Chương 97

Diệp Chi Châu đưa văn kiện cho Thích Hưng xem chính là chứng cứ vai chính thuê thuỷ quân để bôi bẩn Phù Hà, tự nâng bản thân lên cao. Có tinh thần lực trong tay, các loại nick clone thâm tàng bất lộ của vai chính cũng bị cậu đào ra. Lịch sử đen tối của những clone đó thật sự là quá mức phong phú, chửi đổng xé rách mặt, tự nâng chính mình bôi nhọ nữ thần ở game khác... Ước chừng mất một buổi trưa cậu mới miễn cưỡng sắp xếp lại rõ ràng. Trong đó, có một bộ phận clone là có từ lúc vai chính mới hơn 10 tuổi, đương nhiên, đối tượng bôi đen lúc đó của cô ta chính là mẹ kế và em gái của mình.

"Ở đây có một chi tiết nhỏ." Cậu vô cùng tri kỉ mở văn kiện, chỉ vào một ID màu hồng đỏ, cười tủm tỉm nhìn Thích Hưng: "Nhìn thấy cái ID này không? Là clone Quân Thục Tĩnh mở nửa năm trước, ở trong một trang web truyện tranh, cô ta vẽ cũng không tệ lắm, tôi kiến nghị cậu nên xem."

Thích Hưng hôm nay chịu đả kích hơi nhiều, thấy cậu đặc biệt đề cập tới cái này, bản năng căng chặt thần kinh, lắc đầu: "Tôi cũng không có hứng thú gì với truyện tranh, đây là yêu thích cá nhân của Thục Tĩnh, hẳn là không có gì đi."

Diệp Chi Châu đồng tình nhìn anh, cảm thán: "Người trẻ tuổi thời này, thật là quá trong sáng rồi... Cậu biết đại lục Mộng Tưởng có một kênh truyện tranh riêng đúng không?"

Trên cơ bản, game tương đối hot đều có các tác phẩm diễn sinh đồng nghiệp, Thích Hưng tuy không quá mức chú ý, nhưng vẫn biết đến. Anh gật gật đầu, trả lời: "Tôi biết, trong đó có dùng hình tượng trong game để sáng tác truyện, rất có ý tứ."

"Quân Thục Tĩnh ở trong vòng truyện tranh luẩn quẩn cũng có quan hệ tới kênh này, xem như là chi nhánh tương đối đặc thù. Hoạ sĩ bên trong vẽ cũng không phải là hình tượng game, mà là đoản văn đồng nhân của các đại thần." Diệp Chi Châu đánh giá anh một vòng, cười càng thêm xán lạn: "Cậu đoán xem, Quân Thục Tĩnh vẽ cái gì?"

Thích Hưng bị cậu đánh giá, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng, theo trực giác lắc đầu: "Tôi không có hứng thú chơi đoán trò."

"Liền biết cậu sẽ nói vậy." Cậu nghiêng người lấy một chiếc Ipad từ trong túi xách ra, click mở giao diện đã gõ sẵn từ trước: "Nhìn, đây là vấn đề cô ta nặc danh đi hỏi một diễn đàn hậu cung trước bắt đầu vẽ truyện tranh."

"Hậu cung?" Thích Hưng nhíu mày.

Cậu chỉ đưa Ipad lên trước, không nói gì.

Thích Hưng do dự rồi nhận lấy, nhìn vài giây sau trừng lớn mắt, bắt đầu không ngừng lật xem trên giao diện này.

Diệp Chi Châu ngả lưng lên ghế nhấp ngụm trà, thích ý vô cùng. Lúc tìm được clone này, phản ứng của cậu giống y đúc Thích Hưng bây giờ, cả kinh hoàn toàn không ngừng được mà xem trang web này. Nhìn tuyến thời gian mà xem, lúc vai chính đăng ký clone này hẳn là trước khi thu phục được 7 vị nam chủ, chỉ tạm thời quen biết Đường Dạ và Thích Hưng, nhưng cô ta lại có một tấm lòng bao dung vô cùng to lớn. Cho nên, cô ta đi tới diễn đàn hậu cung dò hỏi một chút, làm sao có thể thả thính được càng nhiều mỹ nam ưu tú... Đại khái là những câu trả lời trên đó khiến cô ta phồng lên tâm thiếu nữ, vì thế cô ta bắt đầu vẽ tiểu hoàng mạn. Không sai, chính là tiểu hoàng mạn, dễ hiểu hơn chính là một quyển truyện tranh một nữ bảy nam cao H full HD không che!

