không đành lòng nhìn nó sa sút, mới nói nó vài câu... Sau, chúng tôi nghĩ cách để Thục Tĩnh học trong trường nghệ thuật, nó từ bé đã thích vẽ tranh, chúng tôi cũng muốn để nó được đào tạo chuyên sâu, về sau làm một hoạ sĩ, đến lúc đó chúng tôi lại mở cho nó một phòng triển lãm... Chỉ là, không nghĩ tới, nó lại vô cùng mâu thuẫn với chúng tôi, tới nỗi rời nhà ra ngoài sống."

Quân Thần Quang vỗ vỗ mu bàn tay bà, lắc đầu thở dài: "Không trách em, mấy năm nay là anh..."

"Quả thực là không trách mẹ được." Cửa phòng bị đẩy ra, Quân Trân Châu vẫn suy yếu như cũ dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng: "Ba, ba cho rằng vì sao sinh ý trong nhà đột nhiên trở nên xấu đi, tất cả đều là do chị cả làm ra đấy! Lòng chị ta đều đã đen thui rồi! Ngày xảy ra chuyện, con đi trung tâm mua sắm mua chút đồ, nhìn thấy chị ta đi cùng một người đàn ông, vừa nói vừa cười từ một tiệm trang sức đi ra, ba có biết lúc đó trong lòng con có bao nhiêu khϊếp sợ, bao nhiêu vui mừng không? Chị ta là tự mình bước đi! Chính bằng hai chân! Con bày tỏ muốn khuyên chị ta về nhà, kết quả... A, kết quả là chị ta thiếu chút nữa gϊếŧ chết con rồi! Mãi đến tận lúc đó con mới biết, chị ta vẫn luôn hận mẹ, cũng hận con và em trai! Còn có ba, chị ta vẫn cảm thấy ba bất công với chị ta, bỏ qua chị ta, nên chị ta muốn huỷ diệt sự nghiệp luôn lấy làm tự hào của ba!"

Cha Quân và Kim Vi nghe vậy kinh hãi, Diệp Chi Châu khựng lại động tác điên cuồng lật tư liệu hệ thống, sau đó hung hăng xoa mặt một cái.

"Trân Châu, con nói Thục Tĩnh muốn gϊếŧ con?" Kim Vi đứng dậy đỡ lấy cô, thanh âm hơi run rẩy: "Cho nên bệnh... bệnh của con..."

"Là chị ta hạ độc con!" Hốc mắt Quân Trân Châu hơi phiếm hồng, vừa giận vừa uỷ khuất: "Chị ta nói con thích xinh đẹp, thích mặc váy đẹp kí©h thí©ɧ chị ta, nên chị ta muốn biến con thành xấu xí, chết trong thống khổ. Mẹ, mẹ không biết biểu tình lúc đó của chị ta đáng sợ đến thế nào... Chị ta là chị gái của con, là chị em cùng nhau lớn lên với con, sao chị ta có thể như vậy được chứ..."

Kim Vi ôm lấy cô, trong mắt mờ mịt không rõ, cũng dần đỏ bừng lên, không biết nên đối diện với chân tướng sự việc mà con gái nhỏ nói ra như thế nào.

Cha Quân sắc mặt trở nên trắng bệch, nắm tay chậm rãi siết chặt, trong mắt vẫn mang theo cảm xúc không tin tưởng: "Sao lại như vậy... Sao Thục Tĩnh lại như vậy... Nhà hàng của ba, bệnh của con, nó... Ba cho rằng, nó chỉ là không muốn dựa vào chúng ta, tự mình đi phấn đấu..."

Ba người qua hồi lâu mới bình tĩnh lại, Quân Trân Châu sắp xếp lại cảm xúc rồi nhìn Diệp Chi Châu, nói: "Tôi biết anh, cậu chủ Phù Viên. Sau khi tôi trúng độc, ý thức vẫn còn hơi mơ hồ, nên nghe được một chút Quân Thục Tĩnh nói chuyện với người khác. Trên tay chị ta có một phần bí phương, bên trong là các loại độc làm từ sâu, lúc đó chị ta rất vui vẻ, nói dựa vào những bí phương đó rốt cuộc cũng chèn ép Phù Viên đến không thể lật mình được. Tôi nhớ rõ, chị ta gọi đối phương là ông chủ Vương. Cậu Phù, cảm ơn anh đã cứu tôi, nếu có thể, tôi hy vọng anh sẽ ngăn cản chị tôi, đừng để chị ta tiếp tục đi hại người, những thứ độc đó đều không phải thứ tốt. Không cần biết anh dùng cách gì để đối phó chị ta, tôi đều nguyện ý giúp anh.

