Chương 95

Hệ thống rà quét hồi lâu cũng chưa ra kết quả, Diệp Chi Châu phát hiện tinh thần lực mình tản ra lại bắt đầu đình trệ, trong đầu còn hơi lâng lâng thoải mái. Vốn dĩ mùi đồ ăn câu nhân lại đột nhiên trở nên hơi dính dính, tầm 10 giây sau, mùi đồ ăn lại biến thành hương bạc hà quen thuộc. Tinh thần lực trong nháy mắt không phòng bị, vui sướиɠ du đãng, nỗ lực tìm kiếm nguồn tinh thần lực quen thuộc dây dưa vài thập niên qua.

[Rà quét kết thúc. Phật Khiêu Tường, Vạn Phúc Nhục, Vỹ Ngư Dực Phượng, Liên Can đỡ Hải Sâm, Thủ Ô kê đều chứ đựng độc tố trùng loại, khiến người dễ bị nghiện, có hiệu quả mê huyễn, thường xuyên sử dụng dễ tạo thành tổn thương cho đại não. Đan dược áp dụng: Cửu Thanh Vạn Lộ đan.]

[Kiểm tra thấy tinh thần lực ký chủ dao động dị thường, xin ký chủ chú ý!]

Màn sáng trực tiếp chọc thẳng trước mắt làm Diệp Chi Châu hoàn hồn trong nháy mắt. Cậu vội vàng tỉnh lại từ trong hơi thở quen thuộc, tiếp nhận đan dược hệ thống đưa tới nuốt xuống, sau đó thu hồi tinh thần lực, bịt mũi lại.

Đại não hỗn độn dần thanh tỉnh, cậu nhìn nhắc nhở hệ thống, lại nhìn một bàn đồ ăn sắc – hương đầy đủ, dạ dày cuộn lên: "Độc tố trùng loại? Trong đống đồ ăn này có sâu?"

[Kết luận bước đầu: hỗn hợp độc của vài loại trùng độc, chủng loại cụ thể còn cần kiểm tra đo lường kĩ càng.]

"Không chỉ là một loại thôi?"

[5 loại trở lên.]

Cậu hít sâu một hơi, đẩy đĩa thức ăn gần nhất ra xa một chút: "Thức ăn kiểu này sao có thể qua được kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm hả? Tao ngửi được hương vị, tinh thần đã bắt đầu hoảng hốt, khách khứa khác ăn vào mà không ai phát hiện ra điểm không đúng à?"

[Độc vật có hiệu quả mê huyễn, khối lượng nhỏ, không dễ dàng kiểm tra ra. Trình độ kí©h thí©ɧ của độc đối với thực khách còn dựa vào tố chất thân thể, ký chủ đã thức tỉnh tinh thần lực, cấp bậc cũng quá cao, ảnh hưởng chịu phải cũng nặng hơn.]

... Thì ra là thế.

Đan dược có hiệu quả, cậu thử buông mũi ra ngửi trong không khí, phát hiện mùi bạc hà quen thuộc đã biến thành mùi đồ ăn ban đầu.

Cho nên, hiệu quả mê huyễn của đồ ăn chính là khiến người ăn ngửi được mùi hương mình thích nhất? Khó trách, đám nam chủ đều bị tay nghề của vai chính công hãm, ăn một bữa đã có thể cảm nhận được thứ mình thích nhất, quá đáng giá. Hơn nữa, cậu mới chỉ ngửi mùi thôi, nếu ăn bàn thức ăn này vào, liệu có thể cảm nhận trực tiếp được xúc cảm của người yêu và các loại "moah moah", sờ sờ mó mó thân thân các loại hả?

Màn sáng lại chọc tới trước mắt, chặn lại bàn tay cầm đũa đang vươn ra của cậu: [Xin ký chủ cẩn thận làm nhiệm vụ.]