Không nhịn được lòng hiếu kỳ, cậu tốn hơn 15 phút để giản lược thô sơ tiểu hoàng mạn kia một lần, từ cảm thụ mà nói, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, nhìn thế đủ rồi!

Nhớ tới phần về Thích Hưng trong truyện tranh, Diệp Chi Châu không nhịn được lòng hiếu kỳ, thấp giọng khụ một tiếng mới hỏi: "Lúc cậu và Quân Thục Tĩnh cái kia... Thích, ừm, kêu cô ta là tiểu yêu tinh?"

Thích Hưng trượt tay một cái, biểu tình vặn vẹo kịp thời bắt được Ipad, lắc đầu: "Không! Tôi đã làm gì với cô ta đâu! Chúng tôi chỉ là bạn tốt, cũng không phải quan hệ tình lữ! Tôi chỉ là có hảo cảm với cô ta... Còn có Đường Dạ, Đường Dạ chỉ là thích đồ ăn cô ta làm, cũng không có tình nam nữ gì cả. Mấy người Dư Giang Ba là khách quen của Quân Tử các, cũng coi như là đồng bọn hợp tác với Thục Tĩnh, có lẽ bọn họ cũng có hảo cảm với cô ta, nhưng bọn họ tuyệt đối không phát sinh cái gì với cô ta!"

Diệp Chi Châu kinh ngạc, chuyện này hoàn toàn không giống với tư liệu cốt truyện nha!

"Thật sự không có quan hệ? Vậy tại sao bên ngoài đều nói mấy cậu đều quỳ gối dưới váy thạch lựu của Quân Thục Tĩnh?" Cậu lại chọc

chọc tiểu hoàng mạn, chỉ chỉ vài lời kịch trong đó: "Còn có yêu thích đánh mông, xưng hô tiểu yêu tinh, song long, kích động gầm nhẹ, trộm tiểu lạc thú mua nội y tình thú trên mạng?"

Thích Hưng cảm giác tam quan sắp vỡ vụn, muốn giơ tay bịt kín lỗ tai lại: "Không có không có! Tất cả đề không có! Anh... Thục Tĩnh, sao cô ta lại có thể vẽ cái thứ này chứ!"

[Thích Hưng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, hồn kỳ thứ nhất đã nhổ, chúc mừng ký chủ, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Thế mà trực tiếp rút được hồn kỳ luôn... Phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra Thích Hưng thật không có gì với vai chính, vậy đại khái là đám nam chủ còn lại cũng không... Cậu tiếc nuối buông Ipad, ánh mắt hiền lành nhìn Thích Hưng, buồn bã nói: "Được rồi, một khi đã vậy, chuyện Quân Thục Tĩnh chúng ta trước không nói đến nữa. Chúng ta bây giờ tính đến chuyện, cậu giúp cô ta chèn ép Phù Viên đoạn thời gian vừa rồi, còn có, hôm nay tôi tốt bụng giải hết độc còn dư cho cậu."

Sau lưng Thích Hưng chợt lạnh, lại không dám nổi thái độ kênh kiệu trước mặt cậu, ngoan ngoãn nói: "Chuyện chèn ép Phù Viên tôi có thể giải thích... Thục Tĩnh nói đồ ăn Phù Viên có vấn đề, ăn nhiều có ảnh hưởng không tốt với thân thể, nhưng Phù Viên lại có bối cảnh sau lưng, có báo lên cũng vô dụng, cô ta không có biện pháp, nên tới xin chúng tôi hỗ trợ vây ép Phù Viên một chút, tránh để cho nhiều người bị đồ ăn của Phù Viên làm hại."

"Hoá ra là đồ ăn Phù Viên chúng tôi có độc a..." Diệp Chi Châu gõ gõ bàn, dựng Ipad lên, phóng đại mấy chỗ về Thích Hưng, chọt chọt: "Cậu nói tôi nghe, rốt cuộc là đồ ăn của ai có độc?"