Cha Quân nghe vậy, khoé miệng giật giật, lại không hề nói ra câu ngăn cản. Kim Vi hôm nay chịu đả kích hơi lớn, ngồi một bên biểu tình dại ra không hề nói chuyện.

Diệp Chi Châu nhìn phản ứng ba người trong mắt, trong lòng hơi thở dài, nói: "Yên tâm, sẽ không để cô ta tiếp tục hại người." Vai chính thế giới này ngay cả người nhà cũng ám hại, thật là...

Lại qua ba ngày, danh tiếng vai chính trên diễn đàn đã hôi thối không chịu được, trở thành đối tượng bị người người vây đánh. Trong game, tên vai chính đã hoàn toàn biến mất trên bảng tài phú. Ngoài hiện thực, sinh ý Quân Tử các rung chuyển mấy lần, đóng cửa mấy chi nhánh, trừ cửa hàng chính ở thành phố B ra thì sinh ý những chi nhánh khác đều vô cùng ảm đạm. Vì tốc độ khuếch trương quá nhanh, khi đã mất đi phần lớn sinh ý và chống đỡ thu được trong game, tài chính Quân Tử các lung lay sắp đổ, lúc nào cũng đứng trong tình trạng sắp sửa vỡ nợ.

Dựa vào Thích Hưng nằm vùng, Diệp Chi Châu biết rõ ràng tình trạng trước mắt của vai chính.

"Đám người Dư Giang Ba không đồng ý đầu tư cho Quân Thục Tĩnh?" Cậu đổi bên nghe điện thoại, duỗi tay nắm lấy con chuột: "Sao lại thế này? Đường Dạ và Sử Triết cũng cự tuyệt?" Đường Dạ là người chịu độc của vai chính sâu nhất, Sử Triết là công thần giúp nữ chính chữa khỏi chân, cảm tình giữa hai người và nữ chính là sâu nhất.

"Cũng cự tuyệt." Thích Hưng dừng một chút, bổ sung: "Mấy hôm trước tôi dẫn bọn họ đi Phù Viên ăn cơm, ăn xong nghe nói Đường Dạ tiêu chảy hai ngày, trên người Sử Triết nổi lên ban đỏ, mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút không thoải mái. Anh... chú ý một chút, bọn họ gần đây có cừu hận hơi lớn với Phù Viên."

Vì tận khả năng giải độc cho người bị trúng độc, đồ ăn hiện tại của Phù Viên đều bỏ thêm đan dược, bệnh trạng của các nam chính đều là biểu hiện bình thường khi bài độc. Diệp Chi Châu ngừng động tác di chuột, cười lạnh: "Giải độc cho họ còn dám hận tôi, đều cảm thấy sống đủ rồi hả?"

Thích Hưng hơi xấu hổ khụ hai tiếng, yếu ớt nói: "Tôi sẽ giải thích cho họ một chút, bọn họ hẳn là cũng dần cảm giác được thân thể tốt hơn."

Diệp Chi Châu lật mắt xem thường, trực tiếp cúp điện thoại, chọc chọc status Quân Trân Châu dùng tên thật phát lên.

Status Quân Trân Châu vừa phát ra, diễn đàn game lại tiếp tục bùng nổ. Trò bóc trần Tĩnh Thục đại thần kéo từ trò chơi kéo đến hiện thực rồi, người bóc trần sử dụng tên thật ra trận, đánh đấm không ngừng, quả thực là vở kịch lớn của năm, quá kí©h thí©ɧ!

8 giờ tối hôm đó, Diệp Chi Châu ngồi xổm ngoài phó bản chờ đợi, kéo toàn bộ nam chính đúng giờ online vào đội, dùng lệnh triệu tập đồng đội, sau đó đứng trước mặt đám nam chính "mọc lên" như củ cải, mở công năng công khai, click mở diễn đàn game: "Diệt nữ hoàng trùng tộc yêu cầu cần 50 người, tôi còn mới một vài vị đại thần nữa, trước khi họ tới đây, chúng ta trước xem một chút bát quái gần đây đi. À đúng rồi, tôi còn chuẩn bị một chút đồ ăn vặt trước đó, mọi người nếm thử đi, đều mang tăng buff cả đó."

