Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vai Chính Luôn Muốn Chơi NP

Chương 93

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Đại lục Mộng Tưởng] có bối cảnh gần giống với hiện thực, nhưng so với hiện thực lại có thêm một loài kình địch của con người, trùng tộc. Người chơi khi thành lập nhân vật thì có thể lựa chọn một trong ba chủng tộc, Thần – Ma – Nhân. Thần tộc có thể làm vυ" em hoặc cận chiến, Ma tộc là viễn trình công kích, Nhân tộc thì tương đối cân bằng, chủng tộc nào cũng có thể lựa chọn, nhưng người chơi chủ yếu lựa chọn Nhân tộc.

Diệp Chi Châu mặc trường bào cầm cổ kiếm, đứng ở thôn trang nhỏ hiện đại hoá, cảm giác hỗn độn trong gió. Loại game giả thiết kỳ ba như lẩu thập cẩm này rốt cuộc là ai làm ra? Trò chơi này còn có thể thu hút nhiều người chơi như vậy, quả thực là không thể tưởng tượng được.

Một bác gái thôn dã đi qua cửa thôn, dừng chân bên cạnh cậu, thân thiết nói: "Nha, thám hiểm mới tới sao? Thật đúng lúc, con gái bác chuẩn bị mang bạn trai về nhà chơi, bác phải vội về nhà nấu cơm, cậu có thể giúp bác chăm sóc Vượng Tài một lúc không?"

[Kích phát nhiệm vụ - Ủy thác của Vương đại thẩm: Đi dạo quanh thôn cùng Vượng Tài và cho nó ăn. Có nhận nhiệm vụ hay không?]

Phong cách này, thật sự không thể chịu nổi...

Cậu đen mặt chọn có, sau đó nhận dây thừng từ tay bác gái Vương, banh mặt đi một vòng quanh thôn. Dắt chó đi dạo rất đơn giản, chỉ cần dẫn chó đi một vòng quanh con sông nhỏ bao ngoài thôn là xong, nhưng cho nó ăn thì khó hơn. Tay mới thật sự là quá "mới", nửa cọng lông trong tay cũng không có. Tìm kiếm ngoài thôn một vòng, cậu vươn độc thủ tới cá nhỏ trong sông và gà rừng. Nửa tiếng sau, cậu dùng cá nướng và gà ăn mày cho Vượng Tài ăn no, cũng đạt được một quyển sách kỹ năng "thuật nấu ăn sơ cấp".

Hoá ra chỉ cần như vậy cũng có thể thức tỉnh kỹ năng nấu ăn, cũng không phải quá khó... Cậu đọc sách kỹ năng, tìm Vương đại thẩm trả Vượng Tài, sau đó nhận được một nhiệm vụ mới: chuẩn bị một bữa cơm tối cho nhà bác gái Vương. Nhớ tới quyển Ngự thiện bàn tay vàng của vai chính, cậu vung tay lên, cho cả nhà bác gái Vương thưởng thức một bữa Ngự thiện chân chính.

[Người chơi Diệp Chi Châu kích phát nhiệm vụ cấp Thánh – Thức tỉnh Trù Thần. Trò chơi sắp cưỡng chế nâng cấp, mời tất cả người chơi offline trong vòng nửa tiếng nữa, thời gian nâng cấp dự tính trong vòng 12 tiếng đồng hồ, phiên bản mới sắp mở, kính xin chờ mong.]

Đang chuẩn bị tìm bác gái Vương trả nhiệm vụ, Diệp Chi Châu bị dòng thông báo hệ thống vàng choé trên đầu chói đến mù mắt, sau đó đột nhiên xuất hiện một giao diện trong suốt từ góc dưới cùng bên phải, chữ viết trên đó điên cuồng chạy loạn.

Thích ăn tôm hùm nhỏ: Mẹ nó! Nhiệm vụ cấp Thánh! Đó chẳng phải là nhiệm vụ ẩn giấu hay sao? Cho nên, nhiệm vụ ẩn giấu có thể trực tiếp kích phát phiên bản mới của game sao?