Thích Hưng quay đầu đi không dám nhìn bộ dáng loã thể của mình trong truyện tranh, cứng đờ trả lời: "Đồ ăn Quân Tử các."

"Vậy đồ ăn của ai giải độc cho cậu?"

"Phù Viên."

"Hiện tại cậu biết nên làm thế nào chưa?"

Thích Hưng quay đầu lại nhìn cậu, xốc áo khoác lên: "Tôi ở đây có..."

Phanh!

Cửa phòng riêng bị đá văng.

Người phụ vị và giám đốc đứng ngoài run rẩy, nhỏ giọng nói: "Cậu... cậu chủ, vị khách này sau khi biết chỗ của ngài liền kiên quyết muốn xông vào, tôi... tôi không ngăn lại được..."

Diệp Chi Châu nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước giám đốc, xụ mặt: "Xin hỏi... Anh là ai?" Tinh thần lực trong không trung bắt đầu vui sướиɠ nhảy múa, cậu nắm chặt bàn tay cứng nhắc, nỗ lực bảo trì bình tĩnh trên mặt: "Muốn ăn cơm thì mời sang phòng khác, phòng này hiện đang có người." Dứt lời, ánh mắt đảo qua khuôn mặt yêu nghiệt của người đàn ông, trong lòng điên cuồng chảy nước miếng. Diện mạo người yêu đời này thật sự là... Rất muốn quỳ liếʍ! Vốn tưởng rằng sẽ gặp được người yêu cư nhiên trước, trăm triệu lần không nghĩ đến, hoá ra vẫn đυ.ng phải ở hiện thực trước.

Cát Luật mẫn cảm phát hiện ra một cỗ lực lượng ôn hoà chậm rãi vây lấy hắn, khiến cơn đau đầu của hắn nhanh chóng giảm bớt. Thân thể căng chặt hơi thả lỏng, hắn cẩn thận đảo qua mặt Diệp Chi Châu, ánh mắt rơi xuống nắm tay cứng đờ của cậu, mặt đen lại, nghiêng đầu đánh giá Thích Hưng đang xốc áo như thể chuẩn bị cởi đồ, cười lạnh: "Diệp Chi Châu, có thời gian lại không đi làm nhiệm vụ, chạy tới đây chọc ghẹo trai, cậu tìm chết hả?"

Thích Hưng nhanh chóng buông áo khoác đang xốc lên, lộ ra cái thẻ trong tay: "Vị khách này, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn đưa cái này cho anh Phù."

"Anh là tên GM kia?" Diệp Chi Châu vô cùng kinh ngạc, nắm tay thả ra trực tiếp vỗ bàn: "Kẻ bá đạo lại còn hung hãn trong game kia lại là anh? Anh còn uy hϊếp muốn gϊếŧ tôi về 0? Anh thế mà..." Càng nói càng tức giận, cậu đứng dậy vỗ bàn rầm một cái, cả giận chỉ thẳng mặt hắn: "Anh xem anh mới là tìm chết!"

Cát Luật nhìn thẳng cậu, đột nhiên bẻ bẻ ngón tay bước nhanh tới trước, trên mặt mang theo sát khí.

Thích Hưng nhìn biểu tình hắn không đúng, vội bước tới cản: "Vị khách này, mời anh đi ra ngoài, tôi..."

"Tránh ra!" Cát Luật nhẹ nhàng đẩy anh ra, đón lấy ánh mắt không sợ hãi của Diệp Chi Châu nhanh chóng bước tới, ỷ vào tay dài mà nắm lấy vai cậu, tiến thêm một bước, tay kia ôm eo cậu lôi về phía mình, cúi đầu hôn xuống.

Nghĩ rằng còn có đánh nhau, Thích Hưng và phục vụ cộng giám đốc toàn bộ kinh ngạc đờ ra.

Hơi thở quen thuộc, tinh thần lực quen thuộc, ngay cả bộ dáng không nói lý cũng quen thuộc. Diệp Chi Châu trong mắt nổi lên ý cười, cố ý duỗi tay đẩy hắn, miệng cũng ngậm chặt không cho đối phương cạy ra.