Cát Luật khoác áo Tiểu Hào số thứ N, mặc áo choàng lạnh lùng mang đồ ăn lên cho một đám người đang ngây ra, ngoài cười trong không cười nói: "Ăn, ăn xong thì ngoan ngoãn làm việc."

Các nam chính: "..."

"Thái độ tốt một chút, đừng có ăn giấm bậy bạ." Diệp Chi Châu hung hăng vỗ hắn một cái, click mở status của Quân Trân Châu, ngừng vài giây rồi chuyển đi: "Lần này đánh phó bản, tôi cũng có mời Tĩnh Thục đại thần, vậy mà vây xem bát quái của chính chủ thì không tốt lắm, chúng ta đổi cái khác đi."

Thích Hưng cạn lời liếc nhìn cậu, mở ra rồi dừng vài giây mới đổi đi, bọn họ nên xem hay không nên xem thì đều thấy cả rồi, mở rồi lại tắt đi, không phải là cố ý khơi lên lòng hiếu kỳ của họ hay sao?

Quả nhiên, vài vị nam chủ trong mấy giây liếc nhìn tiêu đề status thì sắc mặt hoàn toàn biến đổi. Vì ngày thường bận rộn chuyện ở hiện thực, nên thời gian lên game của họ khá ít, dạo diễn đàn càng là chuyện họ không bao giờ làm đến. Đối với bát quái, chiều sâu của họ vẫn dừng ở chỗ "đồ ăn Tĩnh Thục có vấn đề, sinh ý chịu ảnh hưởng", mấy chữ vừa loé lên "có ý định mưu sát, đồ ăn mang độc" thật sự là cây gậy đánh xuống không nhẹ.

Ăn đồ Phù Viên một lần rồi, các nam chính đầu óc bớt tàn nhanh chóng nhìn Diệp Chi Châu vẫn đang định mở một status khác xem sao, liếc nhìn nhau một cái, Dư Giang Ba đại biểu mọi người lên tiếng: "Vậy thì cứ nhìn status ban đầu đi, Tĩnh Thục là bạn của chúng tôi, chúng tôi tương đối để ý những thứ như vừa rồi."

Cát Luật rút đao: "Cho mấy người xem gì thì xem đi."

Các nam chính: "..."

Diệp Chi Châu kéo người yêu về, lại click mở cái status cũ kia: "Vậy thì trước khi Tĩnh Thục đại thần tới, chúng ta liền xem cái status kia đi." Cá đã cắn câu, võng đã hạ, liền chờ vai chính tự mình chạy tới thôi.

Kɧoáı ©ảʍ một lần rút toàn bộ hồn kỳ, thật sự là quá chờ mong!

Cát Luật quét mắt liếc nhìn đôi mắt loé loé của cậu, mặt càng đen, nghiêng người ngăn trở cậu nhìn về đám nam chính, âm trầm hỏi: "Em cảm thấy bọn họ đẹp hơn anh?"

Cái thùng dấm này! Diệp Chi Châu lật mắt xem thường, giơ tay xoa mặt hắn: "Cái mặt giả này của anh có gì đẹp, có bản lĩnh thì xài mặt thật đi."

[Bạn tốt Tiểu Hào 007 của ngài đã offline.]

Diệp Chi Châu: "..."

[Bạn tốt Luật của ngài đã online.]

Không khí vặn vẹo một cái, Cát Luật mặc một bộ đồ màu đỏ chuyên dụng của GM xuất hiện trước mặt cậu, duỗi cánh tay ôm cậu vào l*иg ngực, cùng cậu mắt đối mắt, mũi chạm mũi, hô hấp hào quyện: "Từ giờ trở đi, chỉ cho phép em nhìn anh."

Các nam chính sôi nổi cúi đầu, nhìn đồ ăn trong tay... Cho nên, khay đồ ăn hôm nay của chúng ta tên gọi là thức ăn cho chó hiệu đặc biệt?

Mặt yêu nghiệt xứng với áo đỏ tao khí, cái độ soái khí này...

Diệp Chi Châu chẳng hề rụt rè mà ôm lấy người yêu, điên cuồng chảy nước miếng: "Nhìn nhìn nhìn! Chỉ nhìn anh! Anh đẹp nhất!"

Cát Luật mỉm cười, các nam chính bị tọng thức ăn cho chó đến nghẹn họng.

.........