Diệp Chi Châu tỉnh hồn, vội vàng ngậm một viên dược dưới lưỡi. Hình như bị mùi hương này vây quanh, tự chủ của cậu luôn đi ngủ mất... Vậy từ mình suy ra người, các nam chính tuy không thức tỉnh tinh thần lực, nhưng đầu óc cũng không phải ngu muội, bọn họ hẳn là chịu ảnh hưởng không hề nhẹ, hơn nữa không tự giác bị mùi đồ ăn làm yếu đi lực tự chủ... Vậy quyển "Ngự thiện thực phổ" do mẹ để lại của vai chính có phải còn có một tên gọi khác, kêu "Miêu Cương luyện cổ thuật"?

Không dám tiếp tục ngồi trong căn phòng chứa đầy độc khí, cậu vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng riêng, chuẩn bị về lên trò chơi. Đồ ăn vai chính vụ thể bỏ thêm loài trùng độc gì có thể để Thông Thiên từ từ kiểm tra, hiện tại cậu càng muốn đi làm rõ, tại sao đồ ăn vai chính làm trong game lại có hiệu quả tăng buff.

Ở phòng khách VIP, một đại soái ca vẻ ngoài yêu nghiệt, biểu tình lạnh lùng, cầm ly nước trên bàn hắt toàn bộ vào đĩa thức ăn. Đợi cảm giác hỗn độn trong đầu biến mất hoàn toàn, hắn lau mặt, phẫn nộ đứng dậy, cười lạnh: "Hay cho một cái Quân Tử các, thức đồ ăn mang đến cảm giác thoả mãn giả dối này chỉ có kẻ nhu nhược mới thích. Các người cứ chờ bị khiếu nại đi." Nói rồi đứng dậy bước đi luôn.

Gã đàn ông trung niên bồi bên cạnh bị phản ứng của hắn làm cho sửng sốt, vội vàng đứng dậy cản, la lên: "Phó tổng Cát, ngài đây là... Không phải, phó tổng Cát? Phó tổng Cát, sinh ý của chúng ta..."

PHANH!

Cửa đóng sầm lại trước mặt ông ta.

"Thái độ khỉ gì chứ! Nếu không phải hắn có lão cha lợi hại..." Ông ta thay đổi thái độ, bực bội đấm đấm cửa.

Ngồi ở một bên, thanh niên đẩy đẩy mắt kính, lạnh giọng nói: "Người ta còn có một lão ba lợi hại, đầu óc cũng biết kiếm tiền, game thực tế ảo hiện tại đang nổi như cồn chính là hạng mục mà hắn khai phá đấy. Ông chủ Vương, nên ăn nói cẩn thận thì hơn."

Vương Thư biểu tình cứng đờ, vội vàng nở nụ cười xoay người nói: "Cậu Giang, khiến ngài chê cười rồi. Đồ ăn ở Quân Tử các vô cùng tốt, so với cái Phù Viên kia mạnh hơn không ít, chúng ta..."

"Không có chúng ta." Người được gọi là cậu Giang đứng dậy, cầm đồ của mình lên đi ra ngoài: "Tôi cảm thấy Phù Viên khá tốt, đặc biệt là hai bộ Ngự yến gần đây mới đẩy ra, đó mới chính là cảm giác đầu lưỡi được hưởng thụ, mà cái này... Phó tổng Cát miệng điêu có tiếng, nếu hắn nói đồ ăn này có vấn đề, vậy nhất định là có vấn đề. Ông chủ Vương, cảm ơn đã khoản đãi, nhưng Giang mỗ vô phúc tiêu thụ, cáo từ trước."

Cửa lại đóng sập lần nữa trước mặt ông ta, mặt mày Vương Thư cuối cùng cũng không giữ được, trở nên vặn vẹo: "Một đám phú nhị đại chết tiệt! Còn bọn Phù Viên, rõ ràng trước đó đã bị tao hố thành như vậy, không nghĩ tới còn có thể lật mình, rốt cuộc là ai cung cấp tài chính cho bọn nó?"