Cánh tay trên eo càng thêm siết chặt, bàn tay trên vai chuyển thành nâng cằm, cọ xát ái muội trên môi càng mạnh hơn.

Người này thật là... Miệng bị bắt mở ra, cậu híp mắt nhìn đối phương, lực chống đẩy trên tay thu lại, sau đó khıêυ khí©h sờ sờ cơ ngực rắn chắc của đối phương. Đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng chạm lên môi đối phương.

Cát Luật được cậu đáp lại, sửng sốt chớp mắt một cái, Diệp Chi Châu nhân cơ hội đẩy hắn rời ra, lau môi, nghiêng đầu nhìn Thích Hưng: "Nhìn người ta hôn thích lắm à?"

Thích Hưng hoàn hồn, vội nghiêng đầu lắp bắp: "Anh... anh Phù, xem ra hôm hay không thích hợp để nói chuyện, tôi cáo từ trước. Yên tâm, tôi sẽ không đem chuyện... của anh nói ra ngoài."

Thế mà lại chạy... Diệp Chi Châu dời mắt nhìn hai người ngoài cửa, mỉm cười: "Biết nên làm thế nào chưa?"

Giám đốc da đầu tê rần, nhanh chóng cúi đầu kéo phục vụ còn đang khϊếp sợ ngẩn người đi, tự mình đóng cửa lại: "Hôm nay tôi cái gì cũng chưa thấy, cậu chủ cứ tiếp tục, tiếp tục..."

Lạch cạch, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Diệp Chi Châu và Cát Luật.

Eo lại bị siết chặt lấy, thân thể rơi vào vòng ôm dày rộng ấm áp.

"Anh khách này." Diệp Chi Châu đè cái mặt đang muốn dán xuống của đối phương, mỉm cười: "Tôi còn chưa biết tên anh, anh lại muốn làm như thế, sẽ khiến tôi rất bối rối."

"Cát Luật." Mỹ nam lạnh lùng kể cả khi lưu manh cũng vẫn đẹp trai như thế, hắn nghiêng đầu cọ cọ bàn tay Diệp Chi Châu, vẻ mặt thoả mãn: "Quả nhiên là em... Sau này không được quấy rối trong đầu tôi nữa."

Diệp Chi Châu nhướng mày, bản lĩnh nói ngọt của người yêu đời này giỏi quá ta!

"Còn có mặt của em." Cát Luật mở mắt ra, nhẹ nhàng sờ mặt cậu, nhíu mày: "Vì sao không giống trong game?"

"Chẳng phải anh cũng không giống trong game sao?" Diệp Chi Châu nhìn lông mi mảnh dài lại dày của hắn, bàn tay ngứa ngáy muốn chọc chọc mấy cái: "Vậy anh thích bộ dáng hiện tại, hay là ở trong game?"

Cát Luật cong môi nở nụ cười, lại ôm chặt cậu lần nữa: "Người chơi Diệp Chi Châu, vì cảm ơn ngài đã cống hiến cho trò chơi, tôi đại biểu cho tổ kế hoạch đại lục Mộng Tưởng, đưa tới cho ngày một lễ vật nhỏ."

Trên đùi bị cọ cọ nhẹ nhàng, tay Diệp Chi Châu càng thêm ngứa, hỏi: "Lễ vật gì vậy?"

Đầu dần hạ thấp, đôi môi dần áp sát vào nhau, Cát Luận lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt càng thêm thâm thuý mê người, giọng khàn khàn ái muội: "Đương nhiên là... tôi. Lễ vật đã tặng ra thì không được đổi trả, tự động buộc định, kỳ hạn cả đời, em có muốn nhận không?"

Diện mạo này, cái chân đang cọ tới này, cả hơi thở ái muội quen thuộc này... Diệp Chi Châu duỗi tay ôm lấy hắn, hơi ngửa đầu dán môi lên, cười khẽ: "Lễ vật tặng tới cửa này không tồi, em tiếp nhận."

Cát Luật nghe vậy, cả thể xác lẫn tinh thần đều sôi trào, nhịn không được cúi đầu hôn sâu cậu một cái, lực ôm như muốn siết chết người. "Diệp Chi Châu" tìm mười mấy năm mới tìm được chính chủ, rất muốn trói người chặt lại, không cho cơ hội chạy thoát.