Cánh của Thiên sứ: Diệp Chi Châu là ai? Là đại thần mỹ thực nào vậy? Chẳng lẽ là nick clone của Tĩnh Thục bảo bảo nhà chúng ta?

Quần cộc lọt gió: Quân Tử các hôm nay khai trương chi nhánh ở thành phố M, đại thần Tĩnh Thục không rảnh lên game đâu.

...

Lão lưu manh văn nghệ: Tin tức nghe được nội bộ, nhiệm vụ thức tỉnh Trù Thần sau khi làm xong thì mọi đồ ăn trong game đều có thể được phụ gia thêm thuộc tính, gian thương Tĩnh Thục kia không thể lũng đoạn được thị trường mỹ thực, nên người anh em Diệp Tử a, nhất định phải cố gắng lên, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!

...

Mắt hoa cúc: Cái gì? Mọi đồ ăn trong game đều được phụ gia thuộc tính? Trời ạ, bốn phía vui mừng!

Diệp Chi Châu ngẩng đầu nhìn đám chữ vàng choé vẫn đang lơ lửng trên đầu mình, cẩn thận hồi tưởng lại cốt truyện, khoé miệng rút rút. Trong cốt truyện, đồ ăn chỉ do vai chính là ra mới có được tăng buff thuộc tính, hình như chưa từng xuất hiện nhiệm vụ kiểu này... Uy lực của Ngự thiện thật sự lớn như vậy?

Bên tai đột nhiên vang lên nhắc nhở game dày đặc, sau đó một đống lớn yêu cầu thêm bạn tốt bắn ra, tầng tầng lớp lớp bao lấy cậu, chắn ánh sáng chung quanh chặt chẽ.

Kênh thế giới:

Thích ăn tôm hùm nhỏ: Mẹ nó! Kích phát nhiệm vụ mới thế mà là người mới, tôi đi nhìn một chút, cái Diệp Chi Châu này mới cấp 1 nha! Nhiệm vụ cấp Thánh hình như là muốn gϊếŧ nữ hoàng trùng tộc, mà cậu ta mới có cấp 1... Mẹ nó aaaa!!!!!

Lão lưu manh văn nghệ: Cái gì? Cấp 1?

...

Mắt hoa cúc: Không cần nha! Nhiệm vụ này có thể tìm giúp đỡ không? Có thời gian hạn chế không? Quỳ cầu các vị đại thần trên bảng xếp hạng cao thủ tới hỗ trợ!

Lại một giao diện khác bắn ra, trên đó là đống lớn người chơi phát trò chuyện riêng. Diệp Chi Châu lau lau mồ hôi lạnh, vội vàng tìm cài đặt tắt giao diện trò chuyện phiếm đi, tìm được bác gái Vương trả nhiệm vụ rồi offline luôn. Phát triển quái dị này không hề giống trong dự đoán của cậu, cậu muốn được bình tĩnh một chút.

Cảm giác trong nháy mắt đình trệ rồi quay lại, hình ảnh trong game biến thành đỉnh khoang trò chơi tối tăm. Cậu kéo dây liên kết trên người xuống, mở khoang trò chơi đi ra ngoài, lấy di động nhìn thời gian, phát hiện mới là bốn giờ chiều, nhíu nhíu mày. Nguyên chủ chăm chỉ trầm ổn thế mà còn ở nhà chơi trò chơi lúc bốn giờ chiều, quả là kỳ lạ.

Từ khoang trò chơi bước đi, cậu ngồi trên giường mở tư liệu hệ thống, nhìn tuyến thời gian cốt truyện. Một phút sau, cậu ngửa đầu ngã trên giường, dùng gối che kín mặt.

Khó trách nguyên chủ lại ở trong game... Nhà họ Phù hiện tại đã bị nữ chủ và các nam chính quậy cho sắp không chống đỡ nổi, nguyên chủ là muốn ở trong game đi đường cong cứu quốc... Nói cách khác, vai chính hiện tại đã cùng mấy vị nam chủ ái muội ở bên nhau...

Hậu cung đều đã xây xong rồi, hồn kỳ là muốn rút thế nào đây?

Vứt gối ra ngồi dậy, Diệp Chi Châu lại mở hệ thống, nhìn tới đoạn huỷ diệt thế giới.