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, Quân Thục Tĩnh vẻ mặt tươi cười cầm một bình rượu bước vào, thấy bên trong chỉ có một mình Vương Thư, sửng sốt: "Phó tổng Cát và cậu Giang còn chưa tới?"

"Đi rồi." Thấy người vào là đồng bọn hợp tác, Vương Thư tốt xấu gì cũng nén đi một chút tức giận, trầm giọng nói: "Rốt cuộc là ai cung cấp tài chính cho Phù Viên? Tôi rõ ràng đã chào hỏi qua rồi, nhà họ Phù căn bản không có khả năng vay được tiền trong tình cảnh sắp phá sản này."

"Đi rồi?" Tươi cười trên mặt Quân Thục Tĩnh biến mất, nhíu mặt đặt rượu lên bàn: "Bọn họ sao lại đi? Ông sao lại làm hỏng chuyện rồi? Lần trước chuyện của Phù Hà thì thôi, lần này mời phó tổng Cát tới ăn cơm là liên quan đến sinh ý trong game của tôi, ông sao lại không có đầu óc như vậy!"

Vương Thư không thể tin được nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên cười lạnh: "Quân Thục Tĩnh, cô không cần quá mức tự đại. Phó tổng Cát bỏ đi cũng không phải là tại tôi, hắn là ghê tởm đồ của cô nên chạy thì có. Tay nghề của cô không phải luôn giải quyết được mọi chuyện thuận lợi hay sao? Lần này sao lại đá phải tấm sắt? Tôi chỉ là người hợp tác với cô, không phải con chó của cô, cô chú ý lời ăn tiếng nói cho tôi." Dứt lời, cũng không nhìn biểu tình của cô ta, quay đầu sập cửa bước đi.

Trong khoảng thời gian này luôn được người nâng cao, Quân Thục Tĩnh bị thái độ của ông ta chọc tức, cả giận hét lên: "Bản thân không làm được việc lại đổ thất bại lên đồ ăn của tôi, đồ ăn sao lại có vấn đề được!" Hét được một câu rồi như tìm lại được tự tin, cảm xúc của cô ta rất nhanh bình tĩnh lại. Cô ta lấy di động ra nhìn, do dự một hồi, gọi điện thoại cho Thích Hưng – người dung túng cô ta nhất. Lần này, cô ta tìm phó tổng Cát chính là muốn đối phương đình chỉ nhiệm vụ cấp Thánh, hoặc là trực tiếp xoá acc Diệp Chi Châu đi. Đám người Đường Dạ vẫn luôn nghĩ cô ta muốn nghỉ game nên đối với nhiệm vụ cấp Thánh kia luôn duy trì thái độ đồng ý, bản thân bây giờ muốn chiếm lấy nhiệm vụ chết tiệt kia, chỉ có thể cướp mới được.

Về nhà lên game, Diệp Chi Châu không nhìn đến kênh thế giới đang loạn xà ngầu, che giấu ID rồi chạy tới tửu lâu vai chính mở trong game, mua một đống đồ ăn buff thuộc tính rồi gói đi, dùng Thông Thiên rà quét từng cái một.

[Toàn bộ chứa đựng độc tố trùng loại, có khác biệt với chủng loại trong hiện thực, độ sinh động của độc tố càng mạnh hơn.]

Độ sinh động của độc mạnh hơn? Cậu nhìn túi nhỏ tinh xảo trong tay, ngửi mùi thịt nó phát ra, do dự một chút, liền cắn một miếng nhỏ.

Game có đến 80% giống với hiện thực, nên vị giác và khứu giác được hưởng thụ cũng là thật, cảm giác nuốt đồ ăn làm ra không hề giả dối chút nào. Bánh bao thịt một ngụm xuống bụng, thân thể lập tức ấm áp, cậu click mở giao diện nhân vật, phát hiện icon bên dưới biểu tượng nhân vật thể hiện cường độ thân thể buff 10%, thời gian nửa tiếng.

Hương vị trên đầu lưỡi dần nhạt đi, trong đầu đột nhiên dâng lên cảm giác thoả mãn thích ý, hơi khác so với cảm giác bay bổng trong hiện thực. Cậu lại thử một ngụm canh, phát hiện cảm giác thoái mái lại biến hoá, biến thành hơi mềm mại, icon hiện lên công kích buff 10%. Cậu nhíu mày, lại thử thêm vài loại, cuối cùng cũng xác định, đồ ăn vai chính làm ra mang đến cảm giác hưởng thụ trong tinh thần ở trong game cũng hữu hiệu, bởi vì game này có độ giống thật quá cao. Cậu hiện tại vô cùng hoài nghi, nếu cậu vừa rồi uống là một lọ nông dược, như vậy liệu hiện tại cậu có phải là đau lăn lộn trên đất hay không...

Cảm giác thoái mái phát nghiện có thể giải thích là Ngự thiện cho thêm trùng độc, nhưng tình trạng sau khi hết thời hạn buff là sao?

Trong vô thức đi tới khu luyện cấp, bóng đèn trong đầu cậu chợt loé, đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Ở đây là trong game, trùng có vô số loại quái, cũng có đủ loại thuộc tính, vai chính rất có thể là dùng những thứ này cho vào thức ăn mới tăng buff. Liệu có phải vì vai chính cho thêm những thứ này vào thức ăn, nên đồ ăn cũng có tăng buff thuộc tính? Chỉ là... Chuyện dùng thịt trùng thú làm thức ăn, có quá nhiều người thử rồi, kết quả là đồ ăn làm ra lại toàn mang độc, hoàn toàn không thể ăn được, tại sao chỉ có vai chính mới có thể tăng buff?

Giải thích không thông.

Cậu chọc chọc tư liệu hệ thống, trải qua các loại suy đoán, rốt cuộc phát hiện ra trọng điểm suýt bị quên lãng, "Ngự thiện thực phổ". Vai chính chỉ có thể dựa theo "Ngự thiện thực phổ" làm đồ ăn, thành phẩm mới có thể tăng buff thuộc tính, bao gồm cả đống lớn đồ ăn cậu vừa mới mua, toàn bộ đều là Ngự thiện.

Nhắc nhở nhiệm vụ cấp Thánh vẫn đang vàng choé lấp lánh ở giữa không trung, cậu ngẩng đầu nhìn nó, ý nghĩ càng rõ ràng hơn. Bản thân sau khi làm một bàn Ngự thiện mới kích phát nhiệm vụ cấp Thánh, nhưng vai chính rõ ràng làm ra Ngự thiện trước cậu, lại không kích phát được nhiệm vụ, là vì sao? Ngự thiện của cậu khác vai chính chỉ ở một chỗ, chính là vai chính thêm nguyên liệu vào đồ ăn. Vì thế, hệ thống phán định Ngự thiện của vai chính không thể kích phát được nhiệm vụ, nhưng mà vai chính xác thực là làm ra Ngự thiện... Không thể kích phát được nhiệm vụ, vậy lui một bước, chỉ giải khoá hiệu quả tặng buff cho Ngự thiện? Cho nên, tăng buff kì thật cũng không phải do vai chính thêm đồ vật vào, mà là hệ thống giả thiết, những độc trùng đó chỉ tác động lên vị giác khứu giác, khiến cảm giác bị mê hoặc...

Nhớ tới lời nói "không để đám người kia ảnh hưởng đến cân bằng game" của GM Luật, cậu giật giật khoé miệng. Sẽ không phải là thật đi... Cho nên, "bàn tay vàng" tăng buff nhờ đồ ăn của vai chính kỳ thật là thiết lập kì ba của cái game mô phỏng cấp độ cao này mà thôi...

Nhưng cũng không đúng, thực phổ của vai chính chẳng phải là đã bị tiết lộ hay sao? Người chơi khác cứ dựa theo đó mà làm hẳn là không thêm trùng độc gì đó, sao lại không kích phát nhiệm vụ được? Hơn nữa cũng không tăng buff?

Trong đầu đột nhiên hiện lên đoạn Phù Hà nói bản thân oan uổng trong cốt truyện, cậu cả kinh trong lòng, vội mở diễn đàn game lên tìm tòi thực đơn vai chính bị lộ lúc trước, cẩn thận nhìn rồi trầm mặc.

Không phải, thực đơn bị lộ không phải Ngự thiện. Cậu đã sống ở cổ đại hai đời, bản thân cũng từng làm ra Ngự thiện, thành phẩm của thực đơn ra đại khái là cái gì cậu cơ bản có thể phỏng đoán ra được, tuyệt đối không hề giống của vai chính. Vì phòng ngừa bản thân đoán sai, cậu đi tới cửa hàng cho thuê trong game thuê một phòng bếp, dựa theo thực đơn bị lộ mà làm một mân cơm, sau đó chạy tới Quân Tử các mua một bàn y hệt, đặt chúng cạnh nhau thử một lần, hoàn toàn xác định được dự đoán của mình.

Thật sự không giống nhau, thực đơn lộ ra không phải là thiếu một loại phối liệu thì là khối lượng không đúng, hoặc là dứt khoát trộn lẫn hai loại nguyên liệu tương tự nhau. Cậu buông đũa, sắc mặt vô cùng khó coi. Lúc trước, chuyện Phù Hà tiết lộ thực đơn, sợ là vai chính oan uổng cô ấy.

[Người chơi đạt được hiệu quả Suy yếu X1, hiệu quả Đổ máu X1, hiệu quả Giảm tốc X1, hiệu quả Trí chướng X1...]

Một chuỗi dài nhắc nhở xuất hiện, sau đó thân thể càng ngày càng nặng, tầm mắt dần không rõ ràng, đầu váng mắt hoa, tay chân vô lực. Cậu cả kinh, vừa định kêu Thông Thiên, chợt nhớ ra đây chỉ là game, rất nhanh bình tĩnh lại, mở giao diện trò chơi xem xét trạng thái nhân vật. Chỉ thấy icon dưới biểu tượng nhân vật, toàn bộ buff biến mất, thay vào đó là các hiệu quả giảm sút, thời gian liên tục khá lâu.

"Sao lại thế này?"

Thông Thiên an tĩnh nằm trong balo, cũng không trả lời cậu.

Cậu tự hỏi rồi cảm thấy bản thân phản ứng hơi quá, cạn lời lau mặt. Nếu người chơi khác thêm trùng độc vào đồ ăn thì ra một đống đồ có độc, không có đạo lý nào mà vai chính sẽ không...

[Bạn tốt Luật của ngài đã online.]

[GM] Luật: Online mấy tiếng mà nhiệm vụ không làm, cậu muốn chết hả?

"..." Tên GM âm hồn bất tán!

[GM] Luật: Còn ăn một đống lung tung đồ, cậu quá đói bụng hả?

[Bạn tốt Luật của ngài đã offline]

Một phút sau, soái ca mặt lạnh Tiểu Hào 003 xuất hiện, nắm lấy cậu ném lên lưng một con chim hải âu, bay tới tửu lâu lớn nhất trong thành do NPC mở ra.

"... Người anh em Tiểu Hào à, tôi thật sự không thèm ăn gì nha!"

"Cậu ném đống thức ăn trong balo đi trước rồi mới nói lời này."

"..."

Chim hải âu đậu trước cửa tửu lâu, soái ca mặt lạnh thu lại toạ kỵ, đưa cậu vào tầng hai tửu lâu, gọi một đống đồ ăn chiêu bài cho cậu, sau đó ôm ngực ngồi đối diện: "Hương vị đồ ăn ở đây đều là phỏng theo tay nghề của đầu bếp đỉnh cấp bên ngoài, đảm bảo là ngon hơn mấy thứ rác rưởi cậu vừa mua kia, còn không có buff mặt trái. Ăn mau, ăn xong làm nhiệm vụ."

Cậu nhìn bảng giá của thực đơn, có chút hoảng hốt. Tửu lâu của NPC bán đồ thật sự là ngon, nhưng cũng siêu cấp quý, người anh em Tiểu Hào này có tiền để đãi cậu không? Cậu không muốn rửa bát chén trả nợ đâu á!

Nhìn ánh mắt không tín nhiệm của cậu, soái ca mặt lạnh biểu tình càng lạnh hơn, rút trường đao: "Gϊếŧ về 0 hay là hạ tuyến PK, cậu chọn."

Diệp Chi Châu quyết đoán cầm đũa lên, vừa ưu sầu vừa sảng khoái ăn. Ưu sầu là sợ không đủ tiền trả cơm, sảng khoái là vì ở trong này không cần lo về vấn đề ăn quá no hoặc là ăn xong béo quá, muốn ăn thì cứ ăn thôi, quả thật là diễm phúc của đám tham ăn, thiên đường của những con người muốn giảm béo.

Nửa tiếng sau, thức ăn trên bàn toàn bộ bị quét sạch, soái ca mặt lạnh mắt không nháy thanh toán tiền, đặt đao lên bàn cơm, lạnh buốt nhìn cậu: "Ăn no liền đi làm việc. Còn có, về sau không được ăn mấy thứ rác rưởi kia

nữa!"

Cậu giật giật miệng muốn cãi, nhưng chột dạ nghĩ ăn một bữa chính là nợ một lần, chỉ cần cậu đừng để tên GM này nổi giận là được, nên nghẹn khuất click mở vòng nhiệm vụ thứ 26.

Nhiệm vụ đình trệ giữa không trung lại bắt đầu nhảy lên, ba chữ Diệp Chi Châu lại spam điên cuồng trên thông báo hệ thống.

Soái ca mặt lạnh ngồi một mình ở phòng riêng, mặc niệm ba chữ Diệp Chi Châu, đột nhiên nhíu mày day day trán. Hắn quét mắt nhìn mâm cơm NPC chưa kịp dọn đi, hừ cười: "Đúng là có thể ăn hết, một chút cũng không chừa lại, tham ăn lại..." Nói đến một nửa lại khựng lại, đầu càng đau hơn: "... Là ai... Mới vừa rồi là nhớ tới ai... Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!" Không khí vặn vẹo một chút, hắn biến mất trong game.

Ở một toà nhà văn phòng trong trung tâm thành phố, Cát Luật bị cưỡng chế rời game ngồi dậy từ trong khoang trò chơi, trên mặt sương mù lạnh lẽo.

Trợ lý nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa tiến vào, thấy sắc mặt hắn khá đáng sợ, rụt rụt cổ nhỏ giọng: "Phó tổng, ngài có phải là lại... Cần tôi gọi bác sĩ Trần đến không?"

Cát Luật nặng nề nhìn lại, lạnh lẽo nói: "Tôi muốn tư liệu của người đã kích phát nhiệm vụ cấp Thánh kia, ngay lập tức!"

Trợ lý càng nhỏ giọng hơn: "Nhưng mà phó tổng, anh đã nói là không cho tuỳ tiện tra xét tư liệu người chơi..."

Cát Luật híp mắt, đột nhiên cong môi cười tà: "Vậy thì phát chút phần thưởng cho người đó, khen thưởng cậu ta đã kích phát nhiệm vụ ẩn giấu, giữ gìn cân bằng game. Quà tặng là tôi tự mình gửi, hiện tại đưa tư liệu cho tôi được chưa?"

Trợ lý nhìn nụ cười của hắn chấn động cả người, gật đầu như gà mổ thóc: "Có thể có thể, tôi liền đi lấy tư liệu ngay!"

Văn phòng lại yên tĩnh trở lại, Cát Luật vươn tay che lại đôi mắt, chống tay lên khoang trò chơi đứng dậy, thấp giọng lẩm bẩm: "Diệp Chi Châu... Rốt cuộc là nghe được tên này từ đâu... Còn có người ở trong mộng kia... Là ai..."