Thực đơn chân chính sau khi bị lộ ra, sinh ý trong game của Quân Thục Tĩnh gặp phải đả kích mang tính huỷ diệt. Người chơi lùi khỏi công hội hơn phân nửa, sinh ý thực phẩm bị co lại toàn diện, các nhân tài trong game dựa vào đồ ăn tăng buff của cô ta cũng nhanh chóng xói mòn, bị các công hội lớn khác chia cắt. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đại chiêu bài trong giới mỹ thực game Quân Tử các liền biến thành trò cười lớn.

Diễn đàn game nổi lên phong trào "lột da" Tĩnh Thục đại thần, các loại bí sử của vai chính bị không ít cao thủ bóc ra, thanh danh bại hoại nhanh chóng. Khi xưa được nâng cao bao nhiêu, hiện tại cô ta ngã thảm đến bấy nhiêu.

Vòng nhiệm vụ thứ 89 rốt cuộc cũng hoàn thành, Diệp Chi Châu tạm biệt đám người Vượng Tài, tìm được khu nghỉ ngơi gần nhất, click mở các bảng đơn trong game. Tên vai chính mấy hôm trước đã rơi khỏi bảng top 10 tài phú, chịu theo ảnh hưởng của cô ta, thứ tự mấy vị nam chủ có quan hệ ích lợi với cô ta cũng tụt xuống mấy bậc, thoạt nhìn có chút thê thảm.

[Dư Giang Ba, Tôn Phàm Thần, Hạ Niên cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 70%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

70%... Đường Dạ và Sử Triết có giảm tỷ lệ xuống 80% rồi không có động tĩnh, giảm nhiều nhất là Bào Nhạn An cũng chỉ tới 50%. Xem ra, bí sử lộ ra trước đó chưa đủ kinh bạo, hoặc là nói, hiệu quả trùng độc của vai chính kéo dài quá mạnh.

Cậu nhìn nhắc nhở nhiệm vụ cấp Thánh lơ lửng giữa không trung, ngón tay hơi động, chủ động thêm bạn tốt với mấy vị nam chủ, sau đó phát trò truyện riêng, mời bọn họ tham dự vào hoạt động diệt sát nữ hoàng trùng tộc mấy hôm nữa. Ý xấu đầy một bụng, cậu cũng phát thiệp mời với vai chính. Nhiệm vụ gϊếŧ nữ hoàng khá gian nan, sao có thể không dùng đồ ăn tăng buff? Nếu ăn thứ kia, vậy Cửu Thanh Vạn Lộ đan của cậu chẳng phải là thực thuận tiện lộ ra à?

[Nhắc nhở hữu nghị, Cửu Thanh Vạn Lộ đan không thể mang vào trò chơi.]

Bàn tính trong lòng cậu bị đông cứng. Tình thiên phích lịch! Cậu lại quên mất cái điều kiện chết dẫm này nha! Thông Thiên không thể đưa các loại đan dược trong hiện thực vào trong game, lần này muốn chết quá!

[Nhắc nhở hữu nghị lần 2, ký chủ có thể tự luyện chế đan dược trong game.]

Diệp Chi Châu nắm tóc: "Nhưng luyện đan yêu cầu những loại thảo dược cổ quái chỉ có trong không gian thôi, tao nên tìm ở chốn nào hả?"

[Có thể dùng thứ khác có hiệu quả gần giống thảo dược để thay thế, hãy tham khảo trùng độc của vai chính.]

... Nói như vậy, hình như khá là ổn. Luyện đan, đời trước cậu đã học tập vài thập niên, vẫn có chút kinh nghiệm... Quyết định, tự mình luyện thôi! Ở hiện thực mà muốn tập trung mấy vị nam chủ có hơi khó, vẫn nên làm trên game đi.

Mở danh sách bạn tốt, thấy Tiểu Hào 007 đang online, cậu vui vẻ chọc tới. Cu li đi tìm thảo dược, vẫn nên để người yêu gian lận tìm đi. Cậu hiện tại cần phải tâm sự "thật tốt" với vài vị nam chủ mới đồng ý thêm bạn tốt đã.

.........