Vai chính sau khi cùng các nam chính ngọt ngào ở bên nhau xong, vì kỷ niệm trò chơi này mang tới tình duyên, cô ta dùng số tiền lớn thành lập một công ty game, chuẩn bị làm cho bản thân một game thực tế ảo. Mười năm sau, trò chơi chính thức được đưa ra thị trường, được hưởng ứng nhiệt liệt. Ba tháng sau, nhóm khoang trò chơi đầu tiên đột nhiên xảy ra vấn đề, nên người chơi sử dụng số khoang này đều lâm vào hôn mê. Qua thêm một tháng, toàn bộ người chơi hôn mê đã chết não, vai chính bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Trò chơi nhanh chóng bị đình chỉ hoạt động, số khoang trò chơi và mũ giáp toàn bộ bị thu hồi, công ty của vai chính và bảy nam chủ lâm vào nguy cơ, các ban ngành liên quan liên tục mời đi uống trà, khiến sinh hoạt bọn họ loạn thành một cục.

Vai chính vô cùng khủng hoảng, bảy nam chủ cũng sứt đầu mẻ trán, tình huống trong nước càng ngày càng nguy nan. Thấy thế, các nam chủ trộm đưa vai chính ra nước ngoài lánh nạn. Vai chính rời khỏi tổ quốc lại lần nữa phát huy ánh sáng nhân vật chính, dùng một tay nấu nướng xuất thân nhập hoá mà được chính khách A và trùm súng ống đạn dược B chú ý. Mắt thấy hậu cung sắp có thêm hai người mới, lại không nghĩ tới mưa gió thất thường, ông trùm B trong lúc tranh đoạt vai chính với chính khách A lại không hiểu sao cùng lúc ngã chết.

Thủ hạ trung khuyển của trùm B biết được việc này, vô cùng bi thương, bắt đầu điên cuồng trả thù vai chính và chính khách A.

Tuỳ thời có thể bị ám sát, lại thêm khiển trách và ghen ghét

của các nam chính ở trong nước, biểu tượng tình yêu nay biến thành gánh nặng tâm lý... Sau khi sinh hoạt toàn bộ bị khuấy tung, vai chính hoàn toàn hỏng mất, vứt bỏ mọi quá khứ của bản thân, đổi tên thay họ ẩn cư ở một quốc gia nhỏ.

Thủ hạ trung khuyển sau khi gϊếŧ chết được chính khách A lại không tìm được vai chính thì lâm vào điên cuồng, lại được ăn cả ngã về không bắt tay với một tà giáo chiến tranh, phát động chiến tranh với quốc gia vai chính đang trốn tránh.

Nếm được ngon ngọt khi đánh gϊếŧ mà súng ống đạn dược đầy đủ, kẻ cầm đầu tà giáo thừa dịp thủ hạ trung khuyển tâm lý yếu ớt liền tẩy não, khống chế gã. Từ đó, súng tràn ngập đạn, chiến tranh không thể dừng lại được. Chỉ ngắn ngủi mười mấy năm, chiến tranh quy mô nhỏ mở rộng ra tới nửa Địa Cầu. Lại qua vài thập niên, thủ hạ trung khuyển tử vong, kẻ cầm đầu tà giáo hoàn toàn điên cuồng, mang theo giáo đồ dùng hình thức công kích là tự sát, xé rách cục diện giằng co lúc đó, khiến tất cả các quốc gia bị kéo vào chiến tranh. 5 năm sau, thế chiến bùng nổ toàn diện, kẻ cầm đầu tà giáo hít ngụm khí cuối cùng trước mộ thủ hạ trung khuyển. Qua thêm vài thập niên, thế giới này đã bị chơi xong.

Bàn tay lật tư liệu khựng lại, Diệp Chi Châu đỡ trán. Đánh giặc thì thôi đi, đằng này đánh tới độ cả thế giới cũng chơi xong rồi!

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái vẻ ngoài tú lệ cúi đầu đứng ở cửa, nghẹn ngào: "Anh à, vô dụng thôi... Cho dù là trong game cũng vô dụng... Đều là tại em, nếu không phải do em đắc tội Quân Thục Tĩnh, đều là tại em..."

Từ cơ sở dữ liệu điều tra người mới xuất hiện, lại lật hồi ức nguyên chủ, biểu tình cậu dịu xuống, đứng dậy đi tới xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hà, đừng có tự trách, sẽ tốt lên thôi, tin tưởng anh trai."

"Anh, để em gả cho Vương Thư đi." Phù Hà ngẩng đầu nhìn cậu, tuy hốc mắt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Chỉ cần gả cho gã, tài chính bị cắt đứt liền có thể được nối lại, anh cũng không cần phải khó xử, ba mẹ cũng không cần đi cầu xin người khắp nơi, nhà hàng mà ông nội luôn nhớ thương cũng không cần phải bán đi, chỉ cần em..."

"Câm miệng!" Diệp Chi Châu trầm mặt đánh gãy lời nói của cô, tinh tường cảm nhận được phẫn nộ và vô lực của nguyên chủ: "Nhà họ Phù chúng ta còn không đến mức phải bán con gái mới xoay người được! Về sau, không cho phép nói với anh những thứ như thế này! Loại người như Vương Thư, em đừng nghĩ đến chuyện gả cho cặn bã đó!"

"Nhưng, trong nhà thì làm sao đây?" Phù Hà trừng lớn mắt, cố gắng không để rơi giọt nước mắt nào, bả vai không ngừng run rẩy: "Em nghe thấy rồi, ba mẹ muốn cầm bí phương tổ truyền đi bán. Đó là vật tổ truyền trong nhà luôn che chở không dám bỏ ra dùng đó! Lại bởi vì em... vì em... Anh à, em không muốn như vậy! Em thực sự không muốn như vậy!"

"Vậy em liền đừng để ba mẹ lo lắng thêm cho em nữa!" Diệp Chi Châu trừng cô, từ túi áo lấy ra một thực đơn nhét vào tay cô, phẩy tay đuổi người: "Đi đi, đưa cái này cho ba mẹ. Trong nhà không phải còn có mấy người đầu bếp cũ hay sao? Để bọn họ dựa theo thực đơn này mà làm đồ ăn."

Phù Hà ngẩn người, cúi đầu nhìn thực đơn trong tay, sau đó khϊếp sợ trừng lớn mắt: "Anh, Ngự... Ngự thiện thực phổ? Còn là thực phổ chưa từng công khai? Anh lấy được từ đâu vậy?"

Là Ngự thiện thực phổ viết tầm bậy loè người yêu lúc trước... Đương nhiên là không thể nói thế được rồi.

"Trước đó không phải là anh từng đi ngoại tỉnh một chuyến à? Chính là tìm thứ này." Cậu thấy ánh mắt Phù Hà không dịch ra khỏi thực phổ, biểu tình ôn nhu tiếp tục nói: "Tối nay gọi các đầu bếp chính tới đi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thực đơn này. Vấn đề tài chính anh sẽ nghĩ cách, để anh thư thả mấy ngày, anh bảo đảm mọi thứ sẽ ổn định lại, được không?"

"Anh..." Phù Hà nâng mắt nhìn cậu, muốn cười nhưng nước mắt đang rơi, dùng sức xông tới ôm siết lấy cậu gào khóc: "Vì sao anh lại là anh ruột a? Em muốn gả cho anh đấy, anh trai... Oa oa oa, anh ơi, anh quá tốt rồi đó!"

Chậc, khóc lóc gì y hệt con nít vậy! Cậu buồn cười vỗ vỗ vai cô, trấn an: "Được rồi, lớn vậy còn khóc nhè, có mất mặt hay không? Đều là chuyện cũ rồi, đừng có khóc!"

Phù Hà nghe vậy, càng dùng sức gân cổ khóc to hơn.

Này thật là... Cậu buông tay dựa vào khung cửa, mở tư liệu hệ thống trong đầu ra, híp mắt nhìn màn sáng giữa không trung. Bảy nam chủ, bảy cái hồn kỳ, nếu cậu không hoài nghi sai, nói không chừng có thể một lúc nhổ cả bảy được.